Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
đôi mắt ẩm ướt hungtợn lườm hắn, gầm gừ*: “Tránh ra!” 0.
“Thựcsự muốn ta rời đi?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, ngón tay trêu chọc đóa hoa, công kíchnhược điểm của nàng, bạc môi cắn vành tai của nàng, không chút ngạc nhiên khiphát hiện nàng run rẩy, nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của nàng.
Đầulưỡi ẩm ướt nóng rực liếm vào lỗ tai, thở ra hơi nóng, “Nhưng thân thể của nàngdường như muốn ta nha! Xem, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới đều ẩm ướt một mảngrồi.”
Tênháo sắc này!
GiangSơ Vi tức giận đến muốn cắn người, nhưng vừa vặn thân thể nàng lại nhiễm khởitình dục dưới những khiêu khích của hắn. Thậtđáng giận! Thân thể này thực sự rất thẳng thắn không chống đỡ được trêu ghẹo.
Khôngđược, nàng không muốn khuất phục!
“HạHầu Dận, ngươi cút ngay... Đừng!” Hắn chợt cắn bên gáy nàng, ngón cái cách bạckhố khẽ áp vào nhụy châu, bụng nàng liền nổi lên một trận xôn xao.
A...Đáng chết! Nàng không ổn rồi...
Đanglúc nàng chuẩn bị thúc thủ chịu trói, đột nhiên có tiếng kêu đánh tỉnh lý trícủa nàng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hỉ, Xuân Hỉ đang cầm điểm tâm, đỏmặt gục đầu xuống.
“Thựcxin lỗi, nô tỳ cáo lui.”
“Đứnglại.” Hạ Hầu Dận lại gọi các nàng, “Đem điểm tâm dọn cho xong.”
“Dạ.”Hai nha đầu nhanh chóng đem đồ ăn sáng bày hết lên bàn, rồi cúi lạy, rất nhanhlui ra, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không dám hướng đến phía giường.
HạHầu Dận cắn cánh môi, đầu lưỡi tham nhập, cuồng tứ hôn nàng, ngón tay ở dướithân nàng không ngừng châm ngòi, mật dịch thấm ra đã làm ẩm ướt tiết khố.
Hôhấp của nàng toàn bộ hỗn độn, miệng đều là hương vị của hắn, ngón tay không tựgiác bắt lấy y bào hắn, phấn lưỡi nhiệt tình đáp lại hắn.
“Đóibụng sao?” Hạ Hầu Dận buông nàng ra, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi.
“Ừ...”Giang Sơ Vi gật đầu, nàng muốn ăn hắn, ánh mắt nàng ngập sương mù, thân thể kêugào muốn bổ nhào vào hắn.
“Vậyăn điểm tâm đi!” Hạ Hầu Dận ban cho nàng một nụ cười, tự bước xuống giường, điđến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy bát đũa.
A?Giang Sơ Vi sững sờ nhìn hành động của hắn, thân thể của nàng vẫn còn vì dụcvọng mà hỗn loạn, nơi riêng tư ẩm ướt khát vọng muốn được lấp đầy.
“Khôngphải nàng đói bụng sao?” Hạ Hầu Dận cầm đồ ăn lên ăn, con ngươi đen lười biếngnhìn nàng, “Ngoài ra, chả phải nàng không muốn ta chạm vào nàng mà?”
GiangSơ Vi có ngốc cũng biết mình bị chơi khăm, tên hỗn trướng chết tiệt này!
Nàngkẹp chặt hai chân, tức giận đến muốn lấy đao đâm hắn, nhưng nơi riêng tư như bịkiến cắn, làm cho toàn bộ thân thể nàng khó chịu, nàng cắn môi, khuôn mặt nhỏnhắn tức giận đến đỏ lên.
“Sao?Nàng không ăn điểm tâm à?” Nhìn chằm chằm hai chân đang kẹp chặt của nàng, HạHầu Dận biết rõ còn cố hỏi.
Ănđiểm tâm cái gì? Nàng hiện tại đang muốn ăn hắn!
GiangSơ Vi thực muốn khóc, nàng rõ ràng đâu có muốn hắn, tại sao mới bị trêu chọcvài cái lại đã không xong? Nàng cọ xát hai chân, liều mình hít sâu nhưng vẫnkhông giải được cơn khát.
Đâylà cái thân thể kỳ quái gì nha?
A...Tô Tú Dung, ta hận ngươi!
“Muốnthì tự mình đến.” Hạ Hầu Dận bưng lên chén rượu, nhấp một ngụm rượu nhạt ungdung chờ nàng, hắn biết nàng sẽ khuất phục.
Hắnbiết nàng có bao nhiêu nhiệt tình, nàng cũng không phải cái loại nữ nhân sẽ ẩnnhẫn chịu đựng dục vọng, trong tình dục, nàng rất thẳng thắn.
Đâylà điều mà ngày hôm qua hắn nhận thức ra được. Nữnhân gọi là Giang Sơ Vi này có rất nhiều loại diện mạo, mỗi lần đều làm cho hắnngạc nhiên, làm cho hắn dù thế nào cũng không chán.
GiangSơ Vi cắn răng trừng hắn, thấy bộ dáng hắn khí định thần nhàn, chỉ biết rằnghắn sẽ nhất định thắng nàng, đáng giận! Loại cảm giác đành phải thua cơ nàythực tệ.
Nhưng...Nàng thực sự muốn hắn.
Hơinhếch môi, do dự một phút, Giang Sơ Vi nắm tay, nhảy xuống giường, “Hạ Hầu Dận,chúng ta làm bạn giường tốt đi.”
Nànggiống một nữ vương cao ngạo đi về phía hắn, trong lúc bước đi, nàng thần sắc tựnhiên cởi áo ngủ mỏng manh, cởi bỏ tiết khố cho rơi xuống, thân thủ cởi nútthắt sau gáy, cái yếm lập tức rơi xuống.
Nàngkhông chút nào quan tâm việc mình trần trụi ở trước mặt hắn, tư hoa dưới thântràn ra ánh sáng bàng bạc, yêu dịch theo hai chân chảy xuống đùi.
“Bạngiường?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, nhìn chằm chằm thân thể mềm mại trần trụi củanàng, rõ ràng gầy gò không thấy một tí thịt nào, thân thể cũng không gợi cảm mêngười chút nào, nhưng lại làm cho hắn miệng khô lưỡi khô, con ngươi đen nhiễmhỏa dục.
GiangSơ Vi cưỡi lên người hắn, bàn tay nhỏ bé lớn mật vuốt đũng quần của hắn, phầncứng rắn nóng rực làm tay nàng cũng thấy nóng, nàng liếm môi, cười với hắn đếnlà kiều mỵ.
“Ý tứchính là -- chỉ cần lão nương cảm thấy ngấy ngươi, ngươi có thể lăn.”
Nàngthô lỗ cởi bỏ đai lưng của hắn, kéo hạ quần hắn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy thiếtbổng nóng rực, xoa bóp vài cái rồi liền nâng lên mông tròn, đặt tư hoa ở trênnam tính chậm rãi ngồi xuống, vách hoa mở dần ra thuận theo đầu côn đang từ từthâm nhập, một tấc rồi lại một tấc lấp đầy nàng.
“Ưm...”Khi hắn tiến vào chỗ sâu nhất, nàng yêu kiều thở ra một tiếng thỏa mãn.
Dùbiết rõ nàng lớn mật, nhưng khi chính mắt tự thân cảm thụ sự phóng khoáng củanàng, Hạ Hầu Dận vẫn thấy kinh ngạc, nữ nhân này... Nàng đột nhiên di chuyểnmông tròn, làm cho hắn rên lên, hoa thịt vây quanh hắn, phân thân thô to càngphình thật lớn.
“Chỉcần ngươi không thỏa mãn được ta, ta sẽ bỏ ngươi.” Giang Sơ Vi khẽ cắn cái cằmhắn, cười đến cực kỳ kiều mỵ, “Lại đi tìm nam nhân khác.”
HạHầu Dận nhíu mày, “Nàng cho là hoàng cung này sẽ có nam nhân khác sao?”
GiangSơ Vi cũng học hắn nhíu mày, mỉm cười trong suốt, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vĩnhviễn ở lại hoàng cung sao?” Nàng sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quáinày.
HạHầu Dận híp mắt, tuyên cáo của nàng không hiểu sao lại làm cho hắn khó chịu,giống như muốn nói cho hắn biết rằng không ai giữ chân được nàng, cho dù có giữlấy thân thể này, nhưng nàng vẫn tự do, hắn không thể trói buộc được nàng.
Nhậnthức này làm cho hắn căm tức, hắn thô bạo hôn nàng, đưa tay gạt hết điểm tâm,đem nàng đặt ở trên bàn, mở ra hai chân, hung hăng dùng sức xâm chiếm nàng.
“A!”Hắn đi vào quá sâu, mày ngài khẽ nhăn, môi bị hắn cắn đi cắn lại làm nàng cảmthấy đau. Nghe được kháng nghịcủa nàng, hắn lại càng thêm thô bạo, bàn tay bắt lấy bộ ngực phấn nộn, lưu lạitrên người nàng dấu tay thật sâu.
Nàngcòn muốn chạy? Không! Hắn sẽ không cho phép!
Khôngsuy nghĩ nhiều đến nguyên nhân sâu xa, hắn nhất định sẽ không cho nàng rời đi,nàng vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi hoàng cung này!
Chọcđược đến lửa giận của hắn, Giang Sơ Vi khẽ cong khóe môi, biết lời của mình làmhắn tức giận.
Nàngchính là cố ý đó, bộ hắn tưởng rằng hắn có thể nắm nàng trong tay sao? Cho dùthân thể khát khao hắn, nhưng lòng của nàng vẫn là của nàng, hắn vĩnh viễn cũngđừng nghĩ rằng sẽ trói buộc được nàng!
Nàngcắn môi hắn, làm hắn càng mạnh mẽ chiếm hữu, nàng mỉm cười, trong lòng có đắc ýcó kiêu ngạo, có thể trêu chọc đến cảm xúc của hắn, bảo nàng sao không khoáichí?
Bảnthân là một cô gái hiện đại, nàng sao mà không biết nam nhân kiêu ngạo này
“Thựcsự muốn ta rời đi?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, ngón tay trêu chọc đóa hoa, công kíchnhược điểm của nàng, bạc môi cắn vành tai của nàng, không chút ngạc nhiên khiphát hiện nàng run rẩy, nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của nàng.
Đầulưỡi ẩm ướt nóng rực liếm vào lỗ tai, thở ra hơi nóng, “Nhưng thân thể của nàngdường như muốn ta nha! Xem, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới đều ẩm ướt một mảngrồi.”
Tênháo sắc này!
GiangSơ Vi tức giận đến muốn cắn người, nhưng vừa vặn thân thể nàng lại nhiễm khởitình dục dưới những khiêu khích của hắn. Thậtđáng giận! Thân thể này thực sự rất thẳng thắn không chống đỡ được trêu ghẹo.
Khôngđược, nàng không muốn khuất phục!
“HạHầu Dận, ngươi cút ngay... Đừng!” Hắn chợt cắn bên gáy nàng, ngón cái cách bạckhố khẽ áp vào nhụy châu, bụng nàng liền nổi lên một trận xôn xao.
A...Đáng chết! Nàng không ổn rồi...
Đanglúc nàng chuẩn bị thúc thủ chịu trói, đột nhiên có tiếng kêu đánh tỉnh lý trícủa nàng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hỉ, Xuân Hỉ đang cầm điểm tâm, đỏmặt gục đầu xuống.
“Thựcxin lỗi, nô tỳ cáo lui.”
“Đứnglại.” Hạ Hầu Dận lại gọi các nàng, “Đem điểm tâm dọn cho xong.”
“Dạ.”Hai nha đầu nhanh chóng đem đồ ăn sáng bày hết lên bàn, rồi cúi lạy, rất nhanhlui ra, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không dám hướng đến phía giường.
HạHầu Dận cắn cánh môi, đầu lưỡi tham nhập, cuồng tứ hôn nàng, ngón tay ở dướithân nàng không ngừng châm ngòi, mật dịch thấm ra đã làm ẩm ướt tiết khố.
Hôhấp của nàng toàn bộ hỗn độn, miệng đều là hương vị của hắn, ngón tay không tựgiác bắt lấy y bào hắn, phấn lưỡi nhiệt tình đáp lại hắn.
“Đóibụng sao?” Hạ Hầu Dận buông nàng ra, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi.
“Ừ...”Giang Sơ Vi gật đầu, nàng muốn ăn hắn, ánh mắt nàng ngập sương mù, thân thể kêugào muốn bổ nhào vào hắn.
“Vậyăn điểm tâm đi!” Hạ Hầu Dận ban cho nàng một nụ cười, tự bước xuống giường, điđến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy bát đũa.
A?Giang Sơ Vi sững sờ nhìn hành động của hắn, thân thể của nàng vẫn còn vì dụcvọng mà hỗn loạn, nơi riêng tư ẩm ướt khát vọng muốn được lấp đầy.
“Khôngphải nàng đói bụng sao?” Hạ Hầu Dận cầm đồ ăn lên ăn, con ngươi đen lười biếngnhìn nàng, “Ngoài ra, chả phải nàng không muốn ta chạm vào nàng mà?”
GiangSơ Vi có ngốc cũng biết mình bị chơi khăm, tên hỗn trướng chết tiệt này!
Nàngkẹp chặt hai chân, tức giận đến muốn lấy đao đâm hắn, nhưng nơi riêng tư như bịkiến cắn, làm cho toàn bộ thân thể nàng khó chịu, nàng cắn môi, khuôn mặt nhỏnhắn tức giận đến đỏ lên.
“Sao?Nàng không ăn điểm tâm à?” Nhìn chằm chằm hai chân đang kẹp chặt của nàng, HạHầu Dận biết rõ còn cố hỏi.
Ănđiểm tâm cái gì? Nàng hiện tại đang muốn ăn hắn!
GiangSơ Vi thực muốn khóc, nàng rõ ràng đâu có muốn hắn, tại sao mới bị trêu chọcvài cái lại đã không xong? Nàng cọ xát hai chân, liều mình hít sâu nhưng vẫnkhông giải được cơn khát.
Đâylà cái thân thể kỳ quái gì nha?
A...Tô Tú Dung, ta hận ngươi!
“Muốnthì tự mình đến.” Hạ Hầu Dận bưng lên chén rượu, nhấp một ngụm rượu nhạt ungdung chờ nàng, hắn biết nàng sẽ khuất phục.
Hắnbiết nàng có bao nhiêu nhiệt tình, nàng cũng không phải cái loại nữ nhân sẽ ẩnnhẫn chịu đựng dục vọng, trong tình dục, nàng rất thẳng thắn.
Đâylà điều mà ngày hôm qua hắn nhận thức ra được. Nữnhân gọi là Giang Sơ Vi này có rất nhiều loại diện mạo, mỗi lần đều làm cho hắnngạc nhiên, làm cho hắn dù thế nào cũng không chán.
GiangSơ Vi cắn răng trừng hắn, thấy bộ dáng hắn khí định thần nhàn, chỉ biết rằnghắn sẽ nhất định thắng nàng, đáng giận! Loại cảm giác đành phải thua cơ nàythực tệ.
Nhưng...Nàng thực sự muốn hắn.
Hơinhếch môi, do dự một phút, Giang Sơ Vi nắm tay, nhảy xuống giường, “Hạ Hầu Dận,chúng ta làm bạn giường tốt đi.”
Nànggiống một nữ vương cao ngạo đi về phía hắn, trong lúc bước đi, nàng thần sắc tựnhiên cởi áo ngủ mỏng manh, cởi bỏ tiết khố cho rơi xuống, thân thủ cởi nútthắt sau gáy, cái yếm lập tức rơi xuống.
Nàngkhông chút nào quan tâm việc mình trần trụi ở trước mặt hắn, tư hoa dưới thântràn ra ánh sáng bàng bạc, yêu dịch theo hai chân chảy xuống đùi.
“Bạngiường?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, nhìn chằm chằm thân thể mềm mại trần trụi củanàng, rõ ràng gầy gò không thấy một tí thịt nào, thân thể cũng không gợi cảm mêngười chút nào, nhưng lại làm cho hắn miệng khô lưỡi khô, con ngươi đen nhiễmhỏa dục.
GiangSơ Vi cưỡi lên người hắn, bàn tay nhỏ bé lớn mật vuốt đũng quần của hắn, phầncứng rắn nóng rực làm tay nàng cũng thấy nóng, nàng liếm môi, cười với hắn đếnlà kiều mỵ.
“Ý tứchính là -- chỉ cần lão nương cảm thấy ngấy ngươi, ngươi có thể lăn.”
Nàngthô lỗ cởi bỏ đai lưng của hắn, kéo hạ quần hắn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy thiếtbổng nóng rực, xoa bóp vài cái rồi liền nâng lên mông tròn, đặt tư hoa ở trênnam tính chậm rãi ngồi xuống, vách hoa mở dần ra thuận theo đầu côn đang từ từthâm nhập, một tấc rồi lại một tấc lấp đầy nàng.
“Ưm...”Khi hắn tiến vào chỗ sâu nhất, nàng yêu kiều thở ra một tiếng thỏa mãn.
Dùbiết rõ nàng lớn mật, nhưng khi chính mắt tự thân cảm thụ sự phóng khoáng củanàng, Hạ Hầu Dận vẫn thấy kinh ngạc, nữ nhân này... Nàng đột nhiên di chuyểnmông tròn, làm cho hắn rên lên, hoa thịt vây quanh hắn, phân thân thô to càngphình thật lớn.
“Chỉcần ngươi không thỏa mãn được ta, ta sẽ bỏ ngươi.” Giang Sơ Vi khẽ cắn cái cằmhắn, cười đến cực kỳ kiều mỵ, “Lại đi tìm nam nhân khác.”
HạHầu Dận nhíu mày, “Nàng cho là hoàng cung này sẽ có nam nhân khác sao?”
GiangSơ Vi cũng học hắn nhíu mày, mỉm cười trong suốt, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vĩnhviễn ở lại hoàng cung sao?” Nàng sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quáinày.
HạHầu Dận híp mắt, tuyên cáo của nàng không hiểu sao lại làm cho hắn khó chịu,giống như muốn nói cho hắn biết rằng không ai giữ chân được nàng, cho dù có giữlấy thân thể này, nhưng nàng vẫn tự do, hắn không thể trói buộc được nàng.
Nhậnthức này làm cho hắn căm tức, hắn thô bạo hôn nàng, đưa tay gạt hết điểm tâm,đem nàng đặt ở trên bàn, mở ra hai chân, hung hăng dùng sức xâm chiếm nàng.
“A!”Hắn đi vào quá sâu, mày ngài khẽ nhăn, môi bị hắn cắn đi cắn lại làm nàng cảmthấy đau. Nghe được kháng nghịcủa nàng, hắn lại càng thêm thô bạo, bàn tay bắt lấy bộ ngực phấn nộn, lưu lạitrên người nàng dấu tay thật sâu.
Nàngcòn muốn chạy? Không! Hắn sẽ không cho phép!
Khôngsuy nghĩ nhiều đến nguyên nhân sâu xa, hắn nhất định sẽ không cho nàng rời đi,nàng vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi hoàng cung này!
Chọcđược đến lửa giận của hắn, Giang Sơ Vi khẽ cong khóe môi, biết lời của mình làmhắn tức giận.
Nàngchính là cố ý đó, bộ hắn tưởng rằng hắn có thể nắm nàng trong tay sao? Cho dùthân thể khát khao hắn, nhưng lòng của nàng vẫn là của nàng, hắn vĩnh viễn cũngđừng nghĩ rằng sẽ trói buộc được nàng!
Nàngcắn môi hắn, làm hắn càng mạnh mẽ chiếm hữu, nàng mỉm cười, trong lòng có đắc ýcó kiêu ngạo, có thể trêu chọc đến cảm xúc của hắn, bảo nàng sao không khoáichí?
Bảnthân là một cô gái hiện đại, nàng sao mà không biết nam nhân kiêu ngạo này
Bài viết liên quan!