Tiểu thuyết Người Tình Của Đại Ca-full
Lượt xem : |
nh thơ. Vương Ninh Hinh tránh ánh mắt của anh, đi đến phía trước, đón gió mở rộng hai cánh tay, nhắm mắt lại nghênh đón gió lớn, đứng trên cao nhìn xuống, hưởng thụ khoái cảm phiêu nhiên thành tiên.
“Oa!”
“Cẩn thận!” Diêm Tính Nghiêu rất nhanh di đến, đúng lúc đem ôm chặt vào lòng. Hô, chỉ kém một chút nữa, bạn gái bé nhỏ của anh thực sự sẽ thành “tiên”!
Anh sợ tới mức chết khiếp, cô thì một chút nguy hiểm cũng không cảm thấy, đúng là cô bé đáng trách, liền nói: “Này…” Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên hình dung cảnh sắc trước mắt như thế nào mới chuẩn xác.
“Này, nguy hiểm lắm đó!” Diêm Tính Nghiêu tức giận ngón tay gõ lên đầu cô.
“Đau quá!” Cô ôm đầu oa oa kêu, quay lại trừng mắt nhìn anh. “Sao anh có thể đánh người vô cớ chứ?”
“Ngay cả tính mạng mà cũng đem ra đùa, còn sợ đau nữa à?” Nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, anh định gõ cô một cái nữa.
“Ai, đừng, đừng, em không dám!” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu mạnh miệng, lập tức sẽ có một cục u xuất hiện.
Diêm Tính Nghiêu dựa vào chiếc xe máy trông rất nổi bật, một tay ôm cô đến trước ngực, tay kia khẽ đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng mà xoa, động tác thật sự ôn nhu, nhưng miệng lại hung ác uy hiếp nói: “Nếu còn dám liều mạng, xem anh sau này trừng phạt em như thế nào!”
“Anh… anh tránh ra, em không cần, hở ra là đánh người, em không cần làm bạn gái anh.” Cô hờn giận sẵng giọng nói, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, vô thức toát ra sắc thái như một đứa trẻ, ngay cả bản thân Vương Ninh Hinh cũng không phát hiện mình đang làm nũng với anh.
Vì sự an toàn của tính mạng, lần này cô nhất định phải nói cho rõ ràng, việc đó là không thể được.
“Em lại nói bậy gì đó? Lời của anh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là em thì nhất định phải là em. Anh cũng không hỏi ý kiến của em, ai nói em có thể cự tuyệt?” Diêm Tính Nghiêu trừng mắt cô.
“Anh…” Cô bực mình, nói không ra lời.
“Em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thương em, đối với em thật tốt.” Anh hôn lên đôi má ửng hồng của cô, trấn an nói. Anh đương nhiên biết nỗi bất bình của cô, lại không muốn sửa đổi quyết định.
Cái gì mà tốt? Vương Ninh Hinh thấy đầu vẫn còn hơi đau, quên đi, cái giống bạo quân chuyên chế không biết đến nhân quyền này, nói nhiều cũng không hiểu thế nào là “tôn trọng”, cô biết mình cũng không thể thay đổi được gì, Vương Ninh Hinh cũng không muốn nhiều lời, tình cảm không phải là chỉ ngày một ngày hai, một ngày nào đó anh sẽ biết .
“Hôm nay anh đưa em đến đây, rốt cuộc để làm gì?”
“Giải sầu a, không thì còn có thể là chuyện gì nữa!” Nhìn cô do căm giận bất bình mà bộ dáng càng thêm xinh đẹp, Lòng Diêm Tính Nghiêu nhất thời xôn xao, dùng thật nhiều sức, ôm cô thật chặt trong lòng.
Cô thiếu chút thì không thở nổi nữa. “Làm…” cô mới chỉ thốt được một chữ, đã bị cắt ngang.
“Mỗi lần tâm tình không tốt, anh sẽ lại đưa em đến nơi này, nhìn sóng biển, gió biển thổi, tâm tình sẽ rất nhanh dịu trở lại.” Anh tự áp chế kích động trong lòng, cúi đầu xuống thầm thì bên tai cô, nhẹ nhàng nói ra.
“Loại người bá đạo mà cũng có lúc tâm tình không tốt ư? Thật sự rất khó tưởng tượng. Tuy rằng nguyên nhân khiến em cảm thấy không tốt hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng dù sao cũng cảm ơn ý tốt này.” Cô mơ màng thản nhiên gục đầu vào ngực anh, tuy rằng cô miệng thì trêu chọc, nhưng cử chỉ ôn nhu này trước nay chưa từng có, làm anh vui mừng không thôi.
Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy cái mũi rất ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
A, cô sao lại quên thân thể mình không chịu nổi gió lớn, nhất định là bị cảm rồi.
“Em ốm sao?” Anh cũng thấy cả kinh, thân thể trong lòng dường như ấm hơn bình thường, vốn đang cảm thấy khuôn mặt cô hồng hồng đáng yêu, anh đặt tay lên trán cô, đột nhiên kêu to: “Em sốt rồi!”
Khó trách cô đột nhiên lại trở nên nhu thuận.
“Chắc vậy.” Đầu cô có nhiều điểm mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Thì ra đau đầu là do bệnh, không phải là do anh đánh, vừa rồi thật sự đã hiểu lầm anh. “Em không chịu được gió lớn, nhất định là cảm lạnh do trúng gió rồi.”
“Đáng chết! Đầu em chỉ để trang trí thôi sao? Chuyện quan trọng như thế sao không nói sớm?” Anh lập tức ôm cô lên xe, cởi áo trên người khoác vào cho cô, kéo hai tay áo qua cột chặt vào phần eo của mình. Cô hiện tại cả người không chút sức lực nào, anh không muốn tới bệnh viện rồi mới phát hiện không thấy bạn gái đâu cả.
“Em quên mất!” Tiếng nói nhỏ nhẹ mang vẻ oán hận: “Đừng làm ồn nữa, em bệnh rồi, không được nói to với em.”
“Em…” Quên đi, hiện tại đi tìm bác sĩ là quan trọng nhất.
Chương 4
“Tình huống thật sự đã nghiêm trọng như vậy rồi sao?”
“Ngốc ạ, nếu không nghiêm trọng, sao anh có thể để hai mẹ con em xuất ngoại? Em và Hinh nhi là người quan trọng nhất của anh, là bảo bối yêu quý nhất, anh cũng thật chẳng muốn phải xa mẹ con em!”
Vương Ninh Hinh cảm mạo đến nửa đêm, cô chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, toàn thân xương cốt đều đau nhức, vốn muốn tìm cha mẹ để làm nũng, lại nghe thấy đoạn đối thoại ở trong phòng ngủ.
“Sau khi cùng anh kết hôn, ta đã thề trước mặt Thượng Đế đồng cam khổ cộng, cùng chung hoạn nạn với anh. Giờ anh gặp khó khăn, sao có thể bỏ anh để đến Hoa Kỳ tránh đầu sóng ngọn gió? Em không cần!”
“Linh, anh đương nhiên hiểu tâm ý của em đối với anh, nhưng mà… lần này không thể, công ty thật sự đã đến thời điểm tồn vong, một khi cổ phiếu bắt đầu xuống giá, thì kế tiếp sẽ là phản ứng dây chuyền… Aizz, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với ác mộng, anh không thể phân tâm mà chiếu cố đến hai người nữa. Rất nhiều phóng viên truyền thông giống như đỉa đói vậy, gắt gao bám lấy chúng ta, đến lúc đó cho dù tránh ở trong nhà không ra ngoài cũng không thể bình an được, chỉ điểm này thôi đã muốn điên lên rồi… cho dù không vì chính mình cũng nên suy nghĩ cho bảo bối của chúng ta. Hinh nhi bị chúng ta nuông chiều quá mức, con nó có thể chấp nhận biến cố lớn như vậy sao?” Ông thở dài rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa đến Hoa Kỳ chỉ là tạm thời, chờ qua một thời gian, em cứ yên tâm, anh sẽ lập tức đến đón em để cả nhà đoàn tụ.”
“Em… em không muốn đi!” Vương Tôn Tinh thương tâm khóc, nói: “Thật sự không ai chịu giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Anh và nhà chúng ta không phải giao tình đã lâu à? Có điều mấy triệu cũng không phải cái gì quá lớn? Chẳng lẽ…”
“Mấy năm qua kinh tế đình trệ, hơn nữa tài chính toàn cầu có nguy cơ gặp khủng hoảng, xí nghiệp chưa tới mức bị phá sản là may rồi. Mà người có năng lực hỗ trợ , aizz…” Vương Thiên Hữu cảm khái nói: “Thời cuộc là vậy, càng hà khắc thì càng xuất hiện nhiều kẻ tiểu nhân, chỉ có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, chẳng khác nào bỏ đá xuống giếng. Ai! Thương trường vô bằng hữu, thật sự là câu nói chí lý.”
Vương Tôn Linh vì chồng mà tuyệt vọng, vẻ mặt đau lòng, lại vẫn truy vấn nói: “Vốn không có ai chịu đưa than để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?”
Vương Thiên Hữu thở dài. “Chỉ có Diêm thị có vẻ đặc biệt. Nói đến Diêm thị ngày thường cũng không hay đi lại với chúng ta, cho nên đối tượng cầu viện của anh không có bọn họ, nhưng hai ngày trước, người của Diêm thị lại chủ động điện đến báo, họ nguyện ý giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại có điều kiện…”
“Như thế nào?”
“Oa!”
“Cẩn thận!” Diêm Tính Nghiêu rất nhanh di đến, đúng lúc đem ôm chặt vào lòng. Hô, chỉ kém một chút nữa, bạn gái bé nhỏ của anh thực sự sẽ thành “tiên”!
Anh sợ tới mức chết khiếp, cô thì một chút nguy hiểm cũng không cảm thấy, đúng là cô bé đáng trách, liền nói: “Này…” Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên hình dung cảnh sắc trước mắt như thế nào mới chuẩn xác.
“Này, nguy hiểm lắm đó!” Diêm Tính Nghiêu tức giận ngón tay gõ lên đầu cô.
“Đau quá!” Cô ôm đầu oa oa kêu, quay lại trừng mắt nhìn anh. “Sao anh có thể đánh người vô cớ chứ?”
“Ngay cả tính mạng mà cũng đem ra đùa, còn sợ đau nữa à?” Nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, anh định gõ cô một cái nữa.
“Ai, đừng, đừng, em không dám!” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu mạnh miệng, lập tức sẽ có một cục u xuất hiện.
Diêm Tính Nghiêu dựa vào chiếc xe máy trông rất nổi bật, một tay ôm cô đến trước ngực, tay kia khẽ đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng mà xoa, động tác thật sự ôn nhu, nhưng miệng lại hung ác uy hiếp nói: “Nếu còn dám liều mạng, xem anh sau này trừng phạt em như thế nào!”
“Anh… anh tránh ra, em không cần, hở ra là đánh người, em không cần làm bạn gái anh.” Cô hờn giận sẵng giọng nói, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, vô thức toát ra sắc thái như một đứa trẻ, ngay cả bản thân Vương Ninh Hinh cũng không phát hiện mình đang làm nũng với anh.
Vì sự an toàn của tính mạng, lần này cô nhất định phải nói cho rõ ràng, việc đó là không thể được.
“Em lại nói bậy gì đó? Lời của anh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là em thì nhất định phải là em. Anh cũng không hỏi ý kiến của em, ai nói em có thể cự tuyệt?” Diêm Tính Nghiêu trừng mắt cô.
“Anh…” Cô bực mình, nói không ra lời.
“Em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thương em, đối với em thật tốt.” Anh hôn lên đôi má ửng hồng của cô, trấn an nói. Anh đương nhiên biết nỗi bất bình của cô, lại không muốn sửa đổi quyết định.
Cái gì mà tốt? Vương Ninh Hinh thấy đầu vẫn còn hơi đau, quên đi, cái giống bạo quân chuyên chế không biết đến nhân quyền này, nói nhiều cũng không hiểu thế nào là “tôn trọng”, cô biết mình cũng không thể thay đổi được gì, Vương Ninh Hinh cũng không muốn nhiều lời, tình cảm không phải là chỉ ngày một ngày hai, một ngày nào đó anh sẽ biết .
“Hôm nay anh đưa em đến đây, rốt cuộc để làm gì?”
“Giải sầu a, không thì còn có thể là chuyện gì nữa!” Nhìn cô do căm giận bất bình mà bộ dáng càng thêm xinh đẹp, Lòng Diêm Tính Nghiêu nhất thời xôn xao, dùng thật nhiều sức, ôm cô thật chặt trong lòng.
Cô thiếu chút thì không thở nổi nữa. “Làm…” cô mới chỉ thốt được một chữ, đã bị cắt ngang.
“Mỗi lần tâm tình không tốt, anh sẽ lại đưa em đến nơi này, nhìn sóng biển, gió biển thổi, tâm tình sẽ rất nhanh dịu trở lại.” Anh tự áp chế kích động trong lòng, cúi đầu xuống thầm thì bên tai cô, nhẹ nhàng nói ra.
“Loại người bá đạo mà cũng có lúc tâm tình không tốt ư? Thật sự rất khó tưởng tượng. Tuy rằng nguyên nhân khiến em cảm thấy không tốt hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng dù sao cũng cảm ơn ý tốt này.” Cô mơ màng thản nhiên gục đầu vào ngực anh, tuy rằng cô miệng thì trêu chọc, nhưng cử chỉ ôn nhu này trước nay chưa từng có, làm anh vui mừng không thôi.
Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy cái mũi rất ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
A, cô sao lại quên thân thể mình không chịu nổi gió lớn, nhất định là bị cảm rồi.
“Em ốm sao?” Anh cũng thấy cả kinh, thân thể trong lòng dường như ấm hơn bình thường, vốn đang cảm thấy khuôn mặt cô hồng hồng đáng yêu, anh đặt tay lên trán cô, đột nhiên kêu to: “Em sốt rồi!”
Khó trách cô đột nhiên lại trở nên nhu thuận.
“Chắc vậy.” Đầu cô có nhiều điểm mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Thì ra đau đầu là do bệnh, không phải là do anh đánh, vừa rồi thật sự đã hiểu lầm anh. “Em không chịu được gió lớn, nhất định là cảm lạnh do trúng gió rồi.”
“Đáng chết! Đầu em chỉ để trang trí thôi sao? Chuyện quan trọng như thế sao không nói sớm?” Anh lập tức ôm cô lên xe, cởi áo trên người khoác vào cho cô, kéo hai tay áo qua cột chặt vào phần eo của mình. Cô hiện tại cả người không chút sức lực nào, anh không muốn tới bệnh viện rồi mới phát hiện không thấy bạn gái đâu cả.
“Em quên mất!” Tiếng nói nhỏ nhẹ mang vẻ oán hận: “Đừng làm ồn nữa, em bệnh rồi, không được nói to với em.”
“Em…” Quên đi, hiện tại đi tìm bác sĩ là quan trọng nhất.
Chương 4
“Tình huống thật sự đã nghiêm trọng như vậy rồi sao?”
“Ngốc ạ, nếu không nghiêm trọng, sao anh có thể để hai mẹ con em xuất ngoại? Em và Hinh nhi là người quan trọng nhất của anh, là bảo bối yêu quý nhất, anh cũng thật chẳng muốn phải xa mẹ con em!”
Vương Ninh Hinh cảm mạo đến nửa đêm, cô chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, toàn thân xương cốt đều đau nhức, vốn muốn tìm cha mẹ để làm nũng, lại nghe thấy đoạn đối thoại ở trong phòng ngủ.
“Sau khi cùng anh kết hôn, ta đã thề trước mặt Thượng Đế đồng cam khổ cộng, cùng chung hoạn nạn với anh. Giờ anh gặp khó khăn, sao có thể bỏ anh để đến Hoa Kỳ tránh đầu sóng ngọn gió? Em không cần!”
“Linh, anh đương nhiên hiểu tâm ý của em đối với anh, nhưng mà… lần này không thể, công ty thật sự đã đến thời điểm tồn vong, một khi cổ phiếu bắt đầu xuống giá, thì kế tiếp sẽ là phản ứng dây chuyền… Aizz, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với ác mộng, anh không thể phân tâm mà chiếu cố đến hai người nữa. Rất nhiều phóng viên truyền thông giống như đỉa đói vậy, gắt gao bám lấy chúng ta, đến lúc đó cho dù tránh ở trong nhà không ra ngoài cũng không thể bình an được, chỉ điểm này thôi đã muốn điên lên rồi… cho dù không vì chính mình cũng nên suy nghĩ cho bảo bối của chúng ta. Hinh nhi bị chúng ta nuông chiều quá mức, con nó có thể chấp nhận biến cố lớn như vậy sao?” Ông thở dài rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa đến Hoa Kỳ chỉ là tạm thời, chờ qua một thời gian, em cứ yên tâm, anh sẽ lập tức đến đón em để cả nhà đoàn tụ.”
“Em… em không muốn đi!” Vương Tôn Tinh thương tâm khóc, nói: “Thật sự không ai chịu giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Anh và nhà chúng ta không phải giao tình đã lâu à? Có điều mấy triệu cũng không phải cái gì quá lớn? Chẳng lẽ…”
“Mấy năm qua kinh tế đình trệ, hơn nữa tài chính toàn cầu có nguy cơ gặp khủng hoảng, xí nghiệp chưa tới mức bị phá sản là may rồi. Mà người có năng lực hỗ trợ , aizz…” Vương Thiên Hữu cảm khái nói: “Thời cuộc là vậy, càng hà khắc thì càng xuất hiện nhiều kẻ tiểu nhân, chỉ có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, chẳng khác nào bỏ đá xuống giếng. Ai! Thương trường vô bằng hữu, thật sự là câu nói chí lý.”
Vương Tôn Linh vì chồng mà tuyệt vọng, vẻ mặt đau lòng, lại vẫn truy vấn nói: “Vốn không có ai chịu đưa than để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?”
Vương Thiên Hữu thở dài. “Chỉ có Diêm thị có vẻ đặc biệt. Nói đến Diêm thị ngày thường cũng không hay đi lại với chúng ta, cho nên đối tượng cầu viện của anh không có bọn họ, nhưng hai ngày trước, người của Diêm thị lại chủ động điện đến báo, họ nguyện ý giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại có điều kiện…”
“Như thế nào?”
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1089/5223
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1089/5223
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt