Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
uối sao có thể đánh lại. Đau quá nha! Đám này đúng là con cháu thái giám, một bọn hèn nhát, đánh con gái cũng dùng sức như vậy, tôi và Uyển Nhu ôm chặt nhau, chịu đựng quyền đấm cước đá của bọn hắn.
“Tụi bây đang làm gì vậy!” Đang lúc nước sôi lửa bỏng, đột nhiên có một giọng vang lên, nghe thấy một câu ấy bọn họ liền dừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn hướng phát ra tiếng, wow! Tất cả đều là soái ca nha! Người nào cũng là nam sinh cao lớn tuấn mỹ, tất cả đều mặc đồng phục của học viện Kiếm Lan, còn là đồng phục của lớp đặc biệt nữa (lớp giỏi nhất trường). Trong học viện Kiếm Lan, đồng phục lớp đặc biệt cũng khác những học sinh lớp thường. Tên khốn khiếp trước mặt Hoa Tân chúng ta thì lộ ra vẻ mặt tài giỏi, nhưng trong học viên Kiếm Lan, hắn cũng chỉ là một tên tiểu tốt. Ánh mắt của tôi tập trung trên người nam sinh cầm đầu, anh ta rất đẹp trai ! Tuổi cũng cỡ tôi thôi, dáng cao gầy, mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt trái xoan trắng nõn, gương mặt tuấn mỹ không có lời nào có thể tả hết, tôi lớn như vậy, lần đầu tiên thấy một nam sinh đẹp như thế. Vương bát đản hình như rất sợ anh ta, luôn khom lưng cúi đầu, giống một con chó hèn nhát vậy, mọi người hình như đều rất tôn kính anh ta, xem ra anh ta chắc là đại ca rồi.
”Nhìn cái gì!” Thủ hạ đứng bên cạnh đá tôi và Uyển Nhu mỗi người một cước, lại hung hăng trừng mắt liếc hai chúng tôi. Đau quá nha! Làm sao có thể đá một con gái mạnh như vậy, không được! Không thể ngồi chờ chết, tiếp tục như vậy không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Tôi lấy hết dũng khí cả đời ra, vọt tới trước mặt tên cầm đầu: “Dar¬ling, sao anh tới trễ như vậy.” Tôi không nói tiếng nào liền ôm lấy người anh ta, “Em bị tên khốn khiếp này khi dễ ah.”
Tôi cũng không biết mình lấy đâu lá gan lớn như vậy đem cái ôm người khác phái đầu tiên hiến đi ra ngoài.
“Cô. . . . . . !” Vương bát đản vừa kinh vừa sợ, đương nhiên sao hắn có thể đoán ra được tôi có một chân với đại ca bọn hắn. Vì muốn hắn nhanh chút cút đi, tôi lại tăng thêm uy lực đe dọa. “Tôi cho anh biết, tôi chính là vị hôn thê của đại ca anh!” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây dại, khốn khiếp phản ứng lớn nhất, hắn nhảy dựng lên vọt ra ngoài, nhóm lính của hắn cũng ôm dép chạy theo. Tôi đắc ý nhìn bóng bọn họ chạy tán loạn. Ha! Thái giám Vương Đình Uy, ngươi bây giờ biết sợ rồi sao. Tôi đắc ý quá cho nên quên mất, tôi vẫn còn đang ôm một nam sinh, mãi đến khi tôi cảm thấy có một ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm tôi.
“Tễ Huyên, cô ấy thật là vị hôn thê của cậu?” Anh chàng lạnh lùng này cũng không tệ nha, dáng người thật cao, khoảng 1m88 đi, mày kiếm mắt sáng. Ai da, bây giờ không phải là lúc ngắm soái ca, hôm nay là ngày gì vậy, đột nhiên chứng háo sắc của tôi lại tái phát.
“Tránh ra!” Tễ Huyên đẩy tôi ra, tôi không đứng vững liền té lăn trên đất, xong rồi! Ai biểu anh ta là đại ca. Tôi khiếp sợ ngẩng đầu liếc trộm anh ta một cái. Không tốt, hình như anh ta rất giận.
“Thực xin lỗi, cái kia, cái kia, không đúng, ngại quá. . . . . . .”
“Thì ra cô nói dối à!” Vẫn là 1m88, “Này , lá gan của con nhỏ trường Hoa Tân không nhỏ nha!” Vừa thấy đồng phục Hoa Tân của tôi liền bỉu môi.
“Tôi thật không phải cố ý , tôi chỉ là . . . . . .”
“Đi thôi.” Tễ Huyên không hề liếc tôi một cái, ngạo mạn nói một câu rồi rời đi, những người khác cũng theo anh ta rồi đi, chỉ còn tôi và Uyển Nhu ngồi dưới đất. Wow ~~! Không hổ là đại ca, có tấm lòng rộng lượng, quả nhiên cũng không giống tên khốn khiếp, sẽ không so đo với tiểu cô nương như chúng tôi.
“Lan Trăn, cậu điên ư!” Uyển Nhu nâng tôi dậy, “Cậu có biết vừa rồi vuốt ve ai không? Anh ta là Thiệu Tễ Huyên, đại ca của học viện Kiếm Lan nha! Tất cả mọi người ở đây đều không dám đắc tội anh ta, cậu cư nhiên dám nói là vị hôn thê của anh ta.”
“Tớ là vì ai, còn không phải vì cậu, cậu có lương tâm một chút được không!” Hai người chúng tôi khập khiễng bước ra trung tâm giải trí. Thì ra anh ta lợi hại như vậy a! Tôi đột nhiên có cảm giác mất mác.
*******
“Sao cậu không mang phù hiệu trường!” Ngày hôm sau đến trường tôi phát hiện không thấy phù hiệu đâu, cái này thảm nha, chủ nhiệm giống như chó săn luôn đứng ở cổng trường, mọi lúc mọi nơi kiểm tra đồng phục học sinh.
Nơi này, ngoại trừ học viện Kiếm Lan do học sinh tự quản lý, trường khác đều tìm các bà cô biến thái làm chủ nhiệm, hơn nữa cũng không biết bọn họ ở đâu tìm được nhiều bà cô biến thái như vậy, lại tình cờ tất cả đều làm chủ nhiệm, thật sự là khéo muốn chết.
“Uyển Nhu, cậu vào trước đi, sau đó đưa phù hiệu ra tường rào.” May mắn tường xung quanh trường có lỗ trống, lợi nước lợi dân.
“Biết rồi.” Chỉ chốc lát sau, Uyển Nhu bước đến chân tường, vụng trộm ――
“Các trò đang làm gì?” Đang lúc tôi và Uyển Nhu trao đổi, chủ nhiệm giống như chó điên lao đến, bắt ngay quả tang, trời ạ! Chẳng lẽ vì ngày hôm qua tôi ôm soái ca nên bây giờ ông trời trừng phạt tôi như vậy sao. Vì thế tôi và Uyển Nhu bị phạt quét hành lang một tuần. Nhưng nỗi khổ của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
“Bà cô thối!” Vừa tan học không lâu lắm, tôi và Uyển Nhu bị tên khốn khiếp ngăn trên đường.
“Tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra là bọn hèn nhát tụi bây.” Uyển Nhu ra vẻ bình tĩnh nói. Nhưng tôi cảm thấy tay cậu ấy đang run rẩy.
“Cô dám gạt tôi!” Vương bát đản hung tợn hét lên, hình như đã biết chân tướng rồi? Không được, tuyệt đối không thể yếu thế, bằng không sẽ bị hắn đánh thảm hại hơn, nói không chừng hắn sẽ đem hai chúng tôi thành bao cát thì mạng nhỏ của tôi còn dư lại cái gì.
“Anh không sợ tôi nói cho Tễ Huyên sao? Đến lúc đó anh đừng tới cầu cứu tôi.” Đúng vậy giả bộ thì phải giả tới cùng.
“Thiệu Tễ Huyên sẽ thích đứa ngu ngốc của trường hạng bét này sao? Cô đừng giả bộ.”
“Làm sao anh biết anh ta sẽ không thích?”
“Được! Vậy cô đi hôn Thiệu Tễ Huyên coi, nếu cô dám, liền có thể chứng minh thôi.”
“Tôi, tôi, tôi. . . . . .”
“Thế nào? cô không dám? bởi vì cô không phải.”
“Ai nói tôi không phải, chúng ta đi bây giờ .”
“Lan Trăn, cậu uống nhầm thuốc.” Uyển Nhu đi đến bên cạnh tôi, nói nhỏ, “Thiệu Tễ Huyên sẽ giết cậu.”
“Đến rồi tính sau. Nếu không tớ còn có thể làm gì, nếu như bị khốn khiếp biết, chúng mình còn có thể qua các ngày tháng an lành sao! Ngày hôm qua, tớ nghe Man Trữ nói, trước kia có người đắc tội tên khốn khiếp này, mỗi ngày bị đánh cho muốn chết, cuối cùng ngay cả đi học cũng không dám. Nói đi nói lại, đều là cậu không tốt, tự nhiên lại trêu chọc loại người này.” Tôi nói xong cũng cảm thấy tay mình đang run. Lại vào trung tâm giải trí, Thiệu Tễ Huyên đứng cách đó không xa.
“Nè, đang ở bên đó, qua chào đi.” Vương bát đản tựa hồ đoán được tôi không dám nên hung hăng đạp chân tôi và Uyển Nhu. Hắn giật tóc Uyển Nhu, “Đi đi, gọi ông xã của cô tới cứu bạn đi.”
“Anh… anh sẽ phải hối hận, đợi lát nữa anh kêu tôi là bà nội cũng vô dụng.” Tôi lập tức đứng dậy, vì cứu Uyển Nhu tôi bất luận giá nào cũng phải làm, không phải chỉ là nụ hôn đầu thôi sao! Sau này tôi không nói, cũng không có ai hỏi tôi việc này. Tôi vọt thẳng tới chỗ Thiệu Tễ Huyên, bọn họ không ngờ tới tôi sẽ đi qua, tôi đứng trước mặt Tế Huyên, hít sâu một hơi, dùng môi ngăn chặn đôi môi duyên dáng của anh ta. Tôi ôm anh ta thật chặt, thân là người bị hại, Tễ Huyên chỉ ngây ngẩn cả người, anh ta hoàn toàn không giãy dụa, tôi liếc nhìn tên khốn khiếp, ha! Tên này hoảng sợ không nhẹ a. Chủ yếu vẫn là Tễ Huyên hoàn toàn không giãy dụa, cũng không đẩy tôi ra. Vì thế tên thái giám lại một lần nữa bỏ chạy, lúc này Thiệu Tễ Huyên đẩy m
“Tụi bây đang làm gì vậy!” Đang lúc nước sôi lửa bỏng, đột nhiên có một giọng vang lên, nghe thấy một câu ấy bọn họ liền dừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn hướng phát ra tiếng, wow! Tất cả đều là soái ca nha! Người nào cũng là nam sinh cao lớn tuấn mỹ, tất cả đều mặc đồng phục của học viện Kiếm Lan, còn là đồng phục của lớp đặc biệt nữa (lớp giỏi nhất trường). Trong học viện Kiếm Lan, đồng phục lớp đặc biệt cũng khác những học sinh lớp thường. Tên khốn khiếp trước mặt Hoa Tân chúng ta thì lộ ra vẻ mặt tài giỏi, nhưng trong học viên Kiếm Lan, hắn cũng chỉ là một tên tiểu tốt. Ánh mắt của tôi tập trung trên người nam sinh cầm đầu, anh ta rất đẹp trai ! Tuổi cũng cỡ tôi thôi, dáng cao gầy, mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt trái xoan trắng nõn, gương mặt tuấn mỹ không có lời nào có thể tả hết, tôi lớn như vậy, lần đầu tiên thấy một nam sinh đẹp như thế. Vương bát đản hình như rất sợ anh ta, luôn khom lưng cúi đầu, giống một con chó hèn nhát vậy, mọi người hình như đều rất tôn kính anh ta, xem ra anh ta chắc là đại ca rồi.
”Nhìn cái gì!” Thủ hạ đứng bên cạnh đá tôi và Uyển Nhu mỗi người một cước, lại hung hăng trừng mắt liếc hai chúng tôi. Đau quá nha! Làm sao có thể đá một con gái mạnh như vậy, không được! Không thể ngồi chờ chết, tiếp tục như vậy không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Tôi lấy hết dũng khí cả đời ra, vọt tới trước mặt tên cầm đầu: “Dar¬ling, sao anh tới trễ như vậy.” Tôi không nói tiếng nào liền ôm lấy người anh ta, “Em bị tên khốn khiếp này khi dễ ah.”
Tôi cũng không biết mình lấy đâu lá gan lớn như vậy đem cái ôm người khác phái đầu tiên hiến đi ra ngoài.
“Cô. . . . . . !” Vương bát đản vừa kinh vừa sợ, đương nhiên sao hắn có thể đoán ra được tôi có một chân với đại ca bọn hắn. Vì muốn hắn nhanh chút cút đi, tôi lại tăng thêm uy lực đe dọa. “Tôi cho anh biết, tôi chính là vị hôn thê của đại ca anh!” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây dại, khốn khiếp phản ứng lớn nhất, hắn nhảy dựng lên vọt ra ngoài, nhóm lính của hắn cũng ôm dép chạy theo. Tôi đắc ý nhìn bóng bọn họ chạy tán loạn. Ha! Thái giám Vương Đình Uy, ngươi bây giờ biết sợ rồi sao. Tôi đắc ý quá cho nên quên mất, tôi vẫn còn đang ôm một nam sinh, mãi đến khi tôi cảm thấy có một ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm tôi.
“Tễ Huyên, cô ấy thật là vị hôn thê của cậu?” Anh chàng lạnh lùng này cũng không tệ nha, dáng người thật cao, khoảng 1m88 đi, mày kiếm mắt sáng. Ai da, bây giờ không phải là lúc ngắm soái ca, hôm nay là ngày gì vậy, đột nhiên chứng háo sắc của tôi lại tái phát.
“Tránh ra!” Tễ Huyên đẩy tôi ra, tôi không đứng vững liền té lăn trên đất, xong rồi! Ai biểu anh ta là đại ca. Tôi khiếp sợ ngẩng đầu liếc trộm anh ta một cái. Không tốt, hình như anh ta rất giận.
“Thực xin lỗi, cái kia, cái kia, không đúng, ngại quá. . . . . . .”
“Thì ra cô nói dối à!” Vẫn là 1m88, “Này , lá gan của con nhỏ trường Hoa Tân không nhỏ nha!” Vừa thấy đồng phục Hoa Tân của tôi liền bỉu môi.
“Tôi thật không phải cố ý , tôi chỉ là . . . . . .”
“Đi thôi.” Tễ Huyên không hề liếc tôi một cái, ngạo mạn nói một câu rồi rời đi, những người khác cũng theo anh ta rồi đi, chỉ còn tôi và Uyển Nhu ngồi dưới đất. Wow ~~! Không hổ là đại ca, có tấm lòng rộng lượng, quả nhiên cũng không giống tên khốn khiếp, sẽ không so đo với tiểu cô nương như chúng tôi.
“Lan Trăn, cậu điên ư!” Uyển Nhu nâng tôi dậy, “Cậu có biết vừa rồi vuốt ve ai không? Anh ta là Thiệu Tễ Huyên, đại ca của học viện Kiếm Lan nha! Tất cả mọi người ở đây đều không dám đắc tội anh ta, cậu cư nhiên dám nói là vị hôn thê của anh ta.”
“Tớ là vì ai, còn không phải vì cậu, cậu có lương tâm một chút được không!” Hai người chúng tôi khập khiễng bước ra trung tâm giải trí. Thì ra anh ta lợi hại như vậy a! Tôi đột nhiên có cảm giác mất mác.
*******
“Sao cậu không mang phù hiệu trường!” Ngày hôm sau đến trường tôi phát hiện không thấy phù hiệu đâu, cái này thảm nha, chủ nhiệm giống như chó săn luôn đứng ở cổng trường, mọi lúc mọi nơi kiểm tra đồng phục học sinh.
Nơi này, ngoại trừ học viện Kiếm Lan do học sinh tự quản lý, trường khác đều tìm các bà cô biến thái làm chủ nhiệm, hơn nữa cũng không biết bọn họ ở đâu tìm được nhiều bà cô biến thái như vậy, lại tình cờ tất cả đều làm chủ nhiệm, thật sự là khéo muốn chết.
“Uyển Nhu, cậu vào trước đi, sau đó đưa phù hiệu ra tường rào.” May mắn tường xung quanh trường có lỗ trống, lợi nước lợi dân.
“Biết rồi.” Chỉ chốc lát sau, Uyển Nhu bước đến chân tường, vụng trộm ――
“Các trò đang làm gì?” Đang lúc tôi và Uyển Nhu trao đổi, chủ nhiệm giống như chó điên lao đến, bắt ngay quả tang, trời ạ! Chẳng lẽ vì ngày hôm qua tôi ôm soái ca nên bây giờ ông trời trừng phạt tôi như vậy sao. Vì thế tôi và Uyển Nhu bị phạt quét hành lang một tuần. Nhưng nỗi khổ của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
“Bà cô thối!” Vừa tan học không lâu lắm, tôi và Uyển Nhu bị tên khốn khiếp ngăn trên đường.
“Tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra là bọn hèn nhát tụi bây.” Uyển Nhu ra vẻ bình tĩnh nói. Nhưng tôi cảm thấy tay cậu ấy đang run rẩy.
“Cô dám gạt tôi!” Vương bát đản hung tợn hét lên, hình như đã biết chân tướng rồi? Không được, tuyệt đối không thể yếu thế, bằng không sẽ bị hắn đánh thảm hại hơn, nói không chừng hắn sẽ đem hai chúng tôi thành bao cát thì mạng nhỏ của tôi còn dư lại cái gì.
“Anh không sợ tôi nói cho Tễ Huyên sao? Đến lúc đó anh đừng tới cầu cứu tôi.” Đúng vậy giả bộ thì phải giả tới cùng.
“Thiệu Tễ Huyên sẽ thích đứa ngu ngốc của trường hạng bét này sao? Cô đừng giả bộ.”
“Làm sao anh biết anh ta sẽ không thích?”
“Được! Vậy cô đi hôn Thiệu Tễ Huyên coi, nếu cô dám, liền có thể chứng minh thôi.”
“Tôi, tôi, tôi. . . . . .”
“Thế nào? cô không dám? bởi vì cô không phải.”
“Ai nói tôi không phải, chúng ta đi bây giờ .”
“Lan Trăn, cậu uống nhầm thuốc.” Uyển Nhu đi đến bên cạnh tôi, nói nhỏ, “Thiệu Tễ Huyên sẽ giết cậu.”
“Đến rồi tính sau. Nếu không tớ còn có thể làm gì, nếu như bị khốn khiếp biết, chúng mình còn có thể qua các ngày tháng an lành sao! Ngày hôm qua, tớ nghe Man Trữ nói, trước kia có người đắc tội tên khốn khiếp này, mỗi ngày bị đánh cho muốn chết, cuối cùng ngay cả đi học cũng không dám. Nói đi nói lại, đều là cậu không tốt, tự nhiên lại trêu chọc loại người này.” Tôi nói xong cũng cảm thấy tay mình đang run. Lại vào trung tâm giải trí, Thiệu Tễ Huyên đứng cách đó không xa.
“Nè, đang ở bên đó, qua chào đi.” Vương bát đản tựa hồ đoán được tôi không dám nên hung hăng đạp chân tôi và Uyển Nhu. Hắn giật tóc Uyển Nhu, “Đi đi, gọi ông xã của cô tới cứu bạn đi.”
“Anh… anh sẽ phải hối hận, đợi lát nữa anh kêu tôi là bà nội cũng vô dụng.” Tôi lập tức đứng dậy, vì cứu Uyển Nhu tôi bất luận giá nào cũng phải làm, không phải chỉ là nụ hôn đầu thôi sao! Sau này tôi không nói, cũng không có ai hỏi tôi việc này. Tôi vọt thẳng tới chỗ Thiệu Tễ Huyên, bọn họ không ngờ tới tôi sẽ đi qua, tôi đứng trước mặt Tế Huyên, hít sâu một hơi, dùng môi ngăn chặn đôi môi duyên dáng của anh ta. Tôi ôm anh ta thật chặt, thân là người bị hại, Tễ Huyên chỉ ngây ngẩn cả người, anh ta hoàn toàn không giãy dụa, tôi liếc nhìn tên khốn khiếp, ha! Tên này hoảng sợ không nhẹ a. Chủ yếu vẫn là Tễ Huyên hoàn toàn không giãy dụa, cũng không đẩy tôi ra. Vì thế tên thái giám lại một lần nữa bỏ chạy, lúc này Thiệu Tễ Huyên đẩy m
Bài viết liên quan!