watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ông Xã Háo Sắc-full

Lượt xem :
ở. . .” Cô bé khóc nức nở, bô bô nói ra một tràng ngôn ngữ ngoài hành tinh. . .

Đường Huân nghe không hiểu thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó của con bé, nhưng Kỷ Trừng Thần lại hiểu được.

“Phiền anh đưa tôi đến. . .” Cô phiên dịch cái thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó rồi đọc cho anh.

Anh cảm thấy có chút khó tin, nhưng vẫn khởi động xe, chạy thẳng một đường tới địa chỉ nhà của cô bé.

Dọc theo đường đi, trong xe vang lên tiếng đùa giỡn của hai người con gái, một lớn một nhỏ.

“Cô có vẻ thích đùa giỡn với trẻ con nhỉ?” Nhìn dáng vẻ thuần thục của cô, chắc là hay chơi đùa với trẻ con: “Cô là giáo viên mẫu giáo à?”

Nghe vậy, cô nở một nụ cười dịu dàng: “Không, mặc dù có rất nhiều người nói tôi giống giáo viên mẫu giáo, nhưng tôi là chủ tiệm hoa, tôi mở một cửa hàng bán hoa ở gần khu trung tâm thương mại.”

“Hình như cô luôn có biện pháp đối với lũ trẻ?” Anh liếc mắt nhìn cô bé vừa rồi còn khóc sưng cả mắt, bây giờ lại ngoan ngoãn nằm im trong ngực cô.

“Cái này. . . Bởi vì chị của tôi cũng có một đứa con, mà chị tôi lại hay bay ra nước ngoài, cho nên thằng bé đều là do một tay tôi chăm sóc, có thể vì vậy mà tôi luôn có cách dỗ dành trẻ con, hơn nữa, tôi cũng rất thích chơi với chúng.” Nói xong, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Anh Đường hỏi như vậy, chẳng lẽ nhà anh không có trẻ con sao?”

“Ừ!”

“Thật ra thì lúc đầu, tôi cũng không có cách nào sống chung với chúng, cứ như kiểu. . .” Cô nhẹ giọng kể chuyện lúc mới bắt đầu trở thành dì út, một câu lại một câu, ngay cả cô bé đang nằm trong ngực cô cũng cười lên khanh khách.

“Chẳng qua là quen tay hay việc, anh xem, tôi và con bé bây giờ không phải rất tốt đó sao?” Cô cười cười, đưa tay gảy gảy vào cổ của cô bé khiến cho cô bé sợ nhột mà rụt cổ lại.

Đường Huân vừa lái xe, vừa chú ý đến hành động của hai người, thậm chí lúc đợi đèn đỏ, anh càng nhìn cô không chớp mắt, quan sát cô và cô bé kia đang cười ầm lên.

Anh cảm thấy ba người bọn họ giống như một gia đình đang đi du lịch, mà cô là một cô vợ nhỏ dịu dàng, một người mẹ tốt, còn cô bé kia là cô con gái mà bọn họ yêu thương nhất. . . Anh đột nhiên chấn động, kinh ngạc vì cái suy nghĩ này của mình.

Cô khéo léo phát hiện ra sự khác thường của Đường Huân: “Anh làm sao vậy? Sao đổ mồ hôi nhiều vậy?” Không kịp suy nghĩ, cô với lấy tờ khăn giấy ở trên xe, giúp anh lau đi mồ hôi.

Anh giơ tay lên, cầm bàn tay nhỏ bé của Kỷ Trừng Thần, bàn tay mềm mại không xương, ở trong tay anh lại trở nên thật nhỏ bé và đáng yêu.

“Ơ. . .” Kỷ Trừng Thần đỏ mặt, không hiểu sao anh lại cứ nắm chặt tay mình không buông, nhưng cô cũng không rút tay lại, bởi vì anh nắm rất chặt, khiến cho cô có một loại cảm giác an toàn.

Cho đến khi đèn xanh sáng lên, anh mới buông tay cô, đặt trở về vô lăng.

Kỷ Trừng Thần cúi đầu, giả bộ chuyên tâm chơi đùa cùng bé gái, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn đặt trên người người đàn ông bên cạnh.

Cô không kịp thấy rõ vẻ mặt của anh khi đó, cô chỉ biết là, trên tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, cảm giác này khiến tim cô loạn nhịp.

Bên trong xe, thiếu đi giọng nói dịu dàng của cô, bầu không khí trở nên yên lặng.

“Mẹ. . .mẹ. . .” Khi xe tiến vào dãy phố quen thuộc, cô bé lập tức dán chặt vào cửa sổ, giọng nói trẻ thơ non nớt vang lên.

“Bé con ngoan nào, sẽ sớm tìm thấy mẹ của con thôi.” Tất cả sự chú ý lại bị cô bé trong ngực hấp dẫn, cô cẩn thận ôm cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành.

“Mẹ ở đây, mẹ ở đây . . .” Cách một tấm kính, cô bé chỉ tay về phía một người phụ nữ mập mạp đang hốt hoảng chạy lại: “Dì, ở đây này!”

Nghe vậy, Đường Huân cho xe dừng lại ven đường.

Xuống xe, cô bé phấn khởi chạy về phía mẹ của mình.

“Mẹ. . mẹ. . .” Khó khăn lắm mới kìm được nước mắt, thế mà lúc này lại ào ào rớt xuống.

Mẹ của cô bé vừa nhìn thấy con gái mình thì cũng lập tức ôm cô vào trong ngực, khóe mắt đỏ lên: “Đồng Tâm, con lại dọa mẹ rồi, con chạy đi đâu vậy?”

“Con bị lạc, dì và chú đưa con về.”

Mẹ cô bé nghe vậy thì luôn miệng nói cám ơn: “Cám ơn hai người đã đưa con tôi về nhà, cám ơn, cám ơn!” Bà vừa nói vừa cúi gập người trước mặt bọn họ.

Kỷ Trừng Thần ngăn bà lại: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô bé mắc mưa nên bị ướt rồi, chị mau đưa cô bé trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh!”

Lời nói của cô làm cho Đường Huân nhíu mày.

Cô gái này có biết rằng mình còn ướt hơn so với cô bé kia hay không? Có biết rằng chính mình càng nên về nhà để thay quần áo hơn không? Cô đối xử với người xa lạ còn tốt hơn đối xử với bản thân mình, điều này khiến cho anh không khỏi tức giận.

Mẹ của bé gái sau khi liên tục nói cám ơn thì mới đưa cô bé trở về nhà.

Chương 2.2

Kỷ Trừng Thần cười hì hì vẫy tay với bé gái, sau đó cô xoay người, định nói cám ơn với người đàn ông bên cạnh mình thì lại bị vẻ mặt âm trầm của anh làm cô phải ngậm miệng.

“Ơ. . . .” Sắc mặt của anh như vậy khiến cô có một loại kích động muốn bỏ trốn

“Lên xe!” Đường Huân lạnh lùng nói, giọng điệu như đang ra lệnh.

Cô sợ hãi định ngồi ghế ở phía sau, nhưng thanh âm trầm thấp lại vang lên: “Ngồi trước!”

“Dạ!” Cô ngoan ngoãn đóng cửa xe phía sau lại, leo lên ngồi ở ghế phụ, anh đột nhiên trở nên hung dữ như vậy khiến cô cảm thấy khó hiểu, cô cố gắng nhớ lại có phải là mình đã vô tình làm gì đó khiến anh tức giận rồi hay không?

Đường Huân cũng cảm thấy mình kỳ lạ, nhưng anh lại không thể giải thích được nguyên nhân vì sao.

“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về!” Theo bản năng, anh nghĩ tránh xa cô gái nhỏ khiến anh trở nên khác thường như vậy là một quyết định cực kỳ chính xác.

Nghe thế, cô lập tức đọc địa chỉ của mình.

Cô không hề phòng bị mà đọc địa chỉ nhà mình cho anh, điều này khiến Đường Huân cảm thấy không vui, trong lòng thầm nghĩ có phải là đối với người đàn ông nào cô cũng không hề đề phòng như vậy chăng?

Lửa giận trong lòng không khỏi bùng lên, dọc theo đường đi, thậm chí khi đã tới nhà của cô, anh cũng không đáp lại một tiếng nào. Thấy thế, cô vội vàng nói cám ơn rồi chạy bay đi mất.

***

Trời đất! Rốt cuộc là anh ta bị làm sao vậy?

“Rắc rắc!” Nghe thấy âm thanh kỳ lạ, Kỷ Trừng Thần cúi đầu, lại sững sờ khi nhìn thấy trong tay mình chỉ còn lại vẻn vẹn một cành hoa, mà bông hoa xinh đẹp lúc này lại đang nằm đơn độc trên mặt bàn bóng loáng, dường như đang cười nhạo cô mất tập trung.

Đây là lần thứ 15 trong ngày hôm nay cô tỉa hoa bị hư rồi.

Khẽ than nhẹ một tiếng, cô đặt cành hoa đã bị mình cắt hư xuống, cầm lên một cành hoa hồng khác, cô muốn tập trung một chút, nếu không, những thứ nhỏ bé xinh đẹp này sẽ bị cô hành hạ mất.

Thế nhưng, khuôn mặt của người đàn ông đó lại hiện ra trong đầu: “Rắc. . .”

Lần này chỉ còn lại một nửa cành hoa hồng, rốt cuộc Kỷ Trừng Thần quyết định bỏ qua, không muốn tiếp tục hủy hoại thêm bất kỳ bông hoa vô tội nào nữa.

Cô không thể không thừa nhận là mình đang suy nghĩ tới Đường Huân.

Cô cũng không hiểu, tại sao mình cứ mãi suy nghĩ về một người đàn ông mới chỉ gặp mặt có hai lần, nhưng cô không thể làm gì khác mà chỉ nghĩ về anh, thậm chí, buổi tối đi ngủ cũng có lúc nằm mơ thấy anh.

Chả trách người ta v
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1193/2029
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT