Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
quên được. Năm xưa điều gì đã khiến anh cắt đứt liên hệ với cô, không nói gì mà lấy vợ ngay?
Lúc đeo bông tai cô lấy tay búng nó. Quả bóng tròn màu đỏ thẫm lắc lư trước mắt, cô nhớ lại ngày xưa Phụ Minh Ý đã từng khen cô rằng, màu này làm da cô rất nổi. Phùng Hy thấy hơi mơ màng, liệu có được trở lại ngày xưa không? Cô vội gạt ngay đi suy nghĩ này. Cô thích những cái mới, thích được cắt đứt liên hệ với tất cả những cái gì thuộc về quá khứ, thích một cuộc sống hoàn toàn mới.
Phùng Hy đã quyết định, trong lòng cảm thấy vui hơn, bước nhanh đến quầy lễ tân.
Lúc này các nhân viên của thẩm mỹ viện Tạ Thị đã đợi cô rất lâu rồi, họ đứng thành hàng, mỉm cười nhìn cô. Bác sĩ Tạ kéo cô đến bên chiếc cân, mũi kim khẽ nhích rồi dừng lại ở vị trí năm mươi kilôgam, thậm chí còn hơi non.
“Chúc mừng chị!” Cô nhân viên mặc chiếc váy màu hồng phấn vỗ tay bộp bộp.
Từ sáu mươi ba kilôgam xuống còn năm mươi kilôgam. Mười ba kilôgam thịt là bao nhiêu? Mua thịt lợn là đủ cho một nhà có bốn người ăn trong một tháng! Lạp xường để trong tủ lạnh trong mùa đông ăn được sang mùa hè! Nghĩ đến việc ăn kiêng, vận động, châm cứu, massage… của mình trong hai tháng qua, Phùng Hy thấy đủ để viết một quyển sách.
Bác sĩ Tạ trịnh trọng dặn dò cô: “Không được ăn uống thỏa thích lười vận động đâu nhé, nếu không sẽ béo trở lại đấy!”.
Phùng Hy cười hi hi đáp: “Em châm cứu thấy đủ đau lắm rồi, lần nào cũng phải nghiến răng chịu đựng. Lần nào đánh bụng, đánh đùi cũng thấy đau ê ẩm, em không muốn bị lại như thế nữa đâu”.
“Thực ra bình thường em cũng rất chú ý rồi, không những ăn ít đi, mà còn kiên trì đi bơi, chạy bộ, nếu không làm sao gầy nhanh như thế được! Ra quầy thanh toán nhé!”
Do được giảm béo thành công nên Phùng Hy cũng rất vui vẻ ra thanh toán. Cô nhân viên nhẹ nhàng đưa hóa đơn ra, cô nhìn thấy sáu nghìn bảy trăm nhân dân tệ, thấy cũng hơi xót.
Bác sĩ Tạ duyên dáng đứng dựa vào quầy, miệng cười rất tươi, “Em được Mạnh Thời giới thiệu nên giá này là giá đã giảm hai mươi phần trăm rồi đấy”.
Phùng Hy khẽ run, đắt thật! Nếu như giá chưa giảm thì bao nhiêu nhỉ? Thế nhưng, đúng là đã giảm đi được thật. Đáng đồng tiền! Phùng Hy cười, rút thẻ ra, bác sĩ Tạ lại nói: “Cậu ấy đã trả rồi!”.
Không ngờ Mạnh Thời lại trả tiền rồi! Điều này có nghĩa là gì? Phùng Hy lại khẽ run, cười, nói: “Em có phải làm gì nữa không?”.
Bác sĩ Tạ nhìn cô như nhìn một tác phẩm đắc ý của mình, nói: “Trung tâm của tôi mới khai trương không lâu, phiền em nếu có gặp người bạn nào muốn giảm béo, giới thiệu cho họ là được rồi”.
Chỉ cần không chụp ảnh trước và sau khi giảm béo của em rồi treo dưới đại sảnh, tuyên truyền bằng miệng thì không có vấn đề gì cả. Em cảm ơn chị nhiều. Phùng Hy mỉm cười, cố gắng kiềm chế sự ngạc nhiên trong lòng.
Bác sĩ Tạ lại thầm nghĩ, chỉ cần Mạnh Thời đừng mất cả chì lẫn chài là được. “Cậu ấy đang đợi em ở dưới khá lâu rồi, mau xuống đi”. Cuối cùng bác sĩ Tạ vẫn tôn trọng ý kiến của Mạnh Thời, ánh mắt nhìn Phùng Hy vô cùng thân thiện.
Phùng Hy cảm ơn tất cả mọi người, xách túi xuống lầu. Cô không đi thang máy, ra khỏi cửa là rẽ vào cầu thang. Lúc đi xuống bậc cuối cùng, Phùng Hy đã tính được ra mình còn bao nhiêu tiền trong tài khoản, cô đứng ở cổng nhìn trộm ra bên ngoài, chiếc xe taxi second hand của Mạnh Thời đỗ ở cách đó không xa vô cùng nổi bật.
Cô nhẹ nhàng đi nép vào phía một cái cột. Tầng một phía đông là phòng giao dịch của ngân hàng Kiến Thiết, Phùng Hy dự định sẽ rút tiền ngay bây giờ, gặp Mạnh Thời sẽ đưa hai tay gửi anh ấy, càng nhanh càng tốt, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
Mạnh Thời nhấc điện thoại bác sĩ Tạ gọi, ánh mắt nhìn về phía cổng cầu thang, từ xa đã nhìn thấy Phùng Hy lén lút đi vào ngân hàng Kiến Thiết, anh liền bật cười, nói với bác sĩ Tạ: “Dì cứ yên tâm, cháu không bao giờ làm những việc mất cả chì lẫn chài! Hiện giờ cô ấy đang đi rút tiền, dì không biết dáng vẻ lén lén lút lút của cô ấy đâu, buồn cười lắm. Ha ha ha! Vâng, cô ấy không trả thì phải đền cái khác… Dì thật thô tục! Vâng vâng vâng, cả nhà cháu đều thô tục! Dì nói lại lần nữa đi để cháu ghi lại, về nhà cháu sẽ mở cho mẹ cháu nghe!”.
Mạnh Thời bị dì mắng cho té tát, cười hì hì, rồi anh cúp máy đợi Phùng Hy đi ra.
Trong lúc này Phùng Hy lại đang vô cùng sốt ruột, máy ATM không có tiền, người đứng xếp hàng trước quầy thì đông. Cuối cùng cô đành phải từ bỏ ý định xếp hàng, đi ra khỏi ngân hàng.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần trắng ống côn và chiếc áo len cổ bẻ tay lỡ màu xanh lam, để lộ ra hai bên xương quai xanh khiến Mạnh Thời nhìn không chớp mắt. Phùng Hy vừa lên xe Mạnh Thời liền khen: “Đẹp lắm, đúng là gầy đi đẹp hơn. Nghe bác sĩ Tạ nói liệu trình đã kết thúc rồi, hôm nay định ăn mừng thế nào đây?”.
Phùng Hy liền cười nói: “Mạnh Thời, em chưa rút được tiền, anh có thể chở em đến chỗ ngân hàng trước mặt không? Em muốn trả tiền cho anh”.
Mạnh Thời liền cười: “Nếu muốn để em trả thì việc gì anh phải trả thay em nữa?”.
“Không được, em phải gửi lại anh”.
“Nói không cần là không cần mà”.
Phùng Hy cuống lên: “Làm sao em có thể dùng tiền của anh được?”
Mạnh Thời cảm thấy mình giống như người bày ra một thế cờ khéo léo và đã thành công trọn vẹn. Anh khẽ nhếch lông mày lên, gương mặt rạng rỡ, chậm rãi thốt ra một câu đã suy nghĩ từ lâu: “Anh thích tiêu tiền cho người phụ nữ mà anh yêu, có gì mà em ngại chứ?”.
Câu nói này giống như tia chớp, giống như tiếng sét, giống như lời nguyền vang lên bên tai.
Phùng Hy sững sờ.
Mạnh Thời mỉm cười, cúi xuống nhìn cô nói: “Phùng Hy, em có biết tại sao anh lại giúp em giảm béo không? Anh đã nghĩ từ lâu rồi, nếu em gầy đi thì em mới chịu tin rằng anh thích em, anh đã đợi được đến khi em gầy rồi”.
“Đợi em gầy đi?” Phùng Hy nhắc lại câu nói này, thầm nghĩ vừa hết lượt Phụ Minh Ý lại đến lượt Mạnh Thời, một ngày có hai đóa hoa đào mời gọi cô.
Mạnh Thời khẽ nói: “Đúng vậy, đợi em gầy đi. Lúc còn béo em không tự tin, đợi gầy đi rồi em mới có đủ tự tin để nhìn nhận mọi vấn đề”.
Ánh mắt anh ngời sáng, lấp lánh một tia sáng cô có thể hiểu được phần nào nhưng lại không hiểu hoàn toàn, ánh mắt này không giống với ánh mắt của Phụ Minh Ý. Ánh mắt của Phụ Minh Ý là ánh mắt chứa đựng một ngọn lửa rừng rực, ánh mắt Mạnh Thời là ánh mắt điềm tĩnh đầy tự tin. Anh rất tự tin là mình có thể giúp cô tìm lại vẻ đẹp ngày nào… Đột nhiên Phùng Hy thấy hơi hổ thẹn, chỉ còn vài tháng nữa là cô bước sang tuổi ba mươi rồi, và cô lại là người phụ nữ đã từng ly hôn.
Nhìn thấy vẻ mặt tần ngần của Phùng Hy, Mạnh Thời cười ha ha: “Thôi bây giờ không nói chuyện này nữa, anh sẽ cho em thời gian. Hoặc là chúng ta cứ qua lại một thời gian xem thế nào đã? Để cho hai bên hiểu nhau hơn?”.
Phùng Hy nhìn Mạnh Thời bằng ánh mắt cảm kích, trong lòng đấu tranh không biết có nên nói cho anh biết mình đã từng kết hôn rồi không. Cô nhớ lại lời của Chi Hoa: “Đừng có vội vàng bán mình trước, đàn ông mà, vừa nghe thấy việc mày đã từng kết hôn là thấy nhụt chí rồi”. Nhưng lời của Mạnh Thời lại khiến cô cảm động như vậy. Tần ngần một lát, cô lấy hết can đảm nói với Mạnh Thời: “Em không phải là cô gái ngây thơ nữa, em sắp ba mươi rồi”.
Mạnh Thời đã cho xe nổ máy, vừa lái vừa cười, “Anh năm nay ba mươi hai chứ không phải hai mươi h
Lúc đeo bông tai cô lấy tay búng nó. Quả bóng tròn màu đỏ thẫm lắc lư trước mắt, cô nhớ lại ngày xưa Phụ Minh Ý đã từng khen cô rằng, màu này làm da cô rất nổi. Phùng Hy thấy hơi mơ màng, liệu có được trở lại ngày xưa không? Cô vội gạt ngay đi suy nghĩ này. Cô thích những cái mới, thích được cắt đứt liên hệ với tất cả những cái gì thuộc về quá khứ, thích một cuộc sống hoàn toàn mới.
Phùng Hy đã quyết định, trong lòng cảm thấy vui hơn, bước nhanh đến quầy lễ tân.
Lúc này các nhân viên của thẩm mỹ viện Tạ Thị đã đợi cô rất lâu rồi, họ đứng thành hàng, mỉm cười nhìn cô. Bác sĩ Tạ kéo cô đến bên chiếc cân, mũi kim khẽ nhích rồi dừng lại ở vị trí năm mươi kilôgam, thậm chí còn hơi non.
“Chúc mừng chị!” Cô nhân viên mặc chiếc váy màu hồng phấn vỗ tay bộp bộp.
Từ sáu mươi ba kilôgam xuống còn năm mươi kilôgam. Mười ba kilôgam thịt là bao nhiêu? Mua thịt lợn là đủ cho một nhà có bốn người ăn trong một tháng! Lạp xường để trong tủ lạnh trong mùa đông ăn được sang mùa hè! Nghĩ đến việc ăn kiêng, vận động, châm cứu, massage… của mình trong hai tháng qua, Phùng Hy thấy đủ để viết một quyển sách.
Bác sĩ Tạ trịnh trọng dặn dò cô: “Không được ăn uống thỏa thích lười vận động đâu nhé, nếu không sẽ béo trở lại đấy!”.
Phùng Hy cười hi hi đáp: “Em châm cứu thấy đủ đau lắm rồi, lần nào cũng phải nghiến răng chịu đựng. Lần nào đánh bụng, đánh đùi cũng thấy đau ê ẩm, em không muốn bị lại như thế nữa đâu”.
“Thực ra bình thường em cũng rất chú ý rồi, không những ăn ít đi, mà còn kiên trì đi bơi, chạy bộ, nếu không làm sao gầy nhanh như thế được! Ra quầy thanh toán nhé!”
Do được giảm béo thành công nên Phùng Hy cũng rất vui vẻ ra thanh toán. Cô nhân viên nhẹ nhàng đưa hóa đơn ra, cô nhìn thấy sáu nghìn bảy trăm nhân dân tệ, thấy cũng hơi xót.
Bác sĩ Tạ duyên dáng đứng dựa vào quầy, miệng cười rất tươi, “Em được Mạnh Thời giới thiệu nên giá này là giá đã giảm hai mươi phần trăm rồi đấy”.
Phùng Hy khẽ run, đắt thật! Nếu như giá chưa giảm thì bao nhiêu nhỉ? Thế nhưng, đúng là đã giảm đi được thật. Đáng đồng tiền! Phùng Hy cười, rút thẻ ra, bác sĩ Tạ lại nói: “Cậu ấy đã trả rồi!”.
Không ngờ Mạnh Thời lại trả tiền rồi! Điều này có nghĩa là gì? Phùng Hy lại khẽ run, cười, nói: “Em có phải làm gì nữa không?”.
Bác sĩ Tạ nhìn cô như nhìn một tác phẩm đắc ý của mình, nói: “Trung tâm của tôi mới khai trương không lâu, phiền em nếu có gặp người bạn nào muốn giảm béo, giới thiệu cho họ là được rồi”.
Chỉ cần không chụp ảnh trước và sau khi giảm béo của em rồi treo dưới đại sảnh, tuyên truyền bằng miệng thì không có vấn đề gì cả. Em cảm ơn chị nhiều. Phùng Hy mỉm cười, cố gắng kiềm chế sự ngạc nhiên trong lòng.
Bác sĩ Tạ lại thầm nghĩ, chỉ cần Mạnh Thời đừng mất cả chì lẫn chài là được. “Cậu ấy đang đợi em ở dưới khá lâu rồi, mau xuống đi”. Cuối cùng bác sĩ Tạ vẫn tôn trọng ý kiến của Mạnh Thời, ánh mắt nhìn Phùng Hy vô cùng thân thiện.
Phùng Hy cảm ơn tất cả mọi người, xách túi xuống lầu. Cô không đi thang máy, ra khỏi cửa là rẽ vào cầu thang. Lúc đi xuống bậc cuối cùng, Phùng Hy đã tính được ra mình còn bao nhiêu tiền trong tài khoản, cô đứng ở cổng nhìn trộm ra bên ngoài, chiếc xe taxi second hand của Mạnh Thời đỗ ở cách đó không xa vô cùng nổi bật.
Cô nhẹ nhàng đi nép vào phía một cái cột. Tầng một phía đông là phòng giao dịch của ngân hàng Kiến Thiết, Phùng Hy dự định sẽ rút tiền ngay bây giờ, gặp Mạnh Thời sẽ đưa hai tay gửi anh ấy, càng nhanh càng tốt, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
Mạnh Thời nhấc điện thoại bác sĩ Tạ gọi, ánh mắt nhìn về phía cổng cầu thang, từ xa đã nhìn thấy Phùng Hy lén lút đi vào ngân hàng Kiến Thiết, anh liền bật cười, nói với bác sĩ Tạ: “Dì cứ yên tâm, cháu không bao giờ làm những việc mất cả chì lẫn chài! Hiện giờ cô ấy đang đi rút tiền, dì không biết dáng vẻ lén lén lút lút của cô ấy đâu, buồn cười lắm. Ha ha ha! Vâng, cô ấy không trả thì phải đền cái khác… Dì thật thô tục! Vâng vâng vâng, cả nhà cháu đều thô tục! Dì nói lại lần nữa đi để cháu ghi lại, về nhà cháu sẽ mở cho mẹ cháu nghe!”.
Mạnh Thời bị dì mắng cho té tát, cười hì hì, rồi anh cúp máy đợi Phùng Hy đi ra.
Trong lúc này Phùng Hy lại đang vô cùng sốt ruột, máy ATM không có tiền, người đứng xếp hàng trước quầy thì đông. Cuối cùng cô đành phải từ bỏ ý định xếp hàng, đi ra khỏi ngân hàng.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần trắng ống côn và chiếc áo len cổ bẻ tay lỡ màu xanh lam, để lộ ra hai bên xương quai xanh khiến Mạnh Thời nhìn không chớp mắt. Phùng Hy vừa lên xe Mạnh Thời liền khen: “Đẹp lắm, đúng là gầy đi đẹp hơn. Nghe bác sĩ Tạ nói liệu trình đã kết thúc rồi, hôm nay định ăn mừng thế nào đây?”.
Phùng Hy liền cười nói: “Mạnh Thời, em chưa rút được tiền, anh có thể chở em đến chỗ ngân hàng trước mặt không? Em muốn trả tiền cho anh”.
Mạnh Thời liền cười: “Nếu muốn để em trả thì việc gì anh phải trả thay em nữa?”.
“Không được, em phải gửi lại anh”.
“Nói không cần là không cần mà”.
Phùng Hy cuống lên: “Làm sao em có thể dùng tiền của anh được?”
Mạnh Thời cảm thấy mình giống như người bày ra một thế cờ khéo léo và đã thành công trọn vẹn. Anh khẽ nhếch lông mày lên, gương mặt rạng rỡ, chậm rãi thốt ra một câu đã suy nghĩ từ lâu: “Anh thích tiêu tiền cho người phụ nữ mà anh yêu, có gì mà em ngại chứ?”.
Câu nói này giống như tia chớp, giống như tiếng sét, giống như lời nguyền vang lên bên tai.
Phùng Hy sững sờ.
Mạnh Thời mỉm cười, cúi xuống nhìn cô nói: “Phùng Hy, em có biết tại sao anh lại giúp em giảm béo không? Anh đã nghĩ từ lâu rồi, nếu em gầy đi thì em mới chịu tin rằng anh thích em, anh đã đợi được đến khi em gầy rồi”.
“Đợi em gầy đi?” Phùng Hy nhắc lại câu nói này, thầm nghĩ vừa hết lượt Phụ Minh Ý lại đến lượt Mạnh Thời, một ngày có hai đóa hoa đào mời gọi cô.
Mạnh Thời khẽ nói: “Đúng vậy, đợi em gầy đi. Lúc còn béo em không tự tin, đợi gầy đi rồi em mới có đủ tự tin để nhìn nhận mọi vấn đề”.
Ánh mắt anh ngời sáng, lấp lánh một tia sáng cô có thể hiểu được phần nào nhưng lại không hiểu hoàn toàn, ánh mắt này không giống với ánh mắt của Phụ Minh Ý. Ánh mắt của Phụ Minh Ý là ánh mắt chứa đựng một ngọn lửa rừng rực, ánh mắt Mạnh Thời là ánh mắt điềm tĩnh đầy tự tin. Anh rất tự tin là mình có thể giúp cô tìm lại vẻ đẹp ngày nào… Đột nhiên Phùng Hy thấy hơi hổ thẹn, chỉ còn vài tháng nữa là cô bước sang tuổi ba mươi rồi, và cô lại là người phụ nữ đã từng ly hôn.
Nhìn thấy vẻ mặt tần ngần của Phùng Hy, Mạnh Thời cười ha ha: “Thôi bây giờ không nói chuyện này nữa, anh sẽ cho em thời gian. Hoặc là chúng ta cứ qua lại một thời gian xem thế nào đã? Để cho hai bên hiểu nhau hơn?”.
Phùng Hy nhìn Mạnh Thời bằng ánh mắt cảm kích, trong lòng đấu tranh không biết có nên nói cho anh biết mình đã từng kết hôn rồi không. Cô nhớ lại lời của Chi Hoa: “Đừng có vội vàng bán mình trước, đàn ông mà, vừa nghe thấy việc mày đã từng kết hôn là thấy nhụt chí rồi”. Nhưng lời của Mạnh Thời lại khiến cô cảm động như vậy. Tần ngần một lát, cô lấy hết can đảm nói với Mạnh Thời: “Em không phải là cô gái ngây thơ nữa, em sắp ba mươi rồi”.
Mạnh Thời đã cho xe nổ máy, vừa lái vừa cười, “Anh năm nay ba mươi hai chứ không phải hai mươi h
Bài viết liên quan!