Tiểu thuyết Ông Xã Háo Sắc-full
Lượt xem : |
anh sẽ tiếp tục hôn em." Anh tiếp tục uy hiếp nói, biết da mặt của cô rất mỏng, nếu bị ai nhìn thấy thì cô nhất định sẽ không dám ra ngoài để nhìn mặt ngưòi khác nữa.
"Anh...Anh..." Môi của anh lại giả vờ hạ xuống, cô lấy tay che miệng anh lại, tức giận gắt nhẹ: "Được rồi, được rồi, người ta hứa với anh được chưa, anh thật là đáng ghét."
Một câu 'người ta' ngọt lịm đã thành công đổi lấy một nụ hôn mãnh liệt hơn vừa rồi.
Thõa mãn ôm chặt lấy cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận vào trong ngực. Đường Huân cười, nụ cười đầy thõa mãn.
Mặc dù cha Kỷ rất không muốn, nhưng với sự đồng ý ngầm của mẹ Kỷ, ngày hôm sau Đường HUân đã trực tiếp chuyển đồ đạc của Kỷ Từng Thần vào nahf mình bắt đầu sống chung.
Một ngày của anh chưa bao giờ phong phú và hạnh phúc đến như thế, mỗi sáng sớm vừa mở mắt ra đã có thể trông thấy ngưòi anh yêu thương nhất, ăn bữa sáng cô đặc biệt chuẩn bị cho anh, sau đó sẽ đến công ty làm việc. Lúc tan tầm, ngoại trừ một số cuộc xã giao qua trọng ra thì anh đều giao tất cả mọi việc cho thư kí, cũng không làm thêm giờ nữa, chỉ vội vã về nhà để thưởng thức cơm tối do cô nấu, nghe cô kể lễ chuyện nhà.
Kỷ Trừng Thần cũng rất hưởng thụ cuộc sống như thế này, mỗi đêm đi ngủ sẽ cùng đắp chung chiếc chăn bông ấm áp. Lúc ngủ dậy sẽ có người nhìn cô nói 'chào buổi sáng' sau đó sẽ đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán cô, buổi tối về nhà sẽ có người lắng nghe cô kể chuyện, những thể nghiệm này hoàn toàn khác hẳn trước kia.
Chỉ duy nhất có một chỗ không tốt chính là, mỗi lần bọn họ cùng nhau nằm trên giường sẽ rất dễ lau súng cướp cò. Nhớ tới những lần dây dưa vào snags sớm khi mới thức dậy, gò má của cô bỗng chốc ửng hồng.
Nhìn vẻ mặt khổ sở kìm nén của anh, cô cảm thấy hết sức đau lòng, suýt chút nữa quên mất yêu cầu đính hôn nửa năm của mình, cô hung hăng oán giận bản thân, sau này nếu thực sự không thể nhịn được nữa thì cô sẽ dùng tay và miệng để giúp anh....
Không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút hối hận, bởi vì trong mắt của anh lóe lên tia sáng, giống như dã thú đói bụng lâu ngày, rốt cuộc đã tìm thấy cao lương mỹ vị đặc biệt.
“Chị Kỷ? Chị Kỷ? Chị Kỷ!”
Tiếng kêu phảng phất như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến cô giật mình, mau chóng phục hồi lại tinh thần.
“Chuyện gì vậy?” Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt bất mãn của Tiểu Khải.
“Em gọi chị nhiều lần như vậy, chị lại muốn để em hét lên mới để ý tới em, thật là quá đáng mà!” Tiểu Khải nói mà cứ như một người vợ nhỏ bị hắt hủi đã lâu, nói xong còn hít hít lỗ mũi ra vẻ đáng thương.
Kỷ Trừng Thần bất đắc dĩ nhìn cậu, lại bị năng lực giả điên của cậu khiến cho dở khóc dở cười: “Được rồi, xin hỏi ngài Tiểu Khải, ngài dùng tiếng hét chói tai để gọi tôi là có ý gì đây?”
“Ơ, cái này, em định hỏi chị, ngày hôm qua có một vị khách họ Lâm tới đây để đặt một bó ‘tâm đầu ý hợp’, chị đã gói xong chưa? Vì anh ta lại vừa gọi điện thoại, nói rằng sẽ tới lấy ngay bây giờ.” Nói đến công việc, Tiểu Khải lập tức trở nên nghiêm chỉnh.
“Ừ, đã gói xong rồi, để trên kệ kìa.” Cô giơ tay chỉ về phía bó hoa hồng kết hợp với hoa hướng dương, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, hoa hướng dương tượng trưng cho câu ‘em thuộc về tôi’, cho nên bó hoa này có tên là ‘tâm đầu ý hợp’
“A, nhắc tào tháo thì tào tháo đã tới rồi.” Tiểu Khải vừa lấy hoa xuống thì đã thấy vị khách họ Lâm kia bước vào.
"Ngải Lâm, hoa của ngài đây, cảm ơn đã ghé tiệm của chúng tôi!"
Tiểu Khải cầm hoa lên, nhưng vị khách họ Lâm kia cứ nhìn chăm chú vào Kỷ TRừng Thần, không cầm lấy hoa trên tay cậu, khiến cậu cũng cảm thấy kỳ lạ mà quay đầu lại, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Kỷ TrừngThần.
Kỷ Trừng Thần có chút kinh ngạc nhìn 'ngài Lâm' trong miệng tiểu Khải, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ.... gặp lại anh ta nữa, thế nhưng hiện giờ anh ta đang xuất hiện trước mặtc ô - Nam sinh đã lường gạt cô năm đó.
Vốn nghĩ rằng, nhớ lại những chuyện đau khổ của ngày xưa sẽ khiến cô đau lòng mà rơi nuớc mặt, thế nhưng một chút cảm giác đau khổ cũng không có, chỉ có chút kinh ngạc khi gặp lại bạn cũ.
Kỷ Trừng Thần nở nụ cười nhẹ: "Anh khỏe chứ, đã lâu không gặp!"
Đúng vậy, kể từ khi biết được âm mưu kia, bọn họ cũng chưa từng gặp lại, chớp mắt cũng đã năm ănm trôi qua rồi.
"Khỏe... Đã lâu không gặp." Lâm Chấn Thanh có chút lúng tíng, dù sao năm đó đã làm như vậy với cô.
"Thoạt nhìn em có vẻ rất tốt" Anh ta nói có chút khô khan.
"Đúng vậy." Bởi vì có Đường HUân, cho nên mỗi ngày cô đều rất hạnh phúc.
"Anh bây giwò vẫn còn quen Hệ Hoa à? Bó hoa này là muốn tặng cho Hệ Hoa sao? Nếu vậy tôi giảm giá cho anh, Tiểu Khải, lấy cho tôi một ít hoa Bách Hợp đến đây."
Tiểu Khải gật đầu đi về phía sau.
Lâm Chấn Thanh nhìn bóng lưng Tiểu Khải biến mất mới lắp bắp nói: "Không có, năm đó tụi anh... Đã chia tay rồi, anh không quen với cô ấy nữa." Thật sự là như thế, anh ta bị Hệ Hoa đùa giỡn như mộyt con khỉ, còn gián tiếp làm tổn thương đến Kỷ Trừng Thần, nhưng những điều này anh ta lại không dám nói ra.
"Ơ, như vậy cũng không saom anh tặng hoa cho bạn gái, coi như tôi giảm giá cho anh."
"Bó hoa này không phải để tặng bạn gái." Theo bản năng, anh ta lựa chọn nói dối, nhìn 'bạn gãi cũ' đã năm năm không gặp, bây giờ lại trỗ mã càng thêm xinh đẹp, khí chất khéo léo dịu dàng không ai có thể so sánh được, anh ta phát hiện tất cả những cô bạn gái bên cạnh anh ta đều vô cùng kiêu căng,môkt ý niệm trong đầu không thể kiếm chế đã dần được hình thành.
"Bó hoa này, anh đặt giúp cha anh, hôm nay là kỉ niệm ba mươi năm ngày ba mẹ anh kết hôn."
Bước đầu tiên phải lấy được ấn tượng tốt với cô,
"Thì ra là vậy, anh thật có lòng với hai bác"
"Dĩ nhiên, bọn họ sinh anh ra, nuôi dưỡng anh, công lao vô cùng to lớn"
Anh ta cầm bó hoa, vờ như lơ đãng nói: "Trừng Thần, không biết snags mai em có rảnh không? Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ra ngoài ăn cơm, ôn lại chuyện cũ có được không?"
"Thật ngại quá, sáng mai tôi có việc rồi." Kỷ Trừng Thần từ chối theo bản năng, cô cảm giác sau năm năm gặp lại, anh ta đã thay đổi rồi, khiến cô tuyệt đối không muốn cùng anh ta ôn lại chuyện cũ.
"Sáng mai không được à, vậy tối mai thì thế nào?" Lâm CHấn Thanh vốn cho là cô sẽ đồng ý, thế nhưng cô lại từ chối khiến anh ta có chút chật vật.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi anh ta nói chia tay với cô, nói cho cô biết thật ra việc anh ta theo đuổi cô chỉ là một trò cá cược, cô đã khóc rất thương tâm, hơn nữa vừa nhìn thấy anh tam cô sẽ thất thần, vậy nên Lâm Chấn Thanh cho rằng, Kỷ TRừng Thần vẫn còn cảm giác với anh ta.
"Thật sự rất xin lỗi." Cô dứt khóa từ chối, hy vọng anh ta biết khó mà lui.
Vậy mà, hy vọng của cô rới vào hư không, nhìn thấy cô nhẹ nhàng từ chối mình, anh ra cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buột chặt:
"Trừng Thần, trở về bên anh đi! Chúng ta làm lại từ đầu có được không?"
Kỷ Trừng Thần chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới có thể tiêu hóa hết những lời của anh ta.
"Lâm Chấn Thanh, tôi nghĩ anh chơi trò của năm năm trước cũng đã đủ rồi, bây giờ mọi người cũng đều đã trưởng thành, hy vọng anh đừng đem chuyện này ra đùa nữa được không?"
Sắc mặt của cô trầm xuóng, vyui vẻ đã không còn.
"Không phải vậy, lần này anh rất thật lòng, k
"Anh...Anh..." Môi của anh lại giả vờ hạ xuống, cô lấy tay che miệng anh lại, tức giận gắt nhẹ: "Được rồi, được rồi, người ta hứa với anh được chưa, anh thật là đáng ghét."
Một câu 'người ta' ngọt lịm đã thành công đổi lấy một nụ hôn mãnh liệt hơn vừa rồi.
Thõa mãn ôm chặt lấy cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận vào trong ngực. Đường Huân cười, nụ cười đầy thõa mãn.
Mặc dù cha Kỷ rất không muốn, nhưng với sự đồng ý ngầm của mẹ Kỷ, ngày hôm sau Đường HUân đã trực tiếp chuyển đồ đạc của Kỷ Từng Thần vào nahf mình bắt đầu sống chung.
Một ngày của anh chưa bao giờ phong phú và hạnh phúc đến như thế, mỗi sáng sớm vừa mở mắt ra đã có thể trông thấy ngưòi anh yêu thương nhất, ăn bữa sáng cô đặc biệt chuẩn bị cho anh, sau đó sẽ đến công ty làm việc. Lúc tan tầm, ngoại trừ một số cuộc xã giao qua trọng ra thì anh đều giao tất cả mọi việc cho thư kí, cũng không làm thêm giờ nữa, chỉ vội vã về nhà để thưởng thức cơm tối do cô nấu, nghe cô kể lễ chuyện nhà.
Kỷ Trừng Thần cũng rất hưởng thụ cuộc sống như thế này, mỗi đêm đi ngủ sẽ cùng đắp chung chiếc chăn bông ấm áp. Lúc ngủ dậy sẽ có người nhìn cô nói 'chào buổi sáng' sau đó sẽ đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán cô, buổi tối về nhà sẽ có người lắng nghe cô kể chuyện, những thể nghiệm này hoàn toàn khác hẳn trước kia.
Chỉ duy nhất có một chỗ không tốt chính là, mỗi lần bọn họ cùng nhau nằm trên giường sẽ rất dễ lau súng cướp cò. Nhớ tới những lần dây dưa vào snags sớm khi mới thức dậy, gò má của cô bỗng chốc ửng hồng.
Nhìn vẻ mặt khổ sở kìm nén của anh, cô cảm thấy hết sức đau lòng, suýt chút nữa quên mất yêu cầu đính hôn nửa năm của mình, cô hung hăng oán giận bản thân, sau này nếu thực sự không thể nhịn được nữa thì cô sẽ dùng tay và miệng để giúp anh....
Không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút hối hận, bởi vì trong mắt của anh lóe lên tia sáng, giống như dã thú đói bụng lâu ngày, rốt cuộc đã tìm thấy cao lương mỹ vị đặc biệt.
“Chị Kỷ? Chị Kỷ? Chị Kỷ!”
Tiếng kêu phảng phất như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến cô giật mình, mau chóng phục hồi lại tinh thần.
“Chuyện gì vậy?” Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt bất mãn của Tiểu Khải.
“Em gọi chị nhiều lần như vậy, chị lại muốn để em hét lên mới để ý tới em, thật là quá đáng mà!” Tiểu Khải nói mà cứ như một người vợ nhỏ bị hắt hủi đã lâu, nói xong còn hít hít lỗ mũi ra vẻ đáng thương.
Kỷ Trừng Thần bất đắc dĩ nhìn cậu, lại bị năng lực giả điên của cậu khiến cho dở khóc dở cười: “Được rồi, xin hỏi ngài Tiểu Khải, ngài dùng tiếng hét chói tai để gọi tôi là có ý gì đây?”
“Ơ, cái này, em định hỏi chị, ngày hôm qua có một vị khách họ Lâm tới đây để đặt một bó ‘tâm đầu ý hợp’, chị đã gói xong chưa? Vì anh ta lại vừa gọi điện thoại, nói rằng sẽ tới lấy ngay bây giờ.” Nói đến công việc, Tiểu Khải lập tức trở nên nghiêm chỉnh.
“Ừ, đã gói xong rồi, để trên kệ kìa.” Cô giơ tay chỉ về phía bó hoa hồng kết hợp với hoa hướng dương, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, hoa hướng dương tượng trưng cho câu ‘em thuộc về tôi’, cho nên bó hoa này có tên là ‘tâm đầu ý hợp’
“A, nhắc tào tháo thì tào tháo đã tới rồi.” Tiểu Khải vừa lấy hoa xuống thì đã thấy vị khách họ Lâm kia bước vào.
"Ngải Lâm, hoa của ngài đây, cảm ơn đã ghé tiệm của chúng tôi!"
Tiểu Khải cầm hoa lên, nhưng vị khách họ Lâm kia cứ nhìn chăm chú vào Kỷ TRừng Thần, không cầm lấy hoa trên tay cậu, khiến cậu cũng cảm thấy kỳ lạ mà quay đầu lại, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Kỷ TrừngThần.
Kỷ Trừng Thần có chút kinh ngạc nhìn 'ngài Lâm' trong miệng tiểu Khải, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ.... gặp lại anh ta nữa, thế nhưng hiện giờ anh ta đang xuất hiện trước mặtc ô - Nam sinh đã lường gạt cô năm đó.
Vốn nghĩ rằng, nhớ lại những chuyện đau khổ của ngày xưa sẽ khiến cô đau lòng mà rơi nuớc mặt, thế nhưng một chút cảm giác đau khổ cũng không có, chỉ có chút kinh ngạc khi gặp lại bạn cũ.
Kỷ Trừng Thần nở nụ cười nhẹ: "Anh khỏe chứ, đã lâu không gặp!"
Đúng vậy, kể từ khi biết được âm mưu kia, bọn họ cũng chưa từng gặp lại, chớp mắt cũng đã năm ănm trôi qua rồi.
"Khỏe... Đã lâu không gặp." Lâm Chấn Thanh có chút lúng tíng, dù sao năm đó đã làm như vậy với cô.
"Thoạt nhìn em có vẻ rất tốt" Anh ta nói có chút khô khan.
"Đúng vậy." Bởi vì có Đường HUân, cho nên mỗi ngày cô đều rất hạnh phúc.
"Anh bây giwò vẫn còn quen Hệ Hoa à? Bó hoa này là muốn tặng cho Hệ Hoa sao? Nếu vậy tôi giảm giá cho anh, Tiểu Khải, lấy cho tôi một ít hoa Bách Hợp đến đây."
Tiểu Khải gật đầu đi về phía sau.
Lâm Chấn Thanh nhìn bóng lưng Tiểu Khải biến mất mới lắp bắp nói: "Không có, năm đó tụi anh... Đã chia tay rồi, anh không quen với cô ấy nữa." Thật sự là như thế, anh ta bị Hệ Hoa đùa giỡn như mộyt con khỉ, còn gián tiếp làm tổn thương đến Kỷ Trừng Thần, nhưng những điều này anh ta lại không dám nói ra.
"Ơ, như vậy cũng không saom anh tặng hoa cho bạn gái, coi như tôi giảm giá cho anh."
"Bó hoa này không phải để tặng bạn gái." Theo bản năng, anh ta lựa chọn nói dối, nhìn 'bạn gãi cũ' đã năm năm không gặp, bây giờ lại trỗ mã càng thêm xinh đẹp, khí chất khéo léo dịu dàng không ai có thể so sánh được, anh ta phát hiện tất cả những cô bạn gái bên cạnh anh ta đều vô cùng kiêu căng,môkt ý niệm trong đầu không thể kiếm chế đã dần được hình thành.
"Bó hoa này, anh đặt giúp cha anh, hôm nay là kỉ niệm ba mươi năm ngày ba mẹ anh kết hôn."
Bước đầu tiên phải lấy được ấn tượng tốt với cô,
"Thì ra là vậy, anh thật có lòng với hai bác"
"Dĩ nhiên, bọn họ sinh anh ra, nuôi dưỡng anh, công lao vô cùng to lớn"
Anh ta cầm bó hoa, vờ như lơ đãng nói: "Trừng Thần, không biết snags mai em có rảnh không? Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ra ngoài ăn cơm, ôn lại chuyện cũ có được không?"
"Thật ngại quá, sáng mai tôi có việc rồi." Kỷ Trừng Thần từ chối theo bản năng, cô cảm giác sau năm năm gặp lại, anh ta đã thay đổi rồi, khiến cô tuyệt đối không muốn cùng anh ta ôn lại chuyện cũ.
"Sáng mai không được à, vậy tối mai thì thế nào?" Lâm CHấn Thanh vốn cho là cô sẽ đồng ý, thế nhưng cô lại từ chối khiến anh ta có chút chật vật.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi anh ta nói chia tay với cô, nói cho cô biết thật ra việc anh ta theo đuổi cô chỉ là một trò cá cược, cô đã khóc rất thương tâm, hơn nữa vừa nhìn thấy anh tam cô sẽ thất thần, vậy nên Lâm Chấn Thanh cho rằng, Kỷ TRừng Thần vẫn còn cảm giác với anh ta.
"Thật sự rất xin lỗi." Cô dứt khóa từ chối, hy vọng anh ta biết khó mà lui.
Vậy mà, hy vọng của cô rới vào hư không, nhìn thấy cô nhẹ nhàng từ chối mình, anh ra cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buột chặt:
"Trừng Thần, trở về bên anh đi! Chúng ta làm lại từ đầu có được không?"
Kỷ Trừng Thần chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới có thể tiêu hóa hết những lời của anh ta.
"Lâm Chấn Thanh, tôi nghĩ anh chơi trò của năm năm trước cũng đã đủ rồi, bây giờ mọi người cũng đều đã trưởng thành, hy vọng anh đừng đem chuyện này ra đùa nữa được không?"
Sắc mặt của cô trầm xuóng, vyui vẻ đã không còn.
"Không phải vậy, lần này anh rất thật lòng, k
Bài viết liên quan!