Tiểu thuyết Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới-full
Lượt xem : |
gì để hân hoan.
Có thể tôi đã đánh mất một số những người anh em do chính tôi chọn lựa, nhưng tình bạn có khác gì tình yêu. Nó cần cái duyên để ở bên nhau. Tôi sẽ xuôi lòng để họ ra đi vì hai lý do: Tôi cần giữ nguyên vẹn kỉ niệm đẹp đẽ của chúng tôi và tôi tin họ sẽ quay về.
Chẳng ai trong chúng ta thay đổi
Tối qua nửa đêm thì tôi bị chảy máu cam, thế là tôi thao thức đến hết phần còn lại của đem. Thương thì chỉ khi căng thẳng lắm tôi mới chảy máu cam, tôi bắt đầu cố phân tích các mối quan hệ xung quanh – nguyên nhân gây ra cớ sự này. Chúng ta có ít nhất một lần trong đời trách một người rất yêu thương rằng: họ đã thay đổi.
Khi sự đồng cảm phai màu, các thói quen bắt đầu tách rời, họ không lắng nghe và bản thân chúng ta cũng thế, khi lí do trở thành cái tôi của mỗi người, chúng ta sẽ tin rằng họ thay đổi.
Đã từng rất thân, đã từng rất thương, đã từng nghĩ mình là người thật may mắn khi gặp được họ giữa dòng đời này.
Đã từng tin vì họ mình có thể hy sinh đi nhiều.
Đã từng ôm nhau đến bật khóc, nắm tay chạy qua những cơn mưa.
Đã từng là lời hứa của người còn lại.
Đã từng đẩy lùi cả thế giới bằng sức mạnh của hai con người.
Và bây giờ họ thay đổi, họ không còn là cá thể tuyệt vời trong lòng chúng ta, họ suy nghĩ khác, nhìn khác, lập luận khác và hành xử khác. Họ bỗng cứa vào lòng chúng ta một vệt dài sâu hoắm.
Rồi đâu đó không lâu, tay chúng ta run lên vì những điều quá mới mẻ của họ, chúng ta sẽ buông.
Hoặc họ cũng sẽ tự đi.
Một cuộc đời, điều hiển nhiên là chúng ta sẽ đi qua nhiều người, đến nhiều nơi và làm nhiều việc. Những thứ đó đều mang tính chất rất khác nhau thế nên đôi khi chúng ta phải thích nghi và dung hòa lại mọi thứ.
Từ đó dẫn đến chúng ta sẽ phải xa bớt các thói quen cũ, công việc quá bận rộn cũng là lý do khiến các mối quan hện nhạt dần.
Càng lớn, càng va chạm, con người ta sẽ càng nhìn sự việc theo các góc cạnh khác nhau.
Nhưng tất cả những thứ đó có chẳng chỉ là lớp vỏ bọc ngoài hình thành theo thời gian để cá nhân mỗi người có thể tự bảo vệ cuộc sống riêng của mình. Vỏ bọc có thể dày, có thể mỏng. Nếu vỏ bọc dày quá, đồng nghĩa với việc mọi người sẽ nghĩ bạn thay đổi, thế thôi.
Bản chất sâu bên trong mỗi con người vẫn luôn tồn tại song hành với lớp vỏ đó. Chúng ta chưa bao giờ thay đổi cả.
Thế nên, nếu tình thương đủ lớn để phá lớp vỏ bọc của người khác – hãy nhẫn nại.
Thế nên, sau khi đong đếm, nghĩ rằng chúng ta vẫn muốn có ai đó trong cuộc đời – hãy trút bỏ bớt.
Chương 9
Em có sẵn sàng đau khổ?
Anh không cần em băng qua cả đại dương bao la kia để đến với anh.
Anh không cần em vượt muôn trùng những ngọn núi không tên để đến với anh.
Anh không cần em nhìn lên bầu trời và hứa với toàn thể những vì sao đang sáng kia là sẽ yêu anh trọn đời.
Anh chỉ muốn hỏi em rằng: em có sẵn sàng đau khổ?
Nếu là vì để yêu anh, em có đủ can đảm để vượt qua những điều tiếng xót xa?
Nếu là vì để yêu anh, em có gồng mình nắm lấy tay anh cả những khi anh quay lưng về phía em?
Nếu là vì để yêu anh, em có ôm ghì lấy anh ở những cung bậc thăng trầm trong cuộc sống này?
Nếu là vì để yêu anh, em có rời bỏ tự tôn của chính bản thân em và chỉ thuộc duy nhất về anh?
Nếu là vì để yêu anh, em có hứa là dù trong giây phút chán ghét anh nhất em cũng chỉ nhắm mắt chứ không buông tay anh?
Người ta nói, có những tháng ngày u tối tột cùng đến mức nỗi đau cũng để lại dấu vân tay.
Vậy nếu là vì để yêu anh, em có sẵn sàng đau khổ?
Khi tất cả những thứ về anh quả thật không đơn giản cho cuộc sống của em.
Khi anh ôm thật nhiều thứ mà thậm chí em còn không biết tên.
Khi sẽ chẳng mấy người mỉm cười trên con đường chúng ta bước qua.
Khi thiệt thòi sẽ luôn dành phần em.
Nhưng nếu là vì để yêu anh, em có sẵn sàng đau khổ?
Anh sẽ không có thật nhiều cho em.
Anh có thể sẽ chẳng ngọt ngào như những mối tình em vừa dừng chân.
Anh có thể sẽ chẳng lắng lo cho em đủ nhiều như những bờ vai em từng ngả.
Anh có thể sẽ chẳng vĩ đại như những tượng đài tình yêu trong tim em.
Anh chỉ có hiện tại này cho em, thế thôi.
Và khi em đã đọc được đến dòng này mà tim vẫn loạn nhịp vì anh, thì hãy cứ bước về phía anh nhé.
Đường về nhà
Khi chúng ta phải rời xa nơi thân quen thì có lẽ điều chúng ta nhớ nhiều nhất sẽ là đường về nhà.
Nơi tôi sống ngày xưa ở Singapore cách trung tâm thành phố khoảng 15km. Tôi thường đi học bằng xe bus hoặc tàu điện ngầm.
Tôi chán ghét những chuyến đi dài vô tận mà đôi khi quá mệt tôi ngủ quên đến trạm cuối.
Tháng ngày cô đơn và nhớ nhà tôi luôn thấy mình lọt thỏm trong những chuyến bus đông người, Sự lạc lõng đeo bám tôi qua khung cửa sổ những chuyến xe.
Khi ở ngoài kia đường cao tốc hun hút.
Khi ở ngoài kia thành phố phồn thịnh lên những ánh đàn rực lỗi.
Khi ở ngoài kia những chiếc xe sang trọng lao đi – chẳng ai là người thân.
Tôi sống như một thứ cây cỏ nhỏ xíu vùng vẫy trụ lại giữa bạt ngàn cơn gió.
Và tôi đã tìm cách tự đánh dấu con đường về nhà. Đó là hai trụ phát sóng của Singtel, tôi lấy đó làm mốc, cứ đến đây qua thêm một đường cao tốc nữa sẽ đến khu nhà tôi, từ đấy con đường về nhà bớt dài, sự cô độc cũng vơi dần trong tôi.
Chẳng còn những đêm về khuya mà tủi thân đứng khóc ở trạm xe bus nữa.
Cuộc sống sẽ đạp đổ chúng ta đôi lần nhưng không quên dang đôi tay vô hình giúp đỡ chúng ta nhận ra giá trị của từng nỗi đau, chúng ta lớn hơn, mạnh mẽ và tự hào về cuộc sống của mình.
Bây giờ có dịp trở lại Singapore, tôi đều tìm về con đường cao tốc năm xưa, nơi cột phát sóng Singtel nằm sừng sững để thấy lòng tôi ấm lại vì những năm tháng đã qua đi.Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc
Tôi không rõ những đứa trẻ sống ở vùng nhiệt đới như tôi có tin vào ông già Noel không? Giáng sinh có mang ý nghĩa nào không?
Khi mà chẳng bao giờ tôi được chạm vào tuyết, tất cả khao khát từ lúc còn bé khi được ném mình vào đống tuyết trắng xóa trước nhà hay đeo găng tay để cùng đám bạn nặn những chú người tuyết ngộ nghĩnh thì chỉ là tôi đưa đầu vào tủ lạnh để thấy hơi nước đá phả xuống rồi tưởng tượng xung quanh mình đang được bao phủ bởi tuyết trắng, thì chỉ là mua một viên đá bào 3 ngàn đồng để được người ta nặn cho một con rùa hay con gà bằng nước đá rồi đổ si rô đủ màu lên ăn.
Với tôi thì tuyết là cổ tích – một thứ rất đẹp nhưng không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Thế nên đã hơn một lần tôi từng ước được trở thành đứa trẻ của vùng ôn đới. Nơi khí hậu se lạnh vào cuối năm, nơi có mùa đông, nơi tôi được nhìn thấy tuyết và Giáng sinh mang một ý nghĩa tron vẹn hơn.
Thế rồi những năm tháng dài lớn lên, tôi lại yêu tha thiết Giáng sinh của những đứa trẻ vùng nhiệt đới, khi ngoài trời không khí vẫn nóng bức, khi bữa tối của chúng tôi không phải là những con gà tây béo ngậy và ngay khi chúng tôi cũng chẳng phải để một chiếc vớ đâu đó rồi chờ ông già Noel chui từ ống khói xuống đưa quà.
Giáng sinh của chúng tôi vẫn rất trọn vẹn khi chúng tôi ngồi bên nhau, kể về những câu chuyện của cả một năm qua đi, kể về niềm vui, nỗi buồn, chúng tôi vẫn nắm lấy tay nhau hay cho đi n
Có thể tôi đã đánh mất một số những người anh em do chính tôi chọn lựa, nhưng tình bạn có khác gì tình yêu. Nó cần cái duyên để ở bên nhau. Tôi sẽ xuôi lòng để họ ra đi vì hai lý do: Tôi cần giữ nguyên vẹn kỉ niệm đẹp đẽ của chúng tôi và tôi tin họ sẽ quay về.
Chẳng ai trong chúng ta thay đổi
Tối qua nửa đêm thì tôi bị chảy máu cam, thế là tôi thao thức đến hết phần còn lại của đem. Thương thì chỉ khi căng thẳng lắm tôi mới chảy máu cam, tôi bắt đầu cố phân tích các mối quan hệ xung quanh – nguyên nhân gây ra cớ sự này. Chúng ta có ít nhất một lần trong đời trách một người rất yêu thương rằng: họ đã thay đổi.
Khi sự đồng cảm phai màu, các thói quen bắt đầu tách rời, họ không lắng nghe và bản thân chúng ta cũng thế, khi lí do trở thành cái tôi của mỗi người, chúng ta sẽ tin rằng họ thay đổi.
Đã từng rất thân, đã từng rất thương, đã từng nghĩ mình là người thật may mắn khi gặp được họ giữa dòng đời này.
Đã từng tin vì họ mình có thể hy sinh đi nhiều.
Đã từng ôm nhau đến bật khóc, nắm tay chạy qua những cơn mưa.
Đã từng là lời hứa của người còn lại.
Đã từng đẩy lùi cả thế giới bằng sức mạnh của hai con người.
Và bây giờ họ thay đổi, họ không còn là cá thể tuyệt vời trong lòng chúng ta, họ suy nghĩ khác, nhìn khác, lập luận khác và hành xử khác. Họ bỗng cứa vào lòng chúng ta một vệt dài sâu hoắm.
Rồi đâu đó không lâu, tay chúng ta run lên vì những điều quá mới mẻ của họ, chúng ta sẽ buông.
Hoặc họ cũng sẽ tự đi.
Một cuộc đời, điều hiển nhiên là chúng ta sẽ đi qua nhiều người, đến nhiều nơi và làm nhiều việc. Những thứ đó đều mang tính chất rất khác nhau thế nên đôi khi chúng ta phải thích nghi và dung hòa lại mọi thứ.
Từ đó dẫn đến chúng ta sẽ phải xa bớt các thói quen cũ, công việc quá bận rộn cũng là lý do khiến các mối quan hện nhạt dần.
Càng lớn, càng va chạm, con người ta sẽ càng nhìn sự việc theo các góc cạnh khác nhau.
Nhưng tất cả những thứ đó có chẳng chỉ là lớp vỏ bọc ngoài hình thành theo thời gian để cá nhân mỗi người có thể tự bảo vệ cuộc sống riêng của mình. Vỏ bọc có thể dày, có thể mỏng. Nếu vỏ bọc dày quá, đồng nghĩa với việc mọi người sẽ nghĩ bạn thay đổi, thế thôi.
Bản chất sâu bên trong mỗi con người vẫn luôn tồn tại song hành với lớp vỏ đó. Chúng ta chưa bao giờ thay đổi cả.
Thế nên, nếu tình thương đủ lớn để phá lớp vỏ bọc của người khác – hãy nhẫn nại.
Thế nên, sau khi đong đếm, nghĩ rằng chúng ta vẫn muốn có ai đó trong cuộc đời – hãy trút bỏ bớt.
Chương 9
Em có sẵn sàng đau khổ?
Anh không cần em băng qua cả đại dương bao la kia để đến với anh.
Anh không cần em vượt muôn trùng những ngọn núi không tên để đến với anh.
Anh không cần em nhìn lên bầu trời và hứa với toàn thể những vì sao đang sáng kia là sẽ yêu anh trọn đời.
Anh chỉ muốn hỏi em rằng: em có sẵn sàng đau khổ?
Nếu là vì để yêu anh, em có đủ can đảm để vượt qua những điều tiếng xót xa?
Nếu là vì để yêu anh, em có gồng mình nắm lấy tay anh cả những khi anh quay lưng về phía em?
Nếu là vì để yêu anh, em có ôm ghì lấy anh ở những cung bậc thăng trầm trong cuộc sống này?
Nếu là vì để yêu anh, em có rời bỏ tự tôn của chính bản thân em và chỉ thuộc duy nhất về anh?
Nếu là vì để yêu anh, em có hứa là dù trong giây phút chán ghét anh nhất em cũng chỉ nhắm mắt chứ không buông tay anh?
Người ta nói, có những tháng ngày u tối tột cùng đến mức nỗi đau cũng để lại dấu vân tay.
Vậy nếu là vì để yêu anh, em có sẵn sàng đau khổ?
Khi tất cả những thứ về anh quả thật không đơn giản cho cuộc sống của em.
Khi anh ôm thật nhiều thứ mà thậm chí em còn không biết tên.
Khi sẽ chẳng mấy người mỉm cười trên con đường chúng ta bước qua.
Khi thiệt thòi sẽ luôn dành phần em.
Nhưng nếu là vì để yêu anh, em có sẵn sàng đau khổ?
Anh sẽ không có thật nhiều cho em.
Anh có thể sẽ chẳng ngọt ngào như những mối tình em vừa dừng chân.
Anh có thể sẽ chẳng lắng lo cho em đủ nhiều như những bờ vai em từng ngả.
Anh có thể sẽ chẳng vĩ đại như những tượng đài tình yêu trong tim em.
Anh chỉ có hiện tại này cho em, thế thôi.
Và khi em đã đọc được đến dòng này mà tim vẫn loạn nhịp vì anh, thì hãy cứ bước về phía anh nhé.
Đường về nhà
Khi chúng ta phải rời xa nơi thân quen thì có lẽ điều chúng ta nhớ nhiều nhất sẽ là đường về nhà.
Nơi tôi sống ngày xưa ở Singapore cách trung tâm thành phố khoảng 15km. Tôi thường đi học bằng xe bus hoặc tàu điện ngầm.
Tôi chán ghét những chuyến đi dài vô tận mà đôi khi quá mệt tôi ngủ quên đến trạm cuối.
Tháng ngày cô đơn và nhớ nhà tôi luôn thấy mình lọt thỏm trong những chuyến bus đông người, Sự lạc lõng đeo bám tôi qua khung cửa sổ những chuyến xe.
Khi ở ngoài kia đường cao tốc hun hút.
Khi ở ngoài kia thành phố phồn thịnh lên những ánh đàn rực lỗi.
Khi ở ngoài kia những chiếc xe sang trọng lao đi – chẳng ai là người thân.
Tôi sống như một thứ cây cỏ nhỏ xíu vùng vẫy trụ lại giữa bạt ngàn cơn gió.
Và tôi đã tìm cách tự đánh dấu con đường về nhà. Đó là hai trụ phát sóng của Singtel, tôi lấy đó làm mốc, cứ đến đây qua thêm một đường cao tốc nữa sẽ đến khu nhà tôi, từ đấy con đường về nhà bớt dài, sự cô độc cũng vơi dần trong tôi.
Chẳng còn những đêm về khuya mà tủi thân đứng khóc ở trạm xe bus nữa.
Cuộc sống sẽ đạp đổ chúng ta đôi lần nhưng không quên dang đôi tay vô hình giúp đỡ chúng ta nhận ra giá trị của từng nỗi đau, chúng ta lớn hơn, mạnh mẽ và tự hào về cuộc sống của mình.
Bây giờ có dịp trở lại Singapore, tôi đều tìm về con đường cao tốc năm xưa, nơi cột phát sóng Singtel nằm sừng sững để thấy lòng tôi ấm lại vì những năm tháng đã qua đi.Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc
Tôi không rõ những đứa trẻ sống ở vùng nhiệt đới như tôi có tin vào ông già Noel không? Giáng sinh có mang ý nghĩa nào không?
Khi mà chẳng bao giờ tôi được chạm vào tuyết, tất cả khao khát từ lúc còn bé khi được ném mình vào đống tuyết trắng xóa trước nhà hay đeo găng tay để cùng đám bạn nặn những chú người tuyết ngộ nghĩnh thì chỉ là tôi đưa đầu vào tủ lạnh để thấy hơi nước đá phả xuống rồi tưởng tượng xung quanh mình đang được bao phủ bởi tuyết trắng, thì chỉ là mua một viên đá bào 3 ngàn đồng để được người ta nặn cho một con rùa hay con gà bằng nước đá rồi đổ si rô đủ màu lên ăn.
Với tôi thì tuyết là cổ tích – một thứ rất đẹp nhưng không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Thế nên đã hơn một lần tôi từng ước được trở thành đứa trẻ của vùng ôn đới. Nơi khí hậu se lạnh vào cuối năm, nơi có mùa đông, nơi tôi được nhìn thấy tuyết và Giáng sinh mang một ý nghĩa tron vẹn hơn.
Thế rồi những năm tháng dài lớn lên, tôi lại yêu tha thiết Giáng sinh của những đứa trẻ vùng nhiệt đới, khi ngoài trời không khí vẫn nóng bức, khi bữa tối của chúng tôi không phải là những con gà tây béo ngậy và ngay khi chúng tôi cũng chẳng phải để một chiếc vớ đâu đó rồi chờ ông già Noel chui từ ống khói xuống đưa quà.
Giáng sinh của chúng tôi vẫn rất trọn vẹn khi chúng tôi ngồi bên nhau, kể về những câu chuyện của cả một năm qua đi, kể về niềm vui, nỗi buồn, chúng tôi vẫn nắm lấy tay nhau hay cho đi n
Bài viết liên quan!