Tiểu thuyết Nuôi Vợ Để Yêu-full
Lượt xem : |
n nhà quen thuộc, chăn ấm áp.
Cô sờ trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi thở chậm lại, mới bình tĩnh lầm bầm: “Chỉ là mơ, chỉ là mơ………”
Chỉ là giấc mơ năm năm trước, Nhuế Diệp đã trở về, anh không phải không cần…….. Không, anh không cần cô nữa, anh đã có một người bạn gái rất tốt……..
Cảnh hai người họ hôn nhau mãnh liệt hồi sáng lại hiện lên trong đầu cô, cô vội vàng lắc đầu.
Không phải mơ, là thật, anh thật sự không cần cô nữa, đầu tựa vào chăn, cô khó chịu nức nở, từ lúc mười tuổi gặp chỉ thích mình anh, nhưng đã mười năm rồi, bây giờ cô nên làm thế nào?
Cô tình nguyện anh ở nước ngoài, mãi mãi không trở về, ít nhất cô còn hi vọng, cô có thể ảo tưởng anh thích cô, cô một mực chờ anh, ôm ảo tưởng chờ anh, nhưng anh trở về lại dẫn theo một cô gái, cô nên làm gì đây?
Chỉ là người thân…….. người thân……. Đột nhiên đầu cô rất đau, ôm chặt đầu, cơn đau nhức nhối hành hạ cô làm cô khó chịu.
“Tiểu Hinh, xuống ăn cơm tối đi.” Là quản gia Trần.
“Vâng ạ.” Khó chịu ngẩng đầu lên, giọng nói cô vẫn bình thường, không khác gì thường này, vì cô phải nhịn.
Đã đến giờ ăn cơm tối? Cô đã nằm trên giường bao lâu vậy? Đầu đang choáng váng, cô lảo đảo bước xuống giường, thay quần áo ở nhà rồi đi tới phòng ăn.
Ninh Hinh Nhi còn chưa đi vào phòng ăn, đã nghe thấy tiếng cười nói, cô chần chừ đứng cách đó không xa, cô cảm thấy lúc này mình như là người ngoài, mà cô đứng ở đây, không ai phát hiện.
“Tiểu Hinh, mau vào đi.” Là giọng nói hiền lành của bác Trần cứu vớt Ninh Hinh Nhi.
“Thật xin lỗi, cháu đến muộn.” Giờ ăn cơm nhà họ Nhuế rất quy củ, từ phi không ăn, nếu không không có người đến muộn.
“Nhanh ngồi đi, đang chờ cháu đấy.” Hình như tâm trạng Nhuế Lập Ngôn rất tốt.
“Vâng.” Mặt Ninh Hinh Nhi tái nhợt, cô ngồi đối diện Nhuế Diệp, chỗ lúc trước của cô đã bị Đại Lục chiếm mất.
Nhuế Lập Ngôn nói chuyện với Đại Lục rất vui vẻ, chỉ có Ninh Hinh Nhi im lặng không nói gì, lẳng lặng ăn cơm.
“Ơ, tại sao hôm nay cái loa không nói gì vậy?” Nhuế Lập Ngôn cười trêu.
“Làm gì có ạ, chỉ là cháu….. mệt mỏi thôi.” Ninh Hinh Nhi làm nũng nói.
“Ha ha, chú còn tưởng Nhuế Diệp trở về, cháu vui vẻ không ngủ được ba ngày ba đếm đấy.” Nhuế Lập Ngôn vừa ăn cơm vừa quan sát mấy người trẻ tuổi.
Đại Lục như tiểu thư nhà giàu, cười nói tự nhiên; còn Ninh Hinh Nhi chỉ cúi đầu, không ngừng ăn cơm; Nhuế Diệp thì càng kỳ lạ, ít khi uống rượu đỏ, anh rất ít khi uống rượu.
“Chú!” Ninh Hinh Nhi nũng nịu.
“Được rồi, cháu muốn làm thục nữ, chú không phản đối, nhưng Đại Lục không phải người lạ, cháu đừng khách sáo.” Nhìn thấu tâm trạng của từng người, cuối cùng Nhuế Lập Ngôn nhìn Ninh Hinh Nhi, đứa bé này không nên để tâm mấy chuyện vụn vặt thì tốt hơn.
Ninh Hinh Nhi ở nhà họ Nhuế mấy năm, Nhuế Lập Ngôn đã coi cô như con mình rồi, Nhuế Diệp không thích cô, cũng không còn cách nào, “Tiểu Hinh, chuyện lúc trước chú nói với cháu, cháu định như thế nào?”
“Chú, chuyện gì vậy?” Nhuế Diệp luôn không mở miệng bỗng nói chuyện.
“Chú nghĩ lúc cháu hai mươi tuổi đã cho cháu đi du học, hiện tại Tiểu Hinh cũng hai mươi tuổi rồi, chú muốn cho nó đi du lịch, học tập cũng tốt, du lịch cũng tốt, có thêm kiến thức chứ sao.”
Mọi người im lặng đến đáng sợ, Nhuế Lập Ngôn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nhuế Diệp, Ninh Hinh Nhi len lén nhìn Nhuế Diệp.
“Quả thật chú nói rất có lý, chú muốn Tiểu Hinh đi nước nào vậy?” Dường như Đại Lục không cảm thấy gì nên vẫn cười hỏi.
“Tuỳ Tiểu Hinh thôi.” Nhuế Lập Ngôn quay đầu hỏi Ninh Hinh Nhi: “Tiểu Hinh, cháu muốn đi đâu?”
“Cháu……….” Ninh Hinh Nhi buồn rầu, cô không muốn rời nước, chưa quen cuộc sống nơi đây, cô sợ một mình ở nước ngoài.
“Chú, không nên để Hinh Nhi ra khỏi nước, cháu cảm thấy giáo dục trong nước rất tốt, mà một mình cô ấy đi, cháu lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.” Nhuế Diệp lên tiếng, nói hợp tình hợp lý.
Ninh Hinh Nhi mong đợi nhìn Nhuế Diệp, thế nhưng đúng lúc anh cúi đầu, cho nên hai người không nhìn nhau.
Cô có thể coi cách anh nói chứng tỏ anh không muốn cô đi không? Ninh Hinh Nhi cười ngọt ngào.
“Được, chuyện Tiểu Hinh không vội, nhưng chuyện của cháu……….” Nhuế Lập Ngôn làm bộ không thấy sóng lớn mãnh liệt giữa họ, cũng làm bộ như không có chuyện gì.
“Chuyện của cháu?” Khó hiểu nhìn chú, Nhuế Diệp thấy Đại Lục thẹn thùng cúi đầu, trong lòng căng thẳng, có dự cảm xấu.
“Trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cháu đã dẫn người về, còn nói gì………” Nhuế Lập Ngôn cười mắng.
“Không, không phải như chú nghĩ đâu ạ.” Đại Lục cắt lời Nhuế Lập Ngôn, “Thật ra cháu và Nhuế Diệp chỉ là bạn bè.”
Chỉ là bạn bè? Vài ánh mắt nhìn họ, bạn bè mà mập mờ vậy sao?
Nhuế Lập Ngôn lấy lại tinh thần, “Ha ha, thật sao?”
Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Nhuế Diệp, thì ra không phải quan hệ nam nữ, bị coi như người yêu, anh cố ý hay vô ý vậy?
Nhuế Diệp cau mày, cúi đầu không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Nhuế Lập Ngôn vẫn muốn đùa, thân thiết nói với Đại Lục: “Nhưng mà chú nghĩ Tiểu Diệp chịu dẫn cháu về, chắc chắn có ý đặc biệt đó.”
Lạnh lùng liếc mắt người chú thích chơi đùa, Nhuế Diệp chỉ có thể không nói gì, nói thật, sợ làm tổn thương tự ái của Đại Lục; không nói thật, nhất định Đại Lục sẽ hiểu lầm, xem ra tí nữa, anh nên giải thích với Đại Lục.
Ninh Hinh Nhi thấy Nhuế Diệp không lên tiếng, ngược lại yên lặng, tâm trạng mới thoải mái chút lại không yên, thức ăn phong phú trước mặt cô thành hư cô, nhất thời cô không muốn ăn.
Thấy Nhuế Diệp im lặng, Đại Lục thẹn thùng, cô hiểu ra, có lẽ giống như anh nói, cô không thích anh, chỉ là thói quen thôi, Ninh Hinh Nhi bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi sự kiên trì mười năm nay của mình, có lẽ vì không chiếm được nên khó chịu trong lòng, cho nên cô mới dây dưa với anh như thế.
“Hai người rất xứng đôi.” Đang im lặng ăn cơm, Ninh Hinh Nhi chợt nói như vậy, sau đó khi thả một quả bom nổ mạnh như vậy, lại nói: “Chú à, nước Pháp, cháu muốn đi Pháp.”
Nước Pháp và Đài Loan rất xa nhau, như vậy cô có thể quên được tình yêu say đắm mười năm nay của mình, cô sẽ dùng khoảng cách để đặt dấu chấm hết cho tình yêu không có kết quả này, nước Pháp cũng không xa nước Anh Nhuế Diệp đã từng du học.
“Thật sao?” Nhuế Lập Ngôn suy nghĩ nhìn cô, “Đúng lúc con trai giám đốc Lý ở bên đó, có thể chăm sóc cháu.”
Tay cầm đũa hơi run rẩy, con trai giám đốc Lý? Tên nhóc bất cần đời đó sao? Dường như Nhuế Diệp hiểu dụng ý của Nhuế Lập Ngôn.
“Nước Pháp rất tốt đó, phụ nữ đều thích những nơi lãng mạn.” Đại Lục cười nói.
Mỗi người cướp một tiếng, duy chỉ có Nhuế Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm.
Chương 4
Ở trong bồn tắm 20 phút, dùng tinh dầu cỏ huân y để thư giãn, sau đó Ninh Hinh Nhi từ từ đứng dậy, lâu khô người, mặc áo choàng vào, thắt nhanh dây áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.
“Sao anh lại ở đây?” Ninh Hinh Nhi cau mày, nhìn người đàn ông đang ở trong phòng cô, không kiêng kỵ gì nằm trên giường cô.
Nhuế Diệp nhìn cô từ trên xuống dưới, thu hết vẻ xinh đẹp sau khi tắm của cô vào mắt, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Em thật muốn đi nước Pháp?”
“Đúng vậy.” Cô đi tới bàn tra
Cô sờ trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi thở chậm lại, mới bình tĩnh lầm bầm: “Chỉ là mơ, chỉ là mơ………”
Chỉ là giấc mơ năm năm trước, Nhuế Diệp đã trở về, anh không phải không cần…….. Không, anh không cần cô nữa, anh đã có một người bạn gái rất tốt……..
Cảnh hai người họ hôn nhau mãnh liệt hồi sáng lại hiện lên trong đầu cô, cô vội vàng lắc đầu.
Không phải mơ, là thật, anh thật sự không cần cô nữa, đầu tựa vào chăn, cô khó chịu nức nở, từ lúc mười tuổi gặp chỉ thích mình anh, nhưng đã mười năm rồi, bây giờ cô nên làm thế nào?
Cô tình nguyện anh ở nước ngoài, mãi mãi không trở về, ít nhất cô còn hi vọng, cô có thể ảo tưởng anh thích cô, cô một mực chờ anh, ôm ảo tưởng chờ anh, nhưng anh trở về lại dẫn theo một cô gái, cô nên làm gì đây?
Chỉ là người thân…….. người thân……. Đột nhiên đầu cô rất đau, ôm chặt đầu, cơn đau nhức nhối hành hạ cô làm cô khó chịu.
“Tiểu Hinh, xuống ăn cơm tối đi.” Là quản gia Trần.
“Vâng ạ.” Khó chịu ngẩng đầu lên, giọng nói cô vẫn bình thường, không khác gì thường này, vì cô phải nhịn.
Đã đến giờ ăn cơm tối? Cô đã nằm trên giường bao lâu vậy? Đầu đang choáng váng, cô lảo đảo bước xuống giường, thay quần áo ở nhà rồi đi tới phòng ăn.
Ninh Hinh Nhi còn chưa đi vào phòng ăn, đã nghe thấy tiếng cười nói, cô chần chừ đứng cách đó không xa, cô cảm thấy lúc này mình như là người ngoài, mà cô đứng ở đây, không ai phát hiện.
“Tiểu Hinh, mau vào đi.” Là giọng nói hiền lành của bác Trần cứu vớt Ninh Hinh Nhi.
“Thật xin lỗi, cháu đến muộn.” Giờ ăn cơm nhà họ Nhuế rất quy củ, từ phi không ăn, nếu không không có người đến muộn.
“Nhanh ngồi đi, đang chờ cháu đấy.” Hình như tâm trạng Nhuế Lập Ngôn rất tốt.
“Vâng.” Mặt Ninh Hinh Nhi tái nhợt, cô ngồi đối diện Nhuế Diệp, chỗ lúc trước của cô đã bị Đại Lục chiếm mất.
Nhuế Lập Ngôn nói chuyện với Đại Lục rất vui vẻ, chỉ có Ninh Hinh Nhi im lặng không nói gì, lẳng lặng ăn cơm.
“Ơ, tại sao hôm nay cái loa không nói gì vậy?” Nhuế Lập Ngôn cười trêu.
“Làm gì có ạ, chỉ là cháu….. mệt mỏi thôi.” Ninh Hinh Nhi làm nũng nói.
“Ha ha, chú còn tưởng Nhuế Diệp trở về, cháu vui vẻ không ngủ được ba ngày ba đếm đấy.” Nhuế Lập Ngôn vừa ăn cơm vừa quan sát mấy người trẻ tuổi.
Đại Lục như tiểu thư nhà giàu, cười nói tự nhiên; còn Ninh Hinh Nhi chỉ cúi đầu, không ngừng ăn cơm; Nhuế Diệp thì càng kỳ lạ, ít khi uống rượu đỏ, anh rất ít khi uống rượu.
“Chú!” Ninh Hinh Nhi nũng nịu.
“Được rồi, cháu muốn làm thục nữ, chú không phản đối, nhưng Đại Lục không phải người lạ, cháu đừng khách sáo.” Nhìn thấu tâm trạng của từng người, cuối cùng Nhuế Lập Ngôn nhìn Ninh Hinh Nhi, đứa bé này không nên để tâm mấy chuyện vụn vặt thì tốt hơn.
Ninh Hinh Nhi ở nhà họ Nhuế mấy năm, Nhuế Lập Ngôn đã coi cô như con mình rồi, Nhuế Diệp không thích cô, cũng không còn cách nào, “Tiểu Hinh, chuyện lúc trước chú nói với cháu, cháu định như thế nào?”
“Chú, chuyện gì vậy?” Nhuế Diệp luôn không mở miệng bỗng nói chuyện.
“Chú nghĩ lúc cháu hai mươi tuổi đã cho cháu đi du học, hiện tại Tiểu Hinh cũng hai mươi tuổi rồi, chú muốn cho nó đi du lịch, học tập cũng tốt, du lịch cũng tốt, có thêm kiến thức chứ sao.”
Mọi người im lặng đến đáng sợ, Nhuế Lập Ngôn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nhuế Diệp, Ninh Hinh Nhi len lén nhìn Nhuế Diệp.
“Quả thật chú nói rất có lý, chú muốn Tiểu Hinh đi nước nào vậy?” Dường như Đại Lục không cảm thấy gì nên vẫn cười hỏi.
“Tuỳ Tiểu Hinh thôi.” Nhuế Lập Ngôn quay đầu hỏi Ninh Hinh Nhi: “Tiểu Hinh, cháu muốn đi đâu?”
“Cháu……….” Ninh Hinh Nhi buồn rầu, cô không muốn rời nước, chưa quen cuộc sống nơi đây, cô sợ một mình ở nước ngoài.
“Chú, không nên để Hinh Nhi ra khỏi nước, cháu cảm thấy giáo dục trong nước rất tốt, mà một mình cô ấy đi, cháu lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.” Nhuế Diệp lên tiếng, nói hợp tình hợp lý.
Ninh Hinh Nhi mong đợi nhìn Nhuế Diệp, thế nhưng đúng lúc anh cúi đầu, cho nên hai người không nhìn nhau.
Cô có thể coi cách anh nói chứng tỏ anh không muốn cô đi không? Ninh Hinh Nhi cười ngọt ngào.
“Được, chuyện Tiểu Hinh không vội, nhưng chuyện của cháu……….” Nhuế Lập Ngôn làm bộ không thấy sóng lớn mãnh liệt giữa họ, cũng làm bộ như không có chuyện gì.
“Chuyện của cháu?” Khó hiểu nhìn chú, Nhuế Diệp thấy Đại Lục thẹn thùng cúi đầu, trong lòng căng thẳng, có dự cảm xấu.
“Trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cháu đã dẫn người về, còn nói gì………” Nhuế Lập Ngôn cười mắng.
“Không, không phải như chú nghĩ đâu ạ.” Đại Lục cắt lời Nhuế Lập Ngôn, “Thật ra cháu và Nhuế Diệp chỉ là bạn bè.”
Chỉ là bạn bè? Vài ánh mắt nhìn họ, bạn bè mà mập mờ vậy sao?
Nhuế Lập Ngôn lấy lại tinh thần, “Ha ha, thật sao?”
Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Nhuế Diệp, thì ra không phải quan hệ nam nữ, bị coi như người yêu, anh cố ý hay vô ý vậy?
Nhuế Diệp cau mày, cúi đầu không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Nhuế Lập Ngôn vẫn muốn đùa, thân thiết nói với Đại Lục: “Nhưng mà chú nghĩ Tiểu Diệp chịu dẫn cháu về, chắc chắn có ý đặc biệt đó.”
Lạnh lùng liếc mắt người chú thích chơi đùa, Nhuế Diệp chỉ có thể không nói gì, nói thật, sợ làm tổn thương tự ái của Đại Lục; không nói thật, nhất định Đại Lục sẽ hiểu lầm, xem ra tí nữa, anh nên giải thích với Đại Lục.
Ninh Hinh Nhi thấy Nhuế Diệp không lên tiếng, ngược lại yên lặng, tâm trạng mới thoải mái chút lại không yên, thức ăn phong phú trước mặt cô thành hư cô, nhất thời cô không muốn ăn.
Thấy Nhuế Diệp im lặng, Đại Lục thẹn thùng, cô hiểu ra, có lẽ giống như anh nói, cô không thích anh, chỉ là thói quen thôi, Ninh Hinh Nhi bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi sự kiên trì mười năm nay của mình, có lẽ vì không chiếm được nên khó chịu trong lòng, cho nên cô mới dây dưa với anh như thế.
“Hai người rất xứng đôi.” Đang im lặng ăn cơm, Ninh Hinh Nhi chợt nói như vậy, sau đó khi thả một quả bom nổ mạnh như vậy, lại nói: “Chú à, nước Pháp, cháu muốn đi Pháp.”
Nước Pháp và Đài Loan rất xa nhau, như vậy cô có thể quên được tình yêu say đắm mười năm nay của mình, cô sẽ dùng khoảng cách để đặt dấu chấm hết cho tình yêu không có kết quả này, nước Pháp cũng không xa nước Anh Nhuế Diệp đã từng du học.
“Thật sao?” Nhuế Lập Ngôn suy nghĩ nhìn cô, “Đúng lúc con trai giám đốc Lý ở bên đó, có thể chăm sóc cháu.”
Tay cầm đũa hơi run rẩy, con trai giám đốc Lý? Tên nhóc bất cần đời đó sao? Dường như Nhuế Diệp hiểu dụng ý của Nhuế Lập Ngôn.
“Nước Pháp rất tốt đó, phụ nữ đều thích những nơi lãng mạn.” Đại Lục cười nói.
Mỗi người cướp một tiếng, duy chỉ có Nhuế Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm.
Chương 4
Ở trong bồn tắm 20 phút, dùng tinh dầu cỏ huân y để thư giãn, sau đó Ninh Hinh Nhi từ từ đứng dậy, lâu khô người, mặc áo choàng vào, thắt nhanh dây áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.
“Sao anh lại ở đây?” Ninh Hinh Nhi cau mày, nhìn người đàn ông đang ở trong phòng cô, không kiêng kỵ gì nằm trên giường cô.
Nhuế Diệp nhìn cô từ trên xuống dưới, thu hết vẻ xinh đẹp sau khi tắm của cô vào mắt, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Em thật muốn đi nước Pháp?”
“Đúng vậy.” Cô đi tới bàn tra
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2700/3536
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2700/3536
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt