Tiểu thuyết Sẽ Có Một Thiên Sứ Thay Anh Yêu Em-full
Lượt xem : |
n Đường Diêu hờ hững nói. "Sau này anh cũng vẫn làm những chuyện đó, anh thích mặc áo sơ mi trắng, thích ăn mì trường thọ, thích học, thích dịu dàng giống như Ưu."
"Nói dối! " Cô kinh sợ cắt ngang lời anh.
Ánh mắt anh lướt trên chiếc áo sơ mi trắng đang mặc, nhãn thần lạnh lùng: "Không lừa em đâu, về sau anh ngày nào cũng sẽ mặc nó."
Tiểu Mễ bị anh dọa đến kinh hoàng.
Từ thần thái đến giọng nói của anh, cô hiểu rõ anh đang rất nghiêm túc, anh thật sự sẽ làm thế! Cô bị anh làm cho sợ hãi hoảng hốt, bắt đầu run rẩy căng thẳng.
Không...!
Cô lắc đầu thật mạnh, nhìn chiếc áo sơ mi trắng đó, cắn chặt môi rồi túm lấy nó.
Hai tay vận hết sức...
"Soạt! "
Áo sơ mi trắng bị cô xé toạc.
"Em! "
Doãn Đường Diêu nổi giận, cố gắng đứng dậy, nhưng đang sốt cao không có chút sức lực nào nên lại khuỵu xuống.
Áo sơ mi trắng không thể mặc được nữa!
Tiểu Mễ lòng đau như cắt, cô đứng ngây ra, nước mắt từng giọt từng giọt lấp lánh rơi xuống chiếc áo. Không khí trong phòng ngủ ngột ngạt đến nghẹt thở, ngoài cửa sổ bóng đêm tối mù, gió đêm thổi bay màn cửa, đêm đầu thu lại lạnh đến thấu xương. Sắc mặt Doãn Đường Diêu lạnh lẽo, anh nhắm nghiền mắt, dường như không chịu nhìn cô nữa!
Rất lâu rất lâu sau...
"Anh..."
Cô ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay quẹt nước mắt trên mặt, đi đến bên giường, đứng bên cạnh anh. Chỉ nói một từ, lại cảm thấy ngàn vạn câu nói cũng bằng thừa, nỗi đau trong tim dường như đau đớn mãnh liệt hơn.
Doãn Đường Diêu tựa vào giường, đôi mắt nhắm nghiền, trầm mặc, hai má đỏ bừng bừng, môi khô nứt nẻ lại tím nhợt nhạt. Không nổi giận la hét như trước kia, nhưng vẻ bình tĩnh của anh lại khiến người ta cảm thấy không thở nổi.
"Anh... không cần giống anh ấy! "
Tiểu Mễ hít thật sâu, mạch đập rần rật bên tai.
Nghe câu nói này, anh nhếch nhếch mép, lãnh đạm nói: "Không có anh ta, em vốn sẽ không từ Thanh Viễn đến Thánh Du, càng không thể đến bên anh, đúng không?"
Cô á khẩu không nói được gì.
"Cho nên, anh phải cảm ơn anh ta." Doãn Đường Diêu mở mắt, trong đáy mắt là sự ngạo mạn yếu đuối. "Cảm ơn anh ta đã cho anh gặp được em, nếu không có anh ta, sao em có thể đối xử tốt với anh như một thiên sứ được." Anh lại nhếch môi giễu cợt. "Anh ta là tấm gương để anh học tập, là mục tiêu để anh nỗ lực, tại sao đến cả cơ hội bắt chước và học tập anh ta em cũng không cho? Em đúng là người tàn nhẫn..."
Cô cuống lên nói: "Anh không cần học theo Dực, anh ấy là anh ấy, em thề sẽ không..."
"Sẽ không thế nào?" Anh ngắt lời cô. "Sẽ không thí nghiệm cải tạo anh thành một Dực thứ hai nữa, sẽ không tiếp cận anh chỉ vì trái tim của anh ta nữa, sẽ hoàn toàn quên hết mọi thứ, từ bây giờ sẽ chỉ thích mình anh không vương vấn kỷ niệm cũ nữa?"
Tiểu Mễ đờ đẫn nhìn anh.
"Không thể, đúng không?" Doãn Đường Diêu cười đau khổ, "Anh hận em, tại sao em không nói dối anh đi? Chỉ cần em nói là em thích anh, chỉ một chút thôi không vì anh ta mà vì chính anh, cho dù là nói dối anh cũng sẽ tin mà."
"Em..."
"Lừa dối anh đi! " Anh khàn giọng kêu lên, môi lại tím tái xanh mét, "Lừa anh một lần đi, nói em thích anh không hoàn toàn vì anh ta..."
"..."
"Nếu không..." Nếu không, làm sao anh dám khác anh ta, nếu không giống anh ta chút nào, cho dù có trái tim đó đi chăng nữa, em sẽ thích anh được bao lâu?
Cô dùng hết sức cắn chặt môi, không ngừng run rẩy, máu trong người điên cuồng chảy, trong đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì.
"... Em thích anh..."
Doãn Đường Diêu cứng đờ người, anh nghe nhầm rồi, anh biết anh đã nghe nhầm! Chắc chắn là ảo giác đúng không? Là tiếng vọng của chính lời anh nói, đúng không? Anh...
"Nói lại lần nữa! "
Anh nhìn cô đăm đăm, hết sức chăm chú nhìn vào môi cô, chỉ cần cô nói thêm lần nữa, nếu không anh sẽ phát điên mất!
"Em thích anh! "
Tiểu Mễ nhắc lại lần nữa.
Giống hệt như bị điện giật cực mạnh! Nhịp tim Doãn Đường Diêu khựng lại trong một khắc, giống một đứa trẻ thất thần, cổ họng tắc nghẹn.
Rất lâu sau.
"Em... nói có thật không?"
Anh nín thở thì thầm hỏi.
Không!
Không!
Anh lại cật lực lắc đầu, cười với cô, cười như đứa trẻ vừa lo sợ vừa yêu thích quá độ đến hoảng loạn thất sắc, anh vươn tay ôm lấy cô. "Em không cần nói! Anh tin! Anh biết em nói thật! Em sẽ không dối gạt anh! Em thật sự thích anh..."
Ôm cô, Doãn Đường Diêu chầm chậm thoải mái dựa đầu vào vai cô. Mái tóc ngắn của cô thơm quá, cổ cũng thơm, người cô mềm mại mà thơm phức. Anh muốn mãi mãi được ôm cô như thế này, cho dù là đang mơ, anh mãi mãi cũng không muốn tỉnh dậy. Vậy mà, nỗi đau sâu sắc lại mơ hồ lướt qua trong đáy mắt anh.
Được anh ôm trong vòng tay, Tiểu Mễ khóc không thành tiếng.
Cô không biết vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy tim đau nhói đến không chịu nổi, chỉ có khóc, chỉ có để nước mắt tuôn ra, cô mới không đau đớn nghẹt thở đến mức muốn chết ngay tức khắc nữa.
Màn cửa nhẹ bay bay...
Đêm yên tĩnh.
Nền gạch hoa lấp lánh ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn.
Anh và cô ôm nhau.
Giống như những đứa trẻ muốn được dựa dẫm ỷ lại, anh và cô ôm chặt lấy nhau.
Thời gian biến thành lâu dài...
Một thế kỷ có lẽ cũng chỉ như một chớp mắt mà thôi.
° ° °
Trong vườn hoa bệnh viện Nhân Ái, thảm cỏ mượt mềm, ánh dương buổi sáng rực rỡ huy hoàng, trong không khí có mùi hương hoa thầm lặng, những giọt sương đọng trên cỏ lung linh phản chiếu ánh mặt trời.
Chạc cây rậm rạp xanh um.
Gốc cây đặt một chiếc ghế to dài.
PHẦN 4: VÌ SAO GẦN ĐÂY ANH ẤY THƯỜNG BỆNH ?
Tiểu Mễ mặc một chiếc váy trắng, cô vừa mân mê thiên sứ bằng vải trong tay, vừa mỉm cười nhìn ra xa, trên thảm cỏ ở bên đó Doãn Đường Diêu đang đẩy xe lăn chầm chậm đưa dì Thành đi phơi nắng. Ngắm anh dưới ánh nắng vàng rực của mặt trời, trong lòng cô dậy lên một sự tĩnh lặng thư thái đã lâu không thấy, cho dù sự tĩnh lặng này do đâu, cô đều muốn mãi mãi duy trì nó.
"Em thích thiên sứ sao?"
Vì sao lúc đầu lại nghĩ đến chuyện mua thiên sứ bằng vải tặng cô, Bùi Ưu không nghĩ ra, nhưng hình như cô rất thích nó. Lúc đau khổ hay thất thần cũng như lúc vui vẻ, cô đều hay ôm thiên sứ trong tay, vuốt ve đôi cánh của nó.
"A, vâng ạ." Tiểu Mễ cúi đầu, ngón tay lại lướt nhẹ trên đôi cánh óng ánh của thiên sứ, cô quay đầu nhìn anh cười. "Cứ quên cảm ơn anh, em rất rất thích nó."
Bùi Ưu mỉm cười: "Anh cũng thích thiên sứ."
Cô hiếu kỳ mở to mắt lắng nghe.
"Từ khi còn rất nhỏ, anh đã hi vọng mình là một thiên sứ, có một đôi cánh để bay lượn, thuần trắng tinh khiết, hoàn mỹ không có một khuyết điểm nào, đồng thời có thể mang đến cho những người thân yêu của mình nhiều hạnh phúc nhất." Anh ngượng ngập sờ sờ mũi. "Nghe ra có vẻ ảo tưởng quá nhỉ, rõ ràng biết là không thể nhưng đến bây giờ anh vẫn muốn biến thành thiên sứ."
"Vậy nên anh thích mặc quần áo màu trắng?"
"Ha ha, đúng thế." Ánh mặt trời xuyên qua tán lá tạo thành bóng râm, Bùi Ưu mặc áo trắng cũng có một ánh sáng rực rỡ và dịu dàng.
"Anh ấy cũng vậy."
Tiểu Mễ nhẹ giọng nói.
Từ nhỏ Dực đã thích sưu tầm đủ loại hình thiên sứ k
"Nói dối! " Cô kinh sợ cắt ngang lời anh.
Ánh mắt anh lướt trên chiếc áo sơ mi trắng đang mặc, nhãn thần lạnh lùng: "Không lừa em đâu, về sau anh ngày nào cũng sẽ mặc nó."
Tiểu Mễ bị anh dọa đến kinh hoàng.
Từ thần thái đến giọng nói của anh, cô hiểu rõ anh đang rất nghiêm túc, anh thật sự sẽ làm thế! Cô bị anh làm cho sợ hãi hoảng hốt, bắt đầu run rẩy căng thẳng.
Không...!
Cô lắc đầu thật mạnh, nhìn chiếc áo sơ mi trắng đó, cắn chặt môi rồi túm lấy nó.
Hai tay vận hết sức...
"Soạt! "
Áo sơ mi trắng bị cô xé toạc.
"Em! "
Doãn Đường Diêu nổi giận, cố gắng đứng dậy, nhưng đang sốt cao không có chút sức lực nào nên lại khuỵu xuống.
Áo sơ mi trắng không thể mặc được nữa!
Tiểu Mễ lòng đau như cắt, cô đứng ngây ra, nước mắt từng giọt từng giọt lấp lánh rơi xuống chiếc áo. Không khí trong phòng ngủ ngột ngạt đến nghẹt thở, ngoài cửa sổ bóng đêm tối mù, gió đêm thổi bay màn cửa, đêm đầu thu lại lạnh đến thấu xương. Sắc mặt Doãn Đường Diêu lạnh lẽo, anh nhắm nghiền mắt, dường như không chịu nhìn cô nữa!
Rất lâu rất lâu sau...
"Anh..."
Cô ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay quẹt nước mắt trên mặt, đi đến bên giường, đứng bên cạnh anh. Chỉ nói một từ, lại cảm thấy ngàn vạn câu nói cũng bằng thừa, nỗi đau trong tim dường như đau đớn mãnh liệt hơn.
Doãn Đường Diêu tựa vào giường, đôi mắt nhắm nghiền, trầm mặc, hai má đỏ bừng bừng, môi khô nứt nẻ lại tím nhợt nhạt. Không nổi giận la hét như trước kia, nhưng vẻ bình tĩnh của anh lại khiến người ta cảm thấy không thở nổi.
"Anh... không cần giống anh ấy! "
Tiểu Mễ hít thật sâu, mạch đập rần rật bên tai.
Nghe câu nói này, anh nhếch nhếch mép, lãnh đạm nói: "Không có anh ta, em vốn sẽ không từ Thanh Viễn đến Thánh Du, càng không thể đến bên anh, đúng không?"
Cô á khẩu không nói được gì.
"Cho nên, anh phải cảm ơn anh ta." Doãn Đường Diêu mở mắt, trong đáy mắt là sự ngạo mạn yếu đuối. "Cảm ơn anh ta đã cho anh gặp được em, nếu không có anh ta, sao em có thể đối xử tốt với anh như một thiên sứ được." Anh lại nhếch môi giễu cợt. "Anh ta là tấm gương để anh học tập, là mục tiêu để anh nỗ lực, tại sao đến cả cơ hội bắt chước và học tập anh ta em cũng không cho? Em đúng là người tàn nhẫn..."
Cô cuống lên nói: "Anh không cần học theo Dực, anh ấy là anh ấy, em thề sẽ không..."
"Sẽ không thế nào?" Anh ngắt lời cô. "Sẽ không thí nghiệm cải tạo anh thành một Dực thứ hai nữa, sẽ không tiếp cận anh chỉ vì trái tim của anh ta nữa, sẽ hoàn toàn quên hết mọi thứ, từ bây giờ sẽ chỉ thích mình anh không vương vấn kỷ niệm cũ nữa?"
Tiểu Mễ đờ đẫn nhìn anh.
"Không thể, đúng không?" Doãn Đường Diêu cười đau khổ, "Anh hận em, tại sao em không nói dối anh đi? Chỉ cần em nói là em thích anh, chỉ một chút thôi không vì anh ta mà vì chính anh, cho dù là nói dối anh cũng sẽ tin mà."
"Em..."
"Lừa dối anh đi! " Anh khàn giọng kêu lên, môi lại tím tái xanh mét, "Lừa anh một lần đi, nói em thích anh không hoàn toàn vì anh ta..."
"..."
"Nếu không..." Nếu không, làm sao anh dám khác anh ta, nếu không giống anh ta chút nào, cho dù có trái tim đó đi chăng nữa, em sẽ thích anh được bao lâu?
Cô dùng hết sức cắn chặt môi, không ngừng run rẩy, máu trong người điên cuồng chảy, trong đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì.
"... Em thích anh..."
Doãn Đường Diêu cứng đờ người, anh nghe nhầm rồi, anh biết anh đã nghe nhầm! Chắc chắn là ảo giác đúng không? Là tiếng vọng của chính lời anh nói, đúng không? Anh...
"Nói lại lần nữa! "
Anh nhìn cô đăm đăm, hết sức chăm chú nhìn vào môi cô, chỉ cần cô nói thêm lần nữa, nếu không anh sẽ phát điên mất!
"Em thích anh! "
Tiểu Mễ nhắc lại lần nữa.
Giống hệt như bị điện giật cực mạnh! Nhịp tim Doãn Đường Diêu khựng lại trong một khắc, giống một đứa trẻ thất thần, cổ họng tắc nghẹn.
Rất lâu sau.
"Em... nói có thật không?"
Anh nín thở thì thầm hỏi.
Không!
Không!
Anh lại cật lực lắc đầu, cười với cô, cười như đứa trẻ vừa lo sợ vừa yêu thích quá độ đến hoảng loạn thất sắc, anh vươn tay ôm lấy cô. "Em không cần nói! Anh tin! Anh biết em nói thật! Em sẽ không dối gạt anh! Em thật sự thích anh..."
Ôm cô, Doãn Đường Diêu chầm chậm thoải mái dựa đầu vào vai cô. Mái tóc ngắn của cô thơm quá, cổ cũng thơm, người cô mềm mại mà thơm phức. Anh muốn mãi mãi được ôm cô như thế này, cho dù là đang mơ, anh mãi mãi cũng không muốn tỉnh dậy. Vậy mà, nỗi đau sâu sắc lại mơ hồ lướt qua trong đáy mắt anh.
Được anh ôm trong vòng tay, Tiểu Mễ khóc không thành tiếng.
Cô không biết vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy tim đau nhói đến không chịu nổi, chỉ có khóc, chỉ có để nước mắt tuôn ra, cô mới không đau đớn nghẹt thở đến mức muốn chết ngay tức khắc nữa.
Màn cửa nhẹ bay bay...
Đêm yên tĩnh.
Nền gạch hoa lấp lánh ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn.
Anh và cô ôm nhau.
Giống như những đứa trẻ muốn được dựa dẫm ỷ lại, anh và cô ôm chặt lấy nhau.
Thời gian biến thành lâu dài...
Một thế kỷ có lẽ cũng chỉ như một chớp mắt mà thôi.
° ° °
Trong vườn hoa bệnh viện Nhân Ái, thảm cỏ mượt mềm, ánh dương buổi sáng rực rỡ huy hoàng, trong không khí có mùi hương hoa thầm lặng, những giọt sương đọng trên cỏ lung linh phản chiếu ánh mặt trời.
Chạc cây rậm rạp xanh um.
Gốc cây đặt một chiếc ghế to dài.
PHẦN 4: VÌ SAO GẦN ĐÂY ANH ẤY THƯỜNG BỆNH ?
Tiểu Mễ mặc một chiếc váy trắng, cô vừa mân mê thiên sứ bằng vải trong tay, vừa mỉm cười nhìn ra xa, trên thảm cỏ ở bên đó Doãn Đường Diêu đang đẩy xe lăn chầm chậm đưa dì Thành đi phơi nắng. Ngắm anh dưới ánh nắng vàng rực của mặt trời, trong lòng cô dậy lên một sự tĩnh lặng thư thái đã lâu không thấy, cho dù sự tĩnh lặng này do đâu, cô đều muốn mãi mãi duy trì nó.
"Em thích thiên sứ sao?"
Vì sao lúc đầu lại nghĩ đến chuyện mua thiên sứ bằng vải tặng cô, Bùi Ưu không nghĩ ra, nhưng hình như cô rất thích nó. Lúc đau khổ hay thất thần cũng như lúc vui vẻ, cô đều hay ôm thiên sứ trong tay, vuốt ve đôi cánh của nó.
"A, vâng ạ." Tiểu Mễ cúi đầu, ngón tay lại lướt nhẹ trên đôi cánh óng ánh của thiên sứ, cô quay đầu nhìn anh cười. "Cứ quên cảm ơn anh, em rất rất thích nó."
Bùi Ưu mỉm cười: "Anh cũng thích thiên sứ."
Cô hiếu kỳ mở to mắt lắng nghe.
"Từ khi còn rất nhỏ, anh đã hi vọng mình là một thiên sứ, có một đôi cánh để bay lượn, thuần trắng tinh khiết, hoàn mỹ không có một khuyết điểm nào, đồng thời có thể mang đến cho những người thân yêu của mình nhiều hạnh phúc nhất." Anh ngượng ngập sờ sờ mũi. "Nghe ra có vẻ ảo tưởng quá nhỉ, rõ ràng biết là không thể nhưng đến bây giờ anh vẫn muốn biến thành thiên sứ."
"Vậy nên anh thích mặc quần áo màu trắng?"
"Ha ha, đúng thế." Ánh mặt trời xuyên qua tán lá tạo thành bóng râm, Bùi Ưu mặc áo trắng cũng có một ánh sáng rực rỡ và dịu dàng.
"Anh ấy cũng vậy."
Tiểu Mễ nhẹ giọng nói.
Từ nhỏ Dực đã thích sưu tầm đủ loại hình thiên sứ k
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1123/5257
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1123/5257
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt