Tiểu thuyết Sếp Ta Mặt Dày Vô Đối-full
Lượt xem : |
dục, từng đợt cảm xúc kì lạ mà thích thú đang lớn dần trong cô, cô quên cả chống cự, ngược lại còn có chút mong chờ cùng nghinh đón.
Không phụ lòng mong chờ của cô, Lăng Ngạo Tuấn hung hăng tiến vào, đột nhiên bị 1 vật thể lạ tiến vào, bên trong cơ thể cô tầng tầng lớp lớp thịt gắt gao bao chặt lấy vật thể to lớn nóng bỏng của anh. Cô thật ẩm ướt và chặt, anh thoáng run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ vì khoái hoạt.
Dường như chỉ thế thôi thì không đủ, anh cử động hông, mạnh mẽ tiến vào sâu hơn nữa.
Một cơn đau như muốn xé nát thân thể ập đến, lý trí của Đặng Tiểu Tinh nhanh chóng trở lại, cô giật mình, cố đẫy anh ra, nhưng càng cử động, thân dưới càng đau, Đặng Tiểu Tinh nước mắt lưng tròng, miệng không ngừng mắng:
- Hỗn đãn, khốn kiếp, con mẹ nó, anh nhanh ra khỏi người tôi, đau quá.
- Em cố chịu 1 chút, 1 chút thôi sẽ hết đau. Giọng anh khàn khàn vì kiềm chế, 2 tay không ngừng vuốt ve thân thể trắng mịn của cô, ý định muốn khơi dậy dục vọng của cô lần nữa, giúp cô giảm bớt thống khổ.
- 1 chút là đến khi nào? Anh… Đồ lưu manh, đồ khốn kiếp mau ra khỏi người tôi. Đặng Tiểu Tinh cắn chặt môi dưới, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trong bụng thầm nghĩ: ” Con bà nó chứ, ai bảo làm là sướng hả, đau muốn chết đi sống lại thế này…” =.=|||
- Tiểu Tinh, ngoan nào, lần đầu đều rất đau, 1 lát nữa thôi… Anh nỉ non bên tai cô, giọng nói quyến rũ lạ thường.
Từng luồn hơi thở nam tính phả vào mặt cô, tay anh vẫn đang chu du trên thân thể cô, 1 tay dừng lại trên đôi gò bồng, ra sức xoa nắn, miệng thổi hơi vào tai cô, nhẹ nhàng liếm mút vành tai mẫn cảm của cô.
Đặng Tiểu Tinh thở dốc, người run lên từng đợt, mắt lại lần nữa phủ mờ sương. Môi anh hôn dài trên mặt cô, lướt dọc trên cái cổ trắng mịn, dừng lại 1 chút trên xương quai xanh gợi cảm của cô, liếm mút từng chút 1. Cuối cùng dừng lại trên đôi gò bồng đang dựng đứng sừng sững như khiêu khích anh, anh ra sức cắn, mút lấy, cái lưỡi tinh quái trêu chọc, đùa giỡn nhũ hoa của cô, tay kia vẫn không ngừng xoa nắn bên còn lại.
Cơ thể cô như có 1 luồng điện chạy dọc khắp thân thể, ngứa ngáy không chịu được, cô cong người như đang nghinh đón anh, đôi môi gợi cảm phát ra tiếng rên kiều mị, biết cơ thể cô đã chấp nhận anh, không còn thít chặt như trước, như được gỡ bỏ lệnh cấm, anh vui mừng tiến sâu vào bên trong, động tác ngày 1 nhanh và mạnh. Cô rên lên từng tiếng khoái hoạt như đang khích lệ anh. Lý trí anh như bị thiêu đốt, cảm giác vẫn chưa đủ, anh nâng đôi chân thon dài của cô, quấn quanh phần bụng của chính mình, hông mạnh mẽ cử động, hung hăng tiến vào.
Từng đợt sóng khoái cảm đánh mạnh vào người cô, Đặng Tiểu Tinh vui sướng đón nhận, thân thể vô thức phối hợp nhịp nhàng cùng anh, cùng anh khám phá từng vùng đất bí mật trên cơ thể.
….
Bên ngoài, mặt trời đã lặn, từng tia nắng yếu ớt cũng dần lụi tàn, như báo hiệu 1 ngày sắp sửa trôi qua. Ánh hoàng hôn màu cam nhàn nhạt còn sót lại hắt vào bên trong phòng, phản chiếu 2 thân hình trần trụi đang quấn chặt lấy nhau bằng những gì nguyên thủy nhất, tạo nên 1 bức tranh tuyệt mỹ.
2 người, 1 lần rồi lại 1 lần cùng nhau đi vào cõi trầm luân.
………
Đừng dại dột bỏ qua đoạn này, bởi vì còn có cái hay đang chờ ở phía sau: ^0^
(anchan: ặc ặc… ai đó… tiếp cho ta 1 lít máu nhóm máu BT với… ta sắp chết rồi đây.
Em gái: Máu nhỏ ra đầy bàn phím kìa, kinh quá!!! *đạp 1 cước vào cái mặt đầy máu của anchan* * móc điện thoại gọi cấp cứu cùng công an khu vực*
Khi xe cấp cứu đến, *lắc đầu pó tay* xóm bà tám lập tức mở hội nghị triệu tập.
Người qua đường Ất: *thở dài* còn trẽ như vậy mà phải chết, rõ khổ.
Người qua đường Giáp: *lắc đầu ngao ngán* giới trẻ thời nay thật là, xem phim đồi trụy riết rồi chết vì thiếu máu hết.
Người qua đường Bính: *mắt sáng rực nhảy vào* ai nói nó chết vì xem phim nghèo?
2 người kia nhìn Người qua đường Bính, ánh mắt tò mò.
Người qua đường Ất và Giáp: Thế anh nói xem nó chết vì nguyên nhân gì?
Người qua đường Bính: Ta nghe em gái nó báo với công an khu vực rằng nó chết là do viết truyện á.
Người qua đường Ất: Xạo, viết truyện liên quan khỉ gió gì mà nó chết?
Người qua đường Giáp: *giơ tay phát biểu* Ta biết, có phải nó viết truyện động chạm đến tổ chức xã hội đen nên bị người ta thủ tiêu?
Người qua đường Bính: *mặt đầy hắc tuyến*
Anchan: *bay cà lơ phất phơ* ta… viết… truyện có H… nên chết.
3 người Giáp, Ất, Bính, nghe xong, nhìn nhau cười như mếu, xách quần chạy trối chết.)
…………
Cái hay mà ta nói là đây:
Lúc Đặng Tiểu Tinh thức dậy thì cũng đã là chuyện của trưa hôm sau. Anh tham lam muốn cô hết lần này đến lần khác, đến khi trời hửng sáng mới luyến tiếc buông cô ra.
Đặng Tiểu Tinh sau khi đã quen dần với ánh sáng, khẽ cựa mình, cô nhíu mày, thân thể giờ đây đau nhức khắp nơi, nhất là thắt lưng và phần eo còn có phần bụng, cảm giác như thân thể bây giờ không còn thuộc về chính mình nữa.
Cô cố nghiêng người, thay đỗi tư thế nằm, ý muốn giảm bớt đau đớn.
Vừa mới xoay mặt sang bên cạnh, đập vào mắt cô bây giờ chính là khuôn mặt phóng đại của Lăng Ngạo tuấn, anh ngủ rất say, mi mắt thật dài và dày, còn đẹp hơn cả cô, cái mũi thẳng tắp nhè nhẹ thở, bạc môi gợi cảm nhếch lên thành 1 đường cong tuyệt mỹ, đôi mày thoáng nhíu lại. Đặng Tiểu Tinh nhìn anh đến si ngốc, tay bất giác đưa lên, ý định muốn vuốt phẳng đôi mày kia.
Bàn tay nhỏ bé còn chưa kịp vuốt thì đã bị 1 cánh tay to lớn của ai đó nắm chặt lại, anh nhanh chóng mở mắt, cô thoáng giật mình. Hai má đỏ bừng lên ngượng ngùng như đứa trẻ đang lén làm việc xấu nhưng bị người lớn phát hiện.
Sáng sớm nhìn thấy biểu hiện hết sức đáng yêu này của cô, Lăng Ngạo Tuấn ánh mắt yêu
thương ngập tràn, cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn nồng ấm.
Một lúc sau anh mới luyến tiếc dời môi cô, gắt gao ôm chặt cô vào lòng. Lúc lâu sau cô mới thoát khỏi bể ôn nhu của anh. Như chợt nhớ ra điều gì, cô trợn to mắt, hung hăng đẫy anh ra rồi xoay người ngồi lên người anh, 2 tay ra sức bóp cổ anh.
Lăng Ngạo Tuấn không ngờ cô có hành động như thế, nhưng vẫn mặc cô bóp cổ.
Đặng Tiểu Tinh mắt lộ rõ sát khí, gằn từng chữ:
- Anh, tên khốn kiếp dám nhúng chàm tôi?
- Ặc, có gì từ từ nói, em trước tiên buông tay ra có được không? Lăng Ngạo Tuấn dở khóc dở cười nói.
- Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả, tôi bóp chết anh… Vừa dứt lời, tay cô lại tăng thêm chút sức.
- Ặc, em… trước buông tay ra đã… Thật muốn giết chồng em sao? Lăng Ngạo Tuấn giả vờ chật vật nói.
- Ai vợ chồng với anh, tôi bóp chết anh, chết đi.
Mắt thấy Đặng Tiểu Tinh đã thực sự tức giận, Lăng Ngạo Tuấn cũng ngừng không đùa giỡn nữa, thấy tay cô đã ửng đỏ cả lên, anh đau xót không thôi, quyết định ngừng cuộc chơi.
Lăng Ngạo Tuấn 1 tay chụp lấy 2 tay cô, khóa chặt trên đầu, anh xoay người, áp chế cô dưới thân.
Đặng Tiểu Tinh cố quẫy đạp nhưng vô hiệu, tay anh như cái gọng sắt, khóa chặt tay cô không buông, 2 chân cũng mạnh mẽ chế trụ chân cô.
Nhìn thân thể trắng nỏn mịn màng không tì vết dưới thân, cơ thể anh lại lần nữa nóng rực lên, anh cắn răng, hận mình không thể áp chế được dục vọng của bản thân.
1 suy nghĩ tà ác xoẹt qua đầu anh, anh cười gian tà nhìn cô như muốn lập tức nuốt c
Không phụ lòng mong chờ của cô, Lăng Ngạo Tuấn hung hăng tiến vào, đột nhiên bị 1 vật thể lạ tiến vào, bên trong cơ thể cô tầng tầng lớp lớp thịt gắt gao bao chặt lấy vật thể to lớn nóng bỏng của anh. Cô thật ẩm ướt và chặt, anh thoáng run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ vì khoái hoạt.
Dường như chỉ thế thôi thì không đủ, anh cử động hông, mạnh mẽ tiến vào sâu hơn nữa.
Một cơn đau như muốn xé nát thân thể ập đến, lý trí của Đặng Tiểu Tinh nhanh chóng trở lại, cô giật mình, cố đẫy anh ra, nhưng càng cử động, thân dưới càng đau, Đặng Tiểu Tinh nước mắt lưng tròng, miệng không ngừng mắng:
- Hỗn đãn, khốn kiếp, con mẹ nó, anh nhanh ra khỏi người tôi, đau quá.
- Em cố chịu 1 chút, 1 chút thôi sẽ hết đau. Giọng anh khàn khàn vì kiềm chế, 2 tay không ngừng vuốt ve thân thể trắng mịn của cô, ý định muốn khơi dậy dục vọng của cô lần nữa, giúp cô giảm bớt thống khổ.
- 1 chút là đến khi nào? Anh… Đồ lưu manh, đồ khốn kiếp mau ra khỏi người tôi. Đặng Tiểu Tinh cắn chặt môi dưới, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trong bụng thầm nghĩ: ” Con bà nó chứ, ai bảo làm là sướng hả, đau muốn chết đi sống lại thế này…” =.=|||
- Tiểu Tinh, ngoan nào, lần đầu đều rất đau, 1 lát nữa thôi… Anh nỉ non bên tai cô, giọng nói quyến rũ lạ thường.
Từng luồn hơi thở nam tính phả vào mặt cô, tay anh vẫn đang chu du trên thân thể cô, 1 tay dừng lại trên đôi gò bồng, ra sức xoa nắn, miệng thổi hơi vào tai cô, nhẹ nhàng liếm mút vành tai mẫn cảm của cô.
Đặng Tiểu Tinh thở dốc, người run lên từng đợt, mắt lại lần nữa phủ mờ sương. Môi anh hôn dài trên mặt cô, lướt dọc trên cái cổ trắng mịn, dừng lại 1 chút trên xương quai xanh gợi cảm của cô, liếm mút từng chút 1. Cuối cùng dừng lại trên đôi gò bồng đang dựng đứng sừng sững như khiêu khích anh, anh ra sức cắn, mút lấy, cái lưỡi tinh quái trêu chọc, đùa giỡn nhũ hoa của cô, tay kia vẫn không ngừng xoa nắn bên còn lại.
Cơ thể cô như có 1 luồng điện chạy dọc khắp thân thể, ngứa ngáy không chịu được, cô cong người như đang nghinh đón anh, đôi môi gợi cảm phát ra tiếng rên kiều mị, biết cơ thể cô đã chấp nhận anh, không còn thít chặt như trước, như được gỡ bỏ lệnh cấm, anh vui mừng tiến sâu vào bên trong, động tác ngày 1 nhanh và mạnh. Cô rên lên từng tiếng khoái hoạt như đang khích lệ anh. Lý trí anh như bị thiêu đốt, cảm giác vẫn chưa đủ, anh nâng đôi chân thon dài của cô, quấn quanh phần bụng của chính mình, hông mạnh mẽ cử động, hung hăng tiến vào.
Từng đợt sóng khoái cảm đánh mạnh vào người cô, Đặng Tiểu Tinh vui sướng đón nhận, thân thể vô thức phối hợp nhịp nhàng cùng anh, cùng anh khám phá từng vùng đất bí mật trên cơ thể.
….
Bên ngoài, mặt trời đã lặn, từng tia nắng yếu ớt cũng dần lụi tàn, như báo hiệu 1 ngày sắp sửa trôi qua. Ánh hoàng hôn màu cam nhàn nhạt còn sót lại hắt vào bên trong phòng, phản chiếu 2 thân hình trần trụi đang quấn chặt lấy nhau bằng những gì nguyên thủy nhất, tạo nên 1 bức tranh tuyệt mỹ.
2 người, 1 lần rồi lại 1 lần cùng nhau đi vào cõi trầm luân.
………
Đừng dại dột bỏ qua đoạn này, bởi vì còn có cái hay đang chờ ở phía sau: ^0^
(anchan: ặc ặc… ai đó… tiếp cho ta 1 lít máu nhóm máu BT với… ta sắp chết rồi đây.
Em gái: Máu nhỏ ra đầy bàn phím kìa, kinh quá!!! *đạp 1 cước vào cái mặt đầy máu của anchan* * móc điện thoại gọi cấp cứu cùng công an khu vực*
Khi xe cấp cứu đến, *lắc đầu pó tay* xóm bà tám lập tức mở hội nghị triệu tập.
Người qua đường Ất: *thở dài* còn trẽ như vậy mà phải chết, rõ khổ.
Người qua đường Giáp: *lắc đầu ngao ngán* giới trẻ thời nay thật là, xem phim đồi trụy riết rồi chết vì thiếu máu hết.
Người qua đường Bính: *mắt sáng rực nhảy vào* ai nói nó chết vì xem phim nghèo?
2 người kia nhìn Người qua đường Bính, ánh mắt tò mò.
Người qua đường Ất và Giáp: Thế anh nói xem nó chết vì nguyên nhân gì?
Người qua đường Bính: Ta nghe em gái nó báo với công an khu vực rằng nó chết là do viết truyện á.
Người qua đường Ất: Xạo, viết truyện liên quan khỉ gió gì mà nó chết?
Người qua đường Giáp: *giơ tay phát biểu* Ta biết, có phải nó viết truyện động chạm đến tổ chức xã hội đen nên bị người ta thủ tiêu?
Người qua đường Bính: *mặt đầy hắc tuyến*
Anchan: *bay cà lơ phất phơ* ta… viết… truyện có H… nên chết.
3 người Giáp, Ất, Bính, nghe xong, nhìn nhau cười như mếu, xách quần chạy trối chết.)
…………
Cái hay mà ta nói là đây:
Lúc Đặng Tiểu Tinh thức dậy thì cũng đã là chuyện của trưa hôm sau. Anh tham lam muốn cô hết lần này đến lần khác, đến khi trời hửng sáng mới luyến tiếc buông cô ra.
Đặng Tiểu Tinh sau khi đã quen dần với ánh sáng, khẽ cựa mình, cô nhíu mày, thân thể giờ đây đau nhức khắp nơi, nhất là thắt lưng và phần eo còn có phần bụng, cảm giác như thân thể bây giờ không còn thuộc về chính mình nữa.
Cô cố nghiêng người, thay đỗi tư thế nằm, ý muốn giảm bớt đau đớn.
Vừa mới xoay mặt sang bên cạnh, đập vào mắt cô bây giờ chính là khuôn mặt phóng đại của Lăng Ngạo tuấn, anh ngủ rất say, mi mắt thật dài và dày, còn đẹp hơn cả cô, cái mũi thẳng tắp nhè nhẹ thở, bạc môi gợi cảm nhếch lên thành 1 đường cong tuyệt mỹ, đôi mày thoáng nhíu lại. Đặng Tiểu Tinh nhìn anh đến si ngốc, tay bất giác đưa lên, ý định muốn vuốt phẳng đôi mày kia.
Bàn tay nhỏ bé còn chưa kịp vuốt thì đã bị 1 cánh tay to lớn của ai đó nắm chặt lại, anh nhanh chóng mở mắt, cô thoáng giật mình. Hai má đỏ bừng lên ngượng ngùng như đứa trẻ đang lén làm việc xấu nhưng bị người lớn phát hiện.
Sáng sớm nhìn thấy biểu hiện hết sức đáng yêu này của cô, Lăng Ngạo Tuấn ánh mắt yêu
thương ngập tràn, cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn nồng ấm.
Một lúc sau anh mới luyến tiếc dời môi cô, gắt gao ôm chặt cô vào lòng. Lúc lâu sau cô mới thoát khỏi bể ôn nhu của anh. Như chợt nhớ ra điều gì, cô trợn to mắt, hung hăng đẫy anh ra rồi xoay người ngồi lên người anh, 2 tay ra sức bóp cổ anh.
Lăng Ngạo Tuấn không ngờ cô có hành động như thế, nhưng vẫn mặc cô bóp cổ.
Đặng Tiểu Tinh mắt lộ rõ sát khí, gằn từng chữ:
- Anh, tên khốn kiếp dám nhúng chàm tôi?
- Ặc, có gì từ từ nói, em trước tiên buông tay ra có được không? Lăng Ngạo Tuấn dở khóc dở cười nói.
- Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả, tôi bóp chết anh… Vừa dứt lời, tay cô lại tăng thêm chút sức.
- Ặc, em… trước buông tay ra đã… Thật muốn giết chồng em sao? Lăng Ngạo Tuấn giả vờ chật vật nói.
- Ai vợ chồng với anh, tôi bóp chết anh, chết đi.
Mắt thấy Đặng Tiểu Tinh đã thực sự tức giận, Lăng Ngạo Tuấn cũng ngừng không đùa giỡn nữa, thấy tay cô đã ửng đỏ cả lên, anh đau xót không thôi, quyết định ngừng cuộc chơi.
Lăng Ngạo Tuấn 1 tay chụp lấy 2 tay cô, khóa chặt trên đầu, anh xoay người, áp chế cô dưới thân.
Đặng Tiểu Tinh cố quẫy đạp nhưng vô hiệu, tay anh như cái gọng sắt, khóa chặt tay cô không buông, 2 chân cũng mạnh mẽ chế trụ chân cô.
Nhìn thân thể trắng nỏn mịn màng không tì vết dưới thân, cơ thể anh lại lần nữa nóng rực lên, anh cắn răng, hận mình không thể áp chế được dục vọng của bản thân.
1 suy nghĩ tà ác xoẹt qua đầu anh, anh cười gian tà nhìn cô như muốn lập tức nuốt c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3185/4021
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3185/4021
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt