watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Lượt xem :
y cố gắng để không rơi xuống, một nam nhân che mặt, đi ủng cao bước đến trước mặt, ánh mắt mập mờ, cuối cùng một chân đá mình xuống…Không hiểu vì sao, cũng không biết mình muốn làm gì, Ly Vẫn chạy cả đoạn đường về hướng núi Thuý Bình. Tận đáy lòng có một giọng nói luôn vang lên, phải đến núi Thúy Bình! Có nguy hiểm! phải nhanh chóng đến núi Thúy Bình bảo vệ trấn Bình Lạc!

Tiếng gọi của Tang Chỉ vẫn ở phía sau : “ A ly!A ly ! Đợi chút…’’

Tiểu hồ ly dừng bước chân nặng như chì lại,ôm ngực thở dốc, không đuổi được rồng con ngốc nghếch, tên này sao mà chạy nhanh còn hơn cả chuột. Lau mồ hôi trên trán, Tang Chỉ còn đang do dự xem nên tiếp tục đuổi theo hay quay về đi tìm phượng hoàng cao ngạo nhờ giúp đỡ, liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi đến, mạnh đến mức không thể mở mắt ra.

“He he !’’ Tiếng cười lạnh khiến người ta dựng tóc gáy từ phía trên vọng đến. Tiểu hồ ly dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn, lời mắc nghẹn trong cổ họng không thốt ra được. Phía trước, một người mặc chiếc áo choàng lụa màu lửa đỏ, lửa đó giống như có sinh mệnh, vây quanh toàn thân, gợi cảm nhảy múa, miếng bạch ngọc đeo ở thắt lưng không có gió tự lay động, vạt áo rộng bay bay, tóc đen rủ xuống vai, trâm ngọc cài lệch.

Rõ ràng vẫn là Tuấn Thúc của trước kia, tướng mạo, thân hình, đầu tóc không có gì thay đổi, nhưng thần thái lại khác biệt như đó là hai người…Chỉ thấy hắn có khuôn mặt như hoa đào lại cười nụ cười ma mi, mắt như nước hồ thu nhưng lại đầy hàm ý, tuy là nam nhi nhưng thân hình lại duyên dáng hơn nữ nhân, còn nụ cười xấu xa nơi khỏe miệng kia lại như thêm vào mấy phần thù địch.

Trong thoáng chốc, Tang Chỉ nhìn đến đần mặt ra, mãi mới nói được một câu : “ Phượng …phượng hoàng cao ngạo ?’’

Tuấn Thúc liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, nói : “Phượng hoàng cao ngạo? Ừm, cũng là cái tên hay !’’

Tiểu hồ ly chớp mắt, phượng hoàng cao ngạo làm sao vậy? Bị sốt đến hồ đồ rồi sao? Sao mà đến…biệt hiệu mình đặt cho hắn cũng quên rồi? Tang Chỉ vỗ vỗ đầu, nghĩ đến chuyện trước mắt lại nói : “ Không nói chuyện này vội! rồng con ngốc nghếch phát điên chạy mất rồi, ngươi mau giúp ta đi tìm nó về đây.’’

Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc nhướn mày : “ Hử? rồng con ngốc nghếch?’’

Tang Chỉ giậm chân, vô cùng sốt ruột : “ Tuấn Thúc ngươi có phải là thật sự sốt đến hồ đồ rồi không? Rồng con ngốc nghếch chính là Ly Vẫn đó ! Vừa rồi, hắn đột nhiên…’’ Lời chưa nói xong, Tuấn Thúc liền vẫy tay áo một cái, miếng ngọc giống như có sinh mệnh bay ra phía sau rồi thu về trong chốc lát, A Ly đã bị miếng ngọc này trói chặt, nặng nề vứt xuống mặt đất.

Tuấn Thúc nắm lấy tay áo, cất giọng ngạc nhiên : “ He he, thật sự là Ly Vẫn. Sao rồi? Đánh nhau với Ma tộc, lại bị thương thành như thế này sao?’’

Tang Chỉ cảm thấy phượng hoàng cao ngạo hôm nay vô cùng kỳ lạ, nhưng lúc này chẳng để ý được nhiều như vậy, gập người xuống nhìn rồng con ngốc nghếch, và thấy ánh mắt đối phương sáng rực, đứng dậy nghiến răng nói : “ Để ta đến núi Thúy Bình, có nguy hiểm !’’

Tuấn Thúc chậm rãi, thong thả nói : “ Đương nhiên có nguy hiểm, nếu không ta đến đây làm gì ?’’

Ly Vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng Tuấn Thúc đã nhanh hơn một bước, nói tiếp : “ Nếu bây giờ ngươi đi chẳng khác nào tự tìm cái chết, ở lại trấn Bình Lạc thì tốt hơn.’’

Tiểu hồ ly nghiêng đầu, cuối cùng vẫn nghi hoặc hỏi : “ Tuấn Thúc, ngươi làm sao vậy ?’’ Bình thường, nếu hắn không mặc áo trắng thì là áo xanh, chỉ cần thấy màu sắc tươi tắn là lại không kìm được nhíu mày, nhưng hôm nay lại mặc toàn màu đỏ, ngọn lửa đó giống như có sinh mệnh, cứ cuốn qua cuốn lại, rối mắt mà đẹp đẽ, nhưng…

Tang Chỉ gãi đầu : “ Ngươi có phải là bị sốt đến hồ đồ rồi không? Ngươi…’’ Tiểu hồ ly đắn đo một hồi, lẩm bẩm : “ Lẽ nào sốt đến mức biến hành người hai nhân cách rồi? Chẳng trách hôm đó lại hôn ta.’’

“Ồ?’’ Tuấn Thúc nghe thấy vậy, thoắt cái đã đến bên cạnh tiểu hồ ly, chiếc áo lửa cũng ảo hóa thành áo đỏ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cao giọng nói : “ Hôn ngươi? Hai người lại bị phát triển nhanh như thế này ư? Là hôn thế nào?’’ Nói xong, phượng hoàng cao ngạo liền cong mắt phượng, vẻ mặt đầy mờ ám xán đến gần Tang Chỉ, lẩm bẩm : “ Có phải như thế này…’’

Tuấn Thúc vừa nói vừa kề lên người Tang Chỉ, tiểu hồ ly toàn thân run rẩy, bỗng có một thanh kiếm kề lên cổ Tuấn Thúc, chủ nhân của nó lạnh lùng nói : “ Tránh xa nàng ra một chút !’’

Tang Chỉ vô thức quay đầu lại, rồi không kìm được mở to cặp mắt. Người đó áo trắng, tóc đen, toàn thân toát ra hơi thở lạnh. Người cầm kiếm kề lên cổ Tuấn Thúc, tướng mạo giống hệt…giống hệt….Tuấn Thúc…

Lẽ nào, phượng hoàng cao ngạo bị nụ hôn đó biến ra người thứ hai rồi?

Chương 28 : Ca Ca Khoa Trương


Tuấn Thúc áo đỏ hơi ngẩng lên, bị một thanh kiếm kề trên cổ nhưng không sợ hãi chút nào. Tuấn Thúc áo trắng ánh mắt như ngọn đuốc, khuôn mặt cũng tỏ vẻ bình tĩnh. Tang Chỉ nhìn hai khuôn mặt đẹp trai giống hệt nhau, lúc thì nhìn người này, lúc thì nhìn kẻ kia, trong chốc lát chỉ cảm thấy quá phiền phức.

Đang lúc hồi hộp, gay cấn, trong mắt Tuấn Thúc áo đỏ đột nhiên loé lên quỷ kế, nhếch môi thở dài : “ Haizz ! Ta còn tưởng đệ không đến nữa chứ !’’ Nói xong, quả thật hắn rút lui rất đúng lúc, thả tiểu hồ ly ra.

Tuấn Thúc áo trắng thấy vậy cũng thu kiếm về, giọng nói trầm thấp: “Huynh vẫn ngỗ nghịch, chẳng thay đổi chút nào.’’

Qua giọng nói Tang Chỉ nhận ra người áo trắng mới là Tuấn Thúc thật, và thấy Thất Thủy ở phía Tuấn Thúc áo trắng đang duỗi tay, lúc này mới yên tâm đưa rồng con ngốc nghếch đứng sang bên cạnh phượng hoàng cao ngạo, nhíu mày nói : “ Rốt cuộc là chuyện gì vậy ?’’

Tuấn Thúc giả bị bóc mẽ, không vội vàng, nụ cười vẫn rất rạng rỡ : “ Haizz! Tiểu hồ ly ngươi không biết phượng hoàng cao ngạo nhà ngươi còn có một ca ca song sinh sao? He he, đến miệng cũng hôn rồi mà vẫn chưa biết nguồn gốc của Tuấn Thúc ?’’

Một câu nói tuỳ tiện, mờ ám khiến tai Tang Chỉ lại đỏ ứng, ngược lại, Tuấn Thúc vẫn bình tĩnh, ánh mắt khẽ lướt qua Tang Chỉ một cái, giống như hoàn toàn quên mất chuyện họ hôn nhau hôm đó, lạnh lùng nói : “ Tuấn Ngạn, đệ gọi huynh đến không phải để chơi, quay về Thanh Ngô cư rồi nói !’’

Thất Thủy thấy Tuấn Ngạn cũng nhe răng há miệng một hồi, mới nói với vẻ mặt sầu thương : “ Đại công tử, mời đi bên này !’’

Tuấn Ngạn nhìn thấy thằng nhóc Thất Thủy, mắt sáng lên, khom người véo véo hai má mũm mĩm của Thất Thủy, cười nói : “ Ôi trời! Đây chẳng phải là Thất Thủy sao? Đã lâu bản thiếu gia không gặp ngươi rồi, thật là nhớ đấy ! Ôi trời ! Vẫn có cảm giác sướng tay như thế này hử? Ha ha !’’

Nam nhân áo đỏ vừa nói, tay vừa véo véo mặt Thất Thủy, kéo ra các kiểu hình thù quái dị khác nhau, đau đến mức Thất Thủy đỏ mắt rên rỉ. Tang Chỉ và rồng con ngốc nghếch ở bên cạnh tròn xoe mắt, kinh hãi nhìn.

Tang Chỉ: Phượng hoàng cao ngạo quả thật không phải là người, tiểu tiên đồng của mình bị người khác ức hiếp thế này mà hắn cũng không mở miệng.

Ly Vẫn: Thất Thủy quá đáng thương, bị véo như vậy chắc là…rất đau.

Tang Chỉ và Ly Vẫn: Im lặng

Bên này, Tuấn Ngạn véo đến tê cả tay mới hết hứng thú thả T
<<1 ... 4445464748 ... 84>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
745/6834
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT