watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh

Lượt xem :
ng thể làm gì!’”

Câu trả lời mới cảm động làm sao, Ivan thua bởi anh ta không oan chút nào!

Nghe xong câu trả lời của Lâm Quân Dật, Ivan lâm vào trầm tư, tốc độ của Porsche càng lúc càng nhanh, vượt qua hai trăm km, Tiểu Úc bắt đầu nhìn chung quanh trong xe.

“Cô tìm cái gì đấy?”Ivan hỏi cô.

“Túi khí*!”. Cô vừa tìm, vừa nói: “Túi khí của Porsche có an toàn không? Thời khắc quan trọng có bung ra hay không?”

“Cô yên tâm, tính an toàn của túi khí rất tốt, lần trước tôi gặp tai nạn xe nhờ nó mà chỉ bị trầy da một chút.”

“Vậy tôi an tâm rồi.” Cô vừa buông tâm xuống, nghe thấy Ivan nói tiếp.

“Bất quá túi khí hỏng rồi, tôi vẫn chưa có thời gian đi đổi cái mới.”

“A?! Anh không phải nói thật chứ?” Sắc mặt cô trở nên trắng bệch nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ tôi chỉ có một người con gái là tôi…. Tôi năm nay mới hai mươi hai, còn chưa có bạn trai…”

Anh kinh ngạc nhìn cô. Cô lại nhìn chặng đường. “Tôi mà xảy ra chuyện gì, cũng không ai giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi…” Ivan im lặng, nhưng tốc độ xe không ngừng giảm lại, cuối cùng giảm chỉ còn một trăm hai mươi km/ giờ. Cô cười trộm trong lòng. Hì hì! Người có tiền quả nhiên khôn khéo, vừa nghe nói phải giúp cô chăm sóc ba mẹ cả đời, lập tức giảm tốc độ !

Nhưng cô không nghĩ đến, sự thông minh nho nhỏ của cô lại tạo nên gợn sóng ở đáy lòng Ivan.

Trong ánh hoàng hôn, mặt trời cô độc trên mặt biển. Nước biển tràn lên bờ. Cô gái mặc váy dài màu vàng kéo làn váy lên, chân trần đi trên bãi biển, ánh nắng chiều màu đỏ chiếu vào trên nụ cười hồn nhiên của cô, so với nước biển càng trong vắt hơn. Nhìn hình ảnh đẹp như vậy…. Ivan lại nghĩ tới Lâm Nhĩ Tích.

Lần đầu tiên anh gặp Lâm Nhĩ Tích cũng là hoàng hôn, anh đến Lâm gia, vừa vào cửa liền thấy Lâm Nhĩ Tích nhã nhặn ngồi ở ghế ngoài sân đọc báo chí cho ông nội của cô, mỗi một câu cô đọc đều nhìn biểu tình của ông nội, nhìn thấy sự hưng trí trên mặt người, mới tiếp tục đọc. Tóc đen, bóng mượt rũ xuống bên mặt, hai tròng mắt trong vắt, đẹp mà tĩnh mịch như sóng, ánh trời chiều cũng chiếu vào trên tươi cười hồn nhiên của cô như thế, tinh khiết vô cùng…

Trong nháy mắt đó, anh muốn kết hôn với cô, không có cảm xúc mạnh mẽ gì hết, chỉ cảm thấy cô sẽ là một người vợ tốt. Sau đó, anh mới biết được thân thế của Lâm Nhĩ Tích. Cha mẹ cô chết sớm, mười tuổi được Lâm gia thu dưỡng. Nhà giàu có, tuy là áo cơm không lo nhưng tránh không được ăn nhờ ở đậu, phải cẩn thận nhìn ánh mắt người khác. Cô vẫn luôn cố gắng học tập, làm việc, nhất là sau khi huyết mạch duy nhất của Lâm gia được tìm về, cô càng thêm cẩn thận, chặt chẽ, không dám nhiều lời, không dám làm thiếu một chuyện.

Nhưng vận mệnh đối với cô rất không công bằng, bắt cô đính hôn cùng anh trai là Lâm Quân Dật – không hề có quan hệ huyết thống. Lúc cõi lòng cô đầy chờ mong nghĩ đến người cô yêu sẽ yêu quý, trân trọng cô, làm bạn với cô cả đời, cô lại tận mắt thấy vị hôn phu của mình gọi điện thoại cho người con gái khác, đáng buồn hơn là sau khi anh ấy cúp điện thoại, còn yên lặng ở ban công hút thuốc cả một đêm. Đó là lần đầu tiên cô thấy Lâm Quân Dật hút thuốc.

Đêm đó, Ivan cũng lần đầu tiên thấy Lâm Nhĩ Tích rơi lệ, lần đầu tiên đau lòng vì một cô gái. Anh muốn yêu cô, cũng không thể yêu, muốn giúp cô, lại không cách nào giúp. Cho nên, chỉ có thể trầm mặc nhìn cô khóc, không nói gì, nghe cô hỏi: “Ivan, em nên làm như thế nào?”

Sau đó, Lâm Nhĩ Tích từng hỏi: “Em nên làm như thế nào mới có thể giữ được anh ấy?”

“Vì sao nhất định phải giữ lại một trái tim không thuộc về em?” Anh hỏi lại.

Cô nói: “Ở Lâm gia, cho dù em thích cái gì cũng không dám xin người khác, ngay cả nhiều thứ mình muốn xem thêm vài lần đều lo lắng gia gia phát hiện. Lúc đó, em không có cách nào khác đành bỏ qua, đây là lần duy nhất em muốn vì chính mình mà nắm giữ…Em mặc kệ người khác nhìn em ra sao, em thích anh ấy, em muốn ở cùng với anh ấy!”

…Năm năm, suốt năm năm trôi qua. Ivan chưa bao giờ nghĩ tới có thể có được Lâm Nhĩ Tích, cũng chưa bao giờ để cho cô biết anh yêu cô, anh chỉ hy vọng cô có thể giành được hạnh phúc mà cô khát vọng đã lâu.

Giờ đây, cô đã mất đi người mình yêu, anh thầm muốn cho cô biết, cô không mất tất cả, cuối cùng lại đổi lấy là một câu vô tình: “Anh không hiểu tình yêu là gì!”.

Một câu châm chọc cỡ nào! Bao nhiêu đêm anh thức trắng cùng cô, bao nhiêu lần nước mắt nóng bỏng của cô chảy xuống làm phỏng lòng bàn tay anh. Anh vì cô đau lòng năm năm, cô ngay cả một câu: “Em xin lỗi, không yêu anh là tiếc nuối lớn nhất của em!” cũng không nói để an ủi anh. Làm sao trái tim anh có thể không băng giá?

Không biết khi nào, Lâm Quân Dật ngồi ở bên cạnh anh, mỉm cười nhìn theo Tiểu Úc đang nhặt vỏ sò bỏ vào váy nói: “Nhìn kỹ thấy rất thuận mắt.”

Ivan thuận miệng nói: “Đáng tiếc cô ấy đối với tớ hiểu lầm quá sâu.”

“Hiểu lầm? Tớ không nghĩ là hiểu lầm.”

Ivan khẽ cắn môi, không có phản bác. Lâm Quân Dật không hiểu làm sao chuyển chủ đề: “Y Phàm… Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

“Năm năm trước Băng Vũ gọi điện cho Nhĩ Tích, chuyện này cậu biết không?”

Ivan nhìn Lâm Quân Dật, mờ mịt lắc đầu.

“Năm năm trước cô ấy nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê của tớ, khuyên Băng Vũ rời đi, đừng làm cho tớ khó xử!. Vài ngày trước, tớ đã nói rõ ràng tất cả với Nhĩ Tích, nói rõ ràng lựa chọn của tớ …. Nhĩ Tích vẫn lừa Băng Vũ nói tớ sẽ không cưới cô ấy, khuyên cô ấy rời xa tớ…”. Nghe chuyện thật như thế, Ivan cảm giác chính mình giống như bị sóng biển nhấn chìm, ngày đêm đảo lộn, trời đất rung chuyển. Mặt anh không chút thay đổi nhìn ánh trời chiều ở xa, đôi mắt phản chiếu màu sắc của những đám mây hồng.

Làm thế nào anh có thể nghĩ đến, Lâm Nhĩ Tích nhìn qua hiền lành, tốt bụng lại dám tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà phải làm như vậy!

Lâm Quân Dật nói tiếp: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích rất hoàn mỹ sao? Cậu cho rằng cô ấy thật sự chấp nhất tình yêu của tớ sao? Tớ cảm thấy cô ấy cho tới bây giờ không có yêu tớ, dù cho có yêu một chút, cũng không cần phải làm như vậy!”.

“Cô ấy không thương cậu sao lại chờ nhiều năm như vậy?”

“Cô ấy chỉ là muốn gả cho một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm”.

Kỳ thật cô ấy nói với tớ không ít lần, cậu rất biết cách làm cho phụ nữ vui vẻ, biết lãng mạn, lại thú vị, nếu cậu có thể một lòng một dạ, tuyệt đối là người mà mọi phụ nữ tha thiết ước mơ!”

“Vậy sao!”

“Tình yêu của cậu với Nhĩ Tích, không phải không có cơ hội.

Anh yêu cô?! Đây quả thực là một sự châm chọc rất lớn. Âu Dương Y Phàm chua xót cười cười.

Anh tự xưng là đọc được ý nghĩ tất cả mọi người, tự xưng là không có người phụ nào anh nhìn không thấu, lại hoá ra năm năm chưa nhìn thấu lòng một người…Anh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay. Yêu, không thể thu hồi.

Nhưng những hành động tùy tiện cô đã làm, anh không có cách nào tha thứ được…

Chương 4: Quan Tiểu Úc chờ đợi tình yêu
Đêm đã về khuya, Tiểu Úc được Ivan đưa về trường, cô nghĩ lần này Ivan sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rất vui vẻ.

Cô đẩy Ivan ngã xuống biển, nhìn anh bị nước biển làm quần áo ướt sũng thì sảng khoái cười nhạo. Bọn họ chân trần rượt nhau trên bãi biển, cùng cười vui, mở ra hai tay đón gió biển; bọn họ ng
<<1 ... 45678 ... 30>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1454/2290
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT