Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
ồng theo bảng báo giá của Giang Thị”.
Ra khỏi phòng làm việc của Vương Thiết, Phùng Hy ngần ngừ một lát, len lén nhắn tin cho Phụ Minh Ý.
“Sếp Vương phụ trách, làm theo ý ông ấy”. Câu trả lời của Phụ Minh Ý hết sức đơn giản và không nằm ngoài dự đoán của Phùng Hy, khiến Phùng Hy cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân, vừa quay ra là đã báo cáo tình hình. Cô hậm hực nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Phụ Minh Ý muốn đấu đá với Vương Thiết, thì mình cần gì phải quan tâm đến vậy.
Trong lòng Phùng Hy, cho dù giữa cô và Phụ Minh Ý căng thẳng đến đâu vì chuyện năm xưa thì anh vẫn là Phụ Minh Ý, là người đàn ông mà cô đã từng yêu tha thiết. Cho dù thế nào, cô vẫn mong anh được bình an.
Văn phòng mời thầu, đấu thầu bận tối mắt tối mũi, Dương Thành Thượng lại phải điều thêm bốn người đến giúp. Tiểu Cao, Tiểu Lưu rất phấn khởi, về công ty đã nửa năm nay, cuối cùng đã có việc để làm, giọng nói qua điện thoại cũng to hơn rất nhiều.
Phùng Hy đi qua chỗ họ, mỉm cười, ngoài sự khích lệ nhân viên ra còn mang một hàm ý khác là cô đang khá vui. Sếp vui, nhân viên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Phùng Hy nhớ lại năm xưa Dương Thành Thượng cũng đối xử với cô như vậy, để cho cô hào hứng làm tất cả những việc vặt mà ông không muốn động tay vào làm và không có một lời kêu ca, phàn nàn. Cô còn nói thêm với mọi người một câu: “Tuần này ký được hợp đồng chị sẽ mời mọi người đi chơi”.
“Có cho người nhà đi cùng không hả chị?”.
“Đương nhiên! Người nào không có người nhà thì cho phép phát triển quan hệ trong nội bộ!”. Nghe thấy mọi người cười ồ, Phùng Hy cũng cười theo.
Đóng cửa lại, mọi cảnh tượng ngoài cửa đã trở thành kịch câm. Ba tập giấy báo giá để trên bàn làm việc, lúc này Phùng Hy mới bình tĩnh trở lại để nghĩ về dụng ý của Phụ Minh Ý. Công việc của bộ phận vật liệu lại nhét vào tay bộ phận cơ khí, anh muốn để cô hớt tay trên khách hàng cũ của Vương Thiết và Trần Mông ư? Trên thương trường, lợi nhuận vẫn là trên hết. Trước đây khi còn quản lý bộ phận vật liệu, Vương Thiết có thể hợp tác mười mấy năm với tập đoàn Giang Thị, giờ đây trong tay ông ta không có đơn đặt hàng lớn, lẽ nào tập đoàn Giang Thị không làm ăn nữa hay sao? Chắc chắn sẽ hợp tác với cô - người nắm trong tay đơn đặt hàng. Tuy nhiên cô phát hiện thấy Vương Thiết không hề tỏ ra lo lắng. Vậy thì dụng ý thực của Phụ Minh Ý là gì? Phùng Hy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được khâu trung gian.
Thép, dây, bản, tổng cộng chỉ có năm sáu loại, giá cả cũng khá ổn định, dao động trong một phạm vi nhỏ. Nhưng vật liệu ống lại không như vậy, có đến vài trăm loại. Cô so sánh sơ qua bảng báo giá của ba công ty mà Vương Thiết đưa, giá chênh nhau không nhiều. Nhưng ba công ty này đều do một mình ông ta giới thiệu, không loại trừ khả năng đã ăn rơ với nhau. Cô nhìn bảng báo giá rồi quyết định sẽ đi dạo lén một vòng quanh thị trường thép xem tình hình ra sao.
Cô không điều xe của công ty, gọi một chiếc taxi ra thẳng chợ thép.
Hai ngày liền, cô nói với Mạnh Thời rằng công ty có hợp đồng nên bận, một mình đóng cửa ở nhà nhập các số liệu đã thu được vào máy tính để so sánh.
Lúc đầu Mạnh Thời định kể với cô chuyện ở nhà, thấy Phùng Hy bận tối mắt tối mũi lại thôi. Buổi tối xem ti vi ở nhà thấy vô vị lại đi sang nhà Phùng Hy, đứng dưới sân đi lại một hồi rồi vẫn quyết định lên nhà.
Vừa vào cửa anh liền giật nảy mình, dưới đất bày đầy tài liệu, trên ghế sofa cũng toàn tài liệu. Phùng Hy mặc chiếc váy ngủ rộng ra mở cửa, quay vào lại ngồi trên chiếc ghế con cạnh tràng kỷ chăm chú gõ bàn phím. Mạnh Thời cười đau khổ nói: “Anh tưởng việc công ty thì phải làm ở công ty chứ?”
“Ở công ty làm không tiện. Cạnh bàn có ghế đấy anh ạ, sofa không còn chỗ ngồi nữa.” Phùng Hy chăm chú nhập dữ liệu, mỗi con số ký hiệu đều phải đối chiếu mấy lần, chỉ sợ nhập sai.
Mạnh Thời ngồi xổm đối diện với tràng kỷ nhìn cô, mắt Phùng Hy hơi thâm. Anh bất ngờ hỏi: “Tối qua em không ngủ à?”
“Vâng.” Phùng Hy cũng không ngẩng đầu lên, mày hơi nhíu lại. Trong thời gian ngắn nhất cô buộc phải tìm hiểu xem giá của Giang Thị báo có hợp lý không, sau đó mới có thể cộng thêm phần trăm lợi nhuận vào báo giá để chuyển cho công ty Cừ Giang. Nếu để lâu, Vương Thiết sẽ sinh nghi. Đây là điều cô muốn tự mình làm, kể cả Giang Thị báo giá hơi cao thì cô cũng vẫn muốn nắm được rõ tình hình.
“Có cần anh giúp không?”
“Không được, em tự làm sẽ rõ hơn.” Nói xong, Phùng Hy liền mỉm cười với vẻ biết lỗi, “Đợi hợp đồng ký nữa là xong ấy mà. Vật liệu nhiều số liệu quá, em chỉ sợ nhập sai.”
Mạnh Thời đứng dậy đi vào bếp, bếp núc sạch trơn. Phùng Hy bận như vậy, chắc chắn cô sẽ không ăn cơm để khỏi phải rửa bát. Anh thở dài, quay ra nói: “Muộn chút nữa anh sẽ quay lại.”
Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Đừng quay lại nữa, tối nay em sẽ bận đến khuya đấy.”
Mạnh Thời đưa tay ra vuốt tóc cô, nói: “Anh đi lấy máy xách tay. Thà đến đây với em còn hơn là ở nhà chơi không, có cái gì không hiểu còn có thể hỏi anh.” Anh khẽ mỉm cười, mở cửa đi ra.
Anh lái xe đi mua ít đồ ăn. Mạnh Thời nhìn thấy bảng báo giá của tập đoàn vật liệu Giang Thị trên tràng kỷ nhà Phùng Hy. Anh không biết đây là vụ làm ăn bình thường hay là vụ làm ăn vì anh mà tìm đến cô. Nhìn thấy vẻ bận rộn chăm chú của cô, Mạnh Thời tin rằng vụ làm ăn này không hề nhỏ, nhưng kể từ lúc nhìn thấy bảng báo giá của tập đoàn Giang Thị, Mạnh Thời đã linh cảm thấy điều gì chẳng lành.
Phùng Hy không biết quan hệ giữa anh và Giang Du San. Giang Du San không nói thẳng ra vấn đề, điều này khiến Mạnh Thời cảm thấy hơi lạ. Đây không phải là tính của Giang Du San, có lẽ, sự bất an trong lòng anh bắt nguồn từ đâu. Anh nhanh chóng quyết định dù thế nào đi nữa thì tối nay cũng phải nói với Phùng Hy.
Phùng Hy chăm chú làm việc, thậm chí cô còn không có cả thời gian nhìn Mạnh Thời đang ngồi bên bàn học. Ăn xong sủi cảo mà anh mua về, cô tiếp tục ngồi đối chiếu ký hiệu và số liệu. Đến khi hoa mắt đầu kêu ong ong, cuối cùng cô đã phát hiện ra điểm khác của số liệu, Phùng Hy kêu lên một tiếng, nằm ngửa trên ghế sofa.
“Sao vậy?”. Mạnh Thời giật mình, giẫm lên đống đài liệu bước đến.
Phùng Hy mở mắt ra, vừa mệt mỏi, vừa hào hứng nói: “Em đã làm xong rồi!”. Cô đưa tay ra hiệu cho Mạnh Thời cúi xuống, ôm lấy cổ anh nói: “Bế em lên giường!”
Cô nghĩ phòng khách ghế sofa đều rải đầy tài liệu, chỉ có thể ngồi ở giường trong phòng ngủ và nói chuyện với Mạnh Thời. Nhưng Mạnh Thời cảm thấy câu nói này như sấm nổ bên tai. Anh cúi người bế Phùng Hy vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Hôm nay thể lực của em không khỏe!”
Phùng Hy chớp chớp mắt, bật cười, lấy tay đấm Mạnh Thời mắng: “Ai bảo đòi chuyện đó chứ? Không phải phòng khách không còn chỗ ngồi đó sao? Đầu óc anh suốt ngày nghĩ linh tinh gì vậy?”
Mạnh Thời hậm hực buông tay ra, để cô nằm xuống giường, cúi người xuống cắn tai cô: “Anh muốn thì sao nào?”
Biết được sơ qua bảng báo giá của Giang Thị, Phùng Hy thấy nhẹ cả người, tay di di lên ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Anh có muốn tắm một cái không?”
Ánh mắt cô để lộ rõ vẻ dịu dàng, nụ cười vẫn đọng trên môi. Mạnh Thời nhìn cô, bất ngờ nằm vật xuống giường, ôm chặt cô nói: “Dụ dỗ không hiệu quả, anh sẽ ôm em ngủ.”
Việc anh không đòi hỏi khiến Phùng Hy vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy mừng, niềm hạnh phúc được chiều chuộng khiến mắt cô hơi cay cay. Cô dựa v
Ra khỏi phòng làm việc của Vương Thiết, Phùng Hy ngần ngừ một lát, len lén nhắn tin cho Phụ Minh Ý.
“Sếp Vương phụ trách, làm theo ý ông ấy”. Câu trả lời của Phụ Minh Ý hết sức đơn giản và không nằm ngoài dự đoán của Phùng Hy, khiến Phùng Hy cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân, vừa quay ra là đã báo cáo tình hình. Cô hậm hực nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Phụ Minh Ý muốn đấu đá với Vương Thiết, thì mình cần gì phải quan tâm đến vậy.
Trong lòng Phùng Hy, cho dù giữa cô và Phụ Minh Ý căng thẳng đến đâu vì chuyện năm xưa thì anh vẫn là Phụ Minh Ý, là người đàn ông mà cô đã từng yêu tha thiết. Cho dù thế nào, cô vẫn mong anh được bình an.
Văn phòng mời thầu, đấu thầu bận tối mắt tối mũi, Dương Thành Thượng lại phải điều thêm bốn người đến giúp. Tiểu Cao, Tiểu Lưu rất phấn khởi, về công ty đã nửa năm nay, cuối cùng đã có việc để làm, giọng nói qua điện thoại cũng to hơn rất nhiều.
Phùng Hy đi qua chỗ họ, mỉm cười, ngoài sự khích lệ nhân viên ra còn mang một hàm ý khác là cô đang khá vui. Sếp vui, nhân viên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Phùng Hy nhớ lại năm xưa Dương Thành Thượng cũng đối xử với cô như vậy, để cho cô hào hứng làm tất cả những việc vặt mà ông không muốn động tay vào làm và không có một lời kêu ca, phàn nàn. Cô còn nói thêm với mọi người một câu: “Tuần này ký được hợp đồng chị sẽ mời mọi người đi chơi”.
“Có cho người nhà đi cùng không hả chị?”.
“Đương nhiên! Người nào không có người nhà thì cho phép phát triển quan hệ trong nội bộ!”. Nghe thấy mọi người cười ồ, Phùng Hy cũng cười theo.
Đóng cửa lại, mọi cảnh tượng ngoài cửa đã trở thành kịch câm. Ba tập giấy báo giá để trên bàn làm việc, lúc này Phùng Hy mới bình tĩnh trở lại để nghĩ về dụng ý của Phụ Minh Ý. Công việc của bộ phận vật liệu lại nhét vào tay bộ phận cơ khí, anh muốn để cô hớt tay trên khách hàng cũ của Vương Thiết và Trần Mông ư? Trên thương trường, lợi nhuận vẫn là trên hết. Trước đây khi còn quản lý bộ phận vật liệu, Vương Thiết có thể hợp tác mười mấy năm với tập đoàn Giang Thị, giờ đây trong tay ông ta không có đơn đặt hàng lớn, lẽ nào tập đoàn Giang Thị không làm ăn nữa hay sao? Chắc chắn sẽ hợp tác với cô - người nắm trong tay đơn đặt hàng. Tuy nhiên cô phát hiện thấy Vương Thiết không hề tỏ ra lo lắng. Vậy thì dụng ý thực của Phụ Minh Ý là gì? Phùng Hy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được khâu trung gian.
Thép, dây, bản, tổng cộng chỉ có năm sáu loại, giá cả cũng khá ổn định, dao động trong một phạm vi nhỏ. Nhưng vật liệu ống lại không như vậy, có đến vài trăm loại. Cô so sánh sơ qua bảng báo giá của ba công ty mà Vương Thiết đưa, giá chênh nhau không nhiều. Nhưng ba công ty này đều do một mình ông ta giới thiệu, không loại trừ khả năng đã ăn rơ với nhau. Cô nhìn bảng báo giá rồi quyết định sẽ đi dạo lén một vòng quanh thị trường thép xem tình hình ra sao.
Cô không điều xe của công ty, gọi một chiếc taxi ra thẳng chợ thép.
Hai ngày liền, cô nói với Mạnh Thời rằng công ty có hợp đồng nên bận, một mình đóng cửa ở nhà nhập các số liệu đã thu được vào máy tính để so sánh.
Lúc đầu Mạnh Thời định kể với cô chuyện ở nhà, thấy Phùng Hy bận tối mắt tối mũi lại thôi. Buổi tối xem ti vi ở nhà thấy vô vị lại đi sang nhà Phùng Hy, đứng dưới sân đi lại một hồi rồi vẫn quyết định lên nhà.
Vừa vào cửa anh liền giật nảy mình, dưới đất bày đầy tài liệu, trên ghế sofa cũng toàn tài liệu. Phùng Hy mặc chiếc váy ngủ rộng ra mở cửa, quay vào lại ngồi trên chiếc ghế con cạnh tràng kỷ chăm chú gõ bàn phím. Mạnh Thời cười đau khổ nói: “Anh tưởng việc công ty thì phải làm ở công ty chứ?”
“Ở công ty làm không tiện. Cạnh bàn có ghế đấy anh ạ, sofa không còn chỗ ngồi nữa.” Phùng Hy chăm chú nhập dữ liệu, mỗi con số ký hiệu đều phải đối chiếu mấy lần, chỉ sợ nhập sai.
Mạnh Thời ngồi xổm đối diện với tràng kỷ nhìn cô, mắt Phùng Hy hơi thâm. Anh bất ngờ hỏi: “Tối qua em không ngủ à?”
“Vâng.” Phùng Hy cũng không ngẩng đầu lên, mày hơi nhíu lại. Trong thời gian ngắn nhất cô buộc phải tìm hiểu xem giá của Giang Thị báo có hợp lý không, sau đó mới có thể cộng thêm phần trăm lợi nhuận vào báo giá để chuyển cho công ty Cừ Giang. Nếu để lâu, Vương Thiết sẽ sinh nghi. Đây là điều cô muốn tự mình làm, kể cả Giang Thị báo giá hơi cao thì cô cũng vẫn muốn nắm được rõ tình hình.
“Có cần anh giúp không?”
“Không được, em tự làm sẽ rõ hơn.” Nói xong, Phùng Hy liền mỉm cười với vẻ biết lỗi, “Đợi hợp đồng ký nữa là xong ấy mà. Vật liệu nhiều số liệu quá, em chỉ sợ nhập sai.”
Mạnh Thời đứng dậy đi vào bếp, bếp núc sạch trơn. Phùng Hy bận như vậy, chắc chắn cô sẽ không ăn cơm để khỏi phải rửa bát. Anh thở dài, quay ra nói: “Muộn chút nữa anh sẽ quay lại.”
Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Đừng quay lại nữa, tối nay em sẽ bận đến khuya đấy.”
Mạnh Thời đưa tay ra vuốt tóc cô, nói: “Anh đi lấy máy xách tay. Thà đến đây với em còn hơn là ở nhà chơi không, có cái gì không hiểu còn có thể hỏi anh.” Anh khẽ mỉm cười, mở cửa đi ra.
Anh lái xe đi mua ít đồ ăn. Mạnh Thời nhìn thấy bảng báo giá của tập đoàn vật liệu Giang Thị trên tràng kỷ nhà Phùng Hy. Anh không biết đây là vụ làm ăn bình thường hay là vụ làm ăn vì anh mà tìm đến cô. Nhìn thấy vẻ bận rộn chăm chú của cô, Mạnh Thời tin rằng vụ làm ăn này không hề nhỏ, nhưng kể từ lúc nhìn thấy bảng báo giá của tập đoàn Giang Thị, Mạnh Thời đã linh cảm thấy điều gì chẳng lành.
Phùng Hy không biết quan hệ giữa anh và Giang Du San. Giang Du San không nói thẳng ra vấn đề, điều này khiến Mạnh Thời cảm thấy hơi lạ. Đây không phải là tính của Giang Du San, có lẽ, sự bất an trong lòng anh bắt nguồn từ đâu. Anh nhanh chóng quyết định dù thế nào đi nữa thì tối nay cũng phải nói với Phùng Hy.
Phùng Hy chăm chú làm việc, thậm chí cô còn không có cả thời gian nhìn Mạnh Thời đang ngồi bên bàn học. Ăn xong sủi cảo mà anh mua về, cô tiếp tục ngồi đối chiếu ký hiệu và số liệu. Đến khi hoa mắt đầu kêu ong ong, cuối cùng cô đã phát hiện ra điểm khác của số liệu, Phùng Hy kêu lên một tiếng, nằm ngửa trên ghế sofa.
“Sao vậy?”. Mạnh Thời giật mình, giẫm lên đống đài liệu bước đến.
Phùng Hy mở mắt ra, vừa mệt mỏi, vừa hào hứng nói: “Em đã làm xong rồi!”. Cô đưa tay ra hiệu cho Mạnh Thời cúi xuống, ôm lấy cổ anh nói: “Bế em lên giường!”
Cô nghĩ phòng khách ghế sofa đều rải đầy tài liệu, chỉ có thể ngồi ở giường trong phòng ngủ và nói chuyện với Mạnh Thời. Nhưng Mạnh Thời cảm thấy câu nói này như sấm nổ bên tai. Anh cúi người bế Phùng Hy vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Hôm nay thể lực của em không khỏe!”
Phùng Hy chớp chớp mắt, bật cười, lấy tay đấm Mạnh Thời mắng: “Ai bảo đòi chuyện đó chứ? Không phải phòng khách không còn chỗ ngồi đó sao? Đầu óc anh suốt ngày nghĩ linh tinh gì vậy?”
Mạnh Thời hậm hực buông tay ra, để cô nằm xuống giường, cúi người xuống cắn tai cô: “Anh muốn thì sao nào?”
Biết được sơ qua bảng báo giá của Giang Thị, Phùng Hy thấy nhẹ cả người, tay di di lên ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Anh có muốn tắm một cái không?”
Ánh mắt cô để lộ rõ vẻ dịu dàng, nụ cười vẫn đọng trên môi. Mạnh Thời nhìn cô, bất ngờ nằm vật xuống giường, ôm chặt cô nói: “Dụ dỗ không hiệu quả, anh sẽ ôm em ngủ.”
Việc anh không đòi hỏi khiến Phùng Hy vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy mừng, niềm hạnh phúc được chiều chuộng khiến mắt cô hơi cay cay. Cô dựa v
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1605/5739
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1605/5739
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt