Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Lượt xem : |
lại sao ? Trả lại thế nào ?
Gấu mèo ‘‘hừ hừ’’ nói : ‘‘Sau này đến ị trước cửa nhà hắn, trả lại cho hắn!’’
Tiểu hồ ly tròn mắt ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó thì thấy ca ca khoa trương vừa đi ra vừa mắng chửi, phía sau đương nhiên là Tuấn Thúc vạn năm mới thấy mặt méo xệch một lần. Khi ca ca khoa trương đến gần, Tang Chỉ mới nghe thấy hắn kêu la : ‘‘May cho hắn là Tuấn Thúc đệ tính khí tốt. Đây là Kê thần gì chứ ? Đúng là đồ ngạo mạn, dám bảo công tử Phượng tộc ta đi bắt tên bắt trộm gà cho ông ta, không bắt được tên trộm gà thì không nói chuyện gì hết. Tên trộm gà này...’’
Tuấn Ngạn đang nói thì dừng lại, quay sang nhìn Tang Chỉ, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn giọng. Một bên là lửa cháy đùng đùng, một bên là tiểu hồ ly đang cùng con mèo béo, mỗi người ôm một chiếc đùi gà bóng mỡ gặm sung sướng.
Bị bắt quả tang tại trận, thực ra tiểu hồ ly cũng rất lúng túng, nhe răng cười nói: Hi, hi! Ca ca khoa trương, huynh có muốn cùng ăn không ?
Tuấn Ngạn hiếm khi bị hỏi đến mức mặt nổi đầy gân xanh, phượng hoàng cao ngạo từ trước đến nay luôn lạnh lùng cũng trừng mắt: ‘‘Xem ra....tên trộm gà chúng ta phải tìm đang ở đây.’’
---Tên trộm gà---
Tang Chỉ thấy phượng hoàng cao ngạo chợt loé sáng, sợ hắn sẽ làm tổn thương người bạn mới của mình, vội vàng đến chắn trước mặt Tuấn Thúc nói thực ra, so với bắt tên trộm gà, ta còn có một biện pháp tốt hơn.
Tuấn Thúc nhướn mày, mắt vẫn dán lên người gấu mèo không rời: ‘‘Ồ ?’’
Gấu mèo thấy vậy lạnh lùng ‘‘hừ’’ một tiếng : ‘‘Muốn bắt thì đến bắt đi, nếu như ngươi bắt được gia gia ta...’’
Tiểu hồ ly đảo đảo cặp mắt xảo quyệt, cười gian nói : ‘‘Ừm, bắt gà chắc chắn là vui hơn so với bắt tên trộm gà. Hay là thế này đi, ta đi bắt gà cho gấu mèo, gấu mèo ngươi ăn no rồi thì đi tự thú, có được không ?’’
Lời vừa nói xong, ca ca khoa trương với khuôn mặt biểu cảm kiểu giúp phạm nhân vượt ngục, sau đó lại khuyên hắn đi tự thú nhìn chằm chằm Tang Chỉ, cười nói : ‘‘Tiểu hồ ly muội cũng được đấy, biện pháp hay thế mà muội cũng nghĩ ra được ?’’
Gấu mèo nghe thấy vậy thì khịt mũi: ‘‘Tên bủn xỉn Hiền Dụ này, chẳng phải ta chỉ ăn của hắn hai con gà thôi sao ?
Tên nhỏ mọn ! Haizz ! Các ngươi đến đây chẳng phải để nghe ngóng về kết giới của trấn Bình Lạc sao? Chỉ cần bắt cho ta đồ ăn đủ trong một tháng, gia gia ta sẽ nói cho các ngươi !’’
Nghe xong, phượng hoàng cao ngạo đột nhiên lạnh mặt: ‘‘Làm sao ngươi biết chúng ta đến vì cái gì ? Rốt cuộc ngươi là ai ?’’ Dứt lời, quạt của Tuấn Thúc đã hướng đến giữa cổ của gấu mèo, nhưng gấu mèo chẳng hề cử động, khi quạt đưa đến trước mặt, nó đã né sang một bên, thản nhiên gặm đùi gà.
Tuấn Thúc thấy lạ, trong lòng thầm nghĩ thân thủ thật nhanh, đang muốn tấn công tiếp thì bị ca ca khoa trương kéo cánh tay lại, khẽ nói : ‘‘Lão đệ, đừng hành động vội. Đệ có nghĩ, Kê thần bảo chúng ta bắt tên trộm gà chính là ngầm ám thị cho chúng ta đi tìm con gấu mèo này ?’’
Tuấn Thúc nghe thấy vậy thì không đánh nữa. Bên này Tang Chỉ cũng nhìn ra đầu mối, cười hì hì, nói: ‘‘Vậy cứ quyết định như thế đi ! Ta đi bắt gà, để các ngươi thấy được bản lĩnh của công chúa Tang Chỉ !’’
Thế là, sau một tuần hương, Tang Chỉ xách một xâu gà mái lớn nhỏ mang về. Gấu mèo nhìn thấy thì gật đầu, nói : ‘‘Ừm, không tồi ! Được rồi, bây giờ gia gia tâm trạng rất tốt, sẽ nói cho các ngươi nghe. Thực ra hôm đó, phúc hồ ly béo nhìn thấy trong mơ không phải là mộng yểm quái, mà là cửa phong ấn của trấn Bình Lạc. Năm đó, để điểm giấc mộng, đem khóa lại trong mộng. Nhưng ngày tháng qua đi, giấc mộng này vốn dĩ là vô hình vô ảnh, nhưng nó lại có nhân hình, có hồn phách và tư tưởng, bắt đầu muốn thoát khỏi mộng cảnh.’’
‘‘Hôm đó, cơ duyên trùng hợp nên đã gặp ta ở trong mộng’’, Tang Chỉ tiếp tục nói : ‘‘Hắn liền tạo ra mộng cảnh thuộc về ta, để lừa ta giúp hắn giải phong ấn.’’
Gấu mèo gật đầu :‘‘Đại khái là như vậy.’’ Nói xong, nó liền kéo xâu gà định rời đi.
Tiểu hồ ly thấy vậy vội vàng chặn đường nói : ‘‘Vậy bây giờ phải làm thế nào ? Ta có thể vào được mộng cảnh đó, chứng tỏ người khác cũng có thể vào? Nhỡ có ai đó không cẩn thận, mở phong ấn ra thì phải làm thế nào ?
Tang Chỉ nói xong, gấu mèo chẳng thèm ngẩng đầu : ‘‘Ngươi hỏi ta, ta phải hỏi ai đây ?’’ Sau đó, chớp mắt cái nữa, đến xâu gà kia cũng đã mất tăm mất tích, không thấy bóng dáng đâu.
Tuấn Thúc đứng nhìn từ xa, thờ dài nói: ‘‘Xem ra trấn Bình Lạc sắp phải trải qua một đợt sóng gió rồi !’’
Ca ca khoa trương chắp tay sau lưng: ‘‘Nghe đồn Long Thần Tử Trạch từng giao đấu với Ma tộc, ông ấy lại là nguyên lão của Tiên tộc, từng tham gia đại chiến tam giới, chưa biết chừng chuyện của trấn Bình Lạc ông ấy cũng biết. Chỉ là hai tộc Long – Phượng chưa bao giờ có quan hệ qua lại...’’
Tuấn Ngạn nói đến đây thì không nói nữa. Vì chuyện chức ngự sử phàm giới mà quan hệ giữa hai tộc Long – Phượng đã xấu mấy trăm năm nay, bây giờ vì chuyện của Thổ thần, phải đi nhờ vả người ta như thế nào đây? Hai huynh đệ nghĩ đến đây thì quay sang nhìn nhau, đang không biết làm thế nào thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói yếu ớt : ‘‘Để ta đi nhé !’’
Tuấn Thúc, Tuấn Ngạn cùng lúc quay đầu, thấy người vừa đến thì đều ngơ ngác. Ca ca khoa trương gãi đầu: ‘‘Tang Chỉ muội...’’
Chưa dứt lời, tiểu hồ ly đã chen ngang : ‘‘Ta vốn muốn đợi sau khi hết vết thương của A Ly khỏi rồi đưa hắn về Long Cốc. Hai người nói đúng, sau này Trấn Bình Lạc phải trải qua một trận sóng gió như thế nào còn chưa biết, A Ly ngốc nghếch ở lại Long Cốc sẽ an toàn hơn.’’
Nghe thấy vậy, phượng hoàng cao ngạo từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt tái xanh, không thốt ra được nửa câu. Sau lại ngốc như thế chứ? Hắn vốn cho rằng hiện tại Tang Chỉ bình thường với hắn là bù đắp sự việc hôm đó xảy ra trong hang động, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn sao ?
Thấy Tuấn Thúc trầm mặc, ca ca khoa trương cũng cảm thấy không bình thường, dùng sức kéo áo Tuấn Thúc, nhưng đối phương chẳng có phản ứng gì. Tang Chỉ cúi đầu nói tiếp : ‘‘phượng hoàng cao ngạo, ngươi từng đồng ý với ta, thả ta rời khỏi trấn Bình Lạc, lời hứa này còn tính không ?’’
‘‘...’’ Im lặng hồi lâu, cuối cùng Tuấn Thúc cũng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh : ‘‘Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.’’
Chương 35 : Lai Mễ
Tang Chỉ đã nói là làm, ba ngày sau quả thật nói đi là đi luôn
Vốn dĩ tiểu hồ ly miệng nói nhưng lòng chẳng có gì, lúc đến Thanh Ngô cư giải trừ phong ấn vẫn còn đắn đo, chỉ cần phượng hoàng cao ngạo nói một câu níu giữ, nàng sẽ có cớ để ở lại trấn Bình Lạc, nhưng đến khi đến Thanh Ngô cư, đừng nói là Tuấn Thúc, ngay đến bóng dáng của nhóc con Thất Thủy cũng chẳng thấy đâu.
Căn nhà từng vô cùng náo nhiệt giờ lại trống không. Bích Nữ lạnh nhạt nói, phong ấn này tỷ ấy cũng có thể giải, phượng hoàng cao ngạo và ca ca bất lương ra ngoài giải quyết việc gấp, lức sắp đi có dặn dò tỷ ấy giúp tiểu hồ ly giải phong ấn. Nghe thấy vậy, Tang Chỉ bình tĩnh nhếch khóe môi, xem ra mình đúng là kẻ khiến người ta ghét rồi, ngay đến nhìn mặt lần cuối Tuấn Thúc cũng không muốn. Trong lúc hoảng hốt, nàng có chút không hiểu, nàng và hắn rốt cuộc là sai ở
Gấu mèo ‘‘hừ hừ’’ nói : ‘‘Sau này đến ị trước cửa nhà hắn, trả lại cho hắn!’’
Tiểu hồ ly tròn mắt ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó thì thấy ca ca khoa trương vừa đi ra vừa mắng chửi, phía sau đương nhiên là Tuấn Thúc vạn năm mới thấy mặt méo xệch một lần. Khi ca ca khoa trương đến gần, Tang Chỉ mới nghe thấy hắn kêu la : ‘‘May cho hắn là Tuấn Thúc đệ tính khí tốt. Đây là Kê thần gì chứ ? Đúng là đồ ngạo mạn, dám bảo công tử Phượng tộc ta đi bắt tên bắt trộm gà cho ông ta, không bắt được tên trộm gà thì không nói chuyện gì hết. Tên trộm gà này...’’
Tuấn Ngạn đang nói thì dừng lại, quay sang nhìn Tang Chỉ, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn giọng. Một bên là lửa cháy đùng đùng, một bên là tiểu hồ ly đang cùng con mèo béo, mỗi người ôm một chiếc đùi gà bóng mỡ gặm sung sướng.
Bị bắt quả tang tại trận, thực ra tiểu hồ ly cũng rất lúng túng, nhe răng cười nói: Hi, hi! Ca ca khoa trương, huynh có muốn cùng ăn không ?
Tuấn Ngạn hiếm khi bị hỏi đến mức mặt nổi đầy gân xanh, phượng hoàng cao ngạo từ trước đến nay luôn lạnh lùng cũng trừng mắt: ‘‘Xem ra....tên trộm gà chúng ta phải tìm đang ở đây.’’
---Tên trộm gà---
Tang Chỉ thấy phượng hoàng cao ngạo chợt loé sáng, sợ hắn sẽ làm tổn thương người bạn mới của mình, vội vàng đến chắn trước mặt Tuấn Thúc nói thực ra, so với bắt tên trộm gà, ta còn có một biện pháp tốt hơn.
Tuấn Thúc nhướn mày, mắt vẫn dán lên người gấu mèo không rời: ‘‘Ồ ?’’
Gấu mèo thấy vậy lạnh lùng ‘‘hừ’’ một tiếng : ‘‘Muốn bắt thì đến bắt đi, nếu như ngươi bắt được gia gia ta...’’
Tiểu hồ ly đảo đảo cặp mắt xảo quyệt, cười gian nói : ‘‘Ừm, bắt gà chắc chắn là vui hơn so với bắt tên trộm gà. Hay là thế này đi, ta đi bắt gà cho gấu mèo, gấu mèo ngươi ăn no rồi thì đi tự thú, có được không ?’’
Lời vừa nói xong, ca ca khoa trương với khuôn mặt biểu cảm kiểu giúp phạm nhân vượt ngục, sau đó lại khuyên hắn đi tự thú nhìn chằm chằm Tang Chỉ, cười nói : ‘‘Tiểu hồ ly muội cũng được đấy, biện pháp hay thế mà muội cũng nghĩ ra được ?’’
Gấu mèo nghe thấy vậy thì khịt mũi: ‘‘Tên bủn xỉn Hiền Dụ này, chẳng phải ta chỉ ăn của hắn hai con gà thôi sao ?
Tên nhỏ mọn ! Haizz ! Các ngươi đến đây chẳng phải để nghe ngóng về kết giới của trấn Bình Lạc sao? Chỉ cần bắt cho ta đồ ăn đủ trong một tháng, gia gia ta sẽ nói cho các ngươi !’’
Nghe xong, phượng hoàng cao ngạo đột nhiên lạnh mặt: ‘‘Làm sao ngươi biết chúng ta đến vì cái gì ? Rốt cuộc ngươi là ai ?’’ Dứt lời, quạt của Tuấn Thúc đã hướng đến giữa cổ của gấu mèo, nhưng gấu mèo chẳng hề cử động, khi quạt đưa đến trước mặt, nó đã né sang một bên, thản nhiên gặm đùi gà.
Tuấn Thúc thấy lạ, trong lòng thầm nghĩ thân thủ thật nhanh, đang muốn tấn công tiếp thì bị ca ca khoa trương kéo cánh tay lại, khẽ nói : ‘‘Lão đệ, đừng hành động vội. Đệ có nghĩ, Kê thần bảo chúng ta bắt tên trộm gà chính là ngầm ám thị cho chúng ta đi tìm con gấu mèo này ?’’
Tuấn Thúc nghe thấy vậy thì không đánh nữa. Bên này Tang Chỉ cũng nhìn ra đầu mối, cười hì hì, nói: ‘‘Vậy cứ quyết định như thế đi ! Ta đi bắt gà, để các ngươi thấy được bản lĩnh của công chúa Tang Chỉ !’’
Thế là, sau một tuần hương, Tang Chỉ xách một xâu gà mái lớn nhỏ mang về. Gấu mèo nhìn thấy thì gật đầu, nói : ‘‘Ừm, không tồi ! Được rồi, bây giờ gia gia tâm trạng rất tốt, sẽ nói cho các ngươi nghe. Thực ra hôm đó, phúc hồ ly béo nhìn thấy trong mơ không phải là mộng yểm quái, mà là cửa phong ấn của trấn Bình Lạc. Năm đó, để điểm giấc mộng, đem khóa lại trong mộng. Nhưng ngày tháng qua đi, giấc mộng này vốn dĩ là vô hình vô ảnh, nhưng nó lại có nhân hình, có hồn phách và tư tưởng, bắt đầu muốn thoát khỏi mộng cảnh.’’
‘‘Hôm đó, cơ duyên trùng hợp nên đã gặp ta ở trong mộng’’, Tang Chỉ tiếp tục nói : ‘‘Hắn liền tạo ra mộng cảnh thuộc về ta, để lừa ta giúp hắn giải phong ấn.’’
Gấu mèo gật đầu :‘‘Đại khái là như vậy.’’ Nói xong, nó liền kéo xâu gà định rời đi.
Tiểu hồ ly thấy vậy vội vàng chặn đường nói : ‘‘Vậy bây giờ phải làm thế nào ? Ta có thể vào được mộng cảnh đó, chứng tỏ người khác cũng có thể vào? Nhỡ có ai đó không cẩn thận, mở phong ấn ra thì phải làm thế nào ?
Tang Chỉ nói xong, gấu mèo chẳng thèm ngẩng đầu : ‘‘Ngươi hỏi ta, ta phải hỏi ai đây ?’’ Sau đó, chớp mắt cái nữa, đến xâu gà kia cũng đã mất tăm mất tích, không thấy bóng dáng đâu.
Tuấn Thúc đứng nhìn từ xa, thờ dài nói: ‘‘Xem ra trấn Bình Lạc sắp phải trải qua một đợt sóng gió rồi !’’
Ca ca khoa trương chắp tay sau lưng: ‘‘Nghe đồn Long Thần Tử Trạch từng giao đấu với Ma tộc, ông ấy lại là nguyên lão của Tiên tộc, từng tham gia đại chiến tam giới, chưa biết chừng chuyện của trấn Bình Lạc ông ấy cũng biết. Chỉ là hai tộc Long – Phượng chưa bao giờ có quan hệ qua lại...’’
Tuấn Ngạn nói đến đây thì không nói nữa. Vì chuyện chức ngự sử phàm giới mà quan hệ giữa hai tộc Long – Phượng đã xấu mấy trăm năm nay, bây giờ vì chuyện của Thổ thần, phải đi nhờ vả người ta như thế nào đây? Hai huynh đệ nghĩ đến đây thì quay sang nhìn nhau, đang không biết làm thế nào thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói yếu ớt : ‘‘Để ta đi nhé !’’
Tuấn Thúc, Tuấn Ngạn cùng lúc quay đầu, thấy người vừa đến thì đều ngơ ngác. Ca ca khoa trương gãi đầu: ‘‘Tang Chỉ muội...’’
Chưa dứt lời, tiểu hồ ly đã chen ngang : ‘‘Ta vốn muốn đợi sau khi hết vết thương của A Ly khỏi rồi đưa hắn về Long Cốc. Hai người nói đúng, sau này Trấn Bình Lạc phải trải qua một trận sóng gió như thế nào còn chưa biết, A Ly ngốc nghếch ở lại Long Cốc sẽ an toàn hơn.’’
Nghe thấy vậy, phượng hoàng cao ngạo từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt tái xanh, không thốt ra được nửa câu. Sau lại ngốc như thế chứ? Hắn vốn cho rằng hiện tại Tang Chỉ bình thường với hắn là bù đắp sự việc hôm đó xảy ra trong hang động, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn sao ?
Thấy Tuấn Thúc trầm mặc, ca ca khoa trương cũng cảm thấy không bình thường, dùng sức kéo áo Tuấn Thúc, nhưng đối phương chẳng có phản ứng gì. Tang Chỉ cúi đầu nói tiếp : ‘‘phượng hoàng cao ngạo, ngươi từng đồng ý với ta, thả ta rời khỏi trấn Bình Lạc, lời hứa này còn tính không ?’’
‘‘...’’ Im lặng hồi lâu, cuối cùng Tuấn Thúc cũng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh : ‘‘Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.’’
Chương 35 : Lai Mễ
Tang Chỉ đã nói là làm, ba ngày sau quả thật nói đi là đi luôn
Vốn dĩ tiểu hồ ly miệng nói nhưng lòng chẳng có gì, lúc đến Thanh Ngô cư giải trừ phong ấn vẫn còn đắn đo, chỉ cần phượng hoàng cao ngạo nói một câu níu giữ, nàng sẽ có cớ để ở lại trấn Bình Lạc, nhưng đến khi đến Thanh Ngô cư, đừng nói là Tuấn Thúc, ngay đến bóng dáng của nhóc con Thất Thủy cũng chẳng thấy đâu.
Căn nhà từng vô cùng náo nhiệt giờ lại trống không. Bích Nữ lạnh nhạt nói, phong ấn này tỷ ấy cũng có thể giải, phượng hoàng cao ngạo và ca ca bất lương ra ngoài giải quyết việc gấp, lức sắp đi có dặn dò tỷ ấy giúp tiểu hồ ly giải phong ấn. Nghe thấy vậy, Tang Chỉ bình tĩnh nhếch khóe môi, xem ra mình đúng là kẻ khiến người ta ghét rồi, ngay đến nhìn mặt lần cuối Tuấn Thúc cũng không muốn. Trong lúc hoảng hốt, nàng có chút không hiểu, nàng và hắn rốt cuộc là sai ở
Bài viết liên quan!