Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen
Lượt xem : |
i thật sự là vô dụng!
“. . . . . .” Cảm giác tôi sai sao? Tôi cảm thấy được Tễ Huyên hình như đang dùng một loại ánh mắt rất quái lạ đánh giá tôi, nhưng anh ta không có nói gì thêm. Thật là kỳ lạ, tôi khen anh ta lớn lên đẹp trai, thậm chí ngay cả câu “Cám ơn” anh ta cũng không thèm nói.
——————————-
“Thầy, sáng nay em đi học muộn, nên chưa chép được đáp án bài tập của bạn học, nếu thầy đồng ý thì em tự mình đến phòng giáo viên phạt đứng.”Tôi nước mắt cộng thêm nước mũi, cầu xin thầy chủ nhiệm xử phạt. Mọi người không cần phải lo lắng, không phải bệnh tâm thần của tôi tái phát. Mà vì hết Thiệu Tễ Huyên tới tìm , còn vụ hôm qua của Tây Độc, ánh mắt của mọi người bên dưới nhìn chằm chằm cũng đủ khiến tôi muốn chạy, chỉ cần chậm một chút, toàn bộ nữ sinh nhất định sẽ lột da tôi. Quả nhiên, tất cả mọi người mang đầy lòng căm phẫn chuẩn bị tìm tôi “bàn luận” một chút, lúc này tôi như dân tị nạn tìm hầm trú ẩn vậy.“Lâm Lan Trăn, sao hôm nay trở nên tự giác như vậy, thật sự là kỳ quái!”
“Dưới sự tác động tình cảm sâu sắc của người thầy vĩ đại của mình, tớ đã nhận ra lúc trước bản thân mình có rất nhiều thiếu sót.” Thầy àh, cầu mong thầy đừng bỏ rơi em, cả đời em sẽ mãi ở bên thầy.
Lúc trước, tan học là thời gi¬an vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Bây giờ, tiếng chuông tan học như một điềm xấu vậy. Còn có 10 phút nữa ra về, “Rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo!” Mạn Trữ và Uyển Nhu đã theo tôi suốt một ngày rồi.
“Các cậu . . . . . , các cậu sẽ không hiểu .”
“Sao có chuyện kỳ lạ như vậy, cậu hiểu thì tức nhiện tụi mình cũng sẽ hiểu.”
“Lan Trăn, gần đây cậu thật kỳ quái, cậu giấu diếm tụi mình rất nhiều chuyện, từ lúc cậu ở Mã Nhã gặp Thiệu. . . . . . .” Uyển Nhu rất nghiêm túc nhìn tôi, kỳ thật lời của cậu ấy không có sai.
“Dù sao tớ cũng là bất đắc dĩ , tớ căn bản chính là bị ép .”
“Có soái ca tới tìm, cậu không vui thì thôi, còn ra vẻ buồn rầu? Cậu không phải đang kích thích tụi mình chứ!” Ước mơ của Man Trữ là sẽ có một ngày ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan sẽ hẹn hò với cậu ấy, đáng tiếc. . . . , “Nhìn vẻ mặt cậu như ăn khổ qua, thật sự không có chuyện gì sao? Không thể nói cho tụi mình biết xảy ra chuyện gì sao?”
“. . . , Tây Độc nhặt được dây chuyền của tớ, nhưng anh ta nói nếu như tớ hẹn hò với anh ta, thì anh ta sẽ trả lại dây chuyền, chính là anh ta rất xấu, anh ta. . . .” Hay là nói cho bọn họ biết a, có thể tìm được biện pháp
“A? Còn có chuyện tốt này àh!”
“Chuyện tốt! Chuyện xấu mới đúng! Thiệu Tễ Huyên mà biết thì nhất định sẽ nói giết cả nhà của tớ !” Chỉ có Man Trữ mới có thể cho rằng đây là chuyện tốt.
“Dây chuyền là Thiệu Tễ Huyên tặng cậu?”
“Uyển Nhu, làm sao cậu biết ?”
“Ngay cả ngón chân của Man Trữ cũng đoán ra được, bây giờ cậu muốn làm gì?”
“Không biết! Tớ biết thì đâu có rầu như vậy! Làm sao bây giờ! Muốn về nhà~~~!”
Nhìn thấy toàn bộ nữ sinh đang chen lấn phía trước, tôi liền biết cái tên Tây Độc lại tới đây. Lúc này chết chắc rồi, “Lan Trăn, leo tường từ cổng sau đi!” Man Trữ đề nghị.
Chương 12 : Kế hoạch đoạt nhẫn kết hôn ( ba )
“Còn chiếc nhẫn của tớ. . . . . . .”
“Đừng quan tâm đến chiếc nhẫn nữa, như vậy đi, Thiệu Tễ Huyên nhất định sẽ tới đón cậu, trước hết cậu cứ để anh ta đưa về, sau đó mới tìm Tiêu Diêu đàm phán.”
“Tiêu Diêu là ai?” Người đó là ai vậy?
“Nếu tớ là Tây Độc thì tớ liền đi tự sát, cậu ngay cả tên của anh ta cũng không biết.” Man Trữ kéo tôi đi. Nhà khoa học nói con người từ con khỉ biến thành, những lời này rất có đạo lý. Bây giờ tôi và Mạn Trữ như hai con khỉ đang treo lơ lửng ở cổng sau, không biết có phải do tôi quá đa tâm, mỗi lần cùng cậu ấy đi cổng sau tôi liền có dự cảm không tốt.
“Cực khổ ah.” Tôi vừa rơi xuống đất nhìn qua không phải ai khác, mà chính là ông xã Thuộc tễ Huyên của tôi, vẻ mặt anh ta thoạt nhìn không có chút gì thân thiện, tuy rằng anh ta chưa bao giờ bày ra vẻ mặt ôn hoà với tôi, bất quá bây giờ thoạt nhìn anh ta thật sự giống như. . . . . . , “Được, được lắm, sao không đi cổng trước? Tập leo núi àh?”
“Đây… đây là vì, tôi và Mạn Trữ tham gia nhóm leo núi!” Tôi cố gắng tươi cười.
“Phải không?”
“Lâm Lan Trăn!” Ngay cả Tễ Huyên, tôi còn chưa thu phục xong, Tây Độc từ phía sau đã chạy tới.“Thì ra em ở đây.”
“Hóa ra Tiêu Diêu vừa nghe tiếng chuông liền chạy đi chính là tới đây đợi cô àh.” Thiệu Tễ Huyên vừa đụng tới Tây Độc không ngờ lại như núi lửa bùng nổ, không khí xung quanh đột nhiên hạ nhiệt độ, rất muốn về nhà lấy thêm áo a ~~~!
“Thiệu Tễ Huyên! Tìm Lan Trăn có việc?”
“Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng! Cậu tìm đồ ngốc làm cái gì!” Nếu Tễ Huyên có thể giống như Tây Độc gọi tôi là Lan Trăn thì tốt rồi.
“Hẹn hò a!”
“Đồ ngốc, cô cho tôi một lời giải thích! Đây là chuyện gì?” Nguy rồi, Thiệu Tễ Huyên nổi bão rồi, cả nhà tôi sắp gặp nguy hiểm rồi.
Tây Độc đi qua nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Lập tức đi theo tôi, nếu không tôi sẽ hủy chiếc nhẫn!” Anh ta mỉm cười còn lớn tiếng nói với Thiệu Tễ Huyên: “Giải thích? Giải thích chính là tôi quen với Lan Trăn trước, Thiệu Tễ Huyên, lời giải thích này cậu hài lòng không?”
Tôi không thể để cho hắn ta hủy chiếc nhẫn kết hôn của mình, “Cái kia, Tễ Huyên. . . . . . , tôi có một chút chuyện muốn cùng Tây Độc đàm. . . . . . , Tễ Huyên!”
Thiệu Tế Huyên rất dứt khoát xoay người bước đi, bóng anh ta rời đi sao lại dễ vỡ như vậy, còn có chút mơ hồ a.
“Chúng ta đi.” Tây Độc liền kéo tôi lên xe, hoàn toàn không để ý người phụ nữ đanh đá, Mạn Trữ đang ở phía sau chửi rủa, “Em muốn đi đâu?”
“Tại sao anh lại nói những lời đó với Tễ Huyên!”
“Trên thế giới này không phải chỉ có Thiệu Tễ Huyên mới có thể theo đuổi em!”
“Vậy là anh đang theo đuổi tôi, tôi còn tưởng rằng anh muốn lấy mạng tôi nữa! Anh làm ơn trả lại nhẫn cho tôi đi!” Tôi có cảm giác muốn khóc, Tễ Huyên nhất định rất giận, nhưng là. . . . . . .
“. . . . . . , ở trong mắt của em cũng chỉ có Thiệu Tễ Huyên sao?” Anh ta đột nhiên dùng ánh mắt đa cảm nhìn tôi .
“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, nhẫn này đối với tôi rất quan trọng, trả lại cho tôi!” Mềm cứng đều không chịu, cư nhiên anh ta còn khó đối phó hơn thầy chủ nhiệm và thímTrữ.
“Xuống xe đi, đi với tôi một chút.”
“Dựa vào cái gì?” Tôi không muốn hôm nay lại về nhà trễ, hừ hừ! Thím Trữ nhất định sẽ rất vui vẻ mài mực .
“Tôi nghĩ như vậy đi, tôi trả lại em cái dây chuyền, nhưng là có một điều kiện.”
“Anh lại muốn đưa ra chủ ý tệ hại nào nữa?” Đàn ôngkhông xấu, phụ nữ không thương, anh ta đúng là phát huy cao độ nha.
“Không phải chủ ý tệ. Tôi chỉ là muốn em hẹn hò với tôi ba lần thì tôi sẽ trả lại dây chuyền cho em.”
“Một lời đã định!” Tôi mới không tin, anh ta nhất định là kẻ lừa đảo. Anh ta cũng đã đùa tôi một lần rồi, phải tìm Mạn Trữ và Uyển Nhu suy nghĩ chút biện pháp, nếu cần trộm cũng phải trộm về.
“Cậu thật sự tính đi trộm?”
“Cái đó vốn là của tớ, lấy về là chuyện bình thường thôi.” Tôi và hai cô bạn đang thương lượng đối sách.
“Nhưng, anh ta không phải nói sẽ trả lại sao?”
“Uyển Nhu, tớ biết anh ta là thần tượng của cậu. Nhưng là tớ cho cậu biết, người này không có một chút chữ tín nào, ai biết anh ta có trả lại không nữa.” Cho nên hai bàn tay này phải chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa hai tay đều phải nhanh, phải cứng rắn.
“Vậy cậu lấy trứng gà và cái nồi để . . . . .
“. . . . . .” Cảm giác tôi sai sao? Tôi cảm thấy được Tễ Huyên hình như đang dùng một loại ánh mắt rất quái lạ đánh giá tôi, nhưng anh ta không có nói gì thêm. Thật là kỳ lạ, tôi khen anh ta lớn lên đẹp trai, thậm chí ngay cả câu “Cám ơn” anh ta cũng không thèm nói.
——————————-
“Thầy, sáng nay em đi học muộn, nên chưa chép được đáp án bài tập của bạn học, nếu thầy đồng ý thì em tự mình đến phòng giáo viên phạt đứng.”Tôi nước mắt cộng thêm nước mũi, cầu xin thầy chủ nhiệm xử phạt. Mọi người không cần phải lo lắng, không phải bệnh tâm thần của tôi tái phát. Mà vì hết Thiệu Tễ Huyên tới tìm , còn vụ hôm qua của Tây Độc, ánh mắt của mọi người bên dưới nhìn chằm chằm cũng đủ khiến tôi muốn chạy, chỉ cần chậm một chút, toàn bộ nữ sinh nhất định sẽ lột da tôi. Quả nhiên, tất cả mọi người mang đầy lòng căm phẫn chuẩn bị tìm tôi “bàn luận” một chút, lúc này tôi như dân tị nạn tìm hầm trú ẩn vậy.“Lâm Lan Trăn, sao hôm nay trở nên tự giác như vậy, thật sự là kỳ quái!”
“Dưới sự tác động tình cảm sâu sắc của người thầy vĩ đại của mình, tớ đã nhận ra lúc trước bản thân mình có rất nhiều thiếu sót.” Thầy àh, cầu mong thầy đừng bỏ rơi em, cả đời em sẽ mãi ở bên thầy.
Lúc trước, tan học là thời gi¬an vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Bây giờ, tiếng chuông tan học như một điềm xấu vậy. Còn có 10 phút nữa ra về, “Rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo!” Mạn Trữ và Uyển Nhu đã theo tôi suốt một ngày rồi.
“Các cậu . . . . . , các cậu sẽ không hiểu .”
“Sao có chuyện kỳ lạ như vậy, cậu hiểu thì tức nhiện tụi mình cũng sẽ hiểu.”
“Lan Trăn, gần đây cậu thật kỳ quái, cậu giấu diếm tụi mình rất nhiều chuyện, từ lúc cậu ở Mã Nhã gặp Thiệu. . . . . . .” Uyển Nhu rất nghiêm túc nhìn tôi, kỳ thật lời của cậu ấy không có sai.
“Dù sao tớ cũng là bất đắc dĩ , tớ căn bản chính là bị ép .”
“Có soái ca tới tìm, cậu không vui thì thôi, còn ra vẻ buồn rầu? Cậu không phải đang kích thích tụi mình chứ!” Ước mơ của Man Trữ là sẽ có một ngày ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan sẽ hẹn hò với cậu ấy, đáng tiếc. . . . , “Nhìn vẻ mặt cậu như ăn khổ qua, thật sự không có chuyện gì sao? Không thể nói cho tụi mình biết xảy ra chuyện gì sao?”
“. . . , Tây Độc nhặt được dây chuyền của tớ, nhưng anh ta nói nếu như tớ hẹn hò với anh ta, thì anh ta sẽ trả lại dây chuyền, chính là anh ta rất xấu, anh ta. . . .” Hay là nói cho bọn họ biết a, có thể tìm được biện pháp
“A? Còn có chuyện tốt này àh!”
“Chuyện tốt! Chuyện xấu mới đúng! Thiệu Tễ Huyên mà biết thì nhất định sẽ nói giết cả nhà của tớ !” Chỉ có Man Trữ mới có thể cho rằng đây là chuyện tốt.
“Dây chuyền là Thiệu Tễ Huyên tặng cậu?”
“Uyển Nhu, làm sao cậu biết ?”
“Ngay cả ngón chân của Man Trữ cũng đoán ra được, bây giờ cậu muốn làm gì?”
“Không biết! Tớ biết thì đâu có rầu như vậy! Làm sao bây giờ! Muốn về nhà~~~!”
Nhìn thấy toàn bộ nữ sinh đang chen lấn phía trước, tôi liền biết cái tên Tây Độc lại tới đây. Lúc này chết chắc rồi, “Lan Trăn, leo tường từ cổng sau đi!” Man Trữ đề nghị.
Chương 12 : Kế hoạch đoạt nhẫn kết hôn ( ba )
“Còn chiếc nhẫn của tớ. . . . . . .”
“Đừng quan tâm đến chiếc nhẫn nữa, như vậy đi, Thiệu Tễ Huyên nhất định sẽ tới đón cậu, trước hết cậu cứ để anh ta đưa về, sau đó mới tìm Tiêu Diêu đàm phán.”
“Tiêu Diêu là ai?” Người đó là ai vậy?
“Nếu tớ là Tây Độc thì tớ liền đi tự sát, cậu ngay cả tên của anh ta cũng không biết.” Man Trữ kéo tôi đi. Nhà khoa học nói con người từ con khỉ biến thành, những lời này rất có đạo lý. Bây giờ tôi và Mạn Trữ như hai con khỉ đang treo lơ lửng ở cổng sau, không biết có phải do tôi quá đa tâm, mỗi lần cùng cậu ấy đi cổng sau tôi liền có dự cảm không tốt.
“Cực khổ ah.” Tôi vừa rơi xuống đất nhìn qua không phải ai khác, mà chính là ông xã Thuộc tễ Huyên của tôi, vẻ mặt anh ta thoạt nhìn không có chút gì thân thiện, tuy rằng anh ta chưa bao giờ bày ra vẻ mặt ôn hoà với tôi, bất quá bây giờ thoạt nhìn anh ta thật sự giống như. . . . . . , “Được, được lắm, sao không đi cổng trước? Tập leo núi àh?”
“Đây… đây là vì, tôi và Mạn Trữ tham gia nhóm leo núi!” Tôi cố gắng tươi cười.
“Phải không?”
“Lâm Lan Trăn!” Ngay cả Tễ Huyên, tôi còn chưa thu phục xong, Tây Độc từ phía sau đã chạy tới.“Thì ra em ở đây.”
“Hóa ra Tiêu Diêu vừa nghe tiếng chuông liền chạy đi chính là tới đây đợi cô àh.” Thiệu Tễ Huyên vừa đụng tới Tây Độc không ngờ lại như núi lửa bùng nổ, không khí xung quanh đột nhiên hạ nhiệt độ, rất muốn về nhà lấy thêm áo a ~~~!
“Thiệu Tễ Huyên! Tìm Lan Trăn có việc?”
“Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng! Cậu tìm đồ ngốc làm cái gì!” Nếu Tễ Huyên có thể giống như Tây Độc gọi tôi là Lan Trăn thì tốt rồi.
“Hẹn hò a!”
“Đồ ngốc, cô cho tôi một lời giải thích! Đây là chuyện gì?” Nguy rồi, Thiệu Tễ Huyên nổi bão rồi, cả nhà tôi sắp gặp nguy hiểm rồi.
Tây Độc đi qua nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Lập tức đi theo tôi, nếu không tôi sẽ hủy chiếc nhẫn!” Anh ta mỉm cười còn lớn tiếng nói với Thiệu Tễ Huyên: “Giải thích? Giải thích chính là tôi quen với Lan Trăn trước, Thiệu Tễ Huyên, lời giải thích này cậu hài lòng không?”
Tôi không thể để cho hắn ta hủy chiếc nhẫn kết hôn của mình, “Cái kia, Tễ Huyên. . . . . . , tôi có một chút chuyện muốn cùng Tây Độc đàm. . . . . . , Tễ Huyên!”
Thiệu Tế Huyên rất dứt khoát xoay người bước đi, bóng anh ta rời đi sao lại dễ vỡ như vậy, còn có chút mơ hồ a.
“Chúng ta đi.” Tây Độc liền kéo tôi lên xe, hoàn toàn không để ý người phụ nữ đanh đá, Mạn Trữ đang ở phía sau chửi rủa, “Em muốn đi đâu?”
“Tại sao anh lại nói những lời đó với Tễ Huyên!”
“Trên thế giới này không phải chỉ có Thiệu Tễ Huyên mới có thể theo đuổi em!”
“Vậy là anh đang theo đuổi tôi, tôi còn tưởng rằng anh muốn lấy mạng tôi nữa! Anh làm ơn trả lại nhẫn cho tôi đi!” Tôi có cảm giác muốn khóc, Tễ Huyên nhất định rất giận, nhưng là. . . . . . .
“. . . . . . , ở trong mắt của em cũng chỉ có Thiệu Tễ Huyên sao?” Anh ta đột nhiên dùng ánh mắt đa cảm nhìn tôi .
“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, nhẫn này đối với tôi rất quan trọng, trả lại cho tôi!” Mềm cứng đều không chịu, cư nhiên anh ta còn khó đối phó hơn thầy chủ nhiệm và thímTrữ.
“Xuống xe đi, đi với tôi một chút.”
“Dựa vào cái gì?” Tôi không muốn hôm nay lại về nhà trễ, hừ hừ! Thím Trữ nhất định sẽ rất vui vẻ mài mực .
“Tôi nghĩ như vậy đi, tôi trả lại em cái dây chuyền, nhưng là có một điều kiện.”
“Anh lại muốn đưa ra chủ ý tệ hại nào nữa?” Đàn ôngkhông xấu, phụ nữ không thương, anh ta đúng là phát huy cao độ nha.
“Không phải chủ ý tệ. Tôi chỉ là muốn em hẹn hò với tôi ba lần thì tôi sẽ trả lại dây chuyền cho em.”
“Một lời đã định!” Tôi mới không tin, anh ta nhất định là kẻ lừa đảo. Anh ta cũng đã đùa tôi một lần rồi, phải tìm Mạn Trữ và Uyển Nhu suy nghĩ chút biện pháp, nếu cần trộm cũng phải trộm về.
“Cậu thật sự tính đi trộm?”
“Cái đó vốn là của tớ, lấy về là chuyện bình thường thôi.” Tôi và hai cô bạn đang thương lượng đối sách.
“Nhưng, anh ta không phải nói sẽ trả lại sao?”
“Uyển Nhu, tớ biết anh ta là thần tượng của cậu. Nhưng là tớ cho cậu biết, người này không có một chút chữ tín nào, ai biết anh ta có trả lại không nữa.” Cho nên hai bàn tay này phải chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa hai tay đều phải nhanh, phải cứng rắn.
“Vậy cậu lấy trứng gà và cái nồi để . . . . .
Bài viết liên quan!