Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Lượt xem : |
ơi chứ ? Thả ta ra ! thả ta ra !
Mấy nhóm quỷ thấy một hồ một phượng đang giằng co, cũng tự động nhường đường. Lát sau, hai người đã đến một con đường nhỏ yên tĩnh. Tang Chỉ lấy hơi, biết tranh luận không thắng được phượng hoàng cao ngạo, liền nói oang oang : Có chuyện gì mau nói đi, bản công chúa còn phải quay về làm việc.
Tuấn Thúc nghe thấy vậy liền nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh mắt đã phẳng lặng như nước hồ mùa thu, nhìn không ra một gợn sóng ; Nghe nói....hôm đó ngươi ngã đau ?
Tang Chỉ lườm mắt. Nghe nói ? Còn ‘‘nghe nói’’sao ?Hôm đó chẳng phải hắn tận mắt nhìn thấy mình ngã sao ? Tiểu hồ ly mở to mắt. Trên mặt Tuấn Thúc hiện lên sắc hồng khả nghi, không giấu được vẻ mất tự nhiên nói : ‘‘Hôm đó ta thấy ngươi lao đến, nghĩ lại chuyện trước đây...chỉ muốn dọa ngươi một chút, ai ngờ ngươi lại ngốc như vậy, vẫn lao về phía trước....Thực ra ta cũng chỉ dùng một chút sức, không ngờ lại tệ như vậy, cho nên...’’
‘‘Cho nên cái đầu ngươi ấy !!!!’’Tiểu hồ ly không nghe tiếp được nữa, tức đến mức đỉnh đầu xì khói, tai và đuôi hồ ly đề hiện nguyên hình. Thực ra phượng hoàng cao ngạo nói một hồi là khéo léo thể hiện ý xin lỗi...Tục ngữ nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sự dây thừng, thực ra Phượng thần cũng chẳng phải ngoại lệ. Bốn trăm năm trước, phượng hoàng cao ngạo bị tiểu hồ ly cắn một phát, cảm giác đau đớn đó đâm thẳng vào tim, không thể biến mất. Hôm đó, thấy Tang Chỉ lao vào, thoắt cái tay đã vô thức khua đi.
Tuy tình thế khó tự kìm chế, nhưng Tuấn Thúc vẫn coi là khống chết tốt lực đạo, nhưng tiểu hồ ly đâu phải là đối thủ của chàng ta, nên mới ngã xuống đất. Lúc đó, Tuấn Thúc kiềm chế cảm xúc, kéo Anh Lạc rời đi, mấy ngày nay trong lòng luôn cảm thất áy náy, hôm nay chẳng dễ dàng gì mới xuống nước xin lỗi, nhưng lời vào đến tai Tang Chỉ lại biến thành nghĩa khác.
Tang Chỉ nắm chặt tay thành nắm đấm, nghĩ đến việc vừa rồi phượng hoàng chết tiệt chế nhạo mình ngốc nghếch, nhìn thấy đòn mà không biết tránh, lại cười nhạo mình đến chút lực này cũng không chịu được, còn ngã nữa, đúng là hồ ly vô dụng, liền cào móng vuốt, giậm chân : ‘‘Tuấn Thúc ngươi cứ đợi đó, ta và ngươi sức không bằng nhau !!!Đợi đến một ngày bản công chúa....’’
Tang Chỉ nuốt nước miếng, đang định mắng tiếp thì đột nhiên nghe thấy từ cách đó không xa truyền đến những tiếng u buồn. Quay lại nhìn, quỷ hồn vào cửa ánh sáng đỏ nổi lên khắp nơi, thấp thoáng còn có thể phân biệt được tiếng kêu ngạc nhiên, tiếng quỷ khóc, sói hú, nhưng không nghe rõ trong đó có tiếng của Anh Lạc và Khế Lạc hay không.
Tiểu hồ ly lo lắng, ngước mắt lên liền chạm phải ánh nhìn của Tuấn Thúc, chỉ thấy hắn mím chặt môi, hai hàng lông mày nhíu chặt nhưng vẫn đẹp. Tang Chỉ còn đang hốt hoảng đã nghe thấy Tuấn Thúc thấp thấp giọng chửi thề, vô thức muốn qua đó tìm hiểu tình hình, nhưng bị tay của Tuấn Thúc ngăn lại.
Tang Chỉ bực bội : ‘‘Ngươi định làm gì chứ ? ’’
Tuấn Thúc chăm chú nhìn ra xa rồi thu lại ánh nhìn, sự mạnh mẽ và sâu thẳm trong ánh mắt đã hoàn toàn không thấy, nói : ‘‘Ngươi đợi ở đây một chút !’’ Nói xong, hắn liền biến mất. Tang Chỉ nào có nghe lời, định bước đi, nhưng phát hiện chân không thể cử động. Tiểu hồ ly trong lòng hoảng loạn, ngưng thần niệm chú, thử cất bước lần nữa, lần này đến cánh tay cũng không thể cử động được. Trong thoáng chốc, Tang Chỉ muốn khóc mà chẳng khóc được : ‘‘Không phải chứ ?Phượng hoàng thối tha dùng phép thuật gì, xoa xoa một chút đã định thân rồi ? Phượng hoàng chết tiệt ! Phượng hoàng thối tha ! Cứu...cứu tôi với ! Á...á... !’’
Chương 19 Mỹ Nam Kế
Đợi đến khi thần chú định thân của Tang Chỉ được giải trừ, quay về đến cửa thôn, thấy chỉ có Khế Lạc trông giữ ở đó. Hỏi ra mới biết, hoá ra vừa rồi không biết từ đâu nhảy ra một thổ yêu, nhân lúc cửa kết giới của trấn Bình Lạc mở, liền lẫn vào bên trong. Anh Lạc phát hiện ra đầu tiên, thổ yêu đó lại nhân lúc nàng ta không phòng bị, khua móng vuốt về phía ấy.
Sự việc xảy ra rất nhanh. Anh Lạc đang sợ đến mức đứng ngẫn ra thì một đường ánh sáng màu vàng kim đánh xuống, đẩy Anh Lạc ra cách đó hai, ba thước. Đến khi mọi người kịp nhìn lại thì thấy Tuấn Thúc đang bảo vệ Anh Lạc, hai người cùng ngã xuống đất, mà trên lưng Tuấn Thúc đã bị rạch một đường rớm máu. Tên thổ yêu đó thấy vậy, hình như hiểu rõ Tuấn Thúc là đại thần không thể đắc tội, thoắt cái đã chuồn vào trong đất, không thấy tung tích đâu nữa.
Nghe Khế Lạc kể rõ ngọn ngành, Tang Chỉ há hốc miệng ngạc nhiên, thấy trên mặt đất quả thật còn vương chút máu mới nửa tin nửa ngờ. Tiểu hồ ly chống chằm : ‘‘Thật hay giã đây ? Phượng hoàng cao ngạo mà cũng bị tiểu yêu làm bị thương ?’’
Khế Lạc gật đầu như đánh trống : ‘‘Chính xác ! Công chúa Tang Chỉ, khi đó người không ở hiện trường, không nhìn thấy bộ dạng đó của Phượng quân đại nhân, hì hì. Ta đoán là ngài nóng lòng đi cứu mỹ nhân nên mới loạn chương pháp. Với phép thuật của ngài, hoàn toàn có thể tung một đạo hoả thiêu chết yêu nghiệt kia, nhưng vì bảo vệ Anh Lạc cô nương nên tình nguyện bị móng vuốt đó cào trúng.’’
Lão quỷ ở bên cạnh nghe thấy, cười rất mờ ám : ‘‘Cho nên nói Khế Lạc đại nhân ngài tuổi trẻ không hiểu chuyện. Phượng quân đại nhân vừa rồi đâu có phải vì loạn chương pháp mà bị thương. Theo ta thấy, rõ ràng Phượng quân đại nhân cố ý để bị thương, như vậy mới tiện ôm mỹ nhân quay về.’’
‘‘Ồ, ha ha ! Đúng ! Đúng’’ Khế Lạc phụ hoạ, một đám tiểu quỷ cười ngặt nghẽo, còn trong lòng tiểu hồ ly lại chẳng biết có cảm giác gì nữa. Xị miệng, Tang Chỉ lại nghĩ đến chuyện hôm đó Tuấn Thúc giúp nàng giải vây, đuổi Đậu Thần nương nương đi, cuối cùng không kìm được liền lẩm bẩm : ‘‘Ôm mỹ nhân về ? Hừ, bị cào là đáng đời, tốt nhất nên bị thương nặng một chút !’’
Tục ngữ nói ‘‘chuyện tốt không linh, chuyện xấu linh’’, miệng của tiểu hồ ly quả nhiên độc địa. Tang Chỉ và Khế Lạc xong công việc, hai người một trước một sau đến Thanh Ngô cư thì thấy Tuấn Thúc nằm trên giường, trên người cuốn một lớp băng rất dày, trông như một thi thể.
Thố Tử tiểu tiên ở bên cạnh giường khóc lóc như mưa. Tiểu hồ ly vào phòng, vừa hỏi thằng nhóc Thất Thuỷ, đối phương liền buồn bã lắc đầu : ‘‘Phượng quân lần này thật sự không ổn rồi !’’
Tang Chỉ nhướn mày, mặt tỏ vẻ không tin tưởng : ‘‘phượng quân đại nhân nhà ngươi yếu ớt, không ngăn nổi gió như thế này sao ?Bị tiểu yêu gãi ngứa một chút mà chết được ?’’ Vì Anh Lạc có cần phải giả vờ đáng thương như thế này không ? Ngươi cho rằng bản công chúa không nhìn ra khổ nhục kế sao ?
Thất Thủy buồn rầu, nghiêm túc đáp : ‘‘Chết thì sẽ không chết, nhưng nằm mười ngày hay nửa tháng thì chắc chắn rồi.’’
Khế Lạc ở bên cạnh cũng líu lưỡi : Không nghiêm trọng như vậy chứ ?Lúc đó hắn cũng có mặt ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy thổ yêu đó, nhưng chỉ là một tiểu tiểu tiểu yêu, đến hình người nào cũng không thể ảo hóa thành, ngay cả những hồn phách có mặt ở đó cũng chẳng thèm đếm xỉa, yêu khí gì đó càng chỉ là phù vân, nào có nghiêm trọng như vậy ?Tên tiểu yêu đó mới gãi gãi một chút mà đã khiến phượng quân đại nhân không xuống giường rồi sao ?
Thất Thủy đắn đó : ‘‘Vốn cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng ngũ hành tương sinh tương khắc. Phượng quân là Phượng hoàng lửa, ngũ hành thuộc hỏa, mà hỏa sinh thổ, nhưng tr
Mấy nhóm quỷ thấy một hồ một phượng đang giằng co, cũng tự động nhường đường. Lát sau, hai người đã đến một con đường nhỏ yên tĩnh. Tang Chỉ lấy hơi, biết tranh luận không thắng được phượng hoàng cao ngạo, liền nói oang oang : Có chuyện gì mau nói đi, bản công chúa còn phải quay về làm việc.
Tuấn Thúc nghe thấy vậy liền nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh mắt đã phẳng lặng như nước hồ mùa thu, nhìn không ra một gợn sóng ; Nghe nói....hôm đó ngươi ngã đau ?
Tang Chỉ lườm mắt. Nghe nói ? Còn ‘‘nghe nói’’sao ?Hôm đó chẳng phải hắn tận mắt nhìn thấy mình ngã sao ? Tiểu hồ ly mở to mắt. Trên mặt Tuấn Thúc hiện lên sắc hồng khả nghi, không giấu được vẻ mất tự nhiên nói : ‘‘Hôm đó ta thấy ngươi lao đến, nghĩ lại chuyện trước đây...chỉ muốn dọa ngươi một chút, ai ngờ ngươi lại ngốc như vậy, vẫn lao về phía trước....Thực ra ta cũng chỉ dùng một chút sức, không ngờ lại tệ như vậy, cho nên...’’
‘‘Cho nên cái đầu ngươi ấy !!!!’’Tiểu hồ ly không nghe tiếp được nữa, tức đến mức đỉnh đầu xì khói, tai và đuôi hồ ly đề hiện nguyên hình. Thực ra phượng hoàng cao ngạo nói một hồi là khéo léo thể hiện ý xin lỗi...Tục ngữ nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sự dây thừng, thực ra Phượng thần cũng chẳng phải ngoại lệ. Bốn trăm năm trước, phượng hoàng cao ngạo bị tiểu hồ ly cắn một phát, cảm giác đau đớn đó đâm thẳng vào tim, không thể biến mất. Hôm đó, thấy Tang Chỉ lao vào, thoắt cái tay đã vô thức khua đi.
Tuy tình thế khó tự kìm chế, nhưng Tuấn Thúc vẫn coi là khống chết tốt lực đạo, nhưng tiểu hồ ly đâu phải là đối thủ của chàng ta, nên mới ngã xuống đất. Lúc đó, Tuấn Thúc kiềm chế cảm xúc, kéo Anh Lạc rời đi, mấy ngày nay trong lòng luôn cảm thất áy náy, hôm nay chẳng dễ dàng gì mới xuống nước xin lỗi, nhưng lời vào đến tai Tang Chỉ lại biến thành nghĩa khác.
Tang Chỉ nắm chặt tay thành nắm đấm, nghĩ đến việc vừa rồi phượng hoàng chết tiệt chế nhạo mình ngốc nghếch, nhìn thấy đòn mà không biết tránh, lại cười nhạo mình đến chút lực này cũng không chịu được, còn ngã nữa, đúng là hồ ly vô dụng, liền cào móng vuốt, giậm chân : ‘‘Tuấn Thúc ngươi cứ đợi đó, ta và ngươi sức không bằng nhau !!!Đợi đến một ngày bản công chúa....’’
Tang Chỉ nuốt nước miếng, đang định mắng tiếp thì đột nhiên nghe thấy từ cách đó không xa truyền đến những tiếng u buồn. Quay lại nhìn, quỷ hồn vào cửa ánh sáng đỏ nổi lên khắp nơi, thấp thoáng còn có thể phân biệt được tiếng kêu ngạc nhiên, tiếng quỷ khóc, sói hú, nhưng không nghe rõ trong đó có tiếng của Anh Lạc và Khế Lạc hay không.
Tiểu hồ ly lo lắng, ngước mắt lên liền chạm phải ánh nhìn của Tuấn Thúc, chỉ thấy hắn mím chặt môi, hai hàng lông mày nhíu chặt nhưng vẫn đẹp. Tang Chỉ còn đang hốt hoảng đã nghe thấy Tuấn Thúc thấp thấp giọng chửi thề, vô thức muốn qua đó tìm hiểu tình hình, nhưng bị tay của Tuấn Thúc ngăn lại.
Tang Chỉ bực bội : ‘‘Ngươi định làm gì chứ ? ’’
Tuấn Thúc chăm chú nhìn ra xa rồi thu lại ánh nhìn, sự mạnh mẽ và sâu thẳm trong ánh mắt đã hoàn toàn không thấy, nói : ‘‘Ngươi đợi ở đây một chút !’’ Nói xong, hắn liền biến mất. Tang Chỉ nào có nghe lời, định bước đi, nhưng phát hiện chân không thể cử động. Tiểu hồ ly trong lòng hoảng loạn, ngưng thần niệm chú, thử cất bước lần nữa, lần này đến cánh tay cũng không thể cử động được. Trong thoáng chốc, Tang Chỉ muốn khóc mà chẳng khóc được : ‘‘Không phải chứ ?Phượng hoàng thối tha dùng phép thuật gì, xoa xoa một chút đã định thân rồi ? Phượng hoàng chết tiệt ! Phượng hoàng thối tha ! Cứu...cứu tôi với ! Á...á... !’’
Chương 19 Mỹ Nam Kế
Đợi đến khi thần chú định thân của Tang Chỉ được giải trừ, quay về đến cửa thôn, thấy chỉ có Khế Lạc trông giữ ở đó. Hỏi ra mới biết, hoá ra vừa rồi không biết từ đâu nhảy ra một thổ yêu, nhân lúc cửa kết giới của trấn Bình Lạc mở, liền lẫn vào bên trong. Anh Lạc phát hiện ra đầu tiên, thổ yêu đó lại nhân lúc nàng ta không phòng bị, khua móng vuốt về phía ấy.
Sự việc xảy ra rất nhanh. Anh Lạc đang sợ đến mức đứng ngẫn ra thì một đường ánh sáng màu vàng kim đánh xuống, đẩy Anh Lạc ra cách đó hai, ba thước. Đến khi mọi người kịp nhìn lại thì thấy Tuấn Thúc đang bảo vệ Anh Lạc, hai người cùng ngã xuống đất, mà trên lưng Tuấn Thúc đã bị rạch một đường rớm máu. Tên thổ yêu đó thấy vậy, hình như hiểu rõ Tuấn Thúc là đại thần không thể đắc tội, thoắt cái đã chuồn vào trong đất, không thấy tung tích đâu nữa.
Nghe Khế Lạc kể rõ ngọn ngành, Tang Chỉ há hốc miệng ngạc nhiên, thấy trên mặt đất quả thật còn vương chút máu mới nửa tin nửa ngờ. Tiểu hồ ly chống chằm : ‘‘Thật hay giã đây ? Phượng hoàng cao ngạo mà cũng bị tiểu yêu làm bị thương ?’’
Khế Lạc gật đầu như đánh trống : ‘‘Chính xác ! Công chúa Tang Chỉ, khi đó người không ở hiện trường, không nhìn thấy bộ dạng đó của Phượng quân đại nhân, hì hì. Ta đoán là ngài nóng lòng đi cứu mỹ nhân nên mới loạn chương pháp. Với phép thuật của ngài, hoàn toàn có thể tung một đạo hoả thiêu chết yêu nghiệt kia, nhưng vì bảo vệ Anh Lạc cô nương nên tình nguyện bị móng vuốt đó cào trúng.’’
Lão quỷ ở bên cạnh nghe thấy, cười rất mờ ám : ‘‘Cho nên nói Khế Lạc đại nhân ngài tuổi trẻ không hiểu chuyện. Phượng quân đại nhân vừa rồi đâu có phải vì loạn chương pháp mà bị thương. Theo ta thấy, rõ ràng Phượng quân đại nhân cố ý để bị thương, như vậy mới tiện ôm mỹ nhân quay về.’’
‘‘Ồ, ha ha ! Đúng ! Đúng’’ Khế Lạc phụ hoạ, một đám tiểu quỷ cười ngặt nghẽo, còn trong lòng tiểu hồ ly lại chẳng biết có cảm giác gì nữa. Xị miệng, Tang Chỉ lại nghĩ đến chuyện hôm đó Tuấn Thúc giúp nàng giải vây, đuổi Đậu Thần nương nương đi, cuối cùng không kìm được liền lẩm bẩm : ‘‘Ôm mỹ nhân về ? Hừ, bị cào là đáng đời, tốt nhất nên bị thương nặng một chút !’’
Tục ngữ nói ‘‘chuyện tốt không linh, chuyện xấu linh’’, miệng của tiểu hồ ly quả nhiên độc địa. Tang Chỉ và Khế Lạc xong công việc, hai người một trước một sau đến Thanh Ngô cư thì thấy Tuấn Thúc nằm trên giường, trên người cuốn một lớp băng rất dày, trông như một thi thể.
Thố Tử tiểu tiên ở bên cạnh giường khóc lóc như mưa. Tiểu hồ ly vào phòng, vừa hỏi thằng nhóc Thất Thuỷ, đối phương liền buồn bã lắc đầu : ‘‘Phượng quân lần này thật sự không ổn rồi !’’
Tang Chỉ nhướn mày, mặt tỏ vẻ không tin tưởng : ‘‘phượng quân đại nhân nhà ngươi yếu ớt, không ngăn nổi gió như thế này sao ?Bị tiểu yêu gãi ngứa một chút mà chết được ?’’ Vì Anh Lạc có cần phải giả vờ đáng thương như thế này không ? Ngươi cho rằng bản công chúa không nhìn ra khổ nhục kế sao ?
Thất Thủy buồn rầu, nghiêm túc đáp : ‘‘Chết thì sẽ không chết, nhưng nằm mười ngày hay nửa tháng thì chắc chắn rồi.’’
Khế Lạc ở bên cạnh cũng líu lưỡi : Không nghiêm trọng như vậy chứ ?Lúc đó hắn cũng có mặt ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy thổ yêu đó, nhưng chỉ là một tiểu tiểu tiểu yêu, đến hình người nào cũng không thể ảo hóa thành, ngay cả những hồn phách có mặt ở đó cũng chẳng thèm đếm xỉa, yêu khí gì đó càng chỉ là phù vân, nào có nghiêm trọng như vậy ?Tên tiểu yêu đó mới gãi gãi một chút mà đã khiến phượng quân đại nhân không xuống giường rồi sao ?
Thất Thủy đắn đó : ‘‘Vốn cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng ngũ hành tương sinh tương khắc. Phượng quân là Phượng hoàng lửa, ngũ hành thuộc hỏa, mà hỏa sinh thổ, nhưng tr
Bài viết liên quan!