watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Lượt xem :
ánh tay Bùi Thần Bật,cười hạnh phúc đi khỏi nhà hàng.

Vừa xem vở kịch đến mê mẩn,mang theo ánh mắt sùng bái của cô phục vụ,thì Nhược huyên còn không quên nhắc nhở “bạn trai trước của tôi thật rất khách khí,anh ta nói bữa ăn này anh ta mời nha ha ha ha”

Thanh âm lớn cố tình để con ếch đực kia nghe được,mặt ếch đực nhất thời biến thành màu gan heo.

“Anh yêu sao anh lại giúp bọn họ thanh toán,sao lại muốn mời khách?hay là anh còn chưa hết hy vọng với người phụ nữ kia?người ta không chịu đâu,anh phải nói chỉ yêu mình em”

âm thanh cùng dáng vẻ kệch cỡm của ếch cái là ấn tượng cuối cùng của thì Nhược Huyên về hai con ếch kia.

Vừa ra khỏi nhà hàng,thì Nhược Huyên lập tức cười ra tiếng,không chút bận tâm đến hình tượng của chính mình.

Bùi Thần Dật nhìn cô đang sang sảng cười,không chào tạm biệt cô,vẫn đi theo bên cạnh cô,thậm chí không nhắc cô buông tay anh ra.

Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của thì Nhược Huyên,Bùi Thần Dật không hiểu sao tâm tình mình lại trở nên vui sướng,khóe miệng không tự giác khẽ cong lên.

Chương 6
Bên cạnh nhà hàng có một công viên nhỏ, là nơi tản bộ tốt nhất sau khi ăn, mà hôm nay không biết vì sao, người trong công viên ít đi hẳn.

Khi Thì Nhược Huyên và Bùi Thần Dật tản bộ, đi vào công viên nhỏ, dọc đường đi tiếng cười không ngừng.

Thì Nhược Huyên buông tay Bùi Thần Dật, bước nhanh lên phía trước, đến dưới gốc cây cổ thụ, cô dừng bước, chống lên thân cây gập người cười nghiêng ngả.

Quá khoa trương rồi, có buồn cười như vậy sao? Bùi Thần Dật hơi hơi nhíu mày.

Lúc Bùi Thần Dật còn chưa kịp phản ứng, Thì Nhược Huyên đang cười to đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên.

Giữa trưa hè yên tĩnh, trong công viên truyền đến tiếng côn trùng kêu to, xa xa là tiếng chó sủa vang, có một ông lão sau khi ăn xong đang dắt chó đi dạo, không hề e ngại cái nóng của trưa hè, cũng có âm thanh của mấy đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng người mẹ dịu dàng nỉ non.

Bùi Thần Dật lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Thì Nhược Huyên khom người, tay chống lên thân cây, lúc nãy cô còn mở to đôi mắt xinh đẹp trừng anh đầy uy hiếp, cô còn làm dáng vẻ hạnh phúc ra oai với bạn trai trước, vừa rồi cô còn cười đến sáng lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý, hất cằm nhỏ lên.

Người phụ nữ này a.... Bùi Thần Dật tiến lên phía trước, đè lên tay cô, chậm rãi đem tay cô nắm trong bàn tay của mình, xoay người cô dồn trọng tâm vào anh, một tay nắm tay cô, một tay nắm vai cô, để mặt cô vùi vào ngực anh.

Thì Nhược Huyên giống như cô gái nhỏ cực kỳ đau lòng, trong lòng anh ra sức khóc, đem tất cả uất ức của mình khóc ra.

Bùi Thần Dật không nói gì nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dùng động tác mềm mại nhẹ nhàng trấn an cô.

Tuy hai người chỉ mới gặp nhau ba lần, không tính là rất quen thuộc, nhưng mỗi lần gặp cô luôn hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi xuất hiện trước mặt anh, cho dù lần trước đại di mụ của cô đến, vẫn hung hăng với anh như cũ, lại còn cắn anh một phát.

Mà hiện tại nhìn bộ dạng khóc đến đáng thương của cô, buồn bã ỉu xìu, ủ rũ, Bùi Thần Dật cảm thấy như có tảng đá lớn đặt trên ngực, nặng nề khó chịu, cô vẫn thích hợp với bộ dạng sức sống bắn ra bốn phía hung hăng đánh anh hơn, liều lĩnh như vậy, đắc ý như vậy, cô nên có bộ dáng đó.

Người trước ngực làm Bùi Thần Dật thu hồi lại tinh thần, thấy cô càng khóc càng dữ dội, anh lấy khăn giấy trong túi, mở một tờ đưa cho cô.

Viền mắt cô hồng hồng, nhìn bàn tay đang cầm khăn giấy của anh, không hề giữ chút hình tượng, trước mặt anh xì mũi thật mạnh, Bùi Thần Dật vẫn đứng tại chỗ, không hề cảm thấy khó chịu mà lui lại.

"Còn không."Âm thanh của cô có chút nghẹn ngào, mềm mại tinh tế rất đáng thương.

Bùi Thần Dật lại đưa một tờ khăn giấy cho cô, kì thật anh có thể đem cả gói khăn giấy đưa cho cô, nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên cực kỳ thích động tác như vậy, giống như động tác này có thể duy trì quan hệ của anh và cô.

Thì Nhược Huyên lại nhìn về phía anh, bắt lấy khăn giấy vừa xì mũi, vừa rầu rĩ nói: "Tôi mới không phải khóc vì thất tình, người đàn ông đê tiện kia có gì đáng để tôi khóc."

Bùi Thần Dật nhìn cô gật đầu: "Ừm." Không an ủi cũng không phản bác lại cô.

Thì Nhược Huyên cho rằng anh không tin cô: "Tôi khóc chỉ vì mắt nhìn người của tôi sai, thật là mắt bị mù, trước đây sao lại nhìn trúng người đàn ông đê tiện đó, vậy mà còn tình nguyện làm thục nữ vì hắn ta, già vờ đến mức khó chịu muốn chết." Cô vừa nói vừa khóc: "Tôi thật oan ức a, oa!"

Bùi Thần Dật có chút bất đắc dĩ nhìn Thì Nhược Huyên rơi nước mắt như mưa, anh rất ít nhìn phụ nữ khóc, mấy người bạn gái trước của anh tính tình còn "cay" hơn Thì Nhược Huyên, gặp chuyện uất ức chỉ biết tìm anh cãi nhau, anh chưa bao giờ thấy người nào khóc thảm hại như Thì Nhược Huyên, lần đầu đối mặt với tình huống như vậy, anh cũng không biết an ủi cô như thế nào.

Nhưng Thì Nhược Huyên lại nhanh chóng dừng khóc, cầm lấy khăn giấy lau khô nước mắt: "Này thích khoe hàng, anh tên là gì?"

Mặt Bùi Thần Dật không đổi sắc nhìn cô một cái: "Bùi Thần Dật."

"A, không ngờ tên cũng bình thường thôi, này sao lại cứ thích khoe hàng như vậy, vì hứng thú sao? Anh thích khoe quần lót với người khác?"

Bùi Thần Dật trừng mắt nhìn cô không nói một lời.

Ngược lại Thì Nhược Huyên lại tự nói tiếp, xem nhẹ ánh mắt của Bùi Thần Dật: "Ha, không thể tưởng tượng được anh lại có ham mê biến thái như vậy." Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nhìn Bùi Thần Dật: "À, tôi tên là Thì Nhược Huyên, thật ra tôi cảm thấy anh là người đàn ông tốt, làm sao lại có loại ham mê biến thái như vậy? Ai, không cần giải thích, mỗi người một chí hướng thôi."

Bùi Thần Dật thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cô cơ bản không cho anh cơ hội giải thích.

"Chúng ta có thể gặp lại không a?" Thì Nhược Huyên lại nghĩ mình không có phương thúc liên lạc với anh, hôm nay tam biệt không biết sau này có còn gặp lại anh, trong lòng có chút u buồn không rõ.

"Không phải cô nói chúng ta không đến một tuần đã gặp nhau đến ba lần sao, là vì tôi đang theo đuổi cô."

Thì Nhược Huyên kinh ngạc hô lên: "Tên thích khoe hàng như anh cũng không xứng làm bạn trai tôi."

Cô thật đúng cái gì cũng dám nói, Bùi Thần Dật lườm cô một cái.

Thì Nhược Huyên cười hì hì: "Này, anh có muốn cho tôi số điện thoại không?"

"Còn có thể gặp mặt." Bùi Thần Dật thần thần bí bí nhìn cô một cái, xoay người chậm rãi rời khỏi công viên nhỏ.

"Sao anh có thể khẳng định như vậy?" Thì Nhược Huyên chậm rì rì đi theo anh, một chút cũng không thấy xấu hổ vì bị từ chối.

"Tôi chính là khẳng định."

"Vậy khi nào thì gặp lại?" Thì Nhược Huyên truy hỏi bám riết không tha, cô giống như có chút chờ mong lần gặp tiếp theo của bọn họ.

"Không biết."

"Sao lại không biết?"

"Cũng không biết."

"Này....."

"Không cần hỏi nữa."

"Tại sao?"

"Thật xấu."

"Bùi Thần Dật, anh nói ai xấu? Anh thử nhìn lại một lần xem, đâu có xấu chứ? Rõ ràng là mỹ nhân mà."

"Ừm."

"Đừng có ừm, anh nói rõ ràng cho tôi."

Thì Nhược Huyên túm lấy ống tay áo Bùi Thần Dật đong đưa thật mạnh, anh dung túng cho cô, cái gì cũng không nói, , để cô nắm lấy ống tay áo đến nhăn nhúm, anh muốn nhìn cô như thế này.

Thì Nhược Huyên là người rất nghiêm túc, tuy cô không đem mấy chữ "cẩn thận" viết tr
<<1 ... 678910 ... 22>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
795/1631
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT