Tiểu thuyết Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải-full
Lượt xem : |
i Chân Lãng chỉ sợ tránh không kịp, nay nếu hắn chủ động nói ra, vậy thì triệt để giải quyết một lần đi.
“Cho nên…” Cô hất cằm, “Tôi chỉ là phản kích, không tính là chủ động.”
“Vậy được rồi.” Chân Lãng không tiếp tục dây dưa vấn đề này với cô nữa, ngón tay thon dài giơ ra trước mặt cô, “Cô thiếu của tôi một yêu cầu, bây giờ tôi nói.”
“Thật?” Trong mắt Cổ Thược xẹt qua tia mừng như điên, không thể tin được chính lỗ tai của mình.
Chân Lãng gật đầu, “Thật, để tôi theo, yêu cầu kia cô không phải thực hiện nữa.”
Cổ Thược híp mắt, “Anh xác định? Sau đó tôi không còn thiếu anh cái gì nữa, nếu còn chọc tôi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.”
“Biết.” Chân Lãng không mặn không nhạt.
Cổ Thược nở nụ cười, cười ra một hơi rất dài, cười dỡ xuống tảng đá lớn trong lòng, “Hy vọng anh sẽ không hối hận.”
Chân Lãng gật đầu, xoay người đi vào phòng mình, bỏ lại một mình Cổ Thược đối mặt với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ha hả cười.
Lúc này trong mắt cô, chỉ cảm thấy ánh mặt trời kia đều cực kỳ ấm áp, thoải mái. Bỏ được gánh nặng trong lòng, rốt cuộc cũng có thể bỏ được.
Cô đã bao lâu chưa ra tay với Chân Lãng rồi?
Cố gắng quay về ký ức, hình như kể từ năm mình chụp ảnh Chân Lãng và Lâm Tử Thần nam nam ân ái truyền ra ngoài làm hắn và bạn gái chia tay, đến giờ phải đến ba năm rồi.
Lúc đó giữa cô và Chân Lãng, dù ác đấu hãm hại thế nào, đều là chuyện giữa hai người, đều không có hậu quả quá lớn, nhưng khi cô đang lén lút trốn bên ngoài ký túc xá nam muốn nhìn Chân Lãng bị người ta pha trò thế nào, lại thấy Bạch Vi che mặt hai mắt đẫm lệ, cô rốt cục bị chấn động.
Đêm hôm đó, cô yên lặng nhìn ánh trăng, rót rượu. Trong lòng, là tội lỗi tràn đầy. (Ha ha, bạn Cổ Thược này rất có tinh thần trượng nghĩa)
Cô và Chân Lãng, đã sớm không còn là nhi đồng có thể tùy ý ức hiếp đối phương, rồi kiện cáo với cha mẹ. Cô tuy không biết Chân Lãng nói gì, nhưng rõ ràng bọn họ chia tay là do mình gây ra, tuy cô ghét Chân Lãng, nhưng lại không muốn tổn thương người khác, càng không muốn chia cắt tình cảm người khác.
Khi đó cô hạ quyết tâm phải tìm Bạch Vi nói rõ ràng, lại nhận được tin tức Bạch Vi đi nước ngoài du học. Mà bắt đầu từ ngày ấy, Chân Lãng cũng không kết giao bạn gái nữa, đối với bất kỳ ánh mắt ngưỡng mộ nào cũng đều khách sáo xa cách.
Thế là, cô tìm tới Chân Lãng, tỏ vẻ chính mình sẽ không lại chủ động khiêu khích bất cứ chuyện gì nữa, Chân Lãng có gì cần cô bồi thường, cô sẽ tận lực hoàn thành.
Nhưng Chân Lãng vẫn chưa nói, yêu cầu này vẫn trong yên lặng ngầm hiểu với nhau. Ba năm này, Cổ Thược vẫn tận lực tránh né hắn, ẩn núp hắn, thỉnh thoảng Chân Lãng nói hai ba câu khơi dậy lửa giận của cô, cô cũng sẽ dùng phương pháp khác phát tiết, nhưng phẫn hận với hắn trong lúc đó vẫn tiếp tục tích lũy.
Hôm nay, Chân Lãng đưa ra yêu cầu, cô không bao giờ thiếu hắn chuyện gì nữa, cô không cần nhịn hắn chua ngoa cái gì nữa, cũng không cần vì nhớ lại thiếu hắn cái gì mà hổ thẹn nữa, càng không cần nín nhịn lửa giận mà không dám động thủ nữa.
Nhưng mà….
Vì sao Chân Lãng lại đưa ra yêu cầu như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cứ đi theo cô mỗi lần cô đi xem mặt, sau đó phá hoại để báo thù mình năm ấy đã làm bạn gái hắn đi mất?
Trong mắt bay ra tia sáng tò mò, cô muốn nhìn một chút, Chân Lãng có thật sự có bản lĩnh phá hoại tất cả hay không!
Cổ Thược từ trên xe Chân Lãng xuống, nhìn bảng hiệu xinh đẹp trên đầu, mới chợt nhớ tới, ngay ở chỗ này hai ngày trước, cô đã làm ầm ĩ một hồi.
Con người có quán tính, ngốc ngốc lâu ở một chỗ ít nhiều sẽ nảy sinh chút ít tình cảm, cũng giống như cô, trời sinh tính trơ lì một khi đã nhận định thì không muốn thay đổi, khi sở hôn nhân gọi điện hỏi cô gặp mặt ở đâu thì tốt, cô thuận miệng phun ra địa chỉ này, chính là quán cà phê gần studio nhất.
Hung hăng hít vào một hơi, Cổ Thược trấn định đi vào.
“Cổ tiểu thư, lại xem mặt a?” Bồi bàn hỏi một câu hơi có chút trêu chọc, làm cô hơi có chút cảm thấy khó xử.
“À…” Nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không giữ được, “Chuyện lần trước thay ta xin lỗi ông chủ các anh.”
Bồi bàn cười cười, “Ông chủ chúng ta nói, cực kỳ hoan nghênh cô quay lại, dù sao ở đây cũng muốn sửa chữa lại một chút, nếu cô muốn động thủ, xin thẳng tay một chút, tiền chúng ta sẽ tới ‘Hoa hướng dương màu vàng’ lấy.”
Sự nóng nảy của cô, đã đến trình độ mọi người trong vòng năm km đều biết rồi sao?
Khóe môi, gợi lên một nụ cười mỉm quái dị, cô tới gần bên tai bồi bàn, “Thay tôi hỏi ông chủ các anh, phòng làm việc của ông ấy có cần sửa lại không?”
Vẻ mặt bồi bàn cứng nhắc trên mặt, dưới chân không tự chủ được lùi hai bước, ha ha cười gượng hai tiếng, bỏ lại một cốc nước nhanh chân chạy mất.
Nói thật ra, Cổ Thược với bọn họ coi như là rất quen thuộc, bởi vì cô yêu muốn chết bò bít tết và bánh bao tôm ở đây, tuy rằng chưa từng vui đùa như hôm nay, ít nhất cũng quen cái mặt.
Mà sự tích của Cổ Thược trong quán cà phê này đã thành chuyện lưu truyền kinh điển, bề ngoài suất khí của cô, dung mạo hấp dẫn sau khi trang điểm của cô, cùng kỹ thuật đánh nhau danh truyền của cô, tất cả đều vô cùng mông lung, làm cho người ta tò mò.
Hiệp thiếu là cô, mỹ nữ cũng là cô, khi hiệp thiếu và mỹ nữ là cùng một người, thế giới bát quái nhất định sẽ triển khai mị lực của nó, Cổ Thược không muốn xuất danh cũng khó.
Bưng cốc nước uống một hớp, Cổ Thược phát hiện không chỉ có người hẹn còn chưa đến, mà ngay cả Chân Lãng đi đỗ xe kia cũng không thấy vào cửa.
Không đến là tốt nhất!
Cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã tới thời gian hẹn rồi, mà trước mặt còn chưa thấy ai đến. Không muốn lằng nhằng thêm nữa, Cổ Thược đứng lên, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Mới đứng lên, bồi bàn bưng một cái khay tới trước mặt cô, một chén trà sữa bá tước kiểu anh tản ra hương vị ngọt ngào được đặt xuống.
Cổ Thược giương mắt hỏi, bồi bàn vào chỉ một góc, “Tiên sinh bên kia mời ngài uống.”
Nhìn theo ánh mắt bồi bàn, nam tử anh tuấn trong góc giơ tay lên, giơ một ly cà phê lên không trung, gật đầu mỉm cười.
Cổ Thược không nghiên cứu hàng hiệu, nhưng loại khí chất này không lừa người được. Toàn bộ quán cà phê cáo cấp nhất, ngồi đó mà không bị những thiết bị trang trí tinh xảo làm nổi bật cũng không bị che khuất, càng không nói bị áp chế.
Chân Lãng là người hiếm thấy không chỉ có thể đơn giản dung hòa vào trong hoàn cảnh, còn có thể bộc lộ khí chất đặc biệt siêu nhiên, những nơi có hắn, tất cả những thứ bên cạnh đều hóa thành hư ảo, trở thành bối cảnh vì hắn mà sắp đặt.
Người đàn ông này mặc dù không có loại khí chất thần kỳ như Chân Lãng, nhưng trong quán cà phê xa hoa này tuyệt đối không keo kiệt, cử chỉ hào phóng tiêu sái.
Cổ Thược liếc mắt nhìn trà sữa trước mặt, ngoắc ngoắc ngón tay với bồi bàn, ý bảo đem trà sữa trả lại cho người đàn ông kia, đi về phía cửa.
“Cổ tiểu thư.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau, “Tôi đến muộn, một cốc trà sữa có thể đền tội được không?”
Cổ Thược dừng chân lại, quay đầu cười nhạt một tiếng, “Anh không phải còn đến sớm hơn tôi sao? Sao có thể nói là đến trễ?”
Có thể gọi tên cô lên, vậy đối tượng xem mặt hôm na
“Cho nên…” Cô hất cằm, “Tôi chỉ là phản kích, không tính là chủ động.”
“Vậy được rồi.” Chân Lãng không tiếp tục dây dưa vấn đề này với cô nữa, ngón tay thon dài giơ ra trước mặt cô, “Cô thiếu của tôi một yêu cầu, bây giờ tôi nói.”
“Thật?” Trong mắt Cổ Thược xẹt qua tia mừng như điên, không thể tin được chính lỗ tai của mình.
Chân Lãng gật đầu, “Thật, để tôi theo, yêu cầu kia cô không phải thực hiện nữa.”
Cổ Thược híp mắt, “Anh xác định? Sau đó tôi không còn thiếu anh cái gì nữa, nếu còn chọc tôi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.”
“Biết.” Chân Lãng không mặn không nhạt.
Cổ Thược nở nụ cười, cười ra một hơi rất dài, cười dỡ xuống tảng đá lớn trong lòng, “Hy vọng anh sẽ không hối hận.”
Chân Lãng gật đầu, xoay người đi vào phòng mình, bỏ lại một mình Cổ Thược đối mặt với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ha hả cười.
Lúc này trong mắt cô, chỉ cảm thấy ánh mặt trời kia đều cực kỳ ấm áp, thoải mái. Bỏ được gánh nặng trong lòng, rốt cuộc cũng có thể bỏ được.
Cô đã bao lâu chưa ra tay với Chân Lãng rồi?
Cố gắng quay về ký ức, hình như kể từ năm mình chụp ảnh Chân Lãng và Lâm Tử Thần nam nam ân ái truyền ra ngoài làm hắn và bạn gái chia tay, đến giờ phải đến ba năm rồi.
Lúc đó giữa cô và Chân Lãng, dù ác đấu hãm hại thế nào, đều là chuyện giữa hai người, đều không có hậu quả quá lớn, nhưng khi cô đang lén lút trốn bên ngoài ký túc xá nam muốn nhìn Chân Lãng bị người ta pha trò thế nào, lại thấy Bạch Vi che mặt hai mắt đẫm lệ, cô rốt cục bị chấn động.
Đêm hôm đó, cô yên lặng nhìn ánh trăng, rót rượu. Trong lòng, là tội lỗi tràn đầy. (Ha ha, bạn Cổ Thược này rất có tinh thần trượng nghĩa)
Cô và Chân Lãng, đã sớm không còn là nhi đồng có thể tùy ý ức hiếp đối phương, rồi kiện cáo với cha mẹ. Cô tuy không biết Chân Lãng nói gì, nhưng rõ ràng bọn họ chia tay là do mình gây ra, tuy cô ghét Chân Lãng, nhưng lại không muốn tổn thương người khác, càng không muốn chia cắt tình cảm người khác.
Khi đó cô hạ quyết tâm phải tìm Bạch Vi nói rõ ràng, lại nhận được tin tức Bạch Vi đi nước ngoài du học. Mà bắt đầu từ ngày ấy, Chân Lãng cũng không kết giao bạn gái nữa, đối với bất kỳ ánh mắt ngưỡng mộ nào cũng đều khách sáo xa cách.
Thế là, cô tìm tới Chân Lãng, tỏ vẻ chính mình sẽ không lại chủ động khiêu khích bất cứ chuyện gì nữa, Chân Lãng có gì cần cô bồi thường, cô sẽ tận lực hoàn thành.
Nhưng Chân Lãng vẫn chưa nói, yêu cầu này vẫn trong yên lặng ngầm hiểu với nhau. Ba năm này, Cổ Thược vẫn tận lực tránh né hắn, ẩn núp hắn, thỉnh thoảng Chân Lãng nói hai ba câu khơi dậy lửa giận của cô, cô cũng sẽ dùng phương pháp khác phát tiết, nhưng phẫn hận với hắn trong lúc đó vẫn tiếp tục tích lũy.
Hôm nay, Chân Lãng đưa ra yêu cầu, cô không bao giờ thiếu hắn chuyện gì nữa, cô không cần nhịn hắn chua ngoa cái gì nữa, cũng không cần vì nhớ lại thiếu hắn cái gì mà hổ thẹn nữa, càng không cần nín nhịn lửa giận mà không dám động thủ nữa.
Nhưng mà….
Vì sao Chân Lãng lại đưa ra yêu cầu như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cứ đi theo cô mỗi lần cô đi xem mặt, sau đó phá hoại để báo thù mình năm ấy đã làm bạn gái hắn đi mất?
Trong mắt bay ra tia sáng tò mò, cô muốn nhìn một chút, Chân Lãng có thật sự có bản lĩnh phá hoại tất cả hay không!
Cổ Thược từ trên xe Chân Lãng xuống, nhìn bảng hiệu xinh đẹp trên đầu, mới chợt nhớ tới, ngay ở chỗ này hai ngày trước, cô đã làm ầm ĩ một hồi.
Con người có quán tính, ngốc ngốc lâu ở một chỗ ít nhiều sẽ nảy sinh chút ít tình cảm, cũng giống như cô, trời sinh tính trơ lì một khi đã nhận định thì không muốn thay đổi, khi sở hôn nhân gọi điện hỏi cô gặp mặt ở đâu thì tốt, cô thuận miệng phun ra địa chỉ này, chính là quán cà phê gần studio nhất.
Hung hăng hít vào một hơi, Cổ Thược trấn định đi vào.
“Cổ tiểu thư, lại xem mặt a?” Bồi bàn hỏi một câu hơi có chút trêu chọc, làm cô hơi có chút cảm thấy khó xử.
“À…” Nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không giữ được, “Chuyện lần trước thay ta xin lỗi ông chủ các anh.”
Bồi bàn cười cười, “Ông chủ chúng ta nói, cực kỳ hoan nghênh cô quay lại, dù sao ở đây cũng muốn sửa chữa lại một chút, nếu cô muốn động thủ, xin thẳng tay một chút, tiền chúng ta sẽ tới ‘Hoa hướng dương màu vàng’ lấy.”
Sự nóng nảy của cô, đã đến trình độ mọi người trong vòng năm km đều biết rồi sao?
Khóe môi, gợi lên một nụ cười mỉm quái dị, cô tới gần bên tai bồi bàn, “Thay tôi hỏi ông chủ các anh, phòng làm việc của ông ấy có cần sửa lại không?”
Vẻ mặt bồi bàn cứng nhắc trên mặt, dưới chân không tự chủ được lùi hai bước, ha ha cười gượng hai tiếng, bỏ lại một cốc nước nhanh chân chạy mất.
Nói thật ra, Cổ Thược với bọn họ coi như là rất quen thuộc, bởi vì cô yêu muốn chết bò bít tết và bánh bao tôm ở đây, tuy rằng chưa từng vui đùa như hôm nay, ít nhất cũng quen cái mặt.
Mà sự tích của Cổ Thược trong quán cà phê này đã thành chuyện lưu truyền kinh điển, bề ngoài suất khí của cô, dung mạo hấp dẫn sau khi trang điểm của cô, cùng kỹ thuật đánh nhau danh truyền của cô, tất cả đều vô cùng mông lung, làm cho người ta tò mò.
Hiệp thiếu là cô, mỹ nữ cũng là cô, khi hiệp thiếu và mỹ nữ là cùng một người, thế giới bát quái nhất định sẽ triển khai mị lực của nó, Cổ Thược không muốn xuất danh cũng khó.
Bưng cốc nước uống một hớp, Cổ Thược phát hiện không chỉ có người hẹn còn chưa đến, mà ngay cả Chân Lãng đi đỗ xe kia cũng không thấy vào cửa.
Không đến là tốt nhất!
Cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã tới thời gian hẹn rồi, mà trước mặt còn chưa thấy ai đến. Không muốn lằng nhằng thêm nữa, Cổ Thược đứng lên, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Mới đứng lên, bồi bàn bưng một cái khay tới trước mặt cô, một chén trà sữa bá tước kiểu anh tản ra hương vị ngọt ngào được đặt xuống.
Cổ Thược giương mắt hỏi, bồi bàn vào chỉ một góc, “Tiên sinh bên kia mời ngài uống.”
Nhìn theo ánh mắt bồi bàn, nam tử anh tuấn trong góc giơ tay lên, giơ một ly cà phê lên không trung, gật đầu mỉm cười.
Cổ Thược không nghiên cứu hàng hiệu, nhưng loại khí chất này không lừa người được. Toàn bộ quán cà phê cáo cấp nhất, ngồi đó mà không bị những thiết bị trang trí tinh xảo làm nổi bật cũng không bị che khuất, càng không nói bị áp chế.
Chân Lãng là người hiếm thấy không chỉ có thể đơn giản dung hòa vào trong hoàn cảnh, còn có thể bộc lộ khí chất đặc biệt siêu nhiên, những nơi có hắn, tất cả những thứ bên cạnh đều hóa thành hư ảo, trở thành bối cảnh vì hắn mà sắp đặt.
Người đàn ông này mặc dù không có loại khí chất thần kỳ như Chân Lãng, nhưng trong quán cà phê xa hoa này tuyệt đối không keo kiệt, cử chỉ hào phóng tiêu sái.
Cổ Thược liếc mắt nhìn trà sữa trước mặt, ngoắc ngoắc ngón tay với bồi bàn, ý bảo đem trà sữa trả lại cho người đàn ông kia, đi về phía cửa.
“Cổ tiểu thư.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau, “Tôi đến muộn, một cốc trà sữa có thể đền tội được không?”
Cổ Thược dừng chân lại, quay đầu cười nhạt một tiếng, “Anh không phải còn đến sớm hơn tôi sao? Sao có thể nói là đến trễ?”
Có thể gọi tên cô lên, vậy đối tượng xem mặt hôm na
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1911/6045
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1911/6045
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt