Tiểu thuyết Người Yêu Của Ác Ma-full
Lượt xem : |
ồi yên lặng không ai nói với ai,rồi cậu bắt đầu nói như nói với chính mình:
-Cậu cũng biết cha tôi là một đại gia bất động sản phải không,nhưng thực ra tôi không phải là con ruột của ông
Nó ngạc nhiên,không phải sao?
-Tôi là trẻ mồ côi,được ông nhặt được và nhận nuôi khi tôi sắp chết đói ngoài đường...con ruột của ông là một anh hơn tôi 2 tuổi
Cậu ta có anh sao,nhưng trước giờ có thấy ai nói đâu
-Không nhiều người biết về anh ấy vì anh ấy không thích xuất hiện trước báo chí,anh thích một cuộc sống bình thường.
-Thế bây giờ anh ấy đâu?-nó hỏi
Ánh mắt cậu se sắt lại,đau xót
-Chính anh ấy đã là người nhìn thấy tôi và thuyết phục cha nhận nuôi tôi...anh ấy...anh ...là một thiên tài violin...hai năm trước anh ấy đi Pháp du học và mất một năm sau đó vì một tên khốn tên là Kenz
-Tôi xin lỗi.
Rồi lại im lặng,nó không biết phải nói gì,đôi khi chỉ cần có người lắng nghe và im lặng cùng mih cũng rất an ủi rồi không cần phải nói gì cả.Còn cậu thì cũng không hiểu sao lại kể cuộc đời mình cho nó nữa,thật lạ,ở gần nó rất ấm áp và nhẹ nhàng,cậu thích cảm giác này.
Và trời mưa,mưa xối xả,không trú kịp nên cả hai đứa đều ướt hết,đến xe cậu,trong xe chỉ có áo sơ mi của cậu nên không còn cách nào khác là nó phải mặc nếu không muốn bị ốm vì cơ thể nó vốn nhạy cảm với nước mưa.
Cậu đưa về nhà,đến nhà nó đã thấy BMW X6 đỗ sẵn,thấy nó Bảo Quân lập tức chạy ra.Cả ngày không liên lạc được với nó,gọi điệnt thì thuê bao,học không đi,đến nhà cũng chả thấy,cậu lo sợ,sợ có chuyện gì xảy ra với nó và bây giờ thì sao,nó đang cười với tên con trai khác,và MẶC ÁO CỦA HẮN,chả nhẽ cậu đặt trái tim mình nhầm chỗ rồi sao.khỗng lẽ nó cũng như đám con gái khác sao,vậy mà cậu đã nghĩ nó khác cơ đấy,xem ra cậu nhầm rồi,cậu thấy bực,như lòng tin của mình bị phản bội vậy.
Cậu lao ra cho Nhật Huy một đấm vào mặt bằng tất cả sức bính sinh,Nhật Huy loạng choạng,khóe miệng rỉ máu
-Anh đang làm cái quái gì thế?-nó hét
-Làm gì à,câu đây để toi hỏi mới đúng
Nói rồi cậu kéo tay nó đi
-Đau...anh làm gì thế?
-EM thôi đi.
Cậu kéo nó vào trong nhà và XOẠT-1 tiếng xe vang lên và cái áo trên người tan thành hai mảnh,thân thể nó gẫn như lõa lồ trước mặt hắn,tức,xấu hổ và cảm thấy bị xúc phạm..nó vung tay lên và CHÁT một cái tát lên mặt hắn,bỏng rát
-Em cũng chỉ như vậy thôi sao-hắn sờ mặt mình,nói tiếp-tôi đã nghĩ em khác nhưng rốt cuộc em cũng chỉ như đám con gái khác,sẵn sàng lên giường bất cứ thằng nào có tiền
CHÁT một cái tát nữa in trên mặt hắn
-Bao nhiêu thế-hắn vẫn tiếp-tôi sẽ trả em gấp đôi để em phục vụ tôi thật tôi
CHÁT cái tát thứ 3
-Phải,tôi thế đấy,tôi là loại cobn gái đó đấy,liên quan gì tới anh,đúng,tôi ngủ với cứ ai đấy,thì sao,tôi ngủ với anh thì ảnh hưởng gì tới anh,cút đi,đồ ********
Nó khóc và chạy đi,cậu đứng ngây ở đó,cậu đã làm gì để nó phải khóc như vậy,sao cậu lại làm thế,lại nói những lời đó,chỉ định xem có chuyện gì xảy ra với nó thôi,sao lại thành như vậy,cậu sai rồi sao,mất nó rồi sao?
Nó biết Bảo Quân đã đi,nhưng nó mặc kệ.Từ bé tới giờ chưa bao giờ nó bị xúc phạm nặng nề như thế,đau lắm,đau có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào tim nó ấy,từng lời.từng lời của cậu lúc đó vang vọng trong đầu nó: “Em cũng chỉ thế thôi sao…thế mà tôi đã tưởng là em khác đấy…rốt cuộc em cũng chỉ như bọn con gái đó…sẵn sàng lên giường với bất cứ thằng nào có tiền”-mỗi chữ lại như có một lưỡi dao đâm thẳng vào tim nó khiến tim nó nhói lên,co thắt từng hồi và rỉ máu
Á…Á…Không…không phải như vậy,không phải-nó hét lên,lắc đầu quầy quậy,tay ôm đầu,và nó lại khóc,tiếng thổn thức vang lên giữa không gian yên tĩnh nghe thật não lòng.Nó cứ khóc như vậy không biết bao lâu,giữa căn phòng yên lặng chỉ một mình nó cô đơn,cứ khóc,khóc mãi,khóc tới khi dường như không còn nước mắt để mà khóc nữa,những giọt nước mắt mặn chát như cuốn đi mọi phiền muộn,tức giận và sỉ nhục,đến khi dòng nước mắt cạn khô thì mọi cảm xúc dường như cũng theo đó mà trôi đi chỉ có 1 thứ còn ở lại,đó là sự tổn thương,đau đớn và những vết thương đang rỉ máu trong tim….
Quá đủ rồi….đủ lắm rồi….tại sao nó phải chịu đựng sự xúc phạm như thê chứ? Nó đã làm gì để đáng bị nói vậy chứ? Nó không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nó nữa,một lần là quá đủ rồi,nó đã từng phải nếm trải cảm giác đau khổ tới mức gần như tuyệt vọng 1 lần rồi,thật kinh khủng, nó đã cố quên đi,cố để cảm giác ấy đã ngủ yên suốt 3 năm qua,tại sao hắn lại đánh thức nó dậy chứ,tại sao hắn lại làm vết thương trong tim nó phải rỉ máu một lần nữa chứ,1 lần vỡ tim với hắn còn chưa đủ hay sao,tim nó đau lắm,vỡ tan rồi,tựa quả cầu thủy tinh tan tành thành hàng nghìn mảnh cứa vào tim nó,đau xót.Nó không muốn phải chịu đựng cái cảm giác ấy thêm nữa,dù là hắn hay là bất cứ ai cũng không được chạm vào nỗi đau của nó…
>>>>>o0o
-Á-nó hét lên,ngồi bật dậy,khuôn mặt đầm đìa nước mắt,nó đã khóc thậm chí cả trong mơ sao?
Tít…Tít…2.00 a.m.
Nó không dám ngủ lại nữa,sợ sẽ gặp lại giấc mơ kia,nó nhìn ra ngoài trời tối đen như mực,hôm nay trời không có trăng,mà đến sao cũng không có luôn,toàn một màu đen tối hệt như tâm trạng của nó lúc này.
…Cùng lúc tai bar Diamond…
Tong tiếng nhạc xập xình ,ánh đèn led màu xanh đỏ lập lòe quét đền khắp nơi,ở một bàn khuất ở khu vực vip,cậu đang ngồi đó,trên bàn là vỏ 1 chai XO,một chai Martin nằm lăn lóc và 1 chai Brandy vàng đã vơi quá nửa,cậu cũng không biết mình đã ngồi đây bao lâu hay ngoài kia đã mây giờ rồi,chỉ biết rằng sau khi ra khỏi nhà nó,cậu đã lái xe thẳng tới đây,và ngồi đây tới bây giờ chìm trong men rượu và cái không khí ngột ngạt của cái bar đông đúc nhất nhì thành phố này,đã lâu cậu không tới đây,từ cái đêm cậu gặp nó cậu không tới chốn này nữa -cái nới chỉ hoạt động về đêm,là chỗ cho bọn nhà giàu đốt tiền và thể hiện mình,và cũng là nơi để con người dễ dàng bộc lộ bản chất thật của mình,ở đây không ai quan tâm tới ai,điều này làm cậu thấy dễ chịu vì không ai để ý mà quan tâm xem mình là ai,ngắm nhìn ly rượu màu vàng hổ phách,cậu tự cười chua xót,không ngờ ngay tới người cậu nghĩ là trong sang và ngày thường vẫn bu quanh cậu-1 con đi** không hơn-thất vọng và thấy như mình bị phản bội nặng,hình ảnh nó trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Nhật Huy cứ tua đi tua lại trong đầu cậu không dứt,nốc mạnh cốc rượu như cố gắng xua đi cái hình ảnh chết tiệt đó trong đầu mình nhưng không tác dụng,cậu ngửa người ra sau ghế,cảm nhận cái vị cay nồng tới cháy cổ họng của rượu tây thấm vào người,cậu muốn say,thật sự rất muốn say để quên đi tất cả,quên đi cái cảm giác đau đớn tới tê tái đang gặm nhấm trái tim cậu,nhưng đây đã là chai thứ ba rồi mà dường như vẫn chưa đủ,cậu vẫn còn rất tỉnh táo,mặc cho cho bụng đã đau thắt vì uông quá nhiều rượu mạnh,cậu cố xua đuổi những hình ảnh và ý nghĩ bậy bạ khi nhớ lại cảnh nó mặc cái áo của Nhật Huy,tim cậu thì vẫn cố níu kéo hi vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm,vì lí do nào đó mà nó phải mặc áo của hắn nhưng lí trí cậu gào thét rằng tất cả đã quá rõ rang,chẳng có gì là hiểu lầm ở đây cả,nó cũng chỉ là loại con gái hư hỏng mà thôi,như bao đứa con gái khác,nó chỉ tiếp cận cậu vì tiền hay mục đích này,mục đích khác,dường như hai chữ “thật lòng” là quá xa xỉ trong cuộc sống của cậu,mọi thứ xung quanh cậu bọc tiền mà có,tất
-Cậu cũng biết cha tôi là một đại gia bất động sản phải không,nhưng thực ra tôi không phải là con ruột của ông
Nó ngạc nhiên,không phải sao?
-Tôi là trẻ mồ côi,được ông nhặt được và nhận nuôi khi tôi sắp chết đói ngoài đường...con ruột của ông là một anh hơn tôi 2 tuổi
Cậu ta có anh sao,nhưng trước giờ có thấy ai nói đâu
-Không nhiều người biết về anh ấy vì anh ấy không thích xuất hiện trước báo chí,anh thích một cuộc sống bình thường.
-Thế bây giờ anh ấy đâu?-nó hỏi
Ánh mắt cậu se sắt lại,đau xót
-Chính anh ấy đã là người nhìn thấy tôi và thuyết phục cha nhận nuôi tôi...anh ấy...anh ...là một thiên tài violin...hai năm trước anh ấy đi Pháp du học và mất một năm sau đó vì một tên khốn tên là Kenz
-Tôi xin lỗi.
Rồi lại im lặng,nó không biết phải nói gì,đôi khi chỉ cần có người lắng nghe và im lặng cùng mih cũng rất an ủi rồi không cần phải nói gì cả.Còn cậu thì cũng không hiểu sao lại kể cuộc đời mình cho nó nữa,thật lạ,ở gần nó rất ấm áp và nhẹ nhàng,cậu thích cảm giác này.
Và trời mưa,mưa xối xả,không trú kịp nên cả hai đứa đều ướt hết,đến xe cậu,trong xe chỉ có áo sơ mi của cậu nên không còn cách nào khác là nó phải mặc nếu không muốn bị ốm vì cơ thể nó vốn nhạy cảm với nước mưa.
Cậu đưa về nhà,đến nhà nó đã thấy BMW X6 đỗ sẵn,thấy nó Bảo Quân lập tức chạy ra.Cả ngày không liên lạc được với nó,gọi điệnt thì thuê bao,học không đi,đến nhà cũng chả thấy,cậu lo sợ,sợ có chuyện gì xảy ra với nó và bây giờ thì sao,nó đang cười với tên con trai khác,và MẶC ÁO CỦA HẮN,chả nhẽ cậu đặt trái tim mình nhầm chỗ rồi sao.khỗng lẽ nó cũng như đám con gái khác sao,vậy mà cậu đã nghĩ nó khác cơ đấy,xem ra cậu nhầm rồi,cậu thấy bực,như lòng tin của mình bị phản bội vậy.
Cậu lao ra cho Nhật Huy một đấm vào mặt bằng tất cả sức bính sinh,Nhật Huy loạng choạng,khóe miệng rỉ máu
-Anh đang làm cái quái gì thế?-nó hét
-Làm gì à,câu đây để toi hỏi mới đúng
Nói rồi cậu kéo tay nó đi
-Đau...anh làm gì thế?
-EM thôi đi.
Cậu kéo nó vào trong nhà và XOẠT-1 tiếng xe vang lên và cái áo trên người tan thành hai mảnh,thân thể nó gẫn như lõa lồ trước mặt hắn,tức,xấu hổ và cảm thấy bị xúc phạm..nó vung tay lên và CHÁT một cái tát lên mặt hắn,bỏng rát
-Em cũng chỉ như vậy thôi sao-hắn sờ mặt mình,nói tiếp-tôi đã nghĩ em khác nhưng rốt cuộc em cũng chỉ như đám con gái khác,sẵn sàng lên giường bất cứ thằng nào có tiền
CHÁT một cái tát nữa in trên mặt hắn
-Bao nhiêu thế-hắn vẫn tiếp-tôi sẽ trả em gấp đôi để em phục vụ tôi thật tôi
CHÁT cái tát thứ 3
-Phải,tôi thế đấy,tôi là loại cobn gái đó đấy,liên quan gì tới anh,đúng,tôi ngủ với cứ ai đấy,thì sao,tôi ngủ với anh thì ảnh hưởng gì tới anh,cút đi,đồ ********
Nó khóc và chạy đi,cậu đứng ngây ở đó,cậu đã làm gì để nó phải khóc như vậy,sao cậu lại làm thế,lại nói những lời đó,chỉ định xem có chuyện gì xảy ra với nó thôi,sao lại thành như vậy,cậu sai rồi sao,mất nó rồi sao?
Nó biết Bảo Quân đã đi,nhưng nó mặc kệ.Từ bé tới giờ chưa bao giờ nó bị xúc phạm nặng nề như thế,đau lắm,đau có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào tim nó ấy,từng lời.từng lời của cậu lúc đó vang vọng trong đầu nó: “Em cũng chỉ thế thôi sao…thế mà tôi đã tưởng là em khác đấy…rốt cuộc em cũng chỉ như bọn con gái đó…sẵn sàng lên giường với bất cứ thằng nào có tiền”-mỗi chữ lại như có một lưỡi dao đâm thẳng vào tim nó khiến tim nó nhói lên,co thắt từng hồi và rỉ máu
Á…Á…Không…không phải như vậy,không phải-nó hét lên,lắc đầu quầy quậy,tay ôm đầu,và nó lại khóc,tiếng thổn thức vang lên giữa không gian yên tĩnh nghe thật não lòng.Nó cứ khóc như vậy không biết bao lâu,giữa căn phòng yên lặng chỉ một mình nó cô đơn,cứ khóc,khóc mãi,khóc tới khi dường như không còn nước mắt để mà khóc nữa,những giọt nước mắt mặn chát như cuốn đi mọi phiền muộn,tức giận và sỉ nhục,đến khi dòng nước mắt cạn khô thì mọi cảm xúc dường như cũng theo đó mà trôi đi chỉ có 1 thứ còn ở lại,đó là sự tổn thương,đau đớn và những vết thương đang rỉ máu trong tim….
Quá đủ rồi….đủ lắm rồi….tại sao nó phải chịu đựng sự xúc phạm như thê chứ? Nó đã làm gì để đáng bị nói vậy chứ? Nó không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nó nữa,một lần là quá đủ rồi,nó đã từng phải nếm trải cảm giác đau khổ tới mức gần như tuyệt vọng 1 lần rồi,thật kinh khủng, nó đã cố quên đi,cố để cảm giác ấy đã ngủ yên suốt 3 năm qua,tại sao hắn lại đánh thức nó dậy chứ,tại sao hắn lại làm vết thương trong tim nó phải rỉ máu một lần nữa chứ,1 lần vỡ tim với hắn còn chưa đủ hay sao,tim nó đau lắm,vỡ tan rồi,tựa quả cầu thủy tinh tan tành thành hàng nghìn mảnh cứa vào tim nó,đau xót.Nó không muốn phải chịu đựng cái cảm giác ấy thêm nữa,dù là hắn hay là bất cứ ai cũng không được chạm vào nỗi đau của nó…
>>>>>o0o
-Á-nó hét lên,ngồi bật dậy,khuôn mặt đầm đìa nước mắt,nó đã khóc thậm chí cả trong mơ sao?
Tít…Tít…2.00 a.m.
Nó không dám ngủ lại nữa,sợ sẽ gặp lại giấc mơ kia,nó nhìn ra ngoài trời tối đen như mực,hôm nay trời không có trăng,mà đến sao cũng không có luôn,toàn một màu đen tối hệt như tâm trạng của nó lúc này.
…Cùng lúc tai bar Diamond…
Tong tiếng nhạc xập xình ,ánh đèn led màu xanh đỏ lập lòe quét đền khắp nơi,ở một bàn khuất ở khu vực vip,cậu đang ngồi đó,trên bàn là vỏ 1 chai XO,một chai Martin nằm lăn lóc và 1 chai Brandy vàng đã vơi quá nửa,cậu cũng không biết mình đã ngồi đây bao lâu hay ngoài kia đã mây giờ rồi,chỉ biết rằng sau khi ra khỏi nhà nó,cậu đã lái xe thẳng tới đây,và ngồi đây tới bây giờ chìm trong men rượu và cái không khí ngột ngạt của cái bar đông đúc nhất nhì thành phố này,đã lâu cậu không tới đây,từ cái đêm cậu gặp nó cậu không tới chốn này nữa -cái nới chỉ hoạt động về đêm,là chỗ cho bọn nhà giàu đốt tiền và thể hiện mình,và cũng là nơi để con người dễ dàng bộc lộ bản chất thật của mình,ở đây không ai quan tâm tới ai,điều này làm cậu thấy dễ chịu vì không ai để ý mà quan tâm xem mình là ai,ngắm nhìn ly rượu màu vàng hổ phách,cậu tự cười chua xót,không ngờ ngay tới người cậu nghĩ là trong sang và ngày thường vẫn bu quanh cậu-1 con đi** không hơn-thất vọng và thấy như mình bị phản bội nặng,hình ảnh nó trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Nhật Huy cứ tua đi tua lại trong đầu cậu không dứt,nốc mạnh cốc rượu như cố gắng xua đi cái hình ảnh chết tiệt đó trong đầu mình nhưng không tác dụng,cậu ngửa người ra sau ghế,cảm nhận cái vị cay nồng tới cháy cổ họng của rượu tây thấm vào người,cậu muốn say,thật sự rất muốn say để quên đi tất cả,quên đi cái cảm giác đau đớn tới tê tái đang gặm nhấm trái tim cậu,nhưng đây đã là chai thứ ba rồi mà dường như vẫn chưa đủ,cậu vẫn còn rất tỉnh táo,mặc cho cho bụng đã đau thắt vì uông quá nhiều rượu mạnh,cậu cố xua đuổi những hình ảnh và ý nghĩ bậy bạ khi nhớ lại cảnh nó mặc cái áo của Nhật Huy,tim cậu thì vẫn cố níu kéo hi vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm,vì lí do nào đó mà nó phải mặc áo của hắn nhưng lí trí cậu gào thét rằng tất cả đã quá rõ rang,chẳng có gì là hiểu lầm ở đây cả,nó cũng chỉ là loại con gái hư hỏng mà thôi,như bao đứa con gái khác,nó chỉ tiếp cận cậu vì tiền hay mục đích này,mục đích khác,dường như hai chữ “thật lòng” là quá xa xỉ trong cuộc sống của cậu,mọi thứ xung quanh cậu bọc tiền mà có,tất
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1111/5245
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1111/5245
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt