watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn hay - Nợ anh lời xin lỗi

Lượt xem :
tàu là tôi phải ngừng bánh.

Hết học kỳ hai năm hai, tôi vào Sài Gòn du lịch để giết thời gian nghỉ hè rảnh rỗi của mình.

Tôi vào Nam chơi và ở tại nhà bác họ trong trung tâm thành phố của sự xa hoa và diễm lệ. Bác tôi làm quản lý xuất nhập khẩu, thường phải đi công tác, không có thời gian tiếp đón tôi. Nên hầu như, tôi tự sinh tự diệt, tự đến và tự đi. Ở Sài Gòn xa lạ, bỗng chốc, tôi cảm thấy chẳng còn thú vị.

Một buổi chiều nhập nhoạng tranh tối tranh sáng, tôi đang chán nản giữa lòng Sài Gòn thì trời bỗng đổ một cơn mưa ào ào như trút. Trong tích tắc, tôi ướt như chuột lột. Một lúc lâu sau, trời mới quang quang mây tạnh. Tôi đang ngửa mặt than trời, trách phận hên xui thì một chiếc xe BMW màu đen đi đến, dừng ngay bên cạnh.

Người ngồi ghế sau hạ cửa kính xe xuống, cất giọng miền Bắc:

- Em về đâu, anh đưa em về.

Như vớ được đồng hương, tôi chui tọt trong xe không chút đắn đo. Những giọt nước mưa trên người tôi nhỏ xuống, ướt loang lổ chiếc đệm xe đắt tiền.

Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ: ''I'm sorry - tôi rất tiếc.''

Anh ta nhún vai đúng kiểu: ''You are welcome - không có gì.''

Giây phút ấy, ước muốn có người yêu đại gia đưa đón bằng xe bốn bánh bốc lên trong đầu tôi mãnh liệt.

Đó là lần đầu tiên, tôi và Thanh gặp nhau. Anh hơn tôi mười tuổi. Và dĩ nhiên, anh đã đi làm từ rất lâu về trước rồi. Sự lịch lãm, chín chắn của người đàn ông trưởng thành bỗng vô cùng hấp dẫn tôi.

Và tôi bắt đầu ngã mình vào vòng tay rắn chắc và từng trải của anh.


Anh làm việc trong Sài Gòn, còn tôi học ngoài Hà Nội. Công việc anh không thể chuyển dời nhưng việc học của tôi, tôi nghĩ, tôi có thể...

Tôi bắt đầu bỏ học và trốn biệt tích hàng tháng để trốn vào lưới tình miền Nam. Trong thời gian ấy, tôi tuyệt giao với các mối quan hệ. Duy chỉ có Dương là cứ lặng lẽ bên tôi.

Một hôm, sinh nhật Dương. Tôi chuẩn bị cho anh một bữa tiệc nho nhỏ, có nến có hoa và chỉ có hai chúng tôi. Đến thời khắc quan trọng, tôi tắt điện cho Dương chuẩn bị thổi nến và nguyện ước. Hai mươi ngọn nến xanh vàng le lói những tia sáng yếu ớt trong màn đêm, phản chiếu đôi mắt anh long lanh lạ thường. Tôi thất thần suýt phun ra câu: ''Mắt anh sáng như mắt cú vọ'' thì Thanh gọi điện đến.

Tôi rất muốn tắt máy nhưng chợt nhớ Thanh chẳng bao giờ gọi cho tôi những lúc muộn thế này. Có một lần, gần hai giờ sáng anh gọi là lúc anh bị nổ lốp xe ở ngoại ô thành phố. Tuy chẳng giúp được gì anh nhưng nói chuyện với tôi, anh bảo đó là động viên tinh thần lớn nhất. Trái tim tôi khi ấy vui sướng đập nhanh rộn ràng. Giờ đây, nhìn dãy số thân thuộc của Thanh, tôi không kềm được lòng. Tôi lí nhí với Dương:

- Xin lỗi.

- Không sao, em nghe đi. - Dương đẩy tôi ra nghe điện thoại.

Trong ánh sáng mờ ảo, tôi không nhìn ra được nét biểu cảm nào trên khuôn mặt Dương nhưng giọng anh nghe có chút khàn đặc.

- Hello. - Tôi bắt máy.

- I miss you. - Đầu dây bên kia lên tiếng.

- Me too. - Tôi mỉm cười đáp lại.

Anh vốn đi du học và làm việc tại nước ngoài nhiều năm nên chúng tôi thường nói chuyện với nhau bằng Tiếng Anh như thế. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình được hội nhập với thế giới thượng lưu. Chẳng phải, người biết nhiều ngôn ngữ toàn là những người đẳng cấp và tài giỏi đó thôi.

Nhưng một người bạn thương yêu nửa đêm nửa hôm, bỗng dưng nói nhớ nhung bạn. Thì chắc chắn là có vấn đề. Thật vậy, dù lòng tôi tê tê lâng lâng dư vị ngọt ngào nhưng thành thật mà nói cảm giác ấy vừa mừng, lại vừa lo. Có khi nào điểm cuối của nỗi nhớ là nơi bắt đầu của sự chia xa?

Thanh không nói gì thêm với tôi thì đã cúp máy.

- Thôi em ngủ sớm đi, tạm biệt em.

Ba tiếng tút, tút tút vọng lại khiến đầu óc tôi điên đảo. Trực giác phụ nữ mách bảo có điều gì đó rất không bình thường.

Tôi chạy vào trong tìm túi xách, tôi rất muốn trở về.

Trong căn phòng, đèn đã được bật đèn sáng, bánh sinh nhật đã được dọn, Dương đang ngồi xem TV.

Tôi nhìn anh:

- Em phải đi.

Đáp lại tôi là sự im lặng.

Tôi tự cảm thấy mình thật xấu xa và độc ác. Lẽ ra, ngày sinh nhật của Dương vô cùng vui vẻ và náo nhiệt bên bạn bè. Nhưng vì tôi không hợp với họ nên anh một lần trọng sắc, khinh bạn để cuối cùng, tôi lại rời bỏ anh mà đi.

Nhưng biết phải làm sao đây? Tình yêu là đoạn cảm xúc khó kiểm soát nhất. Tôi có thể miễn cưỡng ở lại với anh nhưng trái tim tôi lại không ngừng nghĩ về người đàn ông ấy. Tôi sợ mình không làm tốt thì sẽ lộ, tôi vốn tham lam khi muốn có cả Thanh và Dương. Một người cực Nam, một người cực Bắc, có hạnh phúc nào hơn.

Nhưng tôi không hề biết, khi Dương im lặng nhìn tôi ra đi, thực ra vì anh đã biết tất cả, đã hiểu tất cả. Anh lặng lẽ bên tôi là chờ tôi lựa chọn và có lẽ, tôi đã tự mình đi đến đoạn cuối con đường của anh.

4.

Tôi trở về nhà trọ của mình trằn trọc đến 5 giờ sáng thì hớt hơ hớt hải mua vé bay vào Sài Gòn.

Tôi chọn ô ghế hạng sang bởi từ hồi ở bên Thanh, ví tiền của tôi vô cùng rủng rỉnh. Tôi nghiễm nhiên tiêu tiền của anh và dĩ nhiên cũng mất đi một số thứ tương ứng.

Có điều, đó là do tôi cam tâm tình nguyện nên chẳng cảm thấy chút thiệt thòi cho mình. Như thế, tôi tự gọi đó là tình yêu say đắm.

Mười một giờ trưa, tôi đáp máy bay xuống Sài Gòn.

Tôi bắt taxi đến công ty của Thanh và không hề báo trước. Tôi muốn gây cho anh sự bất ngờ. Sau mỗi giờ ăn trưa, anh thói quen vào quán Cà phê đối diện, ngồi cùng một vị trí, nhâm nhi một tách nâu đen đắng ngắt. Tôi quyết định vào đó ngồi chờ.

Nhưng hôm nay, trong quán đó, tại chỗ đó, đã có một người phụ nữ và cậu bé nhỏ. Tôi ngẩn ngơ, tiếc nuối, vào ngồi phía sau chị ta.

Cậu bé chừng bốn tuổi, líu la líu lô bên cạnh mẹ thứ giọng miền Nam đầy hơi gió.

''Cậu bé này có thiên phú nói tiếng Anh'' - tôi thầm nghĩ.

Gần mười hai giờ trưa, quán Cà phê tự động bật sang bản nhạc ballat nhẹ nhàng và dễ ru ngủ. Tôi nằm vẹo đầu một bên, thiu thiu giấc mộng xuân giữa đêm hè.

Trong thứ ánh nắng nhàn nhạt của một ngày mùa hạ dịu nhẹ, anh khoan thai, bước chầm chậm về phía tôi.

Anh cất tiếng gọi:

- Bà xã.

Bà xã, vợ yêu là tiếng gọi thuộc về cảnh giới cao nhất của một mối quan hệ nghiêm túc.

Anh chưa bao giờ gọi tôi như thế. Giọng anh trầm ấm và rất đỗi dịu dàng tựa như một làn gió chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng tôi.

- Anh đến rồi à?

- Ừ. Em chờ có lâu không?

- Không lâu.

Dù có càn khôn thay đổi, thế giới chuyển dời, đợi anh chính là niềm hạnh phúc. Tôi vốn muốn nói một câu sến súa, văn vẻ cho hợp với ngữ cảnh. Thì tiếng một đứa trẻ con lanh lảnh cất lên:

- Bố. Bố.

Tôi như người đang bị mộng du choàng tỉnh giấc, thì đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Xa xa đằng kia, nơi đằng sau cánh cửa, những bóng áo trắng thấp thoáng, lập lờ.

Nếu anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió thì hạnh phúc cũng chỉ là thoáng qua.

Một thứ mùi nồng nồng lan tỏa trong không khí. Thứ mùi ấy vừa quen mà vừa lạ. Tôi mất gần một phút để nhận ra, đó chính là bệnh viện.

Thì ra là mơ. À, không. Không phải mơ. Mà là tôi đang tự ảo tưởng sự hiện thực của người khác.

Những câu nói ấy, đích thị là của anh nhưng là của anh dành cho một người khác. Thì ra, tôi đang yêu người đàn ông của người khác. Trong mối quan hệ ấy, tôi bỗng biến thành một kẻ thứ ba không rõ ràng.


- Em tỉnh r
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1475/2311
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT