Tiểu thuyết Ông Xã Háo Sắc-full
Lượt xem : |
ờ anh chỉ biết, cảm giác này thật con mẹ nó hỏng bét rồi!
“Ghét ghét ghét! Tại sao ngay cả anh ấy mà cũng nói mình như vậy?” Kỷ Trừng Thần bực mình suy nghĩ, cô rất muốn làm việc để trút hết phiền muộn trong lòng, tránh cho mình tức nghẹn đến nội thương, thế nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, hoa cũng đã được bày biện đâu vào đấy, nhưng lại chẳng có một vị khách nào.
Gần đây kinh tế đóng băng, ai nấy đều muốn tiết kiệm tiền, cho nên khách tới mua hoa càng ngày càng ít, nhờ một vài người quen giới thiệu bạn bè đến đây mua hoa, nên tiệm hoa của cô mới có thể miễn cưỡng duy trì đến bây giờ.
Mặc dù biết buôn bán không tốt là chuyện bình thường, nhưng lúc cô cần để cho mình bận rộn thì lại chả có một vị khách nào, điều này không khỏi khiến cho cô nản lòng nhụt chí.
Lam Lam ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bực nhìn biểu cảm trên mặt dì út thay đổi liên tục, sau khi trở về từ quán cà phê, vẻ xấu hổ trên mặt dì út liền biến thành tức giận, sau đó lại từ tức giận biến thành buồn bực không vui.
Lam Lam quay đầu đi, tiếp tục buồn bực nhìn, khóe mắt lại đột nhiên trông thấy một bóng dáng cao lớn, hả? Đó không phải là. . . .
Chuông treo ngoài cửa bỗng vang lên, theo quán tính nghề nghiệp, Kỷ Trừng Thần vừa nghe tiếng chuông thì rất tự nhiên nói: “Xin chào quý . . . Ơ?” Cô mở to mắt, không dám tin nhìn người đàn ông vừa mới đẩy cửa bước vào.
“Là em à!” Cũng kinh ngạc không thua gì cô, nhưng chẳng qua Đường Huân cũng chỉ khẽ nhíu mày, không để lộ ra biểu cảm trực tiếp như cô.
“Anh. . .” Nhớ tới vừa rồi mình bỏ chạy trối chết. . . Không không không! Cô tuyệt đối không thừa nhận đó là bỏ chạy trối chết, phải là phủi tay áo bỏ đi mới đúng, hành động này khiến cho cô ngượng chín mặt, không biết mình phải dùng vẻ mặt nào để đối mặt với anh.
“Thì ra là em mở tiệm bán hoa ở đây!” Gặp lại cô, Đường Huân không tự chủ được mà cảm thấy vui sướng.
“Ừm, anh. . . anh tới mua hoa à?” Nói xong, Kỷ Trừng Thần hung hăng tự gõ vào đầu mình, vào tiệm hoa nếu không mua hoa, chẳng lẽ lại vào mua đồ ăn sao?
Thu hết sự lúng túng của cô vào trong mắt, anh khẽ mỉm cười.
“Ừ, em có thể giúp tôi làm một bó hoa đưa đến địa chỉ này không?” Anh lấy một tờ giấy từ trong ví tiền ra đưa cho cô.
Nhận lấy tờ giấy rồi nhìn một chút, là tòa nhà trung tâm thương mại gần đây, rất gần: “Được, xin hỏi anh muốn loại hoa nào?” Cô hỏi, đáy lòng lại không nhịn được mà đoán xem anh sẽ chọn loại hoa nào.
Cho bạn bè? Người thân? Hay là. . . bạn gái?
“Hoa hồng.” Anh không chút nghĩ ngợi đã mở miệng đáp.
Hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu cuồng nhiệt, vậy chắc là tặng cho bạn gái rồi?
Thì ra là vậy, anh đã có bạn gái, nhưng cũng đúng thôi, anh cao ráo lại đẹp trai như vậy, giống như là một cổ phiếu dài hạn chất lượng tốt, phụ nữ thông minh đã sớm bám lấy anh không tha, cho nên làm sao anh có thể chưa có bạn gái được?
Tâm tình của cô lúc này còn khó chịu hơn so với lúc anh nghĩ cô giả vờ đáng yêu, trái tim cô giống như bị ai đó bóp nghẹn, vừa đau vừa chua xót.
Khó nén khỏi thất vọng trong lòng, thế nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn gượng cười: “Anh muốn tặng lúc nào?”
“Chiều thứ sáu được không?”
“Được, tôi sẽ giao cho vị Lương tiểu thư này đúng giờ!”
Chương 4
Đường Huân rút thẻ tín dụng để thanh toán, trong lúc cô đang bận rộn, anh cũng tranh thủ quan sát không gian xung quanh, tiệm bán hoa này tuy không lớn nhưng tuyệt đối được trang bị đầy đủ, chả trách bạn thân lại nhờ anh đặt hoa tặng cho bạn gái.
Phụ nữ được tặng hoa tươi, chắc là rất vui? Vậy cô là chủ tiệm hoa, ngày ngày đối mặt với hoa cỏ, nếu lại được tặng hoa thì có vui không?
Ống tay áo đột nhiên bị lôi kéo, anh cúi đầu nhìn xuống, là cháu trai của cô.
“Chào chú, cám ơn chú đã mời con ăn bánh!” Lam Lam nở nụ cười ngây thơ đáng yêu, chào hỏi trước, cám ơn sau, dáng vẻ khôn khéo khiến cho người ta không thể nào chán ghét, nhất là nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé lại có vài phần rất giống cô.
“Đừng khách khí!” Ngay cả một người không am hiểu về trẻ con như Đường Huân cũng không nhịn được mà nở nụ cười với cậu bé: “Con không đi học sao?”
“Dạ, hôm nay trường học cho nghỉ một ngày.” Lâu lâu mới được một ngày nghỉ học, Lam Lam vui vẻ không thôi, đáng tiếc lại đúng lúc dì út bận rộn, không thể đưa bé đi chơi khắp nơi rồi.
“Chú à, chú tặng hoa cho bạn gái sao?” Bé nhớ mẹ đã từng nói, con trai sẽ tặng hoa cho cô gái mình thích, thấy Đường Huân đến mua hoa để tặng nên bé mới mở miệng hỏi.
“Không, là bạn chú nhờ đặt hoa để tặng cho bạn gái của chú ấy!”
Kỷ Trừng Thần vốn không muốn Lam Lam ồn ào làm phiền đến anh, thế nhưng vừa nghe nói bó hoa kia là anh đặt thay người khác, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác vui vẻ nhộn nhạo, tựa như có một viên đá nhỏ vừa rơi vào trong hồ nước vậy.
“Sao bạn chú không tự mình đi đặt? Vậy chẳng phải là bạn gái của chú ấy sẽ càng thêm vui vẻ sao?” Lam Lam lại hỏi.
“Vì chú ấy có chuyện nên mới nhờ chú giúp!” Đường Huân trả lời: “Nhưng mà, chú cũng rất vui vì đã giúp chú ấy!”
“Tại sao? Chú ấy trả tiền công cho chú à?”
“Không, chú ấy không trả tiền công, nhưng mà, chú quả thực không ngờ trên
đời này lại thật sự có chuyện người tốt sẽ được đền đáp.” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhìn về phía cô gái nhỏ đang nhìn bọn họ nói chuyện.
Chạm đến ánh mắt của anh, sau một hồi đấu tranh giãy giụa, Kỷ Trừng Thần mới ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh… anh đang nhìn cái gì vậy?” Cuối cùng, cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đành lên tiếng hỏi.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô không giống như đang giả vờ, hơn nữa, nhìnkỹ thì trên mặt cô không hề có phấn son, khó trách cô thoạt nhìn trong sạch thuần khiết, dáng vẻ như một thiếu nữ chưa trưởng thành vậy.
“Kỷ tiểu thư!”
“Có ạ!” bị anh gọi tên, công thêm vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến cho KỷTrừng Thần có một loại cảm giác giống như ngày bé phải đối mặt với thầy giám thị ở trong trường, cô lập tức đứng thẳng người, vô cùng nghiêm túc đáp một tiếng.
Nhưng tất cả những điều này lại mang tới tiếng cười của Lam Lam và khiến bản thân cô bối rối, còn bên môi anh lại để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đẹp trai vô cùng.
Trái tim bỗng chốc đập loạn, giống như bị cái gì đó đạp vào, câu nói của chị cô bất chợt vang lên… nai con nhảy loạn.
Chết rồi, hình như cô… đã thích người đàn ông mới chỉ gặp có một vài lần này rồi.
Trong lúc cô đang ảo não thì giọng nói của anh lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, lời nói của anh lại khiến cô giật mình, hóa đá ngay tại chỗ.
“Xin hỏi, em đã có bạn trai chưa? Nếu chưa, em có nguyện ý kết giao với anh không?”
Kết giao, là yêu đương sao?
Yêu đương, cũng có nghĩa là thích.
Anh muốn kết giao với cô, vậy có nghĩa là… anh thích cô?
Cô mở to mắt một cách khó tin, dáng vẻ khiếp sợ như vừa mới bị sét đánh.
***
Bên trong quán cà phê vang lên giai điệu nhẹ nhàng, những vị khách vừa chậm rãi nhấm nháp cà phê, vừa tán gẫu vài chuyện linh tinh.
“Ừm… Chuyện đó…” Kỷ Trừng Thần mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Kỷ Thanh Lam nhướng đôi hàng mi thanh tú, hỏi.
Khó có được một ng
“Ghét ghét ghét! Tại sao ngay cả anh ấy mà cũng nói mình như vậy?” Kỷ Trừng Thần bực mình suy nghĩ, cô rất muốn làm việc để trút hết phiền muộn trong lòng, tránh cho mình tức nghẹn đến nội thương, thế nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, hoa cũng đã được bày biện đâu vào đấy, nhưng lại chẳng có một vị khách nào.
Gần đây kinh tế đóng băng, ai nấy đều muốn tiết kiệm tiền, cho nên khách tới mua hoa càng ngày càng ít, nhờ một vài người quen giới thiệu bạn bè đến đây mua hoa, nên tiệm hoa của cô mới có thể miễn cưỡng duy trì đến bây giờ.
Mặc dù biết buôn bán không tốt là chuyện bình thường, nhưng lúc cô cần để cho mình bận rộn thì lại chả có một vị khách nào, điều này không khỏi khiến cho cô nản lòng nhụt chí.
Lam Lam ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bực nhìn biểu cảm trên mặt dì út thay đổi liên tục, sau khi trở về từ quán cà phê, vẻ xấu hổ trên mặt dì út liền biến thành tức giận, sau đó lại từ tức giận biến thành buồn bực không vui.
Lam Lam quay đầu đi, tiếp tục buồn bực nhìn, khóe mắt lại đột nhiên trông thấy một bóng dáng cao lớn, hả? Đó không phải là. . . .
Chuông treo ngoài cửa bỗng vang lên, theo quán tính nghề nghiệp, Kỷ Trừng Thần vừa nghe tiếng chuông thì rất tự nhiên nói: “Xin chào quý . . . Ơ?” Cô mở to mắt, không dám tin nhìn người đàn ông vừa mới đẩy cửa bước vào.
“Là em à!” Cũng kinh ngạc không thua gì cô, nhưng chẳng qua Đường Huân cũng chỉ khẽ nhíu mày, không để lộ ra biểu cảm trực tiếp như cô.
“Anh. . .” Nhớ tới vừa rồi mình bỏ chạy trối chết. . . Không không không! Cô tuyệt đối không thừa nhận đó là bỏ chạy trối chết, phải là phủi tay áo bỏ đi mới đúng, hành động này khiến cho cô ngượng chín mặt, không biết mình phải dùng vẻ mặt nào để đối mặt với anh.
“Thì ra là em mở tiệm bán hoa ở đây!” Gặp lại cô, Đường Huân không tự chủ được mà cảm thấy vui sướng.
“Ừm, anh. . . anh tới mua hoa à?” Nói xong, Kỷ Trừng Thần hung hăng tự gõ vào đầu mình, vào tiệm hoa nếu không mua hoa, chẳng lẽ lại vào mua đồ ăn sao?
Thu hết sự lúng túng của cô vào trong mắt, anh khẽ mỉm cười.
“Ừ, em có thể giúp tôi làm một bó hoa đưa đến địa chỉ này không?” Anh lấy một tờ giấy từ trong ví tiền ra đưa cho cô.
Nhận lấy tờ giấy rồi nhìn một chút, là tòa nhà trung tâm thương mại gần đây, rất gần: “Được, xin hỏi anh muốn loại hoa nào?” Cô hỏi, đáy lòng lại không nhịn được mà đoán xem anh sẽ chọn loại hoa nào.
Cho bạn bè? Người thân? Hay là. . . bạn gái?
“Hoa hồng.” Anh không chút nghĩ ngợi đã mở miệng đáp.
Hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu cuồng nhiệt, vậy chắc là tặng cho bạn gái rồi?
Thì ra là vậy, anh đã có bạn gái, nhưng cũng đúng thôi, anh cao ráo lại đẹp trai như vậy, giống như là một cổ phiếu dài hạn chất lượng tốt, phụ nữ thông minh đã sớm bám lấy anh không tha, cho nên làm sao anh có thể chưa có bạn gái được?
Tâm tình của cô lúc này còn khó chịu hơn so với lúc anh nghĩ cô giả vờ đáng yêu, trái tim cô giống như bị ai đó bóp nghẹn, vừa đau vừa chua xót.
Khó nén khỏi thất vọng trong lòng, thế nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn gượng cười: “Anh muốn tặng lúc nào?”
“Chiều thứ sáu được không?”
“Được, tôi sẽ giao cho vị Lương tiểu thư này đúng giờ!”
Chương 4
Đường Huân rút thẻ tín dụng để thanh toán, trong lúc cô đang bận rộn, anh cũng tranh thủ quan sát không gian xung quanh, tiệm bán hoa này tuy không lớn nhưng tuyệt đối được trang bị đầy đủ, chả trách bạn thân lại nhờ anh đặt hoa tặng cho bạn gái.
Phụ nữ được tặng hoa tươi, chắc là rất vui? Vậy cô là chủ tiệm hoa, ngày ngày đối mặt với hoa cỏ, nếu lại được tặng hoa thì có vui không?
Ống tay áo đột nhiên bị lôi kéo, anh cúi đầu nhìn xuống, là cháu trai của cô.
“Chào chú, cám ơn chú đã mời con ăn bánh!” Lam Lam nở nụ cười ngây thơ đáng yêu, chào hỏi trước, cám ơn sau, dáng vẻ khôn khéo khiến cho người ta không thể nào chán ghét, nhất là nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé lại có vài phần rất giống cô.
“Đừng khách khí!” Ngay cả một người không am hiểu về trẻ con như Đường Huân cũng không nhịn được mà nở nụ cười với cậu bé: “Con không đi học sao?”
“Dạ, hôm nay trường học cho nghỉ một ngày.” Lâu lâu mới được một ngày nghỉ học, Lam Lam vui vẻ không thôi, đáng tiếc lại đúng lúc dì út bận rộn, không thể đưa bé đi chơi khắp nơi rồi.
“Chú à, chú tặng hoa cho bạn gái sao?” Bé nhớ mẹ đã từng nói, con trai sẽ tặng hoa cho cô gái mình thích, thấy Đường Huân đến mua hoa để tặng nên bé mới mở miệng hỏi.
“Không, là bạn chú nhờ đặt hoa để tặng cho bạn gái của chú ấy!”
Kỷ Trừng Thần vốn không muốn Lam Lam ồn ào làm phiền đến anh, thế nhưng vừa nghe nói bó hoa kia là anh đặt thay người khác, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác vui vẻ nhộn nhạo, tựa như có một viên đá nhỏ vừa rơi vào trong hồ nước vậy.
“Sao bạn chú không tự mình đi đặt? Vậy chẳng phải là bạn gái của chú ấy sẽ càng thêm vui vẻ sao?” Lam Lam lại hỏi.
“Vì chú ấy có chuyện nên mới nhờ chú giúp!” Đường Huân trả lời: “Nhưng mà, chú cũng rất vui vì đã giúp chú ấy!”
“Tại sao? Chú ấy trả tiền công cho chú à?”
“Không, chú ấy không trả tiền công, nhưng mà, chú quả thực không ngờ trên
đời này lại thật sự có chuyện người tốt sẽ được đền đáp.” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhìn về phía cô gái nhỏ đang nhìn bọn họ nói chuyện.
Chạm đến ánh mắt của anh, sau một hồi đấu tranh giãy giụa, Kỷ Trừng Thần mới ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh… anh đang nhìn cái gì vậy?” Cuối cùng, cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đành lên tiếng hỏi.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô không giống như đang giả vờ, hơn nữa, nhìnkỹ thì trên mặt cô không hề có phấn son, khó trách cô thoạt nhìn trong sạch thuần khiết, dáng vẻ như một thiếu nữ chưa trưởng thành vậy.
“Kỷ tiểu thư!”
“Có ạ!” bị anh gọi tên, công thêm vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến cho KỷTrừng Thần có một loại cảm giác giống như ngày bé phải đối mặt với thầy giám thị ở trong trường, cô lập tức đứng thẳng người, vô cùng nghiêm túc đáp một tiếng.
Nhưng tất cả những điều này lại mang tới tiếng cười của Lam Lam và khiến bản thân cô bối rối, còn bên môi anh lại để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đẹp trai vô cùng.
Trái tim bỗng chốc đập loạn, giống như bị cái gì đó đạp vào, câu nói của chị cô bất chợt vang lên… nai con nhảy loạn.
Chết rồi, hình như cô… đã thích người đàn ông mới chỉ gặp có một vài lần này rồi.
Trong lúc cô đang ảo não thì giọng nói của anh lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, lời nói của anh lại khiến cô giật mình, hóa đá ngay tại chỗ.
“Xin hỏi, em đã có bạn trai chưa? Nếu chưa, em có nguyện ý kết giao với anh không?”
Kết giao, là yêu đương sao?
Yêu đương, cũng có nghĩa là thích.
Anh muốn kết giao với cô, vậy có nghĩa là… anh thích cô?
Cô mở to mắt một cách khó tin, dáng vẻ khiếp sợ như vừa mới bị sét đánh.
***
Bên trong quán cà phê vang lên giai điệu nhẹ nhàng, những vị khách vừa chậm rãi nhấm nháp cà phê, vừa tán gẫu vài chuyện linh tinh.
“Ừm… Chuyện đó…” Kỷ Trừng Thần mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Kỷ Thanh Lam nhướng đôi hàng mi thanh tú, hỏi.
Khó có được một ng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2244/3080
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2244/3080
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt