Tiểu thuyết Ở Chung Thì Có Làm Sao Đâu-full
Lượt xem : |
5đường 4cong khuôn 1mặt cũng 8theo đó cthả lỏng.
1bCao Mỹ Hà f6kinh ngạc bnhìn chằm 1bchằm khuôn 6mặt tươi abcười của danh, phát 0hiện anh 3acười lên 70cực kỳ 5đẹp mắt, 6bhại trong 9lòng cô 71không tự 3chủ mà 5đập loạn.
3Hôm nay đổi 3blại là 0những cô 5egái khác, b9đối với b8sự theo 6bđuổi mãnh c9liệt của 35anh cũng 4sẽ không ecự tuyệt 06chứ? Một c4mực không d3nể mặt, 75hết lần dnày đến 18lần khác 36từ chối 24anh, nhất 4định anh 4cảm thấy drất thất 64bại.
7Hết cách cbrồi, cô 9chính là fcô gái không 4đáng yêu 2như vậy, aehoàn toàn 5bkhông chịu 6thua thế d7tiến công choa tươi acvà tiền 6bạc của 96anh, muốn 37trách cũng f3chỉ có 78thể trách 93anh tìm lầm 9đối tượng.
f"Sao elại nhìn danh như vậy?"
7Phát hiện 1bcô không 3echớp mắt 3mà nhìn echằm chằm e9vào mình, 7anh buồn 6cười ngả c4người về ephía trước, ffcố ý kéo 69gần khoảng 3cách hai d0người.
6"Không 9ccó, không 4có nha!"
cCô đỏ 7dmặt xấu d5hổ, liên 6tục không f2ngừng ngửa 3người ra b0sau, cảm bcgiác trên 52mặt sắp c8bốc khói e0rồi.
fe"Cao d1Mỹ Hà, 6thật ra 8bthì em thích 77anh có đúng 26không?" 0Anh đột 9nhiên thần 37bí hỏi.
7Cái đó 9câu hỏi cgiống như 50mũi tên 0bắn thẳng btắp vào 8tim Cao Mỹ bcHà, cô thiếu 3chút nữa atừ trên e2ghế salon 7nhảy dựng 2blên.
"Anh 3… anh ở ađâu mà 9tự tin như bvậy?"
00Cô không 62dám tin trừng 55lớn mắt, flắp bắp afchỉ trích canh.
3"Người 47làm ăn chính 52là dựa 2vào là kiểu 8tự tin này."
3Anh ngồi e7lại tư bthế cũ, dthoải mái 1ddựa sát 36vào thành 16ghế sa lon 29mềm mại, 0vẻ mặt e6tự do tự ctại. "Huống 0ehồ nếu 8em không 9dthích anh, 6tại sao 7phải đỏ 2mặt chứ?"
Chương 5
Phần 1
Thẳng thắn mà nói, thấy mặt cô ửng hồng, tâm trạng anh rất tốt. Ra xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, anh đã không nhớ rõ mình bao lâu rồi không thấy một cô gái đỏ mặt, cho nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
"Tôi. . . . . . Tôi trời sinh dễ đỏ mặt không được sao?" Cô cùng đường, cáu giận phản bác.
"Ok, em nói vậy thì anh chịu."
Anh cười to, đón nhận cách nói của cô. "Chẳng qua là nếu như em thật sự thích anh, cứ nói thẳng không sao, anh sẽ không để ý đâu."
Cao Mỹ Hà thật muốn cầm bình trà trước mặt lên đập mặt anh!
"Cái người này thật là. . . . . ."
"Hết thuốc chữa đúng không?"
Trí nhớ của anh không kém, nhớ lời bình cô dành cho mình. "Come on, em có thể đổi lời thoại không? Anh thuộc hết rồi đó."
". . . . . . Hừ!" Cô im lặng, chỉ hừ nhẹ để diễn tả bất mãn trong lòng.
"Em chờ anh chút, anh gọi điện thoại giải quyết vấn đề của em trước." Anh tốt bụng bỏ qua cho cô, không đợi cô đáp lại đã đứng dậy đi tới phòng sách, để lại mình cô trong phòng khách.
Giải quyết vấn đề gì? Cô đột nhiên không phản ứng kịp, đợi đến khi anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cô mới nhớ tới chuyện mình bị theo dõi.
Có lẽ anh có biện pháp giúp cô giải quyết chuyện này thật, Cao Mỹ Hà cảm thấy xúc động, không khống chế được máu trong mạch nhảy loạn …
Thật ra thì anh đối với cô vô cùng tốt, mặc dù nói anh là người tạo ra khốn cảnh trước mắt cho mình, nhưng thực chất anh cũng không có nghĩa vụ giải quyết vấn đề này cho cô.
Huống chi cô lại không đồng ý anh theo đuổi, coi như anh giả bộ không nhìn thấy sự rắc rối của cô, cô cũng hoàn toàn có thể thông cảm, nhưng anh không có làm như vậy, thậm chí anh còn tích cực vì cô tìm cách giải quyết.
Đối với truyền thông trong miệng anh, cô cũng không hiểu rõ, trong ấn tượng chính là mấy tên chó săn đào bới chuyện riêng tư của người khác, phàm là đối tượng truyền thông hứng thú, cho dù là tổ tông mười tám đời cũng có thể moi từ trong mộ ra.
Người bình thường như cô, căn bản không có sức đi chống lại sự ảnh hưởng của công chúng truyền thông, một khi bị để mắt tới, tám phần là biết rơi vào kết cục thân xác không còn, bị người ta chỉ chỏ, cho nên cô rất cảm tạ Nhiếp Quân nguyện ý ra tay giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn này.
Có lẽ cô nên tìm cách cảm tạ sự tốt bụng của anh, nhưng nên biểu đạt như thế nào lòng biết ơn của cô mới phải? Chẳng lẽ phải lấy thân báo đáp?!
Nghĩ tới đây, cả người cô nổi da gà, thầm mắng mình vớ vẩn.
Cô đã quyết định không cho anh cơ hội theo đuổi mình, sao còn có thể nghĩ đến chuyện “lấy thân báo đáp” chứ? Thật là không biết xấu hổ!
Cả ngày chắc đã mệt mỏi nên cô mới có suy nghĩ bậy bạ như vậy. Thật là tệ!
"Ổn rồi."
Lúc trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung thì Nhiếp Quân từ phòng sách đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn nói: "Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không có ai theo dõi em nữa."
Anh lấy tư cách Nhiếp thị Kim khống ra làm lợi thế, nói mấy lời với giới truyền thông, nếu tiếp tục có chuyện xảy ra với Cao Mỹ Hà, anh tuyệt đối sẽ dùng tất cả sức ảnh hưởng của bản thân ở giới tài chính, phá hủy các công ty truyền thông đó, quả nhiên nhận được thông báo toàn bộ truyền thông bỏ vũ khí đầu hàng, rối rít bày tỏ tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì liên quan đến Mỹ Hà tiểu thư.
Đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, mặc dù có chút cương quyết, chỉ là vì bảo vệ Cao Mỹ Hà, một chút cảm giác tội ác anh cũng không có.
"Thật không?" Cô khó nén mừng rỡ lộ ra nụ cười.
"Cô gái, ngàn vạn lần không nên hoài nghi anh nói." Anh nhíu mày, hình như đối với chuyện cô hoài nghi mình rất không đồng ý.
"Đàn ông lớn như thế nào?"
Cuối cùng cô cũng có tâm trạng đùa giỡn, như con nít quay vòng quanh anh.
"Anh luôn luôn như thế."
Anh nhún nhún vai, đem lời phê của cô thành khen tặng.
"Chậc!"
Cô nhẹ chậc một tiếng, nhìn anh từ trên xuống dưới. "Đàn ông giống như anh, tôi rất tò mò kiểu phụ nữ nào có thể khống chế được anh."
"Tin anh đi, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể khống chế anh." Anh rất tự phụ nói ra lời lẽ hùng hồn. "Trừ phi anh cam tâm tình nguyện."
"È hèm, người có suy nghĩ như anh, sẽ có cô gái ngốc nào ở chung với anh chứ?" Con heo tự đại này! Cô ở trong lòng không khách khí mắng anh một câu.
"Anh hi vọng em chính là cô gái ngốc kia." Anh không để ý, nhếch môi cười với cô.
"Chậc!"
Cô phì một tiếng, một giây tiếp theo không nhịn được bật cười.
Nhiếp Quân thấy cô cuối cùng cũng cười, trong không khí ngập tràn sự vui vẻ, hai người cứ như vậy ở đại sảnh Nhiếp gia nhìn nhau cười, hại người giúp việc kinh ngạc há to mồm, giống như thấy đĩa bay bay qua trên đầu vậy.
"Em xem, cười như vậy không phải rất tốt sao?"
Nhiếp Quân ngưng cười trước, thấy tóc cô có chút rối, không chút nghĩ ngợi vươn tay ra vén phần tóc rối của cô ra sau tai.
Cao Mỹ Hà cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau ……
Thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . . Thình thịch thình thịch thịch. . . . . .
Cô chìm đắm trong đôi mắt đen của anh, hơn nữa còn nghe rõ ràng tiếng tim đập mình mãnh liệt, thình thịch. . . . . . thình thịch thình thình thình. . . . . .
Mắt Nhiếp Quân tỏa ra trăm nghìn vôn điện, giống như một khối nam châm vô cùng lớn, không ngừng kéo cô lại gần, lại gần hơn …
"Mỹ Hà. . . . . ." Anh như đang thôi miên thầm tên của cô.
"Hả?"
Cô sững sờ, ngay sau đó đôi môi đỏ mọng bị anh hôn.
So với nụ hôn có ý trừng phạt ở nhà họ Nhiếp, nụ hôn bây giờ lại ấp ám và có chút nhiệt tình.
Cô cảm nhận được lưỡi anh đang ở trong miệng mình bừa bãi di chuyển, mút, tất
1bCao Mỹ Hà f6kinh ngạc bnhìn chằm 1bchằm khuôn 6mặt tươi abcười của danh, phát 0hiện anh 3acười lên 70cực kỳ 5đẹp mắt, 6bhại trong 9lòng cô 71không tự 3chủ mà 5đập loạn.
3Hôm nay đổi 3blại là 0những cô 5egái khác, b9đối với b8sự theo 6bđuổi mãnh c9liệt của 35anh cũng 4sẽ không ecự tuyệt 06chứ? Một c4mực không d3nể mặt, 75hết lần dnày đến 18lần khác 36từ chối 24anh, nhất 4định anh 4cảm thấy drất thất 64bại.
7Hết cách cbrồi, cô 9chính là fcô gái không 4đáng yêu 2như vậy, aehoàn toàn 5bkhông chịu 6thua thế d7tiến công choa tươi acvà tiền 6bạc của 96anh, muốn 37trách cũng f3chỉ có 78thể trách 93anh tìm lầm 9đối tượng.
f"Sao elại nhìn danh như vậy?"
7Phát hiện 1bcô không 3echớp mắt 3mà nhìn echằm chằm e9vào mình, 7anh buồn 6cười ngả c4người về ephía trước, ffcố ý kéo 69gần khoảng 3cách hai d0người.
6"Không 9ccó, không 4có nha!"
cCô đỏ 7dmặt xấu d5hổ, liên 6tục không f2ngừng ngửa 3người ra b0sau, cảm bcgiác trên 52mặt sắp c8bốc khói e0rồi.
fe"Cao d1Mỹ Hà, 6thật ra 8bthì em thích 77anh có đúng 26không?" 0Anh đột 9nhiên thần 37bí hỏi.
7Cái đó 9câu hỏi cgiống như 50mũi tên 0bắn thẳng btắp vào 8tim Cao Mỹ bcHà, cô thiếu 3chút nữa atừ trên e2ghế salon 7nhảy dựng 2blên.
"Anh 3… anh ở ađâu mà 9tự tin như bvậy?"
00Cô không 62dám tin trừng 55lớn mắt, flắp bắp afchỉ trích canh.
3"Người 47làm ăn chính 52là dựa 2vào là kiểu 8tự tin này."
3Anh ngồi e7lại tư bthế cũ, dthoải mái 1ddựa sát 36vào thành 16ghế sa lon 29mềm mại, 0vẻ mặt e6tự do tự ctại. "Huống 0ehồ nếu 8em không 9dthích anh, 6tại sao 7phải đỏ 2mặt chứ?"
Chương 5
Phần 1
Thẳng thắn mà nói, thấy mặt cô ửng hồng, tâm trạng anh rất tốt. Ra xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, anh đã không nhớ rõ mình bao lâu rồi không thấy một cô gái đỏ mặt, cho nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
"Tôi. . . . . . Tôi trời sinh dễ đỏ mặt không được sao?" Cô cùng đường, cáu giận phản bác.
"Ok, em nói vậy thì anh chịu."
Anh cười to, đón nhận cách nói của cô. "Chẳng qua là nếu như em thật sự thích anh, cứ nói thẳng không sao, anh sẽ không để ý đâu."
Cao Mỹ Hà thật muốn cầm bình trà trước mặt lên đập mặt anh!
"Cái người này thật là. . . . . ."
"Hết thuốc chữa đúng không?"
Trí nhớ của anh không kém, nhớ lời bình cô dành cho mình. "Come on, em có thể đổi lời thoại không? Anh thuộc hết rồi đó."
". . . . . . Hừ!" Cô im lặng, chỉ hừ nhẹ để diễn tả bất mãn trong lòng.
"Em chờ anh chút, anh gọi điện thoại giải quyết vấn đề của em trước." Anh tốt bụng bỏ qua cho cô, không đợi cô đáp lại đã đứng dậy đi tới phòng sách, để lại mình cô trong phòng khách.
Giải quyết vấn đề gì? Cô đột nhiên không phản ứng kịp, đợi đến khi anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cô mới nhớ tới chuyện mình bị theo dõi.
Có lẽ anh có biện pháp giúp cô giải quyết chuyện này thật, Cao Mỹ Hà cảm thấy xúc động, không khống chế được máu trong mạch nhảy loạn …
Thật ra thì anh đối với cô vô cùng tốt, mặc dù nói anh là người tạo ra khốn cảnh trước mắt cho mình, nhưng thực chất anh cũng không có nghĩa vụ giải quyết vấn đề này cho cô.
Huống chi cô lại không đồng ý anh theo đuổi, coi như anh giả bộ không nhìn thấy sự rắc rối của cô, cô cũng hoàn toàn có thể thông cảm, nhưng anh không có làm như vậy, thậm chí anh còn tích cực vì cô tìm cách giải quyết.
Đối với truyền thông trong miệng anh, cô cũng không hiểu rõ, trong ấn tượng chính là mấy tên chó săn đào bới chuyện riêng tư của người khác, phàm là đối tượng truyền thông hứng thú, cho dù là tổ tông mười tám đời cũng có thể moi từ trong mộ ra.
Người bình thường như cô, căn bản không có sức đi chống lại sự ảnh hưởng của công chúng truyền thông, một khi bị để mắt tới, tám phần là biết rơi vào kết cục thân xác không còn, bị người ta chỉ chỏ, cho nên cô rất cảm tạ Nhiếp Quân nguyện ý ra tay giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn này.
Có lẽ cô nên tìm cách cảm tạ sự tốt bụng của anh, nhưng nên biểu đạt như thế nào lòng biết ơn của cô mới phải? Chẳng lẽ phải lấy thân báo đáp?!
Nghĩ tới đây, cả người cô nổi da gà, thầm mắng mình vớ vẩn.
Cô đã quyết định không cho anh cơ hội theo đuổi mình, sao còn có thể nghĩ đến chuyện “lấy thân báo đáp” chứ? Thật là không biết xấu hổ!
Cả ngày chắc đã mệt mỏi nên cô mới có suy nghĩ bậy bạ như vậy. Thật là tệ!
"Ổn rồi."
Lúc trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung thì Nhiếp Quân từ phòng sách đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn nói: "Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không có ai theo dõi em nữa."
Anh lấy tư cách Nhiếp thị Kim khống ra làm lợi thế, nói mấy lời với giới truyền thông, nếu tiếp tục có chuyện xảy ra với Cao Mỹ Hà, anh tuyệt đối sẽ dùng tất cả sức ảnh hưởng của bản thân ở giới tài chính, phá hủy các công ty truyền thông đó, quả nhiên nhận được thông báo toàn bộ truyền thông bỏ vũ khí đầu hàng, rối rít bày tỏ tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì liên quan đến Mỹ Hà tiểu thư.
Đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, mặc dù có chút cương quyết, chỉ là vì bảo vệ Cao Mỹ Hà, một chút cảm giác tội ác anh cũng không có.
"Thật không?" Cô khó nén mừng rỡ lộ ra nụ cười.
"Cô gái, ngàn vạn lần không nên hoài nghi anh nói." Anh nhíu mày, hình như đối với chuyện cô hoài nghi mình rất không đồng ý.
"Đàn ông lớn như thế nào?"
Cuối cùng cô cũng có tâm trạng đùa giỡn, như con nít quay vòng quanh anh.
"Anh luôn luôn như thế."
Anh nhún nhún vai, đem lời phê của cô thành khen tặng.
"Chậc!"
Cô nhẹ chậc một tiếng, nhìn anh từ trên xuống dưới. "Đàn ông giống như anh, tôi rất tò mò kiểu phụ nữ nào có thể khống chế được anh."
"Tin anh đi, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể khống chế anh." Anh rất tự phụ nói ra lời lẽ hùng hồn. "Trừ phi anh cam tâm tình nguyện."
"È hèm, người có suy nghĩ như anh, sẽ có cô gái ngốc nào ở chung với anh chứ?" Con heo tự đại này! Cô ở trong lòng không khách khí mắng anh một câu.
"Anh hi vọng em chính là cô gái ngốc kia." Anh không để ý, nhếch môi cười với cô.
"Chậc!"
Cô phì một tiếng, một giây tiếp theo không nhịn được bật cười.
Nhiếp Quân thấy cô cuối cùng cũng cười, trong không khí ngập tràn sự vui vẻ, hai người cứ như vậy ở đại sảnh Nhiếp gia nhìn nhau cười, hại người giúp việc kinh ngạc há to mồm, giống như thấy đĩa bay bay qua trên đầu vậy.
"Em xem, cười như vậy không phải rất tốt sao?"
Nhiếp Quân ngưng cười trước, thấy tóc cô có chút rối, không chút nghĩ ngợi vươn tay ra vén phần tóc rối của cô ra sau tai.
Cao Mỹ Hà cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau ……
Thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . . Thình thịch thình thịch thịch. . . . . .
Cô chìm đắm trong đôi mắt đen của anh, hơn nữa còn nghe rõ ràng tiếng tim đập mình mãnh liệt, thình thịch. . . . . . thình thịch thình thình thình. . . . . .
Mắt Nhiếp Quân tỏa ra trăm nghìn vôn điện, giống như một khối nam châm vô cùng lớn, không ngừng kéo cô lại gần, lại gần hơn …
"Mỹ Hà. . . . . ." Anh như đang thôi miên thầm tên của cô.
"Hả?"
Cô sững sờ, ngay sau đó đôi môi đỏ mọng bị anh hôn.
So với nụ hôn có ý trừng phạt ở nhà họ Nhiếp, nụ hôn bây giờ lại ấp ám và có chút nhiệt tình.
Cô cảm nhận được lưỡi anh đang ở trong miệng mình bừa bãi di chuyển, mút, tất
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2650/3486
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2650/3486
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt