Tiểu thuyết Người Kia, Tổng Giám Đốc !-full
Lượt xem : |
i Nhi phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
“Sao vậy, anh em đến đây à ?” Anh quay đầu hỏi.
“Không phải, là em nhìn thấy một anh đẹp trai nhìn quen mắt a. Cái người đẹp trai ngồi ở ghế hai mươi hai là khách quen của chúng ta sao ? Hình như em có nhìn thấy ở đây rồi nha ?”
Trương Lập Cơ nhìn về phía cô nói “Không xem là khách quen, nhưng anh ta đã tới đây vài lần rồi”
“Khó trách em cảm thấy anh ta nhìn quen mặt. Ân, vẫn là trai đẹp nhìn đẹp mắt, em thích thưởng thức trai đẹp” Cô mỉm cười nói.
“Chỉ dùng để thưởng thức thì có ích gì ? Phải tới gần ăn được mới là hưởng lợi” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.
“Làm ơn, em cũng không ngại cuộc sống quá an nhàn, không có việc gì đi tìm họa mà gánh sao ? Trai đẹp luôn đi cùng phiền toái, anh có hiểu hay không ?”
“Anh nghĩ đó là chỉ dùng cho phái nữ”
“Ba nắm trước đây, chính phủ trên thế giới đã thống nhất chuyện này, anh không biết sao ?”
“Chính phủ trên thế giới không nên làm như vậy ?”
Đột nhiên cô nhếch miệng cười, sau đó vươn ngón trỏ tay trái chỉ vào chính mình “Chính là em”
Trương Lập Cơ lắc đầu cười cười, lập tức nói sang chuyện khác “Sao hôm nay em lại rảnh đến đây ? Anh nghĩ em chuẩn bị cho cuộc thi phỏng vấn”
Tươi cười trên mặt cô lại lớn hơn nữa “Em đã phỏng vấn thành công” Cô đắc ý tuyên bố
“Thật chứ ?”
“Ân” Vương Hải Nhi dùng sức gật đầu “Tuần sau bắt đầu phải huấn luyện mười ngày, sau đó tháng sau là có thể chính thức đi làm. Ha ha a, em đúng là thiên tài, nghe nói rất ít người có thể thi được vào Anyana, nhanh gọi em là thiên tài đi” Cô kiêu ngạo ưỡn ngực.
“Được, thiên tài, nhưng em xác định đây là công việc em muốn sao ?” Cô gái nhỏ này bình thường son môi cũng không dùng, thế nhưng lại chạy đến công ty mỹ phẩm làm việc.
“Xác định, bởi vì chỉ cần trở thành nhân viên của Anyana, thì mẹ của em sẽ không hối thúc em lập gia đình, nhưng sẽ ngăn cản ba đến Đài Bắc bắt em trở về” Bởi vì mẹ của cô siêu cấp yêu thích mỹ phẩm Anyana, nếu biết cô làm việc ở Anyana, lại dùng tư cách nhân viên công ty để mua sản phẩm, thì khẳng định bà sẽ vui ngất trời.
“Lập gia đình ? Em mấy tuổi rồi ?” Trương Lập Cơ ngạc nhiên hỏi.
“Hai mươi ba, nhưng mẹ em nói khi bà hai mươi tuổi đã kết hôn và sinh ra em rồi” Cô thật cũng bất đắc dĩ.
“Ba em cũng đồng ý cho em lấy chồng sớm như vậy sao ? Không phải em là con gái một à ? Bác cũng không luyến tiếc gì sao ?”
“Ba bắt em về không phải muốn em lập gia đình, mà là muốn em kế nghiệp võ đạo quán của ba” Giọng nói của cô lại càng bất đắc dĩ hơn nữa.
“Ba em còn hiểu được công việc nào hợp với người, làm việc ở võ đạo quán thật thích hợp với em” Anh trêu ghẹo.
Đột nhiên Vương Hải Nhi trừng mắt liếc anh một cái “Em mới không cần trở về a”
“Vì sao ? Không phải em rất thích võ thuật sao ? Lúc ở trường học vẫn là tuyển thủ Taekwondo đấy thôi”
“Bởi vì em thích trai đẹp, không thích thi đấu”
Trương Lập Cơ ngẩn ra, thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu, anh vội vàng lấy khuỷu tay bảo vệ ly rượu, sau đó quay đầu nhìn cô.
“Cái gì ?” Đây là đáp án gì ?
“Hai năm qua, mỗi lần em trở về miền Nam, đều phát hiện dù con trai ở miền Nam có đẹp trai đi chăng nữa thì vẫn không thoát được tập tục cổ xưa, thật sự là rất khó để em bỏ qua cho, cho nên để duy trì thị giác của em, em quyết định muốn tiếp tục ở lại Đài Bắc, không cần trở về miền Nam a” Vương Hải Nhi lý lẽ hùng hồn nói.
Không biết nên nói cái gì, anh chỉ biết chép miệng lắc đầu, tiếp tục làm công việc của anh.
“A !” Một lát sau, đột nhiên cô sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Lại sao nữa ?” Trương Lập Cơ nhìn về phía cô, cảm thấy chỉ cần có cô ở đây thì khu vực quầy ba này không thể yên lặng được.
“Em đem sách bí kíp võ thuật mà anh cần đến, nhưng lại để ngoài cốp xe quên không lấy vào rồi” Cô hơi hơi nhíu mi “Em đi lấy” Nói xong, cô lập tức chui ra khỏi quầy ba, giống như một cơn gió biến mất sau cánh cửa, hành động nhanh đến nỗi người ta khó có thể nắm bắt được.
***
Đẩy cửa sau ra ngoài, Vương Hải Nhi đi vào ngõ nhỏ tối thui, khác hẳn với phía trước đèn điện chiếu sáng lòe lòe của pub, hướng nơi đỗ xe máy mà đi đến.
Ở nơi này ra vào ba năm nên cô đã quen với hoàn cảnh nơi này, hơn nữa cô còn cô một thân võ thuật phòng thân, cho nên cô không sợ sẽ gặp đàn ông say rượu tán tỉnh.
“Giỏi thật, dám đừa bỡn trên đầu của ta ư ? Thằng cha đó chết chắc rồi !” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi mà nói “Đi !”
Bốn người đàn ông cao thấp mập ốm không đồng đều vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, rồi dùng chân dí dí tàn thuốc còn đỏ, sau đó đi ra khỏi ngõ nhỏ tối thui này đến phía trước có đèn chiếu sáng.
Nhìn phương hướng bọn họ biến mất, Vương Hải Nhi nhẹ nhàng nhướn mày. Ở đây ba năm, nên loại chuyện tranh giành tình nhân cô đã thấy quen lắm rồi, chẳng có gì lạ cả. Nhưng là đang ở trong pub 9 night, lại ngồi gần áp phích Marilyn Monroe thì không phải là anh đẹp trai ngồi ở ghế hai mươi hai sao ?
Cô có thể mặc kệ chuyện người khác đánh nhau, nhưng là không thể làm ngơ với chuyện lần này, hơn nữa vị thiếu gia kia là trai đẹp để cho cô thưởng thức a.
Nghĩ đến khuôn mặt anh đẹp trai bị đánh sưng lên một cục, cô liền cảm thấy luyến tiếc.
Quên đi quên đi, có lẽ hôm nay ông trời để cho cô tới pub vì cứu vớt bộ mặt đẹp trai kia đi !
Sau khi nhanh mở cốp xe lấy ra quyển bí kíp võ thuật, cô lại theo đường cũ trở lại 9 night, bởi vì bọn họ còn ở phía trước lằng nhằng mua vé vào cửa, cho nên khi cô trở về khu vực quầy ba vẫn không thấy bốn người đàn ông đó ở trong pub.
“Anh Cơ cầm lấy, đây là quyển cách anh cần” Cô đứng ở ngoài quầy ba, vẻ mặt vội vàng đưa quyển sách cho Trương Lập Cơ.
“Sao vậy, em phải đi sao ?”
“Vừa mới ở sau ngõ em nghe được có người muốn gây sự ở đây, em đem mục tiêu đi trước” Cô nhanh nói xong rồi xoay người rời đi.
Trương Lập Cơ ngây ngốc sửng sốt một chút, sau đó ra sức gọi tên cô nhưng không kịp ngăn cản, cô sớm đã rời đi.
Bởi vì mục tiêu đã rõ ràng, cho nên Vương Hải Nhi nhanh chóng đi tới sô pha hai mươi hai, rồi kéo người sắp gặp họa trên sô pha dậy.
“Anh đẹp trai mượn nói chuyện một chút”
Đột nhiên anh phải đối mặt với một cô bé nữ sinh, Liễu Kiệt nhịn không được sợ run một chút, bất tri bất giác liền bị cô kéo dậy khỏi ghế sô pha.
“Này, cô đang làm cái gì ? Cô là ai nha ?” Cô gái ngồi cùng bàn lập tức bật dậy hét lên.
“Tôi…” Vương Hải Nhi mới mở miệng đã thấy bóng dáng bốn người đàn ông kia ở trong pub “Thảm, bọn họ đã đến đây rồi” Cô kêu thầm một tiếng, lập tức lôi kéo người bỏ chạy “Mau đi cùng tôi”
“Này !”
Giọng nói phẫn nộ của cô gái kia hét lên sau lưng cô, nhưng cô mắt ngơ tai điếc, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh đem người rời khỏi nơi đây, để ngừa lúc bọn họ đuổi kịp lại động tay động chân, mà đứng mũi chịu sào nhận hậu quả là anh trai cô, anh Cơ và pub 9 night. Hai người đó đối xử với cô không tệ, nên cô cũng không muốn ở trong pub đánh nhau phá hủy đồ trang trí và thiết bị.
“Thằng cha đó ở nơi nào ?”
Giọng quát to của đối phương làm cho Vương Hải Nhi biết bọn họ đã đến gần cô, cô thầm kêu một tiếng không xong, liền nhanh lôi kéo anh đến phòn
“Sao vậy, anh em đến đây à ?” Anh quay đầu hỏi.
“Không phải, là em nhìn thấy một anh đẹp trai nhìn quen mắt a. Cái người đẹp trai ngồi ở ghế hai mươi hai là khách quen của chúng ta sao ? Hình như em có nhìn thấy ở đây rồi nha ?”
Trương Lập Cơ nhìn về phía cô nói “Không xem là khách quen, nhưng anh ta đã tới đây vài lần rồi”
“Khó trách em cảm thấy anh ta nhìn quen mặt. Ân, vẫn là trai đẹp nhìn đẹp mắt, em thích thưởng thức trai đẹp” Cô mỉm cười nói.
“Chỉ dùng để thưởng thức thì có ích gì ? Phải tới gần ăn được mới là hưởng lợi” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.
“Làm ơn, em cũng không ngại cuộc sống quá an nhàn, không có việc gì đi tìm họa mà gánh sao ? Trai đẹp luôn đi cùng phiền toái, anh có hiểu hay không ?”
“Anh nghĩ đó là chỉ dùng cho phái nữ”
“Ba nắm trước đây, chính phủ trên thế giới đã thống nhất chuyện này, anh không biết sao ?”
“Chính phủ trên thế giới không nên làm như vậy ?”
Đột nhiên cô nhếch miệng cười, sau đó vươn ngón trỏ tay trái chỉ vào chính mình “Chính là em”
Trương Lập Cơ lắc đầu cười cười, lập tức nói sang chuyện khác “Sao hôm nay em lại rảnh đến đây ? Anh nghĩ em chuẩn bị cho cuộc thi phỏng vấn”
Tươi cười trên mặt cô lại lớn hơn nữa “Em đã phỏng vấn thành công” Cô đắc ý tuyên bố
“Thật chứ ?”
“Ân” Vương Hải Nhi dùng sức gật đầu “Tuần sau bắt đầu phải huấn luyện mười ngày, sau đó tháng sau là có thể chính thức đi làm. Ha ha a, em đúng là thiên tài, nghe nói rất ít người có thể thi được vào Anyana, nhanh gọi em là thiên tài đi” Cô kiêu ngạo ưỡn ngực.
“Được, thiên tài, nhưng em xác định đây là công việc em muốn sao ?” Cô gái nhỏ này bình thường son môi cũng không dùng, thế nhưng lại chạy đến công ty mỹ phẩm làm việc.
“Xác định, bởi vì chỉ cần trở thành nhân viên của Anyana, thì mẹ của em sẽ không hối thúc em lập gia đình, nhưng sẽ ngăn cản ba đến Đài Bắc bắt em trở về” Bởi vì mẹ của cô siêu cấp yêu thích mỹ phẩm Anyana, nếu biết cô làm việc ở Anyana, lại dùng tư cách nhân viên công ty để mua sản phẩm, thì khẳng định bà sẽ vui ngất trời.
“Lập gia đình ? Em mấy tuổi rồi ?” Trương Lập Cơ ngạc nhiên hỏi.
“Hai mươi ba, nhưng mẹ em nói khi bà hai mươi tuổi đã kết hôn và sinh ra em rồi” Cô thật cũng bất đắc dĩ.
“Ba em cũng đồng ý cho em lấy chồng sớm như vậy sao ? Không phải em là con gái một à ? Bác cũng không luyến tiếc gì sao ?”
“Ba bắt em về không phải muốn em lập gia đình, mà là muốn em kế nghiệp võ đạo quán của ba” Giọng nói của cô lại càng bất đắc dĩ hơn nữa.
“Ba em còn hiểu được công việc nào hợp với người, làm việc ở võ đạo quán thật thích hợp với em” Anh trêu ghẹo.
Đột nhiên Vương Hải Nhi trừng mắt liếc anh một cái “Em mới không cần trở về a”
“Vì sao ? Không phải em rất thích võ thuật sao ? Lúc ở trường học vẫn là tuyển thủ Taekwondo đấy thôi”
“Bởi vì em thích trai đẹp, không thích thi đấu”
Trương Lập Cơ ngẩn ra, thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu, anh vội vàng lấy khuỷu tay bảo vệ ly rượu, sau đó quay đầu nhìn cô.
“Cái gì ?” Đây là đáp án gì ?
“Hai năm qua, mỗi lần em trở về miền Nam, đều phát hiện dù con trai ở miền Nam có đẹp trai đi chăng nữa thì vẫn không thoát được tập tục cổ xưa, thật sự là rất khó để em bỏ qua cho, cho nên để duy trì thị giác của em, em quyết định muốn tiếp tục ở lại Đài Bắc, không cần trở về miền Nam a” Vương Hải Nhi lý lẽ hùng hồn nói.
Không biết nên nói cái gì, anh chỉ biết chép miệng lắc đầu, tiếp tục làm công việc của anh.
“A !” Một lát sau, đột nhiên cô sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Lại sao nữa ?” Trương Lập Cơ nhìn về phía cô, cảm thấy chỉ cần có cô ở đây thì khu vực quầy ba này không thể yên lặng được.
“Em đem sách bí kíp võ thuật mà anh cần đến, nhưng lại để ngoài cốp xe quên không lấy vào rồi” Cô hơi hơi nhíu mi “Em đi lấy” Nói xong, cô lập tức chui ra khỏi quầy ba, giống như một cơn gió biến mất sau cánh cửa, hành động nhanh đến nỗi người ta khó có thể nắm bắt được.
***
Đẩy cửa sau ra ngoài, Vương Hải Nhi đi vào ngõ nhỏ tối thui, khác hẳn với phía trước đèn điện chiếu sáng lòe lòe của pub, hướng nơi đỗ xe máy mà đi đến.
Ở nơi này ra vào ba năm nên cô đã quen với hoàn cảnh nơi này, hơn nữa cô còn cô một thân võ thuật phòng thân, cho nên cô không sợ sẽ gặp đàn ông say rượu tán tỉnh.
“Giỏi thật, dám đừa bỡn trên đầu của ta ư ? Thằng cha đó chết chắc rồi !” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi mà nói “Đi !”
Bốn người đàn ông cao thấp mập ốm không đồng đều vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, rồi dùng chân dí dí tàn thuốc còn đỏ, sau đó đi ra khỏi ngõ nhỏ tối thui này đến phía trước có đèn chiếu sáng.
Nhìn phương hướng bọn họ biến mất, Vương Hải Nhi nhẹ nhàng nhướn mày. Ở đây ba năm, nên loại chuyện tranh giành tình nhân cô đã thấy quen lắm rồi, chẳng có gì lạ cả. Nhưng là đang ở trong pub 9 night, lại ngồi gần áp phích Marilyn Monroe thì không phải là anh đẹp trai ngồi ở ghế hai mươi hai sao ?
Cô có thể mặc kệ chuyện người khác đánh nhau, nhưng là không thể làm ngơ với chuyện lần này, hơn nữa vị thiếu gia kia là trai đẹp để cho cô thưởng thức a.
Nghĩ đến khuôn mặt anh đẹp trai bị đánh sưng lên một cục, cô liền cảm thấy luyến tiếc.
Quên đi quên đi, có lẽ hôm nay ông trời để cho cô tới pub vì cứu vớt bộ mặt đẹp trai kia đi !
Sau khi nhanh mở cốp xe lấy ra quyển bí kíp võ thuật, cô lại theo đường cũ trở lại 9 night, bởi vì bọn họ còn ở phía trước lằng nhằng mua vé vào cửa, cho nên khi cô trở về khu vực quầy ba vẫn không thấy bốn người đàn ông đó ở trong pub.
“Anh Cơ cầm lấy, đây là quyển cách anh cần” Cô đứng ở ngoài quầy ba, vẻ mặt vội vàng đưa quyển sách cho Trương Lập Cơ.
“Sao vậy, em phải đi sao ?”
“Vừa mới ở sau ngõ em nghe được có người muốn gây sự ở đây, em đem mục tiêu đi trước” Cô nhanh nói xong rồi xoay người rời đi.
Trương Lập Cơ ngây ngốc sửng sốt một chút, sau đó ra sức gọi tên cô nhưng không kịp ngăn cản, cô sớm đã rời đi.
Bởi vì mục tiêu đã rõ ràng, cho nên Vương Hải Nhi nhanh chóng đi tới sô pha hai mươi hai, rồi kéo người sắp gặp họa trên sô pha dậy.
“Anh đẹp trai mượn nói chuyện một chút”
Đột nhiên anh phải đối mặt với một cô bé nữ sinh, Liễu Kiệt nhịn không được sợ run một chút, bất tri bất giác liền bị cô kéo dậy khỏi ghế sô pha.
“Này, cô đang làm cái gì ? Cô là ai nha ?” Cô gái ngồi cùng bàn lập tức bật dậy hét lên.
“Tôi…” Vương Hải Nhi mới mở miệng đã thấy bóng dáng bốn người đàn ông kia ở trong pub “Thảm, bọn họ đã đến đây rồi” Cô kêu thầm một tiếng, lập tức lôi kéo người bỏ chạy “Mau đi cùng tôi”
“Này !”
Giọng nói phẫn nộ của cô gái kia hét lên sau lưng cô, nhưng cô mắt ngơ tai điếc, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh đem người rời khỏi nơi đây, để ngừa lúc bọn họ đuổi kịp lại động tay động chân, mà đứng mũi chịu sào nhận hậu quả là anh trai cô, anh Cơ và pub 9 night. Hai người đó đối xử với cô không tệ, nên cô cũng không muốn ở trong pub đánh nhau phá hủy đồ trang trí và thiết bị.
“Thằng cha đó ở nơi nào ?”
Giọng quát to của đối phương làm cho Vương Hải Nhi biết bọn họ đã đến gần cô, cô thầm kêu một tiếng không xong, liền nhanh lôi kéo anh đến phòn
Bài viết liên quan!