Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem : |
ũng không thấy béo.
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật mình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi không bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để ý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật mình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không còn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn lại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa thấy có điều gì đó đáng tiếc.
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Con gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể giảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ, có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin tưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không phải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi nhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong, nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy cũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào vòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon, đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt sắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói: “Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng, đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiến hành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bên là Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tường của Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũng chẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm của em là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vào Phùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát khác tốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trí giám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việc khác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còn tin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu anh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. Phụ Minh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bất giác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đối với em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô không lo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo của anh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹp trai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khá giả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảm bảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất là em. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngày trước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thể không dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưng không thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, những tình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ra trước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câu nào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thể một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em, từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạn như vậy, giống
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật mình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi không bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để ý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật mình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không còn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn lại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa thấy có điều gì đó đáng tiếc.
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Con gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể giảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ, có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin tưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không phải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi nhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong, nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy cũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào vòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon, đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt sắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói: “Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng, đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiến hành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bên là Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tường của Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũng chẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm của em là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vào Phùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát khác tốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trí giám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việc khác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còn tin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu anh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. Phụ Minh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bất giác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đối với em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô không lo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo của anh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹp trai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khá giả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảm bảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất là em. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngày trước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thể không dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưng không thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, những tình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ra trước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câu nào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thể một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em, từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạn như vậy, giống
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3073/3909
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3073/3909
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt