Tiểu thuyết Phó Bang Chủ Cưỡng Tình-full
Lượt xem : |
g? Anh hãy coi như là em phụ anh, là em có lỗi với anh, em thật lòng xin lỗi anh, tất cả hãy chấm dứt ở đây đi, được không?” Tô Doanh San dùng hai tay che mặt khóc rống, những khổ sở trong lòng nàng, ai có thể hiểu được.
“Em chỉ mong sao được rời khỏi anh ư?” Hắn thân thiết ôm nàng ở trước ngực, không để ý tới nàng đang giãy dụa, nhất định không chịu buông tay.
“Anh tội gì phải làm như vậy chứ?”
“Người đàn ông kia thật ra là ai? Anh không thể không bắt hắn, lóc thịt hắn, giết chết hắn. Nói! Hắn là ai vậy? Nói! Nói đi!”
Hắn giống như người lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, liên tục lay mạnh nàng.
Nàng không ngừng rơi lệ, nhưng vẫn không nói một câu.
“Đáng chết! Không được khóc, ai cho phép em rơi lệ, ai cho phép!”
Nước mắt Tô Doanh San càng rời càng nhiều, càng rơi càng nhanh.
Đừng hỏi nữa, tất cả đều là quá khứ rồi, không phải sao?
Khi đem sự thật ra phơi bày dưới ánh mặt trời, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận được đây!
Nước mắt của nàng hòa tan tức giận của hắn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thất vọng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Lần đầu tiên kể từ sau khi tái hợp, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt và hai tròng mắt sưng đỏ của nàng, nhìn thấy nàng như vậy làm cho tim của hắn đau đớn như bị người ta lấy xe cán qua.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc, làm cho nàng quyến luyến khép hai mắt lại, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, nước mắt dính ướt ngực hắn, làm tan chảy trái tim băng giá của hắn.
Nhìn khuôn mặt khóc đến mệt mỏi thiếp đi, trong lòng hắn không khỏi muốn rống giận hỏi ông trời, trong lúc đó giữa bọn họ thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Mất tích ba năm, nàng ở nơi nào?
Đã làm gì? Chung sống với người nào?
Người đàn ông đó là ai?
Chương 3
Hôm sau, thím Phương thấy hai mắt Đổng Thiệu Vĩ đỏ bừng, bộ dáng có vẻ không được thỏa mãn dục vọng, bà không khỏi âm thầm cười trộm. Thiếu gia tuy rằng quanh năm luôn lộ ra lớp mặt nạ giống như hàn băng, nhưng mà tận sâu trong đáy lòng vẫn như một cậu thiếu niên có tâm tính thiện lương của nhiều năm trước.
Đổng Thiệu Vĩ thấy vẻ mặt của thím Phương dường như rất sâu xa, trong lòng đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện một cảm giác không được tự nhiên, ra vẻ hờ hững lướt qua bà đi xuống dưới lầu.
Nhìn theo bóng dáng sắp rời đi của hắn, thím Phương vội vàng nói: “Thiếu gia, vị tiểu thư kia không chịu ăn uống gì cả, như vậy cô ấy có thể chống đỡ nổi sao?”
Bóng lưng thẳng đứng của hắn hơi hơi cứng ngắc lại, khàn giọng quát: “Mang thức ăn lên cho cô ấy ăn!” Nàng đã suốt một ngày một đêm chưa ăn cơm, nàng gầy yếu như vậy làm sao có thể chịu đựng được.
Hắn nhớ rõ năm đó tuy rằng dáng người của nàng nhỏ xinh, nhưng lại có vẻ đẫy đà, mà hiện tại lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Tại sao nàng lại gầy nhiều như vậy?
Tên khốn kia thật ra đã đối đãi với nàng như thế nào?
Trái tim của hắn chợt nhói lên đau đớn, xem ra, chia lìa mấy năm nay nàng cũng sống không được tốt lắm, người đàn ông đó cũng không có đối xử tử tế với nàng, yêu thương nàng.
Một khi đã như vậy, sao nàng còn phải đau khổ thủ thân vì hắn ta?
Vì sao không trở về bên cạnh hắn?
“Nhưng hôm qua đưa thức ăn lên, cô ấy cũng không chịu động đũa đến.” Vẻ mặt thím Phương tẩu bất đắc dĩ nói, cố ý muốn khiến cho hắn chú ý và đồng tình.
Thiếu gia có thể nói là do bà một tay nuôi lớn, từ lâu bà đã chăm sóc và yêu thương thiếu gia, coi thiếu gia như con trai của mình, đối với Đổng gia cái gọi là thân tình này, họ cực kỳ không đồng ý.
Con cái chỉ muốn được cha mẹ yêu thương và quan tâm, nhưng ông chủ với bà chủ chỉ biết giữ gìn môn phong (nề nếp gia đình) của Đổng gia, hiếm khi bỏ chút thời gian ra để chăm sóc thiếu gia, cho nên tình cảm giữa thiếu gia với hai ông bà cực kỳ lãnh đạm.
Bà rất luyến tiếc!
Hầu hết trên thế giới này người ta theo đuổi tình yêu và cái gì đó có giá trị, không thể để cho ông chủ và bà chủ cứ như vậy mà phá hủy thiếu gia.
Vị tiểu thư trong căn phòng trên lầu, là lần đầu bà nhìn thấy thiếu gia vì một cô gái mà tức giận, cởi ra lớp mặt nạ lạnh như băng trên mặt, có lẽ đây là một bước ngoặt lớn.
Lửa giận trong mắt Đổng Thiệu Vĩ dấy lên, gầy yếu như nàng mà còn muốn gầy hơn nữa sao? Nàng quả thật là đáng chết, đáng đánh.
“Lập tức chuẩn bị thức ăn mang lên, tôi cũng không tin cô ấy vẫn tiếp tục không chịu ăn.”
“Thiếu gia, sắp đến giờ cậu đi làm rồi .” Thím Phương cố ý nhắc nhở.
“Đi lấy thức ăn mang lên!” Nói xong, hắn lập tức bước nhanh lên lầu.
Sau khi Đổng Thiệu Vĩ trở lại phòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của nàng, đau lòng khi phát hiện ra dưới hai tròng mắt của nàng thâm quầng rõ rệt.
Mấy ngày nay tới giờ, nàng ăn không ngon cũng ngủ không yên sao?
Bàn tay to cẩn thận đụng chạm gương mặt nàng, cảm giác mềm mại này nhắc nhở hắn, bởi vì có sự tồn tại của nàng, đã làm cho trái tim có cảm giác bất lực trong ba năm nay, cuối cùng cũng có được cảm giác trọn vẹn.
Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, từ lúc gặp mặt đến nay, chỉ có giờ phút này, nàng không hề có vẻ mặt bi thống cự tuyệt hắn, không hề nhìn hắn mà rơi lệ thương tâm muốn chết, không hề nói ra ngôn ngữ đả thương người.
Tình yêu trên thế gian là như vậy sao? Trong hoàn cảnh này mới có thể tâm bình khí hòa sao?
Thật đáng buồn cũng thật đáng chê cười nha!
Không biết qua bao lâu, Tô Doanh San đột nhiên bừng tỉnh, khi phát hiện bản thân bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng ngực, nàng không phải lộ ra nụ cười ngọt ngào dịu dàng với má lúm đồng tiền, mà là vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, cùng với tiếng gọi thất thanh.
Phản ứng của nàng đã làm cho hắn quá mệt mỏi về tâm tư và cả sức lực, lúc này đây không ai có thể hình dùng được nỗi thống khổ và thương tổn mà nàng đã gây ra cho hắn.
Nàng thở dốc muốn thoát khỏi vòng ôm không hề mạnh mẽ đang ôm chính mình, thối lui đến một góc rất xa, giống như con thú nhỏ vô tội bị người ta ngược đãi, hai tròng mắt tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
“Tại sao? Anh như vậy khiến em sợ hãi sao?” Đổng Thiệu Vĩ tan nát cõi lòng nhìn chăm chú nàng, chẳng lẽ nàng đã quên, người yêu nàng nhất là hắn à! Hắn làm sao có thể thương tổn nàng.
Nước mắt của nàng lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy vẻ kinh hoàng lúng túng, một lần nữa đâm vào trái tim bị thương của hắn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là chuyện gì khiến cho em thay đổi?” Hắn rống lên giống như dã thú, vì cái gì mà mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Thím Phương bưng thức ăn đứng ở cửa, không thể tin được khi nghe thấy tiếng gào thét tràn ngập đau xót của hắn, trên mặt hắn chứa đựng bất lực mà bà chưa bao giờ nhìn thấy.
Giữa bọn họ thật ra đã xảy ra chuyện gì?
“Nói đi! Ba năm qua, chẳng lẽ không có nửa câu nói muốn nói với anh sao? Năm đó rời đi cũng không có một lời giải thích sao? Bây giờ gặp lại em cũng vẫn muốn ra đi sao?”
Hai tay Tô Doanh San che mặt khóc, thân hình nhỏ xinh run lên nhè nhẹ, quỳ trước mặt hắn, đau khổ cầu xin: “Đừng hỏi nữa được không? Xin anh hãy niệm tình chúng ta trước kia, để cho em đi được không? Anh hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết, xin anh quên hết tất
“Em chỉ mong sao được rời khỏi anh ư?” Hắn thân thiết ôm nàng ở trước ngực, không để ý tới nàng đang giãy dụa, nhất định không chịu buông tay.
“Anh tội gì phải làm như vậy chứ?”
“Người đàn ông kia thật ra là ai? Anh không thể không bắt hắn, lóc thịt hắn, giết chết hắn. Nói! Hắn là ai vậy? Nói! Nói đi!”
Hắn giống như người lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, liên tục lay mạnh nàng.
Nàng không ngừng rơi lệ, nhưng vẫn không nói một câu.
“Đáng chết! Không được khóc, ai cho phép em rơi lệ, ai cho phép!”
Nước mắt Tô Doanh San càng rời càng nhiều, càng rơi càng nhanh.
Đừng hỏi nữa, tất cả đều là quá khứ rồi, không phải sao?
Khi đem sự thật ra phơi bày dưới ánh mặt trời, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận được đây!
Nước mắt của nàng hòa tan tức giận của hắn, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thất vọng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Lần đầu tiên kể từ sau khi tái hợp, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt và hai tròng mắt sưng đỏ của nàng, nhìn thấy nàng như vậy làm cho tim của hắn đau đớn như bị người ta lấy xe cán qua.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc, làm cho nàng quyến luyến khép hai mắt lại, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, nước mắt dính ướt ngực hắn, làm tan chảy trái tim băng giá của hắn.
Nhìn khuôn mặt khóc đến mệt mỏi thiếp đi, trong lòng hắn không khỏi muốn rống giận hỏi ông trời, trong lúc đó giữa bọn họ thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Mất tích ba năm, nàng ở nơi nào?
Đã làm gì? Chung sống với người nào?
Người đàn ông đó là ai?
Chương 3
Hôm sau, thím Phương thấy hai mắt Đổng Thiệu Vĩ đỏ bừng, bộ dáng có vẻ không được thỏa mãn dục vọng, bà không khỏi âm thầm cười trộm. Thiếu gia tuy rằng quanh năm luôn lộ ra lớp mặt nạ giống như hàn băng, nhưng mà tận sâu trong đáy lòng vẫn như một cậu thiếu niên có tâm tính thiện lương của nhiều năm trước.
Đổng Thiệu Vĩ thấy vẻ mặt của thím Phương dường như rất sâu xa, trong lòng đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện một cảm giác không được tự nhiên, ra vẻ hờ hững lướt qua bà đi xuống dưới lầu.
Nhìn theo bóng dáng sắp rời đi của hắn, thím Phương vội vàng nói: “Thiếu gia, vị tiểu thư kia không chịu ăn uống gì cả, như vậy cô ấy có thể chống đỡ nổi sao?”
Bóng lưng thẳng đứng của hắn hơi hơi cứng ngắc lại, khàn giọng quát: “Mang thức ăn lên cho cô ấy ăn!” Nàng đã suốt một ngày một đêm chưa ăn cơm, nàng gầy yếu như vậy làm sao có thể chịu đựng được.
Hắn nhớ rõ năm đó tuy rằng dáng người của nàng nhỏ xinh, nhưng lại có vẻ đẫy đà, mà hiện tại lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Tại sao nàng lại gầy nhiều như vậy?
Tên khốn kia thật ra đã đối đãi với nàng như thế nào?
Trái tim của hắn chợt nhói lên đau đớn, xem ra, chia lìa mấy năm nay nàng cũng sống không được tốt lắm, người đàn ông đó cũng không có đối xử tử tế với nàng, yêu thương nàng.
Một khi đã như vậy, sao nàng còn phải đau khổ thủ thân vì hắn ta?
Vì sao không trở về bên cạnh hắn?
“Nhưng hôm qua đưa thức ăn lên, cô ấy cũng không chịu động đũa đến.” Vẻ mặt thím Phương tẩu bất đắc dĩ nói, cố ý muốn khiến cho hắn chú ý và đồng tình.
Thiếu gia có thể nói là do bà một tay nuôi lớn, từ lâu bà đã chăm sóc và yêu thương thiếu gia, coi thiếu gia như con trai của mình, đối với Đổng gia cái gọi là thân tình này, họ cực kỳ không đồng ý.
Con cái chỉ muốn được cha mẹ yêu thương và quan tâm, nhưng ông chủ với bà chủ chỉ biết giữ gìn môn phong (nề nếp gia đình) của Đổng gia, hiếm khi bỏ chút thời gian ra để chăm sóc thiếu gia, cho nên tình cảm giữa thiếu gia với hai ông bà cực kỳ lãnh đạm.
Bà rất luyến tiếc!
Hầu hết trên thế giới này người ta theo đuổi tình yêu và cái gì đó có giá trị, không thể để cho ông chủ và bà chủ cứ như vậy mà phá hủy thiếu gia.
Vị tiểu thư trong căn phòng trên lầu, là lần đầu bà nhìn thấy thiếu gia vì một cô gái mà tức giận, cởi ra lớp mặt nạ lạnh như băng trên mặt, có lẽ đây là một bước ngoặt lớn.
Lửa giận trong mắt Đổng Thiệu Vĩ dấy lên, gầy yếu như nàng mà còn muốn gầy hơn nữa sao? Nàng quả thật là đáng chết, đáng đánh.
“Lập tức chuẩn bị thức ăn mang lên, tôi cũng không tin cô ấy vẫn tiếp tục không chịu ăn.”
“Thiếu gia, sắp đến giờ cậu đi làm rồi .” Thím Phương cố ý nhắc nhở.
“Đi lấy thức ăn mang lên!” Nói xong, hắn lập tức bước nhanh lên lầu.
Sau khi Đổng Thiệu Vĩ trở lại phòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của nàng, đau lòng khi phát hiện ra dưới hai tròng mắt của nàng thâm quầng rõ rệt.
Mấy ngày nay tới giờ, nàng ăn không ngon cũng ngủ không yên sao?
Bàn tay to cẩn thận đụng chạm gương mặt nàng, cảm giác mềm mại này nhắc nhở hắn, bởi vì có sự tồn tại của nàng, đã làm cho trái tim có cảm giác bất lực trong ba năm nay, cuối cùng cũng có được cảm giác trọn vẹn.
Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, từ lúc gặp mặt đến nay, chỉ có giờ phút này, nàng không hề có vẻ mặt bi thống cự tuyệt hắn, không hề nhìn hắn mà rơi lệ thương tâm muốn chết, không hề nói ra ngôn ngữ đả thương người.
Tình yêu trên thế gian là như vậy sao? Trong hoàn cảnh này mới có thể tâm bình khí hòa sao?
Thật đáng buồn cũng thật đáng chê cười nha!
Không biết qua bao lâu, Tô Doanh San đột nhiên bừng tỉnh, khi phát hiện bản thân bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng ngực, nàng không phải lộ ra nụ cười ngọt ngào dịu dàng với má lúm đồng tiền, mà là vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, cùng với tiếng gọi thất thanh.
Phản ứng của nàng đã làm cho hắn quá mệt mỏi về tâm tư và cả sức lực, lúc này đây không ai có thể hình dùng được nỗi thống khổ và thương tổn mà nàng đã gây ra cho hắn.
Nàng thở dốc muốn thoát khỏi vòng ôm không hề mạnh mẽ đang ôm chính mình, thối lui đến một góc rất xa, giống như con thú nhỏ vô tội bị người ta ngược đãi, hai tròng mắt tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
“Tại sao? Anh như vậy khiến em sợ hãi sao?” Đổng Thiệu Vĩ tan nát cõi lòng nhìn chăm chú nàng, chẳng lẽ nàng đã quên, người yêu nàng nhất là hắn à! Hắn làm sao có thể thương tổn nàng.
Nước mắt của nàng lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy vẻ kinh hoàng lúng túng, một lần nữa đâm vào trái tim bị thương của hắn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là chuyện gì khiến cho em thay đổi?” Hắn rống lên giống như dã thú, vì cái gì mà mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Thím Phương bưng thức ăn đứng ở cửa, không thể tin được khi nghe thấy tiếng gào thét tràn ngập đau xót của hắn, trên mặt hắn chứa đựng bất lực mà bà chưa bao giờ nhìn thấy.
Giữa bọn họ thật ra đã xảy ra chuyện gì?
“Nói đi! Ba năm qua, chẳng lẽ không có nửa câu nói muốn nói với anh sao? Năm đó rời đi cũng không có một lời giải thích sao? Bây giờ gặp lại em cũng vẫn muốn ra đi sao?”
Hai tay Tô Doanh San che mặt khóc, thân hình nhỏ xinh run lên nhè nhẹ, quỳ trước mặt hắn, đau khổ cầu xin: “Đừng hỏi nữa được không? Xin anh hãy niệm tình chúng ta trước kia, để cho em đi được không? Anh hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết, xin anh quên hết tất
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1774/2610
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1774/2610
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt