watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ông Chủ Là Cực Phẩm-full

Lượt xem :
ng phịu ngồi dịch sang, thì thấy Lăng Thái lấy từ dưới bàn lên một hộp thuốc y tế loại nhỏ, rồi nói cô đưa tay phải ra.

Chõ các khớp tay có vài vết trầy xước, nhưng vết thương rất nhỏ, bản thân cô cũng hoàn toàn không chú ý tới, chỉ dùng nước lạnh rửa vội qua.

Nguy Đồng nhìn người đàn ông đang tỉ mỉ thoa thuốc cho mình không chớp mắt. Tận đáy lòng cô có một cảm giác ấm áp ngọt ngào, giọng nói trong trẻo như một đứa trẻ, "Anh lấy đâu ra hộp thuốc đó vậy?"

"Là giám đốc đã mang tới." Anh trả lời bình thản.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần hoa thuốc kĩ như vậy đâu, chỉ cần dán urgo lên là được rồi." Từ trước tới giờ, chỉ có hai người quan tâm tới những vết thương nhỏ của cô như vậy. Một là người mẹ đã mất của cô, còn người kia là đại sư huynh Nhược Thần. Từ khi anh sang châu Úc thì không còn ai chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt như vậy nữa. Cha cô là người luyện võ, cộng thêm bản tính vốn qua loa đại khái, thường thì những vết thương nhỏ như gãy xương trở xuống, ông không bao giờ để ý tới.

Còn Lăng Thái, tính ra thì hôm nay là lần thứ ba anh xử lí những vết thương như thế này cho cô.

Anh vẫn luôn là người mâu thuẫn như vậy, vẫn luôn dùng một nét mặt lạnh lùng, điềm nhiên, để làm những việc khiến người khác cảm thấy ấm áp vô cùng. Trong lúc này, Nguy Đồng nghĩ, có lẽ anh vốn là một người dịu dàng, ấm áp như vậy, nhưng chỉ vì một số nguyên nhân nào đó, khiến anh không thể không làm ra vẻ lạnh lùng, vô tâm như bây giờ.

***

Đang suy nghĩ đoán già đoán non thì Lăng Thái bỗng nhiên thì thầm vào tai cô, "Há miệng ra." Giọng nói thật dịu dàng, trầm ấm nhưng lại mang theo một mệnh lệnh không thể làm trái, cô bất giác làm theo, một miếng sashimi tươi ngon được đưa thẳng vào miệng cô. Miếng cá đó đã được chấm gia vị, mà không, phải nói là đã được chấm quá nhiều gia vị, lượng mù tạt nhiều quá mức cần thiết khiến cô cay muốn khóc.

Mà sự thật thì, đúng là cô đã chảy nước mắt thật. Cay quá là cay!

Cứ nghĩ anh chấm quá tay, nhưng khi quay đầu lại, cô thấy anh đang bụm miệng cười rồi nháy mắt nhìn cô, đáy mắt anh ánh lên sự đắc ý sảng khoái, anh khoái chí hỏi, "Có ngon không?"

"Anh... Đồ xấu xa! Anh cố tình pải không?!" Nguy Đồng bóp chặt mũi, khó khăn lắm mới nuốt trôi được miếng cá đó.

Lăng Thái vờ như không hay biết gì, anh gắp thêm một miếng cá nữa đưa tới bên miệng cô: "Ngoan, há miệng ra nào!"

Cô lập tức gạt sang một bên, "Em không ăn!"

"Nguy Đồng." Cùng với tiếng gọi đó, đáy mắt anh bỗng trở nên xa xăm khó đoán. "Em có biết hôm nay trước khi tới đồn công an, anh đang làm gì không?"

"Anh đang làm gì?"

"Anh đang bàn về dự án đầu tư sắp tới với ông chủ tập đoàn Hạ Huy, nếu thành công thì trong tương lai, dự án này có thể mang lại cho tập đoàn Lăng Thị chúng ta một khoản lợi nhuận dài chín con số." Cánh tay còn lại của Lăng Thái nhẹ nhàng lướt qua môi Nguy Đồng, giúp cô lau đi vết xì dầu còn vương trên đó, động tác nhẹ nhàng như không. "Nhưng cuộc đàm phán còn chưa kết thúc, thì anh đã đứng dậy bỏ đi giữa chừng, em có biết điều đó có nghĩa là gì không?"

"Có nghĩa là Lăng Thị rất có thể sẽ mất đi vụ làm ăn này..." Nguy Đồng cảm thấy sống lưng lạnh tót, cô bắt đầu lẩm nhẩm tính xem chín con số rốt cuộc là bao nhiêu tiền, tính xong thì toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.

"Vừa rồi anh nghe Lục Lộ nói, ông chủ tập đoàn Hạ Huy rất không hài lòng với chuyện anh bỏ đi giữa chừng như vậy." Lăng Thái cúi đầu, khẽ thở dài, "Nguy Đồng, em nói xem, chuyện này..."

"Được rồi, được rồi. Em ăn!" Cô cảm thấy tội lỗi gấp bội phần, không nói thêm câu nào, nuốt trọn miếng cá đó, thế là lại một lần nữa, tuy không bị ai đánh nhưng nước măt cô cứ ứa ra như mưa. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, sau đó tự tin nhìn thẳng vào Lăng Thái, ra hiệu anh cứ tự nhiên, không cần khách sáo.

Ngón tay thon dài của Lăng Thái khẽ lướt qua làn mi cô, lau đi giọt nước mắt còn đọng trên đó, sau đó chạm nhẹ lên môi cô, lưu luyến như không muốn rời xa, đáy mắt anh ánh lên sự thích thú. Nhưng tốc độ quá nhanh, khiến cô không biết mình có phải bị hoa mắt hay không.

Màn ép ăn sashimi cay chảy nước mắt cũng tới đây là kết thúc, anh đặt đũa xuống, nhìn cô ân cần nói, "Từ hôm nay, về nhà em nhé."

"Vâng."

"Sau này mỗi lần đánh nhau, phải chắc chắn mình không bị thiệt thòi thì mới được ra tay." Anh tiếp tục nói.

"Vâng." Cô có chút lo lắng.

"Sau này tới bể bơi cũng không được mặc bikini nữa."

"Vâng." Tại sao tới chuyện này mà anh cũng biết được nhỉ?

"Nếu em thật sự thích mặc, có thể đợi tới khi chúng ta ra hải đảo nghỉ mát, ở đó ít người, tùy em thích mặc gì thì mặc."

"Em biết rồi." Cô bất lực đồng ý, cứ nghĩ tới mục đích của cuộc chiến tranh lạnh lần này còn chưa đạt dược, đã bị anh yêu cầu này nọ là cô lại thấy trong người bức bối khó chịu.

Dường như anh đang đi guốc trong bụng cô, "Còn nữa, sau này em đừng hỏi lại chuyện đó, những gì có thể nói với em, thì anh tự nhiên sẽ nói với em, chúng ta đã kết hôn, anh cần sự tin tưởng của em, cũng giống như anh tin tưởng em vậy, được không?"

Sau đó là một nụ hôn thật ngọt ngào dỗ dành cô, cô còn có thể nói gì được nữa, đành gật đầu đồng ý. …

Đôi môi đẹp như cánh hoa của anh khẽ cong lên, sau đó lại một miếng sashimi nữa được đưa tới bên miệng cô.

"Lại nữa sao?" Từ tối tới giờ Nguy Đồng đã nhẫn nhịn cô gắng làm hòa như vậy rồi, tại sao còn trêu chọc cô?

"Yên tâm, miếng này có thể ăn được." Anh cười thật đẹp.

Nguy Đồng xua tay, ra hiệu mình có thể tự ăn được, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng mà cương quyết của anh thì cô đành phải chịu thua, tiếp tục tận hưởng bữa tối "đáng sợ" nhất từ trước tới giờ.

***

Cũng trong buổi tối hôm đó, trong thư phòng Lăng gia, không khí thật nặng nề.

Quan Tuệ Tâm đứng dựa người bên cửa sổ, chiếc áo ngủ bằng lụa thượng hạng màu đen tuyền phủ dài qua gót chân, trùm xuống nền nhà. Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ, chiếc áo đó dường như đã khiến cả không gian xung quanh nhuộm sẫm một màu đen u ám, tà áo mỏng khẽ đung đưa trong gió, như một loài vật nào đó bay trong đêm kiếm mồi, càng khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, ớn lạnh.

"Con nói cho mẹ nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thé nào?" Bà nhìn thẳng về phía cậu con trai có gương mặt thanh tú giống mình như tạc, chậm rãi nói tiếp, "Rõ ràng mẹ đã nói với con, trước mắt chuyện ở châu Úc là quan trọng nhất, trong thời gian này đừng có động tới hắn, con thì hay rồi, kéo nhau tới tận đồn công an làm loạn."

Lăng Lạc An đứng dựa người trong bóng tối, cách Quan Tuệ Tâm không xa, cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trên tay, đợi cho Quan Tuệ Tâm nói hết mới ngẩng đầu cười nhạt, "Mẹ, mọi chuyện đâu có nghiêm trọng như mẹ nói, đây rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Có nghiêm trọng hay không, không phải do con nói là được." Quan Tuệ Tâm day day hai thái dương, "Không phải con không biết năng lực của người đó, để tránh được tai mắt của hắn, mẹ đã phải tốn biết bao công sức? Con thì giỏi rồi, còn có thời gian rảnh rỗi đi trêu chọc người phụ nữ của hắn nữa."

Có lẽ câu "người phụ nữ của hắn" đã khiến Lăng Lạc An khó chịu, nụ cười trên khuôn mặt anh tắt lịm, "Con chỉ tình cờ gặp cô ta thôi, mẹ làm như con cố tình không bằng."

Quan Tuệ Tâm nhìn Lăng Lạc An giây lát, rồi lảng sang chuyện khác.

Có một số chuyện, nếu anh không muốn thừa nhận, thì
<<1 ... 5859606162 ... 73>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1267/5401
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT