Tiểu thuyết Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi-full
Lượt xem : |
quái, không phù hợp với nguyên tắc nào cả. Ánh mắt của Doãn Quang Huy chăm chú dừng lại ở trên mặt của Lăng Lỵ, cố gắng nhìn thấu ý tứ của cô.
Bình tĩnh nhìn lại, cô đúng là một cô gái rất xinh đẹp, mặt mũi đoan trang, vả lại cách ăn mặc rất là hợp thời trang.
Tóc cô nhuộm màu nâu đậm, hơi xoăn để xõa dài. Trên người mặc một cái áo màu đỏ rực, cổ chữ U, quần jean ống bó màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len cổ lông màu gạo trắng.
Rõ ràng là phong cách rất đơn giản, nhưng phối hợp trên người của cô lại có cảm giác rất tân thời. Khuôn mặt xinh xắn cùng cơ thể cân đối, cộng thêm cách ăn mặc phù hợp khiến cô càng xuất sắc hơn, dễ dàng nổi bật trong đám đông.
Nhưng mà, diện mạo xinh đẹp và biết cách ăn mặc đều không có nghĩa là trạng thái thần kinh của cô không có vần đề… Tại sao cô lại vô duyên vô cớ chạy tới hỏi một người xa lạ như anh có muốn cùng nhau kết hôn hay không?
Cách nói chuyện cứng ngắc của cô giống như là nói chuyện với tội phạm. Cho dù đổi lời đối thoại thành___ “Thưa ông, chúng tôi nghi ngờ ông đã giết người, xin theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.” ___ cũng không thấy có gì lạ.
Giọng điệu nói chuyện này quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như là để che giấu sự bối rối. Nếu không phải là bị thua khi chơi ‘Sự Thật hay Có Dám’, thì chính là tiết mục lừa gạt của đài truyền hình tìm anh làm tối tượng phải không?
"Tại sao tôi phải kết hôn với cô? Không đúng… Tôi nên hỏi, tại sao cô muốn kết hôn với tôi? Đây là tiết mục lừa gạt? Hay là cô đánh cuộc bị thua?” Nhìn thẳng vào mắt của Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy thẳn thắn hỏi.
"Không phải." Lăng Lỵ lắc đầu, trịnh trọng nói rõ."Tôi thề, tuyệt đối đây không phải là trò chơi chỉnh người gì đó đâu, lại càng không có liên quan tới bất kỳ tiền đánh cá nào. Tôi thật sự là cần một người đàn ông để kết hôn. Tôi chỉ là muốn đến sở hôn thú đăng ký kết hôn, tuyệt đối không phải là muốn chơi đùa."
"Tại sao?" Sắc mặt cô nặng nề, giọng nói nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn. Nói như vậy… không lẽ là đầu óc có vấn đề sao? Doãn Quang Huy khẽ lui về phía sau nửa bước, dò xét hỏi thử.
“Tôi phải thoát ly ra khỏi gia đình của mình.” Lăng Lỵ mấp mấy môi, giống như cảm thấy sự bộc bạch như thế rất là bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không thẳng thắn.
Dù sao, yêu cầu người ta kết hôn với cô vốn là chuyện rất là vô lễ. Mà cô thì đang tìm Doãn Quang Huy để giúp đỡ, nên cô có nghĩa vụ khiến cho Doãn Quang Huy hiểu được tình cảnh của cô. Mặc dù cô không hề muốn đề cập tới lý do của gia đình.
"Tại sao? Gia đình của cô như thế nào?" Bất luận từ giọng nói hay từ thái độ của cô, Doãn Quang Huy đều không có cảm thấy cô là người có vấn đề về mặt tinh thần…
Chỉ là, bây giờ có kết luận thì e là còn quá sớm. Dù sao, anh cũng không có chương trình kế tiếp, không bằng cứ tiếp tục hỏi cho ra lẽ. Nếu như cô thật cần người giúp đỡ, ít ra anh cũng không có thẹn với lương tâm.
"Tôi muốn thoát ly khỏi cha tôi.” Mặt của Lăng Lỵ không chút dao động. Câu trả lời thì ngắn gọn nhưng tràn đầy ý tứ, không để lộ tâm tư.
Thoát ly cha? Thoát ly cha có thể có rất nhiều nguyên nhân, thí dụ như bị bạo lực gia đình, bị ngược đãi tinh thần, tệ hơn nữa, có thể là bị xâm phạm cơ thể. Nhưng mà…
“Vậy thì tại sao chỉ có thể kết hôn? Cô có thể không liên lạc với cha cô nữa, có thể bỏ nhà đi, thậm chí còn có thể biến mất khỏi thế gian, cả đời không qua lại với cha cô nữa. Cần gì phải dựa vào chuyện kết hôn để thoát ly gia đình?” Doãn Quang Huy khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Bề ngoài, Lăng Lỵ nhìn khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đã là người trưởng thành có thể tự bảo vệ mình, không giống như những thiếu nữ vị thành niên phải dựa vào cha mẹ hay người giám hộ, thì nên có biện pháp giải quyết khác, không nên tìm người xa lạ để kết hôn.
Lăng Lỵ im lặng một hồi, không trả lời ngay lập tức.
Doãn Quang Huy thắc mắc nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, khiến cô có chút bối rối. Nhưng nghĩ lại thì người bình thường nên có những nghi vấn này. Cô không nên trách cứ Doãn Quang Huy đã hỏi quá nhiều.
"Tôi và cha đã sống nhiều năm nương tựa lẫn nhau. Sau khi cha tôi thất nghiệp lúc còn trẻ, tôi vừa đi học vừa đi làm.” Do dự một chút, Lăng Lỵ quyết định nói rõ sự thật. Cô vô ý thức vừa ôm má của mình vừa nói, vô tình tiết lộ sự khẩn trương của mình.
“Hừm?” Cho tới bây giờ, những điều nghe được rất là bình thường , Doãn Quang Huy chăm chút nhìn Lăng Lỵ, im lặng đợi cô tiếp tục nói.
“Nhưng kể từ khi tôi chính thức ra đời làm việc, thu nhập ổn định, tình trạng say rượu của cha càng ngày càng nghiêm trọng, lại còn đòi tiền chi phí sinh hoạt mỗi ngày một lớn. Sau này tôi mới biết được ông ấy bắt đầu cờ bạc… Tháng trước, ông ấy cầm sổ tiết kiệm và con dấu của tôi đi ngân hàng rút ra toàn bộ tiền mà tôi đã để dành nhiều năm nay, thua sạch toàn bộ.” Giọng nói của Lăng Lỵ càng ngày càng cứng ngắc, tâm tư càng ngày càng khẩn trương, nhưng lại không thể không ép mình nói tiếp.
Không sao cả, Doãn Quang Huy chỉ là người lạ, nếu như cuối cùng anh không muốn giúp đỡ, cho anh biết những chuyện này cũng không sao. Lăng Lỵ thuyết phục mình cố gắng giữ được bình tĩnh.
"Không có sự đồng ý của cô?" Sống trong một gia đình hòa thuận vui vẻ, Doãn Quang Huy không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên." Nếu cha hỏi qua ý kiến của cô, cô tuyệt đối sẽ hỏi tới số tiền này dùng để làm gì. Cô dành dụm cực khổ nhiều năm nay mới được bấy nhiêu tiền, làm sao có thể để cho cha lấy đi đánh bài được chứ?
“Ông ấy làm sao có thể lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của cô?” Suy nghĩ một lúc, Doãn Quang Huy hỏi một câu có lý.
"Hắn làm sao sẽ bắt được ngươi sổ tiết kiệm cùng con dấu?" Suy tư chốc lát, Doãn Quang Huy suy luận hỏi.
"Lục soát toàn bộ." Lăng Lỵ suy nghĩ một chút, rồi bổ sung một câu."Chúng tôi ở chung một chỗ, tôi không có nghĩ rằng ông ấy sẽ làm như vậy, cho nên không có khóa lại tủ sắt hay là mang đi với tôi. Nói cho đúng thì quả thật tôi cũng có chút sơ sót.”
Chương 2
Doãn Quang Huy hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một lát. Từ lúc Lăng Lỵ nói chuyện cho tới bây giờ, cô nói chuyện rành mạch rõ ràng, không có vẻ gì cực đoan nóng nảy, cho nên có thể loại bỏ sự nghi ngờ về bệnh tâm thần. Nhưng mà, bây giờ kết luận vẫn còn quá qua loa, suy nghĩ kỹ một chút, có rất nhiều điều nhỏ nhặt anh vẫn còn chưa hiểu.
"Vậy chuyện này và chuyện cô muốn tìm người để kết hôn có liên quan gì?” Doãn Quang Huy hỏi một trọng điểm mà anh không hiểu nhất.
“Cha tôi nói, dù thế nào đi nữa, tôi chỉ là một người con gái. Tôi không muốn ông ấy dở trò 'sư tử ngoạm' (tham lam, được một lần thì lần sau sẽ đòi hỏi nhiều hơn), tùy tiện đòi lấy đối với tôi. Điều này không có nghĩa là tôi không muốn phụng dưỡng ông ấy. Dù sao quan niệm của ông ấy vẫn còn rất bảo thủ, vẫn còn ý tưởng『 con gái gả ra ngoài như là bát nước đổ đi 』. Ông ấy đã nói rất nhiều lần, sau khi tôi kết hôn thì sẽ không tùy tiện đòi tiền tôi nữa. Cho nên tôi nghĩ, chỉ cần tôi kết hôn, ông ấy sẽ bớt quấy rầy. Ít ra, tôi sẽ có lý do chính đáng không ở chung với ông ấy nữa. Như vậy ông ấy sẽ không lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của tôi một cách dễ dàng…”
“Ý của cô là, cô không phải chỉ cần tôi theo cô đi đăng ký kết hôn, mà còn phải sống chung với nhau?” Anh vốn cho rằng Lăng Lỵ chỉ muốn hai người tùy tiện đi đăng ký rồi dàn xếp m
Bình tĩnh nhìn lại, cô đúng là một cô gái rất xinh đẹp, mặt mũi đoan trang, vả lại cách ăn mặc rất là hợp thời trang.
Tóc cô nhuộm màu nâu đậm, hơi xoăn để xõa dài. Trên người mặc một cái áo màu đỏ rực, cổ chữ U, quần jean ống bó màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len cổ lông màu gạo trắng.
Rõ ràng là phong cách rất đơn giản, nhưng phối hợp trên người của cô lại có cảm giác rất tân thời. Khuôn mặt xinh xắn cùng cơ thể cân đối, cộng thêm cách ăn mặc phù hợp khiến cô càng xuất sắc hơn, dễ dàng nổi bật trong đám đông.
Nhưng mà, diện mạo xinh đẹp và biết cách ăn mặc đều không có nghĩa là trạng thái thần kinh của cô không có vần đề… Tại sao cô lại vô duyên vô cớ chạy tới hỏi một người xa lạ như anh có muốn cùng nhau kết hôn hay không?
Cách nói chuyện cứng ngắc của cô giống như là nói chuyện với tội phạm. Cho dù đổi lời đối thoại thành___ “Thưa ông, chúng tôi nghi ngờ ông đã giết người, xin theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.” ___ cũng không thấy có gì lạ.
Giọng điệu nói chuyện này quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như là để che giấu sự bối rối. Nếu không phải là bị thua khi chơi ‘Sự Thật hay Có Dám’, thì chính là tiết mục lừa gạt của đài truyền hình tìm anh làm tối tượng phải không?
"Tại sao tôi phải kết hôn với cô? Không đúng… Tôi nên hỏi, tại sao cô muốn kết hôn với tôi? Đây là tiết mục lừa gạt? Hay là cô đánh cuộc bị thua?” Nhìn thẳng vào mắt của Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy thẳn thắn hỏi.
"Không phải." Lăng Lỵ lắc đầu, trịnh trọng nói rõ."Tôi thề, tuyệt đối đây không phải là trò chơi chỉnh người gì đó đâu, lại càng không có liên quan tới bất kỳ tiền đánh cá nào. Tôi thật sự là cần một người đàn ông để kết hôn. Tôi chỉ là muốn đến sở hôn thú đăng ký kết hôn, tuyệt đối không phải là muốn chơi đùa."
"Tại sao?" Sắc mặt cô nặng nề, giọng nói nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn. Nói như vậy… không lẽ là đầu óc có vấn đề sao? Doãn Quang Huy khẽ lui về phía sau nửa bước, dò xét hỏi thử.
“Tôi phải thoát ly ra khỏi gia đình của mình.” Lăng Lỵ mấp mấy môi, giống như cảm thấy sự bộc bạch như thế rất là bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không thẳng thắn.
Dù sao, yêu cầu người ta kết hôn với cô vốn là chuyện rất là vô lễ. Mà cô thì đang tìm Doãn Quang Huy để giúp đỡ, nên cô có nghĩa vụ khiến cho Doãn Quang Huy hiểu được tình cảnh của cô. Mặc dù cô không hề muốn đề cập tới lý do của gia đình.
"Tại sao? Gia đình của cô như thế nào?" Bất luận từ giọng nói hay từ thái độ của cô, Doãn Quang Huy đều không có cảm thấy cô là người có vấn đề về mặt tinh thần…
Chỉ là, bây giờ có kết luận thì e là còn quá sớm. Dù sao, anh cũng không có chương trình kế tiếp, không bằng cứ tiếp tục hỏi cho ra lẽ. Nếu như cô thật cần người giúp đỡ, ít ra anh cũng không có thẹn với lương tâm.
"Tôi muốn thoát ly khỏi cha tôi.” Mặt của Lăng Lỵ không chút dao động. Câu trả lời thì ngắn gọn nhưng tràn đầy ý tứ, không để lộ tâm tư.
Thoát ly cha? Thoát ly cha có thể có rất nhiều nguyên nhân, thí dụ như bị bạo lực gia đình, bị ngược đãi tinh thần, tệ hơn nữa, có thể là bị xâm phạm cơ thể. Nhưng mà…
“Vậy thì tại sao chỉ có thể kết hôn? Cô có thể không liên lạc với cha cô nữa, có thể bỏ nhà đi, thậm chí còn có thể biến mất khỏi thế gian, cả đời không qua lại với cha cô nữa. Cần gì phải dựa vào chuyện kết hôn để thoát ly gia đình?” Doãn Quang Huy khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Bề ngoài, Lăng Lỵ nhìn khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đã là người trưởng thành có thể tự bảo vệ mình, không giống như những thiếu nữ vị thành niên phải dựa vào cha mẹ hay người giám hộ, thì nên có biện pháp giải quyết khác, không nên tìm người xa lạ để kết hôn.
Lăng Lỵ im lặng một hồi, không trả lời ngay lập tức.
Doãn Quang Huy thắc mắc nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, khiến cô có chút bối rối. Nhưng nghĩ lại thì người bình thường nên có những nghi vấn này. Cô không nên trách cứ Doãn Quang Huy đã hỏi quá nhiều.
"Tôi và cha đã sống nhiều năm nương tựa lẫn nhau. Sau khi cha tôi thất nghiệp lúc còn trẻ, tôi vừa đi học vừa đi làm.” Do dự một chút, Lăng Lỵ quyết định nói rõ sự thật. Cô vô ý thức vừa ôm má của mình vừa nói, vô tình tiết lộ sự khẩn trương của mình.
“Hừm?” Cho tới bây giờ, những điều nghe được rất là bình thường , Doãn Quang Huy chăm chút nhìn Lăng Lỵ, im lặng đợi cô tiếp tục nói.
“Nhưng kể từ khi tôi chính thức ra đời làm việc, thu nhập ổn định, tình trạng say rượu của cha càng ngày càng nghiêm trọng, lại còn đòi tiền chi phí sinh hoạt mỗi ngày một lớn. Sau này tôi mới biết được ông ấy bắt đầu cờ bạc… Tháng trước, ông ấy cầm sổ tiết kiệm và con dấu của tôi đi ngân hàng rút ra toàn bộ tiền mà tôi đã để dành nhiều năm nay, thua sạch toàn bộ.” Giọng nói của Lăng Lỵ càng ngày càng cứng ngắc, tâm tư càng ngày càng khẩn trương, nhưng lại không thể không ép mình nói tiếp.
Không sao cả, Doãn Quang Huy chỉ là người lạ, nếu như cuối cùng anh không muốn giúp đỡ, cho anh biết những chuyện này cũng không sao. Lăng Lỵ thuyết phục mình cố gắng giữ được bình tĩnh.
"Không có sự đồng ý của cô?" Sống trong một gia đình hòa thuận vui vẻ, Doãn Quang Huy không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên." Nếu cha hỏi qua ý kiến của cô, cô tuyệt đối sẽ hỏi tới số tiền này dùng để làm gì. Cô dành dụm cực khổ nhiều năm nay mới được bấy nhiêu tiền, làm sao có thể để cho cha lấy đi đánh bài được chứ?
“Ông ấy làm sao có thể lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của cô?” Suy nghĩ một lúc, Doãn Quang Huy hỏi một câu có lý.
"Hắn làm sao sẽ bắt được ngươi sổ tiết kiệm cùng con dấu?" Suy tư chốc lát, Doãn Quang Huy suy luận hỏi.
"Lục soát toàn bộ." Lăng Lỵ suy nghĩ một chút, rồi bổ sung một câu."Chúng tôi ở chung một chỗ, tôi không có nghĩ rằng ông ấy sẽ làm như vậy, cho nên không có khóa lại tủ sắt hay là mang đi với tôi. Nói cho đúng thì quả thật tôi cũng có chút sơ sót.”
Chương 2
Doãn Quang Huy hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một lát. Từ lúc Lăng Lỵ nói chuyện cho tới bây giờ, cô nói chuyện rành mạch rõ ràng, không có vẻ gì cực đoan nóng nảy, cho nên có thể loại bỏ sự nghi ngờ về bệnh tâm thần. Nhưng mà, bây giờ kết luận vẫn còn quá qua loa, suy nghĩ kỹ một chút, có rất nhiều điều nhỏ nhặt anh vẫn còn chưa hiểu.
"Vậy chuyện này và chuyện cô muốn tìm người để kết hôn có liên quan gì?” Doãn Quang Huy hỏi một trọng điểm mà anh không hiểu nhất.
“Cha tôi nói, dù thế nào đi nữa, tôi chỉ là một người con gái. Tôi không muốn ông ấy dở trò 'sư tử ngoạm' (tham lam, được một lần thì lần sau sẽ đòi hỏi nhiều hơn), tùy tiện đòi lấy đối với tôi. Điều này không có nghĩa là tôi không muốn phụng dưỡng ông ấy. Dù sao quan niệm của ông ấy vẫn còn rất bảo thủ, vẫn còn ý tưởng『 con gái gả ra ngoài như là bát nước đổ đi 』. Ông ấy đã nói rất nhiều lần, sau khi tôi kết hôn thì sẽ không tùy tiện đòi tiền tôi nữa. Cho nên tôi nghĩ, chỉ cần tôi kết hôn, ông ấy sẽ bớt quấy rầy. Ít ra, tôi sẽ có lý do chính đáng không ở chung với ông ấy nữa. Như vậy ông ấy sẽ không lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của tôi một cách dễ dàng…”
“Ý của cô là, cô không phải chỉ cần tôi theo cô đi đăng ký kết hôn, mà còn phải sống chung với nhau?” Anh vốn cho rằng Lăng Lỵ chỉ muốn hai người tùy tiện đi đăng ký rồi dàn xếp m
Bài viết liên quan!