watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Thử Yêu Côn Đồ-full

Lượt xem :
y, em cũng không có ý kiến. Ít ra cũng có anh… nhận em vào làm nhỉ?- Cô nở nụ cười, câu nói này là đùa 100% nhưng anh lại nhanh chóng gật đầu nhận lời:

- Tất nhiên rồi!

- Không phải nhân viên vệ sinh chứ?- Nét mặt Minh Minh hơi tinh nghịch đôi chút làm anh phì cười, đã lâu rồi anh không gặp cô. Minh Minh giờ như trở thành 1 người khác, 1 người trưởng thành xa lạ nhưng vẫn mang lối sống tự nhiên, trẻ con ẩn giấu phía sau.

- Minh Minh, mày… A, chào anh!- Lúc nãy, Hải Yến đi mua 2 chai nước suối, bảo Minh Minh đợi ở công viên nhưng lúc cô quay lại thì không thấy cô gái này ở đâu hết. Đúng lúc bắt gặp cô ngồi trong quán coffee đối diện người con trai nào đó nhưng không rõ mặt, không ngờ lại là Quang Huy. Nói không thích, không yêu liệu có đúng? Nói không thích, không yêu liệu không nhớ? Hải Yến bặm môi, miễn cưỡng nở nụ cười với anh. Anh cũng gật đầu chào lại. Thật ra… không hẳn là 2 người mất liên lạc. Đôi lúc, Hải Yến vẫn gửi cho anh 1 cái icon cười toe toét với câu hỏi cực kì cổ lổ sĩ:” Ca ca, công việc bên Mĩ của anh thế nào rồi? Rất tiến triển hả?”

Mấy ngày sau, cô mới nhận được tin nhắn trả lời từ Hoàng Tử Gió:” Rất tốt. Cảm ơn muội muội đã quan tâm!” Anh cũng gửi lại cho cô cái icon đó. Nhiều lúc, cô rất muốn gõ vào khung chat hỏi anh thêm:” Có phải vì Việt Nam không hiện đại, không phát triển, không vướng bận nên anh không về nữa?” nhưng gõ rồi, cô lại thấy mình ngu ngốc rồi xóa đi. Không ngờ, cô lại gặp anh trong tình trạng này. Cô đưa tay lên lau mặt mình để chắc chắn mặt cô không dính bẩn mới đi vào quán coffee.

- Xin lỗi, tao quên mất!- Minh Minh cười giã lã. Đôi khi, con người tập trung vào cái gì quá mất thì sẽ quên đi 1 số thứ. Cô khẽ thở dài, đưa ly nước cam lên miệng uống. Hải Yến ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt nhìn anh chằm chằm. Quang Huy nhướn mày:

- Anh đi chỉ có 3 tháng mà cô gái nào anh từng quen biết cũng xinh đẹp lên thế này?

- Really? Don’t kidding me!- Hải Yến nở nụ cười, câu nói tiếng Anh cô vừa nói như trêu ngươi, mỉa mai ai đó đã sang đất khách quê người mà quên mất mảnh đất quê hương.

- Just kidding!- Anh nở nụ cười đáp lại.

- Gì chứ? Vậy là em không xinh đẹp lên à?- Thật ra Hải Yến đã thay đổi kiều tóc. Mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ nhàng, nhuộm màu nâu đỏ. Mái xước được tỉa mỏng, che giấu vầng trán cao nhưng không có nghĩa là che mất đi vẻ đẹp. So với Minh Minh, Hải Yến đẹp hơn 1 bậc.

- Tại em không tin anh thôi! 2 em định học ngành quản lí khách sạn luôn sao?

- Dạ.- Minh Minh gật đầu, đôi mắt lơ đễnh nhìn về dáng người dong dỏng cao, dáng đi ngạo mạn, cô gái đằng sau chạy đến nắm cánh tay cậu ta, 2 người đi về phía trước. Cô không thấy rõ mặt cả 2 nhưng từ lồng ngực, 1 cơn đau không tên đang giằng xé ầm ĩ.

Nán lại 1 chút, Minh Minh cũng đứng dậy ra về. Hải Yến đang hỏi anh 1 số chuyện về ngành nghề sau này của cô nên 2 người vẫn ở lại.

******

- Sao cô lại muốn đến đây?- Thanh Tuấn khoanh tay chán nản nhìn Gia Linh đang tháo giày đi vào.

- Chúng ta quen nhau đường đường chính chính, có gì phải lo lắng? Hay anh đang lo sợ… Minh Minh biết quan hệ giữa chúng ta. Sợ cô ấy hành động ngốc nghếch?- Cô ta đi đến cạnh hắn, giơ tay ôm choàng qua cổ.

- Tránh ra!- Hắn hung hăng đẩy Gia Linh ra, người cô ta va vào tường đau điếng.

- Sao? Anh đang tỏ thái độ à? Hay tôi đi nói với cô ấy ngay bây giờ?

“Xoảng…” tiếng đổ vỡ vang lên. Hắn không nói nữa, hành động này đủ làm Gia Linh hiểu, hắn đang rất tức giận. Cô quay người đi khỏi đó, nếu nán lại thêm vài phút nữa rất có thể thân thể cũng giống như cái li kia.

Hắn đá mạnh vào cái ghế gần đó làm nó gãy rời. Minh Minh từ vườn đi vào, tay dắt theo con chó trắng. Hắn hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng liếc mắt về đôi giày búp bê màu đen trước cửa. Là do lúc nãy hắn không quan sát kĩ. Không biết cô có nghe thấy gì hay không. Minh Minh nở nụ cười với hắn:

- Công việc không thuận lợi hay sao mà lại đập vỡ đồ đạc thế này? Chỉ tội cho em phải thanh lí hộ thôi!

Minh Minh hoàn toàn trưng vẻ mặt bình thản. Hình như cô chưa nghe thấy. Từ lâu, Minh Minh đã lui tới nhà hắn như nhà mình nhưng không ngủ lại qua đêm. Dĩ nhiên cô cũng có chìa khóa.

- Đừng dọn! Để anh!

- Không sao!

Minh Minh cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ cho vào thùng rác. Tay không may bị cắt đứt, máu tuôn ra. Mọi thứ hắn làm vỡ, đều có thể cắt rách da thịt cô, rất nguy hiểm, rất đau đớn nhưng cô vẫn muốn chạm vào nó. Con người bị cận, họ đeo kính để nhìn rõ hơn nhưng khi có kính rồi, họ vẫn không thể nhìn rõ. Biết sai mà vẫn làm, biết không thể nhưng vẫn cố gắng, con người là vậy.

- Anh bảo không cần!- Thấy tay Minh Minh bị đứt, hắn điên tiết quát lên. Minh Minh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, hắn đang lo lắng cho cô mà thôi. Hắn đứng phắt dậy lấy hộp sơ cứu giải quyết vết thương cho cô.- Anh xin lỗi!- Hắn dịu giọng lại. Minh Minh đưa 1 tay áp má hắn:

- Gì mà xin lỗi?

- Hôm nay là sinh nhật em!

- Ồ. Em không có tổ chức, anh sẽ tổ chức cho em chứ?

- Chỉ 2 người?

- Cũng được! Nhưng phải có bánh kem, có nến, có nhạc…

- Em đòi hỏi nhiều quá!- Hắn dán băng cá nhân lại cho cô rồi véo mũi cô 1 cái.

- Tất nhiên rồi!- Minh Minh nhướn mày, tránh sang 1 bên để hắn dọn dẹp. Cô ôm con “Thanh Tuấn” vào lòng, vuốt ve bộ lông mịn như tơ. Cô chăm chăm nhìn vào mảnh vỡ trên sàn, vỡ rồi thì không thể hàn gắn lại.

******

Minh Minh ngắm nhìn mình trong gương. Cô bận chiếc váy màu trắng bó sát cơ thể để lộ đường cong quyến rũ của người con gái. Minh Minh hình như phát triển chậm hơn mọi người, đến lúc này, cô mới thu hút người khác như 1 con hồ ly. Đi đến bất cứ đâu đều thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ. Chiếc thắt lưng càng làm vóc dáng cô hấp dẫn hơn nữa. Hải Yến cài chiếc vương miệng nhỏ lên đầu Minh Minh, hoàn thành đoạn cuối cùng của công đoạn trang điểm. Minh Minh giờ xinh đẹp như 1 thiên thần, bất cứ ai dù chỉ liếc nhìn đều có thể bị hút vào. Tuy nhiên, khuôn mặt cô vẫn thấm đượm 1 nỗi buồn khó nói. Hải Yến đưa cô hộp lens, cặp lens này được cô thiết kế dành riêng cho Minh Minh, nó có độ cận, các mảnh vỡ tinh xảo tụ lại thành màu đen huyền bí. Minh Minh đeo lên mắt nở nụ cười nhàn nhạt:

- Nhìn được chứ?

- Thử cười đi! Dù sao cũng phải đối diện sự thật, chi bằng đối diện với nó sớm hơn!

Minh Minh nở nụ cười, bây giờ cô đang rất muốn khóc, khóc cho vơi những kiềm nén trong lòng nhưng không được, cô phải mạnh mẽ lên. Nước mắt cô sắp cạn rồi còn đâu?

Hắn đến đón cô, Minh Minh nở nụ cười tươi roi rói. Nụ cười của cô như duy trì những ánh nắng cuối ngày lâu hơn. Hắn ngắm hình cô hồi lâu mới mở cửa xe. Minh Minh vừa vào xe đã xòe tay xin quà:

- Quà của em đâu nhỉ?

Hắn ghé sát mặt cô, đặt lên má cô 1 nụ hôn:

- Rồi nhé!

- Không được!- Minh Minh chống cằm giận dỗi.

Hắn nhếch mép rồi lái xe tiến về phía trước. Nhà hắn vẫn im ắng như thế, bên ngoài không quá phô trương nhưng bên trong là 1 buổi tiệc nến nho nhỏ dành cho 2 người. Minh Minh đẩy cửa vào, nến đã được thắp sáng, ánh sáng rất nhỏ nhưng rất nhiều. Hắn kéo ghế, ra dáng mời quý cô ngồi. Minh Minh mỉm cười ngồi vào. Hắn đặt lên bàn 1 hộp quà màu hồng nhạt trang nhã. Cô hỏi:

- Anh tặng em cái gì đấy?

- Mở ra xem thử đi!

Minh Minh gật đầu, đôi mắt tò mò thăm dò phía trong hộp quà. Là 1 đôi giày cao gót màu trắng cô vừa hỏi 1 shop trên mạng, cô chỉ có ý định hỏi chứ không có ý định mua vì giá cả qu
<<1 ... 5556575859 ... 65>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
3108/3944
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT