Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Lượt xem : |
t Thủy và Khế Lạc buôn chuyện, Bích Nữ từ trước đến nay luôn chỉ có mình, nếu t trạng tốt, đến chủ nhân Tuấn Thúc cũng chẳng thể gọi tỷ ấy ra được, bình thường lúc nào cũng lạnh nhạt, ăn độc mồm độc miệng…
Nhưng bây giờ Bích Nữ nể mặt mình như vậy, vừa cười tươi đón mời, vừa bưng trà, rót , Tang Chỉ thực cũng tiện nữa. Uống ngụm trà, tiểu hồ ly hỏi bâng quơ: “Bích Nữ tỷ tỷ bị bó buộc trong căn nhà này, có phải là rất buồn ?’’
Bích Nữ nghe vậy chống cằm, đảo : “Thời gian lâu rồi, ta cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, hơn nữa, bây giờ chẳng phải còn có muội và Thất Thủy ở cùng ta sao?’’
Tang Chỉ líu lưỡi, đương nhiên nàng hiểu rõ ý của Bích Nữ, qua lại chẳng qua là muốn hoàn cảnh của mình và tỷ ấy bây giờ giống nhau, đều là nô lệ của Phượng Hoàng thối tha. Nghĩ đến Tuấn Thúc, rồi bị lừa đến trấn Bình Lạc, chuông vàng biến thành huyết chuông…hỏa khí trong người Tang Chỉ lại bốc lên bừng bừng: ‘‘ Lẽ nào phải làm nô lệ cho Phượng Hoàng thối tha cả đời?’’
Nghe vậy, Bích Nữ bịt miệng cười thành tiếng: “Cũng hẳn như vậy, thực vẫn còn cách để phải làm nô lệ của .”
Tang Chỉ nghe vậy, sáng lên: ‘‘ Thật sao?’’
Bích Nữ nhếch môi, kề sát vào tai Tang Chỉ, : Không làm chủ tớ có thể làm phu thê mà….
Tang Chỉ -///
Biết Bích Nữ trêu mình, tang Chỉ kim được than thở, đảo vòng, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó liền nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định có ai mới lén lút hỏi: “Bích Nữ Tỷ Tỷ, rốt cuộc có cách nào để giải trừ khế ước ?’’
“Có, đương nhiên là có!’’Bích Nữ vừa xong nghe có tiếng cười kỳ lạ, mờ ám ngoài cửa. Sống lưng Tang Chỉ cứng đờ, cảm người nổi đầy gai, cần quay đầu cũng biết người nào đó lấy nhãn thần đ mình trăm nghìn lần.
Tuấn Thúc lạnh lùng “Hừ” tiếng, tiến vào phòng u ám : Muốn giải trừ khế ước, biện pháp chính là …Tuấn Thúc cố ý ngập ngừng, rồi nghiến răng nghiến lợi : “Ta …chết!’’ Tuấn Thúc cố ý nhấn chữ “chết”, lại đạo mạo, đường hoàng đứng trước mặt tiểu hồ ly lúc này bất động, nhướn mày cao ngạo, kiểu : “ có bản lĩnh đến giết ta ”, khiến Tang Chỉ hận đến mức tê cả răng.
“Ngươi và ta vốn là quan hệ ngươi tình, ta nguyện, ta muốn giải trừ khế ước có gì sai chứ? Ta chưa từng gặp nam nhân nào mọn như ngươi, việc từ bốn trăm nắm trước, ta sớm đã quên sạch rồi, ngươi vẫn còn ghi thù rồi bày kế hại ta. Năm đó ta chỉ là đứa trẻ, ngươi đến thù của trẻ con mà cũng nhớ lâu như vậy. Phượng Hoàng thối tha! Phượng Hoàng chết tiệt!’’
Tuấn Thúc tỏ như nghe Tang Chỉ gì, vòng qua tiểu hồ ly để với Bích Nữ : “Rót cho ta ấm trà!’’
Tang Chỉ tức đến cùng cực, chỉ vào Bích Nữ, lải nhải : “ Ngươi đúng là rất tàn nhẫn! Vì muốn ký huyết khế với ta mà nhốt Bích Nữ tỷ tỷ trong căn phòng quỷ quái này, nghìn năm, vạn năm thả ra. Cứ coi như ngươi chết rồi, tỷ ấy được tự do, còn phải dựa vào huyết khí của ngươi để giúp ngươi được tái sinh…Ngươi dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà được sắp đặt mọi chuyện ?’’
Cắn chặt môi dưới, Tang Chỉ sắc mặt Tuấn Thúc dần dần tái , liền kéo Bích Nữ : “ Bích Nữ Tỷ Tỷ, tỷ cần sợ. Tỷ cũng đem tất cả suy nghĩ trong lòng ra cho con phượng hoàng xấu xa này nghe ! Chúng ta muốn giải trừ khế ước có gì sai ?’’
Dứt lời, Bích Nữ biểu cảm buồn tẻ, cuối cùng nhìn trời thở dài : “ haizz… Hai đứa trẻ các ngươi tán tỉnh, tình tứ với nhau, kéo ta vào làm gì chứ ?’’
“…..”
Tang Chỉ sững sờ, muốn mở miệng để vớt vát chút thể diện tay của Bích Nữ đã nhàng đặt lên đầu, vỗ vỗ, rồi nàng ta cười tươi như hoa : “ Còn nữa tiểu hồ ly, đừng có Tuấn Thúc như vậy chứ! Thực ra là ta tự nguyện ký huyết khế, làm Bích Nữ sống ở trong tường cũng là ta tự nguyện. Có thể , mạng của ta là do Phượng thần cho, cho nên đành trả lại cho con trai ông ấy phần tình cảm này.”
Rõ ràng trong lời của Bích Nữ có ý. Có lẽ vì nhắc đến chuyện cũ nên trong lời có chút gì đó mất mát. Vừa dứt lời liền lười nhác vươn vai, chỉ mệt rồi lấn vào trong tường. Tiểu hồ ly ngạc nhiên, khí trong phòng càng lúc càng kỳ lạ.
Lúc lâu sau, cuối cùng : “ Người tàn nhẫn nhất là ta sao? Ta ngược lại, chính là Tang Chỉ ngươi. Đang yên lành, sao lại phải móc lại vết thương của người khác chứ ?’’
Nếu thực được lựa chọn, sao Bích Nữ lại cam t tình nguyện bị giam cầm ở trong căn phòng này, phải chăng là tỷ ấy có … quá khứ cay đắng thể cho người ta biết? Tang Chỉ vặn ngón tay, trong lòng ảo não vì vừa rồi đắc tội với Bích Nữ, nhưng trong thoáng chốc, lại nhớ đến mục đích đến Thanh Ngô cư.
Mệnh Cách Tinh quân trước khi rời , còn dặn dò tiểu hồ ly c thận, kỹ càng, chuyện nàng sửa mệnh cách của Cảnh Lạc vẫn chưa xong, cho nên phải lấy đại cục làm trọng, xin lỗi Phượng hoàng cao ngạo trước, để giúp nghĩ cách giải quyết việc này rồi hẵng hay. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ nghiến răng nghiến lợi, cân nhắc xem phải hạ giọng xin lỗi thế nào, để vị Phượng quân đại nhân ở trước mặt này bớt giận nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng cười vui tai như tiếng chuông gió bạc : “ Ôi… Ta biết là ai. Từ xa tít đã nghe tiếng cãi lộn, hóa ra là ng chúa Tang Chỉ ?’’
Kẹp tóc bằng ngọc như ý, áo gấm bách hương người, giày sen hồng, huy tương tư, quạt lưu vân, đan phượng …Thích trang ểm, ăn mặc rực rỡ như thế này ở Thiên cung cũng chỉ có duy nhất người ….Ánh Tang Chỉ sáng rừng rực quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia : “ Anh Lạc!’’
Chương 17 : Thố Tử Tiểu Tiên
Anh Lạc là thỏ tiên.
Nói về lịch sử thăng tiên của nàng ta, cũng không bình thường. Anh Lạc vốn là thỏ yêu núi Khiêu Khiêu, tu luyện không quá trăm năm, đến nhân hình cũng chưa ảo hóa được. Một hôm đi ra cửa, bị ngân hồ Bạch Giãn của núi Khiêu Khiêu bắt đi. Tiểu ngân hồ trẻ con khờ dại, cũng chẳng có hứng thú gì với thịt thỏ, xách Anh Lạc chơi đùa một hồi cũng chán, trong lúc ngấu hứng, liền bắt Anh Lạc đi ăn cỏ gần hang của nó.
Suy nghĩ của Bạch Giãn rất đơn giản, thỏ chẳng phải không ăn cỏ gần hang sao ? vậy ta muốn xem xem, con thỏ yêu này ăn cỏ gần hang sẽ như thế nào? Ai ngờ, Anh Lạc trong họa được phúc, ở bên hang này lại là một cây cỏ tiên, ăn vào chưa được bao lâu Anh Lạc liền cảm thấy dưới chân cuồn cuộn nổi gió, rồi giấm lên mây bay lên trời thành tiên.
Vốn dĩ câu chuyện chỉ đến đây, chẳng mắc mớ gì tới Tam Chỉ, nhưng Anh Lạc thỏ tinh sau khi thăng tiên rồi, không quên thù cũ, quay lại núi Khiêu Khiêu, treo ngược Bạch Giãn trên mây, bay vòng quanh núi Khiêu Khiêu ba vòng để thị uy, cảnh cáo Ngân hồ tộc không được cậy linh lực mạnh, ức hiếp các loài động vật yếu ớt trong núi Khiêu Khiêu. Sỉ nhục Bạch Giãn một lượt mới coi như giải được mối hận ăn cỏ cạnh hang.
Sự việc thật trùng hợp, Bạch Giãn này không phải ai khác, chính là người họ hàng xa bắn mười tám phát cung cũng không tới của Tang Chỉ. Tuy quan hệ xa lắc, nhưng khi còn nhỏ, Tang Chỉ thường cùng Mẫu hậu đến núi Khiêu Khiêu chơi, đương nhiên là có chơi với tiểu Ngân hồ, rất thích đệ đệ này.
Nghe thấy Thố Tử tiểu tiên mới nhập Thiên cung đã huênh hoang, lại sỉ nhục Bạch Giãn, cuối cùng còn hại tiểu ngân hồ này không ngẩng nổi đầu lên được trong tộc, bị bức phải xuống phàm giới dải sầu, Tang Chỉ tức không chịu được, khóc lóc đến tìm Di Mẫu, Di phu nhờ họ bênh vực cho đệ đệ.
Vương mẫu nương nương nghe xong ngọn nguồn, lại chi cười cười, nói tiểu ngân hồ đến phàm giới tu luyện cũng tốt, chuyện này đến đây không giải quyết được nữa, thù của Tang Chỉ và Anh Lạc liền được ghi lại như vậy. Vào lúc này, trùng phùng ở chấn Bình Lạc, một cáo, một thỏ kẻ thù g
Nhưng bây giờ Bích Nữ nể mặt mình như vậy, vừa cười tươi đón mời, vừa bưng trà, rót , Tang Chỉ thực cũng tiện nữa. Uống ngụm trà, tiểu hồ ly hỏi bâng quơ: “Bích Nữ tỷ tỷ bị bó buộc trong căn nhà này, có phải là rất buồn ?’’
Bích Nữ nghe vậy chống cằm, đảo : “Thời gian lâu rồi, ta cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, hơn nữa, bây giờ chẳng phải còn có muội và Thất Thủy ở cùng ta sao?’’
Tang Chỉ líu lưỡi, đương nhiên nàng hiểu rõ ý của Bích Nữ, qua lại chẳng qua là muốn hoàn cảnh của mình và tỷ ấy bây giờ giống nhau, đều là nô lệ của Phượng Hoàng thối tha. Nghĩ đến Tuấn Thúc, rồi bị lừa đến trấn Bình Lạc, chuông vàng biến thành huyết chuông…hỏa khí trong người Tang Chỉ lại bốc lên bừng bừng: ‘‘ Lẽ nào phải làm nô lệ cho Phượng Hoàng thối tha cả đời?’’
Nghe vậy, Bích Nữ bịt miệng cười thành tiếng: “Cũng hẳn như vậy, thực vẫn còn cách để phải làm nô lệ của .”
Tang Chỉ nghe vậy, sáng lên: ‘‘ Thật sao?’’
Bích Nữ nhếch môi, kề sát vào tai Tang Chỉ, : Không làm chủ tớ có thể làm phu thê mà….
Tang Chỉ -///
Biết Bích Nữ trêu mình, tang Chỉ kim được than thở, đảo vòng, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó liền nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định có ai mới lén lút hỏi: “Bích Nữ Tỷ Tỷ, rốt cuộc có cách nào để giải trừ khế ước ?’’
“Có, đương nhiên là có!’’Bích Nữ vừa xong nghe có tiếng cười kỳ lạ, mờ ám ngoài cửa. Sống lưng Tang Chỉ cứng đờ, cảm người nổi đầy gai, cần quay đầu cũng biết người nào đó lấy nhãn thần đ mình trăm nghìn lần.
Tuấn Thúc lạnh lùng “Hừ” tiếng, tiến vào phòng u ám : Muốn giải trừ khế ước, biện pháp chính là …Tuấn Thúc cố ý ngập ngừng, rồi nghiến răng nghiến lợi : “Ta …chết!’’ Tuấn Thúc cố ý nhấn chữ “chết”, lại đạo mạo, đường hoàng đứng trước mặt tiểu hồ ly lúc này bất động, nhướn mày cao ngạo, kiểu : “ có bản lĩnh đến giết ta ”, khiến Tang Chỉ hận đến mức tê cả răng.
“Ngươi và ta vốn là quan hệ ngươi tình, ta nguyện, ta muốn giải trừ khế ước có gì sai chứ? Ta chưa từng gặp nam nhân nào mọn như ngươi, việc từ bốn trăm nắm trước, ta sớm đã quên sạch rồi, ngươi vẫn còn ghi thù rồi bày kế hại ta. Năm đó ta chỉ là đứa trẻ, ngươi đến thù của trẻ con mà cũng nhớ lâu như vậy. Phượng Hoàng thối tha! Phượng Hoàng chết tiệt!’’
Tuấn Thúc tỏ như nghe Tang Chỉ gì, vòng qua tiểu hồ ly để với Bích Nữ : “Rót cho ta ấm trà!’’
Tang Chỉ tức đến cùng cực, chỉ vào Bích Nữ, lải nhải : “ Ngươi đúng là rất tàn nhẫn! Vì muốn ký huyết khế với ta mà nhốt Bích Nữ tỷ tỷ trong căn phòng quỷ quái này, nghìn năm, vạn năm thả ra. Cứ coi như ngươi chết rồi, tỷ ấy được tự do, còn phải dựa vào huyết khí của ngươi để giúp ngươi được tái sinh…Ngươi dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà được sắp đặt mọi chuyện ?’’
Cắn chặt môi dưới, Tang Chỉ sắc mặt Tuấn Thúc dần dần tái , liền kéo Bích Nữ : “ Bích Nữ Tỷ Tỷ, tỷ cần sợ. Tỷ cũng đem tất cả suy nghĩ trong lòng ra cho con phượng hoàng xấu xa này nghe ! Chúng ta muốn giải trừ khế ước có gì sai ?’’
Dứt lời, Bích Nữ biểu cảm buồn tẻ, cuối cùng nhìn trời thở dài : “ haizz… Hai đứa trẻ các ngươi tán tỉnh, tình tứ với nhau, kéo ta vào làm gì chứ ?’’
“…..”
Tang Chỉ sững sờ, muốn mở miệng để vớt vát chút thể diện tay của Bích Nữ đã nhàng đặt lên đầu, vỗ vỗ, rồi nàng ta cười tươi như hoa : “ Còn nữa tiểu hồ ly, đừng có Tuấn Thúc như vậy chứ! Thực ra là ta tự nguyện ký huyết khế, làm Bích Nữ sống ở trong tường cũng là ta tự nguyện. Có thể , mạng của ta là do Phượng thần cho, cho nên đành trả lại cho con trai ông ấy phần tình cảm này.”
Rõ ràng trong lời của Bích Nữ có ý. Có lẽ vì nhắc đến chuyện cũ nên trong lời có chút gì đó mất mát. Vừa dứt lời liền lười nhác vươn vai, chỉ mệt rồi lấn vào trong tường. Tiểu hồ ly ngạc nhiên, khí trong phòng càng lúc càng kỳ lạ.
Lúc lâu sau, cuối cùng : “ Người tàn nhẫn nhất là ta sao? Ta ngược lại, chính là Tang Chỉ ngươi. Đang yên lành, sao lại phải móc lại vết thương của người khác chứ ?’’
Nếu thực được lựa chọn, sao Bích Nữ lại cam t tình nguyện bị giam cầm ở trong căn phòng này, phải chăng là tỷ ấy có … quá khứ cay đắng thể cho người ta biết? Tang Chỉ vặn ngón tay, trong lòng ảo não vì vừa rồi đắc tội với Bích Nữ, nhưng trong thoáng chốc, lại nhớ đến mục đích đến Thanh Ngô cư.
Mệnh Cách Tinh quân trước khi rời , còn dặn dò tiểu hồ ly c thận, kỹ càng, chuyện nàng sửa mệnh cách của Cảnh Lạc vẫn chưa xong, cho nên phải lấy đại cục làm trọng, xin lỗi Phượng hoàng cao ngạo trước, để giúp nghĩ cách giải quyết việc này rồi hẵng hay. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ nghiến răng nghiến lợi, cân nhắc xem phải hạ giọng xin lỗi thế nào, để vị Phượng quân đại nhân ở trước mặt này bớt giận nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng cười vui tai như tiếng chuông gió bạc : “ Ôi… Ta biết là ai. Từ xa tít đã nghe tiếng cãi lộn, hóa ra là ng chúa Tang Chỉ ?’’
Kẹp tóc bằng ngọc như ý, áo gấm bách hương người, giày sen hồng, huy tương tư, quạt lưu vân, đan phượng …Thích trang ểm, ăn mặc rực rỡ như thế này ở Thiên cung cũng chỉ có duy nhất người ….Ánh Tang Chỉ sáng rừng rực quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia : “ Anh Lạc!’’
Chương 17 : Thố Tử Tiểu Tiên
Anh Lạc là thỏ tiên.
Nói về lịch sử thăng tiên của nàng ta, cũng không bình thường. Anh Lạc vốn là thỏ yêu núi Khiêu Khiêu, tu luyện không quá trăm năm, đến nhân hình cũng chưa ảo hóa được. Một hôm đi ra cửa, bị ngân hồ Bạch Giãn của núi Khiêu Khiêu bắt đi. Tiểu ngân hồ trẻ con khờ dại, cũng chẳng có hứng thú gì với thịt thỏ, xách Anh Lạc chơi đùa một hồi cũng chán, trong lúc ngấu hứng, liền bắt Anh Lạc đi ăn cỏ gần hang của nó.
Suy nghĩ của Bạch Giãn rất đơn giản, thỏ chẳng phải không ăn cỏ gần hang sao ? vậy ta muốn xem xem, con thỏ yêu này ăn cỏ gần hang sẽ như thế nào? Ai ngờ, Anh Lạc trong họa được phúc, ở bên hang này lại là một cây cỏ tiên, ăn vào chưa được bao lâu Anh Lạc liền cảm thấy dưới chân cuồn cuộn nổi gió, rồi giấm lên mây bay lên trời thành tiên.
Vốn dĩ câu chuyện chỉ đến đây, chẳng mắc mớ gì tới Tam Chỉ, nhưng Anh Lạc thỏ tinh sau khi thăng tiên rồi, không quên thù cũ, quay lại núi Khiêu Khiêu, treo ngược Bạch Giãn trên mây, bay vòng quanh núi Khiêu Khiêu ba vòng để thị uy, cảnh cáo Ngân hồ tộc không được cậy linh lực mạnh, ức hiếp các loài động vật yếu ớt trong núi Khiêu Khiêu. Sỉ nhục Bạch Giãn một lượt mới coi như giải được mối hận ăn cỏ cạnh hang.
Sự việc thật trùng hợp, Bạch Giãn này không phải ai khác, chính là người họ hàng xa bắn mười tám phát cung cũng không tới của Tang Chỉ. Tuy quan hệ xa lắc, nhưng khi còn nhỏ, Tang Chỉ thường cùng Mẫu hậu đến núi Khiêu Khiêu chơi, đương nhiên là có chơi với tiểu Ngân hồ, rất thích đệ đệ này.
Nghe thấy Thố Tử tiểu tiên mới nhập Thiên cung đã huênh hoang, lại sỉ nhục Bạch Giãn, cuối cùng còn hại tiểu ngân hồ này không ngẩng nổi đầu lên được trong tộc, bị bức phải xuống phàm giới dải sầu, Tang Chỉ tức không chịu được, khóc lóc đến tìm Di Mẫu, Di phu nhờ họ bênh vực cho đệ đệ.
Vương mẫu nương nương nghe xong ngọn nguồn, lại chi cười cười, nói tiểu ngân hồ đến phàm giới tu luyện cũng tốt, chuyện này đến đây không giải quyết được nữa, thù của Tang Chỉ và Anh Lạc liền được ghi lại như vậy. Vào lúc này, trùng phùng ở chấn Bình Lạc, một cáo, một thỏ kẻ thù g
Bài viết liên quan!