watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Phó Bang Chủ Cưỡng Tình-full

Lượt xem :
ời bạn tốt coi trọng sĩ diện này nhất định đã ăn không ít đau khổ. Hắn cười lạnh nói: “Chuyện này đâu có liên quan tới tôi. Hình như nó là chuyện nhà cậu nha.”

“Người anh em tốt, cậu phải giúp tôi!”

“Đổng Thiệu Vĩ tôi không làm chuyện kinh doanh lỗ vốn.”

“Vậy cậu muốn gì? Sau này tất cả lợi nhuận kinh doanh, cậu sáu tôi bốn.” Tiết Trấn Kỳ đau xót đưa ra quyết định, ai bảo hắn thật sự chịu không nổi bộ dáng chết tiệt kia của Lục Ức Quyên. Chỉ cần Đổng Thiệu Vĩ có biện pháp giải quyết chuyện này, dù có phải chia cho hắn tất cả lợi nhuận cũng không sao.

“Đâu có đơn giản như vậy.” Đổng Thiệu Vĩ âm thầm cười khẽ, thật là cơ hội trời cho, sao có thể dễ dàng buông tha. Khó có dịp Tiết Trấn Kỳ mở miệng nhờ cậy hắn, hắn không nhân dịp này mà nắm bắt lấy cơ hội thì thật là ngu ngốc.

“Vậy cậu muốn thế nào?”

“Ngoài việc tôi sáu cậu bốn vừa nói, cậu còn phải thay tôi làm một chuyện.”

“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi thu phục được cô ấy, mười việc lão tử cũng giúp cậu làm thỏa đáng.” Tiết Trấn Kỳ vỗ ngực hứa hẹn. Trên đời này không có chuyện hắn muốn làm mà không được, chỉ có người phụ nữ kia, ai, đau thương của đàn ông nha!

“Một lời đã định!”

Bang chủ Diễm bang Hắc Lạc Kiệt cùng bang chủ phu nhân tương lai Bạch Sấu Hồng, kết thúc kỳ nghỉ lãng mạn trở về Đài Loan, trên dưới Diễm bang đều ra sân bay nghênh đón.

Tiết Trấn Kỳ ôm Lục Ức Quyên có chút xấu hổ, vô cùng đắc ý nháy mắt với Đổng Thiệu Vĩ ý bảo mọi chuyện đều OK, đại ân này mai sau sẽ báo đáp.

Đổng Thiệu Vĩ cười ôn hòa, quay đầu nhìn về phía đám người bước ra cửa.

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Trong mắt hắn nhanh chóng dấy lên ngọn lửa căm hận, thấp giọng ra lệnh đàn em theo dõi nàng, tra ra nơi tạm trú của nàng.

Ánh mắt như hình với bóng của hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Khuôn mặt kia vẫn tỏa sáng xinh đẹp động lòng người như ba năm trước, nhưng dáng người so với trước kia càng thêm mảnh mai.

Từ đó đến nay đã hơn một ngàn ngày, hắn vận dụng không ít nhân lực và tài lực (sức người và của) để tìm kiếm tung tích của nàng, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng ở chỗ này.

Tô Doanh San, em nằm mơ cũng không nghĩ đến, lẩn trốn ba năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.

Bây giờ, em có chắp cánh cũng khó bay được!

Đi đón Tô Doanh San là anh trai của cô, nhìn thấy bộ dáng tươi cười với lúm đồng tiền như hoa của cô, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ bỗng đau đớn như bị đâm một đao, hai tay nắm chặt thành quyền.

Nụ cười kia vốn là đặc biệt dành cho hắn, là ai đã hủy diệt hạnh phúc lẽ ra nên thuộc về hắn?

Nhận thấy trọng tâm của ánh mắt hắn, Tiết Trấn Kỳ tạm thời rời khỏi Lục Ức Quyên, đi đến bên cạnh hắn, cười nói: “Cô gái kia là ai? Nếu cậu muốn, lão tử có thể mang về cho cậu.” Lần này ít nhiều cũng nhờ Đổng Thiệu Vĩ giúp đỡ, chỉ cần hắn mở miệng, dù có tiếp tục làm chuyện trái pháp luật hắn cũng sẽ giải quyết thỏa đáng. Vả lại, một là giúp hắn hồi sức, hai là trở lại với công việc quen thuộc (ý anh này là chuyện đánh nhau, không có việc gì cho ảnh làm nên ảnh nhàm chán.)

Đổng Thiệu Vĩ chuyển ánh mắt qua người hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia nghi hoặc.

Ba năm nay, hắn tìm đủ mọi cách cũng không tra ra tung tích của nàng. Nếu không phải hôm nay không hẹn mà gặp, có lẽ cả đời này hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy nàng lần nữa. Vì sao mạng lưới tình báo của hắn muốn tìm bất kỳ người nào đều có thể tìm được, chỉ duy nhất có nàng là tìm không thấy? Đây là câu hỏi mà ba năm nay hắn vẫn không có câu trả lời.

Có lẽ nên đổi người điều tra, hắn không tin nàng có thể tránh được mạng lưới tình báo của Trấn Kỳ.

“Điều tra tất cả mọi chuyện về cô ấy, bao gồm hiện tại, quá khứ, nếu có bản lĩnh thì thuận tiện tra ra chút kế hoạch tương lai của cô ấy.”

Tiết Trấn Kỳ gọi cấp dưới đến, thấp giọng căn dặn vài câu, năm tên đàn em lập tức nhận lệnh rời đi.

“Ngày mai sau khi tan sở, tôi sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng.”

Hai người bọn họ nhìn nhau cười, cả hai cùng đi nghênh đón Hắc Lạc Kiệt và Bạch Sấu Hồng.

Nửa đêm.

Tô Doanh San tắm rửa xong, trên người mặc áo choàng của khách sạn, cầm trên tay khăn lông mềm mại, nhẹ nhàng lau đi mái tóc ướt sủng, miệng khẽ ngâm nga một ca khúc có giai điệu nhẹ nhàng.

Nàng ngồi ở trên giường với vẻ mặt vui sướng, buông khăn mặt ra, cầm lược chải tóc.

Phút chốc, một mùi thuốc lá quen thuộc bay đến, nàng hơi nhíu mày, vừa lo lắng vừa thắc mắc nhìn về hướng phát ra mùi thuốc lá. Hai tròng mắt trong trẻo lập tức mở thật to, không thể tin được, bóng ma đứng ở góc tường kia chính là Đổng Thiệu Vĩ, người mà nàng đã né tránh ba năm.

Sao hắn lại ở chỗ này?

Tim kịch liệt thắt chặt, suýt chút nữa nàng đã hét ầm lên. Bọn họ không thể gặp lại nha!

“Tôi có thể hiểu bộ dáng kinh ngạc của em là cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy tôi chăng?” Đổng Thiệu Vĩ cầm lấy điếu thuốc ném lên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng mang theo tràn ngập hận ý bắn về phía nàng.

Đáng chết!

Xa cách đã lâu bây giờ mới gặp lại, mà nàng không có nửa điểm vui mừng, sau khi chia xa cũng không có nhung nhớ, nếu có chỉ là hoảng hốt lo sợ, ước gì có thể nóng lòng bỏ chạy khỏi cú sốc kinh ngạc này.

“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Tô Doanh San trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, không thể tin được làm cách nào mà hắn lại biết được tin tức của nàng. Hôm nay nàng mới trở về Đài Loan, làm sao hắn có thể biết nơi ở của nàng?

“Trên đời này không có việc gì là Đổng Thiệu Vĩ tôi không biết. Thế nào, là tôi mang đến cho em niềm vui quá lớn sao?” Hắn vừa nói vừa bước lại phía nàng. Vì thương nhớ mà hắn khát khao được tha thiết ôm nàng vào trong lòng ngực, nắm tay lại không nhịn được siết chặt, chỉ vì nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện của nàng.

Thấy hắn từng bước tới gần, thân hình mảnh mai của nàng run lên nhè nhẹ, kinh hoảng quát: “Đừng lại đây!”

“Xa cách ba năm, vậy mà em lại dùng giọng điệu này để hoan nghênh tôi.” Hắn trào phúng nói. Thái độ của nàng xem hắn như là độc xà mãnh thú gì đó, làm cho lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng thêm bùng cháy.

“Van xin anh, rời khỏi đây được không? Coi như em van xin anh, anh đi đi!” Vẻ mặt nàng bi thương thảm thiết, giọng nói nghẹn ngào cầu xin hắn.

Đổng Thiệu Vĩ phẫn hận nắm chặt nắm tay, không thể tin được ba năm trước đây, nàng thùy mị động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn phục tùng hắn. Vậy mà bây giờ lại sợ hãi, khóc lóc cầu xin hắn rời đi.

Đáng chết!

Thật ta nàng đang sợ cái gì chứ?

Thật ra hắn đã làm cái gì nàng, sao lại khiến cho nàng sợ hãi như vậy?

Không! Hắn không có làm gì cả.

Là nàng vứt bỏ tình cảm giữa hai người, biến mất biệt tăm, không hề có tin tức.

Là nàng vứt bỏ hắn, dựa vào cái gì mà bây giờ lại bày ra bộ dáng sợ hãi cầu xin?

Người phải xin lỗi hắn là nàng!

“Muốn tôi đi, tôi phải lập tức đi sao? Tô Doanh San, em xem Đổng Thiệu Vĩ tôi là cái gì? Là con chó nhỏ, em bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?” Giọng nói lạnh như băng của hắn giống như gió lạnh cuồn cuộn quét qua phòng, không ai dám đùa giỡn hắn, món nợ này hắn nhất định ---- đòi lại.

Hai tròng mắt T
<<1234 ... 23>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
3/7072
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT