Tiểu thuyết Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm-full
Lượt xem : |
nh là ai không?” Cô dè dặt hỏi.
“Dĩ nhiên!” Kỳ quái liếc cô một cái, không hiểu cô vì sao lại hỏi như thế. Tôi hôm qua anh bị người dùng trường côn đánh trúng đầu, nhưng thế không có nghĩa là anh bị mất trí nhớ. Trí nhớ dừng lại ở một tháng trước, Mặc Khuê theo bản năng đưa tay sờ sau gáy, quả nhiên sờ đúng vào chỗ sưng lên.
Đáng chết! Không ngờ anh lại bị thua trong tay một đám thiếu niên hư hỏng, nếu để cho Alex biết, không cười rụng răng mới là lạ! Nhưng...Trí nhớ cuối cùng là tối hôm qua còn ở trong ngõ nhỏ, sao hiện tại mở mắt ra lại là bên vệ đường chứ? Chẳng lẽ là trong lúc mơ hồ anh chạy trốn đến đây mới hôn mê, tới tận ban ngày đám người này mới phát hiện nên tò mò vây quanh đây?
Quả nhiên anh đã khôi phục trí nhớ! Nghi ngờ trong lòng đã được chứng thực, Đỗ Ánh Nguyệt chột dạ, cười gượng.
“Ách...Tôi nhận nhầm người, thật ra, chúng ta vốn không quen biết! Tạm biệt!” Tiếng còn chưa dứt, người đã nhanh chóng trốn thoát.
Má ơi! Chạy mau, chạy mau! Nếu để anh nhớ ra cô đã từng làm anh bị thương, giận dữ báo cảnh sát thì cô đi tong luôn!
“Cô...” Mắt thấy bóng dáng nhỏ nhắn chạy trốn giống như có người ở phía sau đuổi giết, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, Mặc Khuê chợt cảm thấy một tia mất mác.....
Kỳ quái! Vì sao anh lại có cảm giác mất mác chứ?
“Vị tiên sinh này, anh thật sự không có việc gì chứ?” Tài xế xe tải rất có lương tâm mà xác định lại một chút tình trạng của anh. Đó! Đừng nói bọn họ lái xe tải lớn khi đụng người thì đều không có trách nhiệm nữa nha! Người ta cũng không phải kẻ táng tận lương tâm a!
“Tiên sinh, anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không....” Một người phụ nữ ôm đứa bé trai ‘gây họa’, mặt tràn đầy lo lắng đề nghị.
“Không cần! Tôi không sao.” Lắc đầu một cái, đè xuống tâm tư khác lạ, từ chối sự quan tâm của người lạ, anh xoay người đi về hướng khách sạn, trong lòng lại không nhịn được âm thầm cười khổ—
Thật là gay to rồi! Anh đặt vé máy bay sáng sớm, chuẩn bị hôm nay bay khỏi Đài Loan, xem ra đã lỡ mất rồi!
Một hướng khác, Đỗ Ánh Nguyệt chạy trốn đến bên trong một ngõ nhỏ, lén lút thò đầu ra nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần khuất xa, tận sâu trong lòng dâng lên một cảm giác đau khổ, nỗi buồn ngập đầy trong mắt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm—
“Đệ tử Thiếu Lâm, lần sau gặp lại...Anh mãi mãi sẽ không nhận ra tôi....” Ô....Làm sao bây giờ? Thật là khổ sở, thật sự muốn khóc quá...
Trước quầy tiếp tân.
“Tôi mất tích một tháng?”
Nhìn chằm chằm nhân viên tiếp tân, Mặc Khuê vô cùng khiếp sợ. Làm sao có thể chứ? Anh rõ ràng nhớ là bị đánh bất tỉnh, tại sao mới tỉnh lại mà đã qua một tháng rồi?
“Đúng vậy! Có vị phu nhân tự xưng là mẹ của ngài, trong khoảng thời gian này không ngừng gọi đến hỏi thăm tin tức của ngài, giọng điệu dường như rất lo lắng. Bà ấy còn chuyển tiền đến muốn chúng tôi giữ phòng cho ngài, cho nên tiên sinh, hành lý của ngài vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu ở trên phòng.” Nhân viên tiếp tân duy trì mỉm cười giải thích, vậy mà trong mắt lại đầy vẻ tò mò.
Vị Mặc tiên sinh này thật quá kỳ lạ, sau khi tự dưng biến mất lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa biểu hiện còn giống như không biết bản thân đã rời khỏi một tháng. Ai...Khách trọ bây giờ thật sự là đa dạng, một đám kỳ quái, thật sự là khó phục vụ nha!
Tại sao lại có thể như vậy?
Trí nhớ của anh vậy mà chỉ dừng lại ở một tháng trước! Như vậy, mấy ngày qua, anh rốt cuộc là đã đi đâu, làm gì? Vì sao hoàn toàn không có ký ức!
Cổ họng một trận khô khốc, Mặc Khuê theo bản năng cúi đầu nhìn mình, lại kinh ngạc phát hiện—
Chết tiệt! Quần áo của anh cùng với trước khi bị đánh bất tỉnh đúng là không giống nhau!
Chương 6.1
“Híc...Đệ tử Thiếu Lâm, tôi không phải cố ý...Anh mau tỉnh lại đi...”
Từng hồi kêu khóc mơ hồ không ngừng truyền đến, từ từ đánh thức thần chí Mặc Khuê đang lâm vào bóng tối. Anh chầm chậm chớp mắt, ánh mắt dần có tiêu cự....
“Ô....Đệ tử Thiếu Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh....” Trong bóng đêm, Đỗ Ánh Nguyệt mắt nhòa lệ gắt gao nhìn vào đôi mắt đã mở ra của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy lo lắng.
Năm phút trước, cô bởi vì nhất thời tức giận, không kịp suy nghĩ liền tiện tay cầm cái đĩa cứng hung hăng đập xuống gáy anh, không nghĩ đến lại lỡ tay đánh người ta bất tỉnh dọa cô sợ đến lục thần vô chủ (mất bình tĩnh), không dám đi tìm em gái cùng Y Phàm. Nghĩ rằng mình có thể đã phạm trọng tội giết người nên chỉ có thể ngồi bên cạnh anh mãnh liệt phun lệ.
Ô...Ba năm trước không cẩn thận làm anh mất trí nhớ, ba năm sau lại đánh anh hôn mê, nghiêm túc kiểm điểm, cô thật sự rất rất xin lỗi đệ tử Thiếu Lâm mà! Ô...Hy vọng anh đừng có ghi hận nha!
Chợt hồi thần, hồi hộp nhìn chăm chú gương mặt trang nhã đẫm lệ, hình ảnh trong một tháng mất trí nhớ kia liền hiện lên rõ mồn một trong đầu, Mặc Khuê vừa muốn cười to lại vừa muốn hung hăng ôm chặt lấy cô...
Ông trời! Tất cả, anh đã nhớ lại tất cả rồi! Cảm ơn thượng đế đã để anh nhớ lại toàn bộ ký ức của một tháng sống cùng với cô.....Song thượng đế cũng thật thích trêu chọc người, đầu tiên là cho anh quen cô khi anh mất trí nhớ rồi lại để anh khôi phục trí nhớ liền quên cô, đúng là trêu ngươi mà! Thật may là có cú đập hung ác đó, anh mới không giải thích được mà nhớ lại tất cả!
Nhưng là....Cô gái này thật sự rất đáng đánh! Sau khi anh khôi phục trí nhớ, ba năm trước đã không chịu thừa nhận anh, ba năm sau vẫn như cũ không muốn thừa nhận anh là vì sao chứ? Cố tình muốn hành hạ người sao?
Thật đáng giận! Cô hại anh mất đi cô ba năm,tim cũng trống rỗng ba năm, món nợ này nên tính thế nào đây?
“Anh...Anh không sao chứ?” Phát hiện ánh mắt âm trầm của anh cứ mãi nhìn mình, Đỗ Ánh Nguyệt chợt chột dạ, gò má phấn đầy lệ hỏi.
“Đầu có đau không? Tôi không cố ý....Anh đừng kiện tôi nha....Là anh làm loạn, tôi mới đánh anh...”
Ô...Cô như thế xem như là tự vệ đi? Hình phạt có thể tương đối nhẹ hay không?
Kiện cô? Cô đang nói linh tinh gì vậy? Mặc Khuê phát hiện cô nói chuyện vẫn không đầu không đuôi giống như ba năm trước đây, không nhịn được khẽ bật cười.
“Em khóc gì vậy? Tôi không sao!” Từ từ ngồi dậy, vươn tay lau đi những giọt lệ trên má phấn.
Ngơ ngác nhìn anh, Đỗ Ánh Nguyệt lắp bắp hỏi dò: “Anh...Anh còn nhớ rõ tên mình...Tên là gì sao?”
Thật sự sợ người đàn ông này lại bị cô đập cho mất trí nhớ quá!
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mặc Khuê nhếch môi cười nghiền ngẫm.
“Tôi rất rõ ràng mình tên Mặc Khuê.”
Phù—Hoàn hảo! Không tự chủ vỗ vỗ ngực, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà....”
“Hả?”
“Tôi thích người ta gọi tôi là đệ tử Thiếu Lâm hơn!” Không nhanh không chậm mà ném bom, anh cười đến ý vị sâu sa.
Gì? Anh, anh, anh đang nói cái gì? Hoảng hốt nhảy dựng lên, Đỗ Ánh Nguyệt nghẹn họng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang cười kỳ quái trên giường.
Ô...Đêm qua anh nói câu kia là có ý gì a? Chẳng lẽ đã khôi phục trí nhớ? Thế nhưng sau đó anh cũng không nói gì liền rời đi mà! Hay là thật ra anh vốn chưa nói câu nói kia, là do cô có tật giật mình nên nghe nhầm? Ô...Ai tới nói cho cô biết đáp án đi? Cứ nơm nớp lo sợ như thế, thật khó chịu mà!
Cẩn thận trộm liếc sắc mặt người đàn ông đang ng
“Dĩ nhiên!” Kỳ quái liếc cô một cái, không hiểu cô vì sao lại hỏi như thế. Tôi hôm qua anh bị người dùng trường côn đánh trúng đầu, nhưng thế không có nghĩa là anh bị mất trí nhớ. Trí nhớ dừng lại ở một tháng trước, Mặc Khuê theo bản năng đưa tay sờ sau gáy, quả nhiên sờ đúng vào chỗ sưng lên.
Đáng chết! Không ngờ anh lại bị thua trong tay một đám thiếu niên hư hỏng, nếu để cho Alex biết, không cười rụng răng mới là lạ! Nhưng...Trí nhớ cuối cùng là tối hôm qua còn ở trong ngõ nhỏ, sao hiện tại mở mắt ra lại là bên vệ đường chứ? Chẳng lẽ là trong lúc mơ hồ anh chạy trốn đến đây mới hôn mê, tới tận ban ngày đám người này mới phát hiện nên tò mò vây quanh đây?
Quả nhiên anh đã khôi phục trí nhớ! Nghi ngờ trong lòng đã được chứng thực, Đỗ Ánh Nguyệt chột dạ, cười gượng.
“Ách...Tôi nhận nhầm người, thật ra, chúng ta vốn không quen biết! Tạm biệt!” Tiếng còn chưa dứt, người đã nhanh chóng trốn thoát.
Má ơi! Chạy mau, chạy mau! Nếu để anh nhớ ra cô đã từng làm anh bị thương, giận dữ báo cảnh sát thì cô đi tong luôn!
“Cô...” Mắt thấy bóng dáng nhỏ nhắn chạy trốn giống như có người ở phía sau đuổi giết, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, Mặc Khuê chợt cảm thấy một tia mất mác.....
Kỳ quái! Vì sao anh lại có cảm giác mất mác chứ?
“Vị tiên sinh này, anh thật sự không có việc gì chứ?” Tài xế xe tải rất có lương tâm mà xác định lại một chút tình trạng của anh. Đó! Đừng nói bọn họ lái xe tải lớn khi đụng người thì đều không có trách nhiệm nữa nha! Người ta cũng không phải kẻ táng tận lương tâm a!
“Tiên sinh, anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không....” Một người phụ nữ ôm đứa bé trai ‘gây họa’, mặt tràn đầy lo lắng đề nghị.
“Không cần! Tôi không sao.” Lắc đầu một cái, đè xuống tâm tư khác lạ, từ chối sự quan tâm của người lạ, anh xoay người đi về hướng khách sạn, trong lòng lại không nhịn được âm thầm cười khổ—
Thật là gay to rồi! Anh đặt vé máy bay sáng sớm, chuẩn bị hôm nay bay khỏi Đài Loan, xem ra đã lỡ mất rồi!
Một hướng khác, Đỗ Ánh Nguyệt chạy trốn đến bên trong một ngõ nhỏ, lén lút thò đầu ra nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần khuất xa, tận sâu trong lòng dâng lên một cảm giác đau khổ, nỗi buồn ngập đầy trong mắt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm—
“Đệ tử Thiếu Lâm, lần sau gặp lại...Anh mãi mãi sẽ không nhận ra tôi....” Ô....Làm sao bây giờ? Thật là khổ sở, thật sự muốn khóc quá...
Trước quầy tiếp tân.
“Tôi mất tích một tháng?”
Nhìn chằm chằm nhân viên tiếp tân, Mặc Khuê vô cùng khiếp sợ. Làm sao có thể chứ? Anh rõ ràng nhớ là bị đánh bất tỉnh, tại sao mới tỉnh lại mà đã qua một tháng rồi?
“Đúng vậy! Có vị phu nhân tự xưng là mẹ của ngài, trong khoảng thời gian này không ngừng gọi đến hỏi thăm tin tức của ngài, giọng điệu dường như rất lo lắng. Bà ấy còn chuyển tiền đến muốn chúng tôi giữ phòng cho ngài, cho nên tiên sinh, hành lý của ngài vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu ở trên phòng.” Nhân viên tiếp tân duy trì mỉm cười giải thích, vậy mà trong mắt lại đầy vẻ tò mò.
Vị Mặc tiên sinh này thật quá kỳ lạ, sau khi tự dưng biến mất lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa biểu hiện còn giống như không biết bản thân đã rời khỏi một tháng. Ai...Khách trọ bây giờ thật sự là đa dạng, một đám kỳ quái, thật sự là khó phục vụ nha!
Tại sao lại có thể như vậy?
Trí nhớ của anh vậy mà chỉ dừng lại ở một tháng trước! Như vậy, mấy ngày qua, anh rốt cuộc là đã đi đâu, làm gì? Vì sao hoàn toàn không có ký ức!
Cổ họng một trận khô khốc, Mặc Khuê theo bản năng cúi đầu nhìn mình, lại kinh ngạc phát hiện—
Chết tiệt! Quần áo của anh cùng với trước khi bị đánh bất tỉnh đúng là không giống nhau!
Chương 6.1
“Híc...Đệ tử Thiếu Lâm, tôi không phải cố ý...Anh mau tỉnh lại đi...”
Từng hồi kêu khóc mơ hồ không ngừng truyền đến, từ từ đánh thức thần chí Mặc Khuê đang lâm vào bóng tối. Anh chầm chậm chớp mắt, ánh mắt dần có tiêu cự....
“Ô....Đệ tử Thiếu Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh....” Trong bóng đêm, Đỗ Ánh Nguyệt mắt nhòa lệ gắt gao nhìn vào đôi mắt đã mở ra của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy lo lắng.
Năm phút trước, cô bởi vì nhất thời tức giận, không kịp suy nghĩ liền tiện tay cầm cái đĩa cứng hung hăng đập xuống gáy anh, không nghĩ đến lại lỡ tay đánh người ta bất tỉnh dọa cô sợ đến lục thần vô chủ (mất bình tĩnh), không dám đi tìm em gái cùng Y Phàm. Nghĩ rằng mình có thể đã phạm trọng tội giết người nên chỉ có thể ngồi bên cạnh anh mãnh liệt phun lệ.
Ô...Ba năm trước không cẩn thận làm anh mất trí nhớ, ba năm sau lại đánh anh hôn mê, nghiêm túc kiểm điểm, cô thật sự rất rất xin lỗi đệ tử Thiếu Lâm mà! Ô...Hy vọng anh đừng có ghi hận nha!
Chợt hồi thần, hồi hộp nhìn chăm chú gương mặt trang nhã đẫm lệ, hình ảnh trong một tháng mất trí nhớ kia liền hiện lên rõ mồn một trong đầu, Mặc Khuê vừa muốn cười to lại vừa muốn hung hăng ôm chặt lấy cô...
Ông trời! Tất cả, anh đã nhớ lại tất cả rồi! Cảm ơn thượng đế đã để anh nhớ lại toàn bộ ký ức của một tháng sống cùng với cô.....Song thượng đế cũng thật thích trêu chọc người, đầu tiên là cho anh quen cô khi anh mất trí nhớ rồi lại để anh khôi phục trí nhớ liền quên cô, đúng là trêu ngươi mà! Thật may là có cú đập hung ác đó, anh mới không giải thích được mà nhớ lại tất cả!
Nhưng là....Cô gái này thật sự rất đáng đánh! Sau khi anh khôi phục trí nhớ, ba năm trước đã không chịu thừa nhận anh, ba năm sau vẫn như cũ không muốn thừa nhận anh là vì sao chứ? Cố tình muốn hành hạ người sao?
Thật đáng giận! Cô hại anh mất đi cô ba năm,tim cũng trống rỗng ba năm, món nợ này nên tính thế nào đây?
“Anh...Anh không sao chứ?” Phát hiện ánh mắt âm trầm của anh cứ mãi nhìn mình, Đỗ Ánh Nguyệt chợt chột dạ, gò má phấn đầy lệ hỏi.
“Đầu có đau không? Tôi không cố ý....Anh đừng kiện tôi nha....Là anh làm loạn, tôi mới đánh anh...”
Ô...Cô như thế xem như là tự vệ đi? Hình phạt có thể tương đối nhẹ hay không?
Kiện cô? Cô đang nói linh tinh gì vậy? Mặc Khuê phát hiện cô nói chuyện vẫn không đầu không đuôi giống như ba năm trước đây, không nhịn được khẽ bật cười.
“Em khóc gì vậy? Tôi không sao!” Từ từ ngồi dậy, vươn tay lau đi những giọt lệ trên má phấn.
Ngơ ngác nhìn anh, Đỗ Ánh Nguyệt lắp bắp hỏi dò: “Anh...Anh còn nhớ rõ tên mình...Tên là gì sao?”
Thật sự sợ người đàn ông này lại bị cô đập cho mất trí nhớ quá!
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mặc Khuê nhếch môi cười nghiền ngẫm.
“Tôi rất rõ ràng mình tên Mặc Khuê.”
Phù—Hoàn hảo! Không tự chủ vỗ vỗ ngực, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà....”
“Hả?”
“Tôi thích người ta gọi tôi là đệ tử Thiếu Lâm hơn!” Không nhanh không chậm mà ném bom, anh cười đến ý vị sâu sa.
Gì? Anh, anh, anh đang nói cái gì? Hoảng hốt nhảy dựng lên, Đỗ Ánh Nguyệt nghẹn họng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang cười kỳ quái trên giường.
Ô...Đêm qua anh nói câu kia là có ý gì a? Chẳng lẽ đã khôi phục trí nhớ? Thế nhưng sau đó anh cũng không nói gì liền rời đi mà! Hay là thật ra anh vốn chưa nói câu nói kia, là do cô có tật giật mình nên nghe nhầm? Ô...Ai tới nói cho cô biết đáp án đi? Cứ nơm nớp lo sợ như thế, thật khó chịu mà!
Cẩn thận trộm liếc sắc mặt người đàn ông đang ng
Bài viết liên quan!