watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ông Xã Háo Sắc-full

Lượt xem :
" Kỷ Trừng Thần tức giận, cô giận anh không biết quý trọng thân thể của mình.

Đối mặt với cơn tức giận của cô, đôi mắt đen láy của anh thoáng hiện lên một tia cảm xúc mà cô không thấy rõ, một lúc lâu sau anh mới khàn khàn nói: "Tài liệu này đang cần gấp, anh định xem xong mới đi nghỉ...." Còn chưa nói xong, thế nhưng anh lại không nhịn được mà ho khan vài tiếng.

Cô hung hăng nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại không nhịn được mà xoay người đi vào phòng bếp rót cho anh ly nước.

"Cám ơn em!" Anh cầm ly nước uống một hớp.

"Anh đã uống thuốc chưa?" Bộ dạng này của anh dường như không có chuyển biến tốt, không phải là do bác sĩ 'rởm', mà nhất định là do anh không lo uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt.

"Anh để thuốc ở đâu/"

Anh ho khan vài tiếng, sau đó chỉ vào một cánh cửa: "Anh để thuốc trong phòng, trên tủ bên cạnh giường."

Cô đi vào phòng, thấy bịch thuốc đặt trên nóc tủ, quả nhiên, bên trong không thiếu một viên nào, Đường Huân hoàn toàn không uống thuốc.

Cô cầm bịch thuốc ra khỏi phòng, xông đến trước mặt anh, vốn định mắng anh tại sao lại không uống thuốc, thế nhưng lại trông thấy anh vẫn ngồi dưới đất, tựa lưng vào ghế sofa ở phía sau, đôi mắt nhắm nghiền, có vẻ như rất mệt mỏi.

Chương 6
Cô khẽ cắn môi, nhìn anh như vậy, làm sao cô còn có thể mở miệng trách cứ đây?

Kỷ Trừng Thần tức giận bước vào phòng lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người anh, anh mở mắt nhìn cô, lại bị cô hung hăng trừng mắt: “Đắp chăn lại, em đi nấu đồ ăn cho anh, ăn xong thì phải uống thuốc rồi nghỉ ngơi, không được làm việc nữa.”

Mặc dù đã từng nghe Kỷ Thanh Lam nhắc tới, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không thể nào tin nổi, trên thế giới này thật sự có người không để ý tới sức khỏe của mình, liều mạng vì công việc như vậy.

“Thì ra, cũng có lúc em sẽ hung dữ như vậy.” Đường Huân cảm thấy có chút khó tin, bề ngoài trông cô dịu dàng yếu đuối, không nghĩ tới lúc cô tức giận lại hung dữ thế này.

Cô đỏ mặt: “Em vốn luôn hung dữ như vậy đấy!” Kỷ Trừng Thần mạnh miệng nói, không muốn để anh biết cô tức giận vì anh không chịu chăm sóc thân thể của mình.

Nhưng Đường Huân là ai, anh đã có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân khiến cô tức giận, thế nên khóe môi không nhịn được mà lộ ra ý cười, nụ cười đó khiến cô cảm thấy lóa mắt.

Trái tim lại đập loạn nhịp rồi, cô gần như là chạy trối chết vào trong phòng bếp.

Bởi vì anh không thường xuyên nấu ăn ở nhà, vậy nên trong nhà không có nhiều nguyên liệu lắm. Kỷ Trừng Thần vất vả lắm mới nấu được một nồi cháo nhỏ.

Bưng thức ăn ra ngoài, trông thấy Đường Huân vẫn ngồi trước ghế sofa, nhưng tài liệu và laptop đều đã được xếp lại.

“Để đó em dọn dẹp cho.” Cô nhíu mày, đặt tô cháo xuống bàn: “Trong nhà anh chả còn cái gì nên em chỉ có thể nấu cháo trứng thôi, anh mau ăn đi rồi nghỉ ngơi.”

“Em cũng ăn chung đi!”

“Không cần, em không đói, anh mau ăn đi!” Cô thúc giục.

Có thể vì thật sự mệt mỏi, nên sau khi ăn hết tô cháo nhỏ và uống thuốc xong, vừa đặt lưng xuống giường thì anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Kỷ Trừng Thần ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ lên trán anh, mặc dù đã uống thuốc nhưng cũng không có tác dụng nhanh như vậy, trán anh vẫn còn rất nóng, cô chạy vào phòng tắm lấy nước rồi lại chạy ra phòng bếp lấy đá, giúp anh giải nhiệt.

Đắp lên trán anh một lần, đến khi khăn nóng thì cô lại ngâm vào trong nước lạnh, sau đó vắt nước rồi lại cẩn thận đắp lại lên trán anh, trong lúc đó lại đút cho anh uống thuốc, đến khi nhiệt độ trên trán anh không còn nóng đến dọa người nữa, lúc cô giật mình tỉnh dậy thì đã là nửa đêm.

Bây giờ mà trở về thì cũng quá muộn, chưa chắc đã gọi được taxi, hơn nữa. . . Kỷ Trừng Thần liếc nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường, cô không yên tâm khi để anh ở nhà một mình, vì vậy cô quyết định ở lại chăm sóc anh, mệt mỏi thì ra sofa bên ngoài phòng khách nằm nghỉ một chút.

***

Kỷ Trừng Thần không biết mình đã ngủ lúc nào, nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là, khi cô mở mắt ra thì không phải là đang nằm trên ghế sofa mà là đang nằm trên giường, bên cạnh Đường Huân, hai người đắp cùng một cái chăn, gối cùng một cái gối.

Hơi nóng đáng sợ phả vào người cô, cô còn tưởng rằng mình bị thiêu cháy nên tỉnh giấc.

Cô kinh hoảng một lúc lâu rồi lại thẫn thờ, cô không nhớ là sau khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì mình lại tự động mò lên chiếc giường ấm áp này của anh, thế nhưng, khi tầm mắt của cô chạm phải ánh mắt đen láy vô cùng tỉnh táo kia thì cả người cô ngay lập tức liền… hóa đá.

“Chào buổi sáng!” Đôi mắt của Đường Huân cong lên, anh mỉm cười, khàn khàn nói câu chào buổi sáng, hoàn toàn tỉnh táo, không có vẻ gì là mới ngủ dậy cả.

Cô xấu hổ không nói được tiếng nào.

Dáng vẻ xấu hổ lúng túng của cô so với dáng vẻ tức giận hung dữ với anh ngày hôm qua đúng là khác nhau một trời một vực, nhưng lại không khỏi khiến anh mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Anh… anh cảm thấy trong người thế nào?” Qua một lúc lâu, sự lo lắng cho thân thể của anh đã chiến thắng sự ngại ngùng, cô nhẹ giọng hỏi, cố nén cơn kích động muốn nhảy ngay xuống giường.

Trời ạ, bọn họ mới quen nhau chưa được bao lâu, vậy mà đã chung giường chung gối, tốc độ cũng quá nhanh rồi, trái tim cô không đủ lớn để thừa nhận sự thật này.

“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn em!”

Anh trả lời xong thì cô lại lâm vào tình cảnh lúng túng, không biết phải nói gì.

“Em… em đã chuẩn bị bữa sáng.” Không ổn rồi, cô xấu hổ muốn bỏ trốn ngay lập tức, không cách nào tiếp tục ở trên giường với anh nữa.

Vừa định rời giường, eo của cô lại bị cánh tay anh ôm chặt, trong nháy mắt không thể cử động, cô vừa xấu hổ vừa muốn giãy giụa, thế nhưng, cô lập tức ý thức được, nếu như cô giãy giụa thì cũng đồng nghĩa với việc cọ xát vào thân thể của anh, Kỷ Trừng Thần lại lập tức hóa đá một lần nữa.

“Anh không đói bụng, em nằm với anh thêm chút đi!” Anh siết chặt cánh tay, đem cô ôm vào trong ngực mình.

Mới sáng sớm mở mắt ra đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, đẹp đến nỗi anh còn cho rằng mình đang ở trong giấc mộng.

Từ khi có trí nhớ đến giờ, mỗi lần bị bệnh thì cũng chỉ có người giúp việc chăm sóc cho anh, nhưng chăm sóc chẳng qua cũng chỉ vì nghĩa vụ phải làm, chưa một ai cho anh cảm giác ấm áp, chưa một ai thật lòng quan tâm đến anh.

Cô là người đầu tiên, cho nên khi trông thấy cô nằm ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách thì một loại cảm giác xúc động dâng tràn trong tim anh, khiến anh không nhịn được mà ôm cô lên giường của mình, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô.

Tiếng tim đập thình thịch quanh quẩn bên tai, Kỷ Trừng Thần không biết anh có nghe được hay không, nhưng cô hy vọng là anh không nghe được, như vậy mới khiến cô không cảm thấy bối rối.

“Em có hay bị bệnh không?” Đường Huân đột nhiên hỏi.

Mà Kỷ Trừng Thần lại không suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, cô lập tức lắc đầu.

Không phải là cô khoe khoang, nhưng từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi bị bệnh, cho dù mọi người xung quanh bị bệnh thì cô vẫn có thể vui vẻ chạy tới chạy lui, khiến bọn họ hâm mộ không thôi.

Hơi thở nóng rực, đôi môi anh bất thình lình chạm vào môi cô, Kỷ Trừng Thần mở to hai mắt, ngây ngốc giật mình nhìn chằm
<<1 ... 910111213 ... 22>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
316/4450
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT