Tiểu thuyết Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm-full
Lượt xem : |
Quả nhiên! Vành mắt còn chứa lệ quang nhưng cô lại cười.
“Tôi tin tưởng anh, cũng xin anh đừng vi phạm lời hứa....”
Chương 8
Đây, đây là tình huống gì vậy? Nhìn chằm chằm cát vàng trải dài vô tận bên ngoài lều trại, Đỗ Ánh Nguyệt cực kỳ kinh sợ.
Mẹ ơi! Một gò nối tiếp một gò kéo dài đến tận chân trời, trừ sa mạc cô không nghĩ ra được nơi nào trên trái đất này lại có phong cảnh như vậy. Càng không nghĩ ra được lý do vì sao khi mở mắt ra lại phát hiện mình ở trong đây.
Khoan, khoan đã! Có lẽ là có lý do!
Bắt đầu hồi tưởng lại, nhớ rõ cô đang ở bên trong phòng vệ sinh nữ của bệnh viện, sau đó một người đàn ông Trung Đông đánh tới, tiếp đó cô liền mất đi ý thức....Nói vậy, cô là bị hôn mê, sau đó được đưa vào trong sa mạc.
Nhớ đến cái gì đó, chợt cúi đầu kiểm tra, xác định quần áo nguyên vẹn như lúc ban đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó là một chuỗi dài nghi vấn tự động hiện lên trong đầu.
Vì sao? Người đàn ông Trung Đông đó sao lại đưa cô đến đây? Đây là đâu? Cô hoàn toàn không biết người đó cũng không giải thích được sao lại bị bắt, có phải có hiểu lầm gì hay không?
Trăm mối suy tư, khó khăn bò dậy, đang định ra bên ngoài xem xét thì cửa liều chợt xuất hiện một cánh tay thô to cản trở đường đi. Đỗ Ánh Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt Trung Đông hung ác.
“Ách...Hắc hắc, chào ông...” Cố gắng nặn ra nụ cười biểu đạt thiện ý. Người Trung Quốc có câu ‘Giơ tay không đánh người mặt cười’, không biết người Trung Đông có nghe qua chưa? Hiện tại còn chưa rõ tình hình, vẫn nên cẩn thận giữ chút lễ phép thì tốt hơn.
“#$$....” Tên đàn ông Trung Đông không chút cảm kích, không ngừng cao giọng tuôn ra ngôn ngữ kỳ quái tấn công màng nhĩ yếu ớt của cô, còn vươn tay ám chỉ muốn cô ngoan ngoãn quay lại trong lều.
“Được, được, được...Tôi vào đây....” Cho dù nghe không hiểu hắn đang gào thét cái gì nhưng từ ngôn ngữ hình thể của hắn cũng hiểu được đôi chút, Đỗ Ánh Nguyệt cường gượng quay về chỗ, trong lòng hoảng sợ.
Làm sao bây giờ? Đám người này bắt mình đến đây, thái độ không quá thân thiện nha! Không lẽ bản thân xui xẻo gặp phải dân buôn người? Nếu đúng như vậy thì cô chẳng phải bị nguy hiểm sao....
Trong lúc cô hoảng loạn suy nghĩ một đống kết cục cực kỳ bi thảm thì loáng thoáng nghe thấy người đàn ông bên ngoài đang hướng về phía xa chẳng biết kêu cái gì. Không bao lâu, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước cửa lều, che khuất ánh sáng bước vào bên trong.
Người này...Là ai? Hoảng hốt nhìn bóng đen từ từ đến gần, dưới ánh sáng chiếu rọi, Đỗ Ánh Nguyệt dần nhìn thấy tướng mạo của hắn.
Lại là một người đàn ông Trung Đông, khoảng 50 tuổi, dáng người hơi mập, mí mắt sưng vù, có lẽ do được nuông chiều đã lâu nên màu da không ngăm đen như người dân Trung Đông bình thường. Vẻ mặt dữ tợn, ngũ quan lập thể dường như không giống với chủng tộc Tây Á bẩm sinh đã có ngũ quan thâm thúy, mê người.
Nhưng, những cái đó điều không quan trọng! Quan trọng là ánh mắt của ông chú Trung Đông này rất nham hiểm khiến người ta không nhịn được mà hoảng sợ!
Trợn mắt trừng người, Đỗ Ánh Nguyệt kinh sợ liên tục lui về phía sau, không biết ông ta muốn cái gì?
“Không ngờ bên cạnh họ Mặc kia còn có một tiểu mỹ nhân phương đông, thật là diễm phúc không cạn mà!” Ép người đến góc tường, tay mập mạp bắt lấy cái cằm nhỏ nhắn, em trai của tộc trưởng Vi thị đời trước, là chú của tộc trưởng hiện tại—Yarra Mai cười hung tợn.
“Ông, ông muốn làm gì? Thả tôi ra....Thả tôi ra...” Không ngừng giãy dụa, Đỗ Ánh Nguyệt bị đau đến kêu to, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Không để cho cô chạy thoát, Yarra Mai tăng thêm lực đạo, ánh mắt lóe lên tia tàn bạo: “Tuy không hiểu cô ta đang nói gì nhưng mà...Thanh âm này thật khiến cho người ta hưng phấn a...Tao chưa từng chơi đùa một tiểu mỹ nhân phương đông nào như thế này, có lẽ nên thử một chút...”
Con trai duy nhất của hắn đã chết mà nòi giống của mình rơi trên người đàn bà khác đến cả trứng cũng không ấp ra được. Song....Nói không chừng cô gái này có thể sinh con cho hắn!
Nở nụ cười dâm đãng, dục vọng đột nhiên bị gợi lên, bụng dưới nóng rực rục rịch ngóc đầu. Hắn sắc tâm nổi lên, định trực tiếp áp chế cô trên mặt đất muốn bá vương ngạnh thượng cung.
“Á—Đừng! Buông tôi ra...” Sợ hãi hét chói tai, cô ra sức giãy dụa, tay nhỏ bé càng thêm dùng lực đánh vào khuôn mặt đang kề sát của hắn.
“Con ranh!” Bất ngờ bị một kích, Yarra Mai bị đánh đến đầu cũng nghiêng sang một bên, lập tức phát hỏa, vung tay liền tát cô một cái.
Đỗ Ánh Nguyệt sao chịu được một cú toàn lực như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh nghiêng đi, khóe miệng chảy ra tơ máu. Nhưng cô vẫn ra sức kháng cự, thừa lúc đối phương giận dữ quên phòng bị liền co hai chân, đạp mạnh một cái lên Yarra Mai vẫn đang đè lên người mình, bỗng nhiên—
“Á—” Tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, hắn cong người lăn xuống khỏi người cô, cuộn người như con tôm lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
“Đáng đời!” Biết mình đạp trúng bộ phận yếu nhất của đàn ông, Đỗ Ánh Nguyệt run giọng mắng chửi, sợ hãi bò ra xa hắn, cả người run rẩy trốn ở góc xa nhất, trong mắt đầy hoảng sợ, nhìn chằm chằm người đang không ngừng lăn lộn.
Nghe tiếng kêu thảm thiết, thủ vệ canh giữ bên ngoài vội chạy vào, lúc nhìn thấy ông chủ cuộn tròn người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết cùng cô gái một bên mặt sưng phù, khóe miệng còn rướm máu, đang trốn ở một góc xa kinh sợ nhìn bọn họ trong lòng liền hiểu rõ tất cả. Trong phút chốc đều không biết nói cái gì, đành phải vội vàng đỡ ông chủ lên trước.
“Trông...Trông chừng nó!” Mẹ kiếp! Không ngờ con bé này nhìn như gầy yếu nhưng tính cách lại ương ngạnh như thế, sơ suất một tý lại để nó làm bị thương. Có điều, lần sau nó sẽ không được may mắn thế nữa!
Mồ hôi lạnh túa ra, Yarra Mai cho dù sắc dục huân tâm (dục vọng thiêu đốt tâm) thế nào đi nữa, bị đạp một cái mạnh như vậy, không tĩnh dưỡng ngày rưỡi thì khó mà thi triển hùng phong. Lập tức chỉ có thể xanh mặt phân phó thuộc hạ, cố nén đau đớn, tập tễnh đi ra ngoài.
Đi đến cửa lều, hắn còn dừng bước quay đầu để lại ánh mắt ghê tởm ‘Chuyện này chưa xong đâu, lần sau tiếp tục’, rồi mới thật sự rời đi.
Yarra Mai vừa đi, thủ vệ cũng vội vàng đi ra ngoài lều trại trông coi.
Trên mặt từng hồi đau rát, Đỗ Ánh Nguyệt hoảng hốt nhìn bọn họ rời đi, tâm tư hoảng loạn lúc này mới buông lỏng...
Quá ghê tởm! Quá ghê tởm! Cô sao lại gặp phải chuyện này chứ? Những người này xem ra là người Trung Đông, không lẽ cô bị dân buôn lậu bán cho tù trưởng Trung Đông sắc dục huân tâm nào đó sao?
Đây thật giống như tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mà! Khác biệt chính là.....
“Vì sao...Vì sao nữ chính trong tiểu thuyết đều gặp được nam chính là tù trưởng cao lớn đẹp trai, làn da ngăm đen, có tiền có thế còn mình lại rơi vào trong tay ông chú trung niên hung ác, mập mạp này chứ? Đến cả quyền thế hình như cũng không có! Hậu cung của tù trưởng Trung Đông theo miêu tả không phải đều hết sức xa hoa giống như ‘Thiên phương dạ đàm’ (đầm rồng hang hổ) sao? Mà mình lại ở trong lều đơn sơ trên sa mạc khắc khổ, thậm chí suýt chút nữa bị...Bị...”
Nhớ lại vừa rồi suýt chút nữa bị bá vương ngạnh thượng cung, Đỗ Ánh Nguyệt chợt cảm thấy một trận ghê tởm, nước mắt sợ hãi r
Bài viết liên quan!