watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi-full

Lượt xem :
cha uống say rồi, khi nào cha tỉnh táo một chút thì chúng ta mới nói chuyện đi."

"Nói? Nói chuyện gì? Không có tiền thì lấy gì mà nói!" Mùi rượu trên người cha Lăng càng lúc càng nồng, cất giọng kêu gào. "Tao biết rồi, mày và mẹ mày đều hạ tiện giống như nhau, lấy tiền đi nuôi trai ở bên ngoài, cho nên mới không còn tiền ở trong nhà, có phải hay không!?"

"Cha! Cha lại nói bậy cái gì nữa đây? Mẹ không có làm những chuyện đó! Con cũng không có!" Nghe người mẹ thân yêu của mình bị chưởi bới, Lăng Lỵ mở miệng phản đối.

"Giỏi mà, nuôi mày lớn tới bây giờ để mày cãi lại tao hả!" Cha Lăng vô cùng tức giận, cầm đồ dùng ở trên bàn lên, liên tục ném về phía Lăng Lỵ.

"Cha! Cha đừng gây loạn nữa!" Lăng Ly né được cái gạt tàn thuốc đang bay tới, nhưng lại không tránh được ly nước theo sau. Ly thủy tinh xẹt qua trán của cô, va vào vách tường sau lưng cô vỡ vụn.

Trong phòng truyền tới nhiều tiếng va chạm kịch liệt, Doãn Quang Huy và anh bảo vệ nhìn nhau, cùng nhau đi đến cửa sau dò xét. Không nhìn thì còn đỡ, vừa đến gần thì thấy đồ đạc lung tung trên mặt đất, cha Lăng vung tay tát vào mặt Lăng Lỵ một cái.

"Chạy à? Mày chạy đi! Xem hôm nay làm sao tao đánh chết cái con hạ tiện ăn cháo đá bát này!" Đồ vật trên bàn liên tiếp bị ném hụt, cha Lăng hoàn toàn mất khống chế, giơ tay muốn tát thêm một bạt tai nữa.

Lăng Lỵ vừa mới bị đánh một cái bạt tai đầu óc còn choáng váng, đau đến nổi ứa nước mắt. Nhưng cô không rảnh quan tâm tới chuyện này nữa, cô ngồi xổm xuống, liều mạng bảo vệ cái đầu của mình, kêu lên thảm thiết. "Cha đánh chỗ nào cũng được, nhưng đừng đánh mặt của con! Ngày mai con còn phải đi làm, không chụp hình được thì cha cũng không lấy được tiền!"

"Mày còn dám nói đi làm với tao? Nói cái gì tiền!" Cha Lăng càng nghe càng tức giận, tệ hơn nữa là tính kéo mái tóc của Lăng Lỵ, đập đầu cô vào tường.

Thấy cảnh tượng kinh dị trước mắt, Doãn Quang Huy không nghĩ ngợi quá nhiều, xông lên phía trước kéo tay cha Lăng ra.

"Này! Ông đừng khinh người quá đáng!" Đập đầu giống như thế này không bị chấn thương sọ não mới là chuyện lạ đó!

Cha Lăng xoay người lại, nhìn chằm chằm Doãn Quang Huy một cách hung tợn, quơ tay quơ chân chỉ anh. "Mày là đứa nào? Mày vào nhà tao làm cái gì? Tao đang dạy con gái của tao, mắc mớ gì tới mày? Tao..."

Bịch... Anh bảo vệ vung tay chém mạnh con dao xuống nhanh như chớp, cha Lăng ngã kêu lên một tiếng rồi ngã bịch xuống đất bên cạnh Lăng Lỵ đang run sợ.

"Cha?!" Lăng Lỵ chớp chớp đôi mắt vẫn còn dư âm của sự sợ hãi, theo bản năng chạy vội tới bên cạnh cha của mình, ngước mặt trợn trừng mắt nhìn Doãn Quang Huy, vừa chỉ chỉ người đàn ông ở bên cạnh anh.

"Doãn Quang Huy? Anh... Anh là ai? Tại sao các người vào nhà tôi!"

Cô thấy hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, trong khoảnh khắc không biết có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không thể hiểu nổi.

"Không cần lo lắng cho cha của cô, chỉ là hôn mê tạm thời, cứ để cho ông ấy ngủ một giấc. Nếu cô Lăng vẫn còn lo lắng thì đợi sau khi ông tỉnh dậy, có thể dẫn ông ấy đi bệnh viện kiểm tra tổng quát. Dù sao cha cô uống nhiều rượu như vậy, chức năng hoạt động của gan mới làm người ta lo lắng." Bác sĩ tư nhân được Doãn Quang Huy mời tới khám bệnh, bình tĩnh nói với Lăng Lỵ sau khi chuẩn đoán sơ qua bệnh của cha Lăng.

"Cám ơn bác sĩ, tôi hiểu." Mặc dù đoán được người đàn ông bên cạnh của Doãn Quang Huy không ra tay quá nặng với cha, nhưng nhìn thấy cha mình té xỉu, Lăng Lỵ có chút lo lắng. Đến khi bác sĩ nói xong, cô mới thấy trong lòng bớt đi gánh nặng.

Nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Bác sĩ, tôi đưa ông ra ngoài." Thấy bên trong đã không còn việc gì, anh bảo vệ bên cạnh Doãn Quang Huy đưa bác sĩ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Doãn Quang Huy, Lăng Lỵ và cha Lăng đang hôn mê, vô cùng yên tĩnh.

Doãn Quang Huy nhìn Lăng Lỵ đang ướp đá lên gương mặt sưng đỏ của cô, nhớ tới trong tình thế nguy ngập, cô kêu gào cha Lăng "Đừng đánh lên mặt con", anh đưa tay ra xoa xoa lên trán và gương mặt của cô, lo lắng hỏi: "Cái này ảnh hưởng đến công việc của cô sao?"

"Chắc là không." Lăng Lỵ lắc đầu. "Cái trán chỉ bị trầy da, hóa trang che kín là được; nếu má trái sưng nhiều quá thì chỉ chụp hình má phải; đương nhiên là phải dựa vào tay nghề của nhiếp ảnh gia vắt óc tìm một góc độ phù hợp... Ồ, đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết, tôi là người mẫu trên mạng.

Lăng Lỵ dùng sức đè lên cục đá ở bên má, giống như làm như vậy có thể ép chỗ sưng đỏ trở về nguyên dạng, suy nghĩ một chút, rồi lại bổ sung nghề nghiệp của mình.

Người mẫu trên mạng? Hèn gì Doãn Quang Huy thấy cô quen mặt, cũng biết vì sao cô nói tính chất công việc và nghệ sĩ bóng bay có điểm giống nhau.

"Khó trách tôi có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu." Có lẽ là anh đã từng nhìn thấy hình của Lăng Lỵ trên trang web đấu giá?

"Đúng rồi, Doãn Quang Huy, làm sao anh biết mà xuất hiện ở đây? Còn nữa, người đàn ông bên ngoài là ai?" Mới vừa rồi cha té xỉu, ba người bọn họ vội vàng đỡ ông đến phòng ngủ, lật đật kêu bác sĩ, Doãn Quang Huy cũng chưa trả lời câu hỏi của cô.

"À, tôi... Tôi mới vừa làm việc xong, vừa đúng lúc đi ngang qua đây. Tô nhìn thấy cô... Cô không đóng cửa, trong phòng lại vang ra tiếng ồn ào rất lớn... Về phần người đàn ông ở ngoài kia, cậu ấy tên là Lý Chấn, bạn của tôi. Sau khi rời khỏi nhà hàng, vừa đúng lúc gặp được cậu ấy, nên chúng tôi mới cùng nhau xuất hiện ở chỗ này." Ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy tự nhiên trả lời không chút do dự.

Thà rằng nói anh lo lắng, còn hơn nói ra anh nghi ngờ Lăng Lỵ, cho nên mới đi theo. Hơn nữa, anh thậm chí hoài nghi đằng sau Lăng Lỵ có tập đoàn không hợp pháp, mới kêu bảo vệ đi cùng. Nhưng vì để tránh làm tổn thương Lăng Lỵ, anh lựa chọn không nói những việc này.

"Như vậy à, tôi hiểu! Cám ơn anh." Lăng Lỵ nhìn sâu vào trong mắt của Doãn Quang Huy. Đối với thái độ dè chừng của anh, trong mắt có chút hoang mang.

Mấy tuần trước, cô đã từng len lén theo dõi Doãn Quang Huy, biết rõ phòng làm việc bóng bay và nhà của cô ở hai nơi trái ngược nhau, không hề cùng đường.

Có lẽ Doãn Quang Huy gặp bạn là có thật, nhưng lý do xuất hiện ở đây thì chỉ sợ là không phải đơn giản như vậy...

Bỏ đi, tạm thời, bất luận là Doãn Quang Huy lo lắng cho cô, không an lòng vì cô, hay là cảm thấy cô kỳ lạ khả nghi, mới đặc biệt theo dõi cô, vậy thì thế nào?

Bị coi là một kẻ đáng tình nghi, cũng không phải là chuyện bất ngờ gì?

Dù sao, có người nào bình thường mà tự nhiên đi cầu hôn người không quen biết không?

Có lẽ cô nên cám ơn Doãn Quang Huy! Nếu Doãn Quang Huy không tới, cô không tưởng tượng được cô sẽ bị cha đánh thành hình dạng gì nữa.

Lăng Lỵ ngước mắt nhìn Doãn Quang Huy, nhẹ nhàng mĩm cười với anh, cũng giống như anh, cô lựa chọn không nói những điều không nên nói.

Ánh mắt như nhìn thấu sự việc của cô khiến Doãn Quang Huy miệng đắng lưỡi khô, chột dạ không thôi. Anh nuốt nước miếng, tìm chuyện khác hỏi thăm. "Lăng Lỵ, cha của cô... ông ấy thường xuyên đánh cô hả?"

"Không phải thường xuyên." Lăng Lỵ trả lời thành thật chỉ một nữa. Đột nhiên lại có cảm giác nên nói giúp cha mình một câu. "Lúc ông ấy không uống rượu thì đối với tôi rất tốt. Hơn nữa lúc trước, ông không giống như thế này. Lần cuối cùng ông ấy đánh tôi là chuyện đã lâu lắm rồi." Cô nhìn cha đang nằm ở trên giường một cái.

"Bất kể trước kia có như vậy hay không, đánh người là không đúng, huống chi còn
<<1 ... 34567 ... 27>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
569/6658
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT