Tiểu thuyết Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có-full
Lượt xem : |
t đến điểm cực hạn, chợt anh tay rút khỏi cơ thể cô, sau đó cởi ra khóac ra, đem cột lửa nóng bỏng cắm vào bên trong.
- A a. . . . . . - Cô bị cảm giác phong phú lấp đầy, lắng nghe nhịp đập dồn dập của anh, nước mắt chực chảy ra.
- Yêu thích anh như vậy sao?
- Sướng. . . . . . Thích. . . . . . A ách. . . . . . - Cô bị anh mãnh liệt và gấp gáp đút vào khiến giọng nói bể tan tành, thân thể trắng như tuyết lắc lư chấn động ngả nghiêng, đôi nhũ hoa đầy đặn bởi vì nhảy lên lợi hại mà đau nhức.
Anh đưa một tay ra, vân vê đôi nhũ hoa trắng noãn, kéo cầm đủ kiểu trên nhũ hoa, mạnh mẽ chuyển động trên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đem bộ phận nam cứng rắn đảo nhiều vòng trong động hoa.
Thấy cô vô ý thức sờ cánh môi trơn bóng, cổ họng anh như cháy khát, nâng cơ thể cô lên, cắn một cái lên môi cô, tỉ mỉ liếm láp cánh môi xinh.
Lửa nóng thũng trướng đi vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mỗi lần đều cắm vào tận gốc, giống như muốn xỏ xuyên qua thân thể và linh hồn của cô, đem những vui mừng hòa trộn xếp lên cao, giống như cô sắp bị hòa tan, từng tế bào trong cơ thể cũng thoải mái hát vang khúc ca hạnh phúc.
Hoa tâm như bị xuân triều lan tràn, anh không ngừng đem cơ thể tráng kiện của mình khảm vào người cô, ga giường trở nên ướt nhẹp, theo mọi lần đâm vào rút ra của anh mà thấm xuống cả chiếc mềm dày.
Hai người ôm lấy nhau, lồng ngực cường tráng đè lên đôi nhũ hoa trắng noãn, mềm mại mè nheo trao cho nhau những khoái cảm đặc biệt, thỉnh thoảng mày nâu đen chau lại, cơ thể phát ra những trận tê dại.
- Tiểu Điềm, em yêu anh sao? - Nhìn vẻ mặt mê loạn quên mình kiều mỵ của cô, anh mút lấy cánh môi cô, thở gấp gáp hỏi, đồng thời đem vật đỏ ngầu cắm sâu vào trong, để cho động hoa không có lấy một phân không khí.
- A a. . . . . . Yêu. . . . . . Yêu anh. . . . . . - Cô bị khoái cảm khổng lồ bao vây, ý thức mơ hồ, cái miệng hồng như quả dâu tươi vụn vặt phát ra một tiếng yêu kiều.
Giống như đáp lại cô, anh càng gian ác hơn, mạnh mẽ hơn, cắm xoắn chặt trong động mật, vật nam tính bắt đầu co rút.
Cô vô dụng nằm trên bả vai anh, cánh tay mảnh khảnh bấu chặt, cái lưỡi thơm tho qua lại nơi cổ anh, cuối cùng bị cái miệng anh chiếm lấy, cùng nhau quấn quít, giống như nơi hạ thể cùng nhau đong đưa.
Cô không tự chủ được kêu gào ra tiếng, đông mật co rút càng ngày càng mảnh liệt, vật cứng rắn sưng đỏ vừa mới đâm vào ngoan độc hơn, thân thể của cô rung động không ngừng, anh cúi đầu, ở bên tai cô phát ra tiếng thở hổn hển, ngôn ngữ dâm lãng ấy càng kích thích cô mãnh liệt hơn.
Cô cắn môi dưới, hai gò má nở rộ như cánh Tường Vi, nhũ hoa như hai quả trái cây thuần thục, bị anh tận tình uống, cường hãm đem cô ăn cho đến khi mềm nhũn ra, bản thân cô như người lạc lối, trở thành một con thú nhỏ đầy tham lam.
- Nhanh một chút. . . . . . A a. . . . . . Nhanh hơn chút nữa. . . . . . – Cô phóng đãng không biết thẹn thùng nũng nịu yêu cầu, hai phiếm lệ quang trong suốt.
- Bảo bối, anh sẽ cho anh, em phải kiên nhẫn. - Cảm thấy đã tạo đủ độ nóng cho động mật, co rúc lại chuyển thành kịch liệt, anh như kẻ bị rượt đuổi, càng ngày càng hung hãn.
Sóng khuây khoả cuốn tới, hai người cùng nhau leo lên đỉnh, hai thân thể trần trụi giống như hòa làm một, lúc hai người cùng phát ra một tiếng rống cũng là lúc cả hai cùng đạt đến cao trào.
Tinh hoa nóng rực và trắng đục xuất vào nơi sâu nhất trong động mật, cô cảm nhận được dòng dịch ái đang chảy dưới bụng, cả người đắm chìm theo từng đợt sóng bên trong, cao triều so với những ngày qua càng mãnh liệt hơn.
Cô ngã xuống, cơ thể phái nam vẫn còn chưa lui ra, từng cái liếm, dịch ái phái nữ hòa lẫn vào tinh dịch đàn ông tiết ra, cô cố ý trì hoãn dịu dàng đang trêu chọc qua những tiếng thở gấp.
Cô biết về chuyện tình dục anh hết sức mạnh mẽ, anh ở trên giường nhiệt tình thiêu đốt cả đêm cũng không mệt mỏi, anh thích vùi mình vào cơ thể ấm áp của cô . . . . .
- Tiểu Điềm, lần này chúng ta làm từ phía sau. - Anh choàng tay ra sau lưng cô, dùng giọng nói quyến rũ thì thầm vào tay cô.
- . . . . . . Ừ. - Không cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh, cô thẹn thùng gật đầu, lần nữa ném mình vào mê cung ham muốn của anh.
Bàn tay ấm áp nâng nhũ hoa trắng noãn lên, ngón cái thô kệch lượn quanh mấy vòng, khơi màu những ngọt ngào và giúp cô khuây khỏa hơn.
Đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ trên cánh tai cô, để lại vết hôn nhạt, cô thoải mái yêu kiều, thân thể mới vừa hưởng qua một lần cao trào nhưng vẫn nhảy cảm như cũ.
Khe mông ửng hồng vì bị anh xoa bóp, tử cung ướt đẫm cũng không ngừng co rụt lại, hoa huyệt đang giữ lấy vật nam thô cứng, lửa nóng ôm trọn lấy khối thịt của anh.
Cô không kiên nhẫn lắc cái mông, anh khòm xuống cúi cười thầm:
- Muốn?.
Lúc vừa nói xong, anh liền thấy đôi tay cô đỏ bừng, thân thể trắng nõn nà khẽ run rẩy.
Anh đùa với cô, cố ý chuyển động nhè nhẹ, bụng dưới khẽ uốn lượn, khối thịt cứng nghiền nát nơi non mềm, tỉ mỉ chiếm lấy.
Cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, cảm giác bên dưới ướt đẫm, đôi tay chỉ có thể vô lực níu lấy cái gối mềm, gương mặt tựa như khổ sở nằm xuống gối.
- A a. . . . . . – Anh giữ cơ thể cô, giữ chặt cái hông trắng noãn của cô, dùng sức đưa vật nóng đi vào, nhiệt trướng mang theo lửa nóng cắm sâu vào động mật, huyệt hoa mềm mại lập tức co rúc lại .
- Đừng nóng vội, chúng ta có một cả đêm – Anh mỉm cười, tròng mắt âm trầm bởi vì dục vọng mà tối tăm, vặn gương mặt của cô ra, nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Ngoài cửa sổ gió đêm réo rắc, nhưng hai cơ thể vẫn đang thêu đốt lẫn nhau. . . . . .
Qua đêm giao thừa, Ngải Điềm lôi kéo Tề Trọng Khải đến A Lý Sơn nhìn mặt trời mọc bởi vì đây là tâm nguyện nhiều năm qua của cô.
Cô mơ ước, ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân cây, hít thở không khí trong lành, cùng người trong lòng đắp chung một tắm chăn, uống cà phê nóng khiến cho tinh thần thoải mái. Nhưng cả hai đều không được ngủ, thay phiên kể chuyện cười, ra câu đố, chia sẻ quá khứ cùng hiện tại với nhau, sau đó dưới ánh mặt trời đầu tiên trao nụ hôn chân thành.
- Đây thật ước mơ nhàn chán và ngu ngốc nhất anh được nghe. - Sau khi nghe xong, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên dưới, Tề Trọng Khải lạnh lùng phun câu này.
Ngải Điềm như bị tên bắn trúng suýt nữa hộc máu, nhưng lại không thể không thừa nhận, giấc mộng này quá giống một ông cụ, ngay cả cô gặm nó cũng thấy đau răng.
Haizzzz, không thể trách cô, dù sao cũng là thiếu nữ đang độ tuổi mộng mơ, coi như so với hiện tại hơn kém mười năm đi, dĩ nhiên bị khiêm tốn của nó đập chết rồi.
Một đợt gió lạnh thấu xương tủy thổi qua, Ngải Điềm vì lạnh mà run lẩy bẩy, kéo cái mền, đem mình co rút thành một quả cầu, Tề Trọng Khải bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm cô vào ngực, dùng nhiệt độ mình ủ ấm cho cơ thể cô.
- Dòng nước lạnh đột kích, không đợi ở trong chăn, ít hôm nữa chạy đến đỉnh núi cũng không muộn, như vậy sẽ vui vẻ hơn?
- Ô, em không biết nơi này lạnh như thế – Môi nhỏ mím lại, hàm răng run lên.
- Cũng đã sắp qua năm mới rồi, vẫn không thấy mặt trời mọc, mí mắt em đừng có đóng lại nhé!
Tề Trọng Khải buông mày xuống, ngoài miệng quát lạnh, đáy mắt phát ra ánh hào quang chói lọi, thích xem cô gái nhỏ lấy đôi má hồng cọ vào lồng ngực anh, giống như nằm tựa vào lòng anh, một hình ảnh vô cùng thân mật.
- Biết, thật
- A a. . . . . . - Cô bị cảm giác phong phú lấp đầy, lắng nghe nhịp đập dồn dập của anh, nước mắt chực chảy ra.
- Yêu thích anh như vậy sao?
- Sướng. . . . . . Thích. . . . . . A ách. . . . . . - Cô bị anh mãnh liệt và gấp gáp đút vào khiến giọng nói bể tan tành, thân thể trắng như tuyết lắc lư chấn động ngả nghiêng, đôi nhũ hoa đầy đặn bởi vì nhảy lên lợi hại mà đau nhức.
Anh đưa một tay ra, vân vê đôi nhũ hoa trắng noãn, kéo cầm đủ kiểu trên nhũ hoa, mạnh mẽ chuyển động trên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đem bộ phận nam cứng rắn đảo nhiều vòng trong động hoa.
Thấy cô vô ý thức sờ cánh môi trơn bóng, cổ họng anh như cháy khát, nâng cơ thể cô lên, cắn một cái lên môi cô, tỉ mỉ liếm láp cánh môi xinh.
Lửa nóng thũng trướng đi vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mỗi lần đều cắm vào tận gốc, giống như muốn xỏ xuyên qua thân thể và linh hồn của cô, đem những vui mừng hòa trộn xếp lên cao, giống như cô sắp bị hòa tan, từng tế bào trong cơ thể cũng thoải mái hát vang khúc ca hạnh phúc.
Hoa tâm như bị xuân triều lan tràn, anh không ngừng đem cơ thể tráng kiện của mình khảm vào người cô, ga giường trở nên ướt nhẹp, theo mọi lần đâm vào rút ra của anh mà thấm xuống cả chiếc mềm dày.
Hai người ôm lấy nhau, lồng ngực cường tráng đè lên đôi nhũ hoa trắng noãn, mềm mại mè nheo trao cho nhau những khoái cảm đặc biệt, thỉnh thoảng mày nâu đen chau lại, cơ thể phát ra những trận tê dại.
- Tiểu Điềm, em yêu anh sao? - Nhìn vẻ mặt mê loạn quên mình kiều mỵ của cô, anh mút lấy cánh môi cô, thở gấp gáp hỏi, đồng thời đem vật đỏ ngầu cắm sâu vào trong, để cho động hoa không có lấy một phân không khí.
- A a. . . . . . Yêu. . . . . . Yêu anh. . . . . . - Cô bị khoái cảm khổng lồ bao vây, ý thức mơ hồ, cái miệng hồng như quả dâu tươi vụn vặt phát ra một tiếng yêu kiều.
Giống như đáp lại cô, anh càng gian ác hơn, mạnh mẽ hơn, cắm xoắn chặt trong động mật, vật nam tính bắt đầu co rút.
Cô vô dụng nằm trên bả vai anh, cánh tay mảnh khảnh bấu chặt, cái lưỡi thơm tho qua lại nơi cổ anh, cuối cùng bị cái miệng anh chiếm lấy, cùng nhau quấn quít, giống như nơi hạ thể cùng nhau đong đưa.
Cô không tự chủ được kêu gào ra tiếng, đông mật co rút càng ngày càng mảnh liệt, vật cứng rắn sưng đỏ vừa mới đâm vào ngoan độc hơn, thân thể của cô rung động không ngừng, anh cúi đầu, ở bên tai cô phát ra tiếng thở hổn hển, ngôn ngữ dâm lãng ấy càng kích thích cô mãnh liệt hơn.
Cô cắn môi dưới, hai gò má nở rộ như cánh Tường Vi, nhũ hoa như hai quả trái cây thuần thục, bị anh tận tình uống, cường hãm đem cô ăn cho đến khi mềm nhũn ra, bản thân cô như người lạc lối, trở thành một con thú nhỏ đầy tham lam.
- Nhanh một chút. . . . . . A a. . . . . . Nhanh hơn chút nữa. . . . . . – Cô phóng đãng không biết thẹn thùng nũng nịu yêu cầu, hai phiếm lệ quang trong suốt.
- Bảo bối, anh sẽ cho anh, em phải kiên nhẫn. - Cảm thấy đã tạo đủ độ nóng cho động mật, co rúc lại chuyển thành kịch liệt, anh như kẻ bị rượt đuổi, càng ngày càng hung hãn.
Sóng khuây khoả cuốn tới, hai người cùng nhau leo lên đỉnh, hai thân thể trần trụi giống như hòa làm một, lúc hai người cùng phát ra một tiếng rống cũng là lúc cả hai cùng đạt đến cao trào.
Tinh hoa nóng rực và trắng đục xuất vào nơi sâu nhất trong động mật, cô cảm nhận được dòng dịch ái đang chảy dưới bụng, cả người đắm chìm theo từng đợt sóng bên trong, cao triều so với những ngày qua càng mãnh liệt hơn.
Cô ngã xuống, cơ thể phái nam vẫn còn chưa lui ra, từng cái liếm, dịch ái phái nữ hòa lẫn vào tinh dịch đàn ông tiết ra, cô cố ý trì hoãn dịu dàng đang trêu chọc qua những tiếng thở gấp.
Cô biết về chuyện tình dục anh hết sức mạnh mẽ, anh ở trên giường nhiệt tình thiêu đốt cả đêm cũng không mệt mỏi, anh thích vùi mình vào cơ thể ấm áp của cô . . . . .
- Tiểu Điềm, lần này chúng ta làm từ phía sau. - Anh choàng tay ra sau lưng cô, dùng giọng nói quyến rũ thì thầm vào tay cô.
- . . . . . . Ừ. - Không cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh, cô thẹn thùng gật đầu, lần nữa ném mình vào mê cung ham muốn của anh.
Bàn tay ấm áp nâng nhũ hoa trắng noãn lên, ngón cái thô kệch lượn quanh mấy vòng, khơi màu những ngọt ngào và giúp cô khuây khỏa hơn.
Đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ trên cánh tai cô, để lại vết hôn nhạt, cô thoải mái yêu kiều, thân thể mới vừa hưởng qua một lần cao trào nhưng vẫn nhảy cảm như cũ.
Khe mông ửng hồng vì bị anh xoa bóp, tử cung ướt đẫm cũng không ngừng co rụt lại, hoa huyệt đang giữ lấy vật nam thô cứng, lửa nóng ôm trọn lấy khối thịt của anh.
Cô không kiên nhẫn lắc cái mông, anh khòm xuống cúi cười thầm:
- Muốn?.
Lúc vừa nói xong, anh liền thấy đôi tay cô đỏ bừng, thân thể trắng nõn nà khẽ run rẩy.
Anh đùa với cô, cố ý chuyển động nhè nhẹ, bụng dưới khẽ uốn lượn, khối thịt cứng nghiền nát nơi non mềm, tỉ mỉ chiếm lấy.
Cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, cảm giác bên dưới ướt đẫm, đôi tay chỉ có thể vô lực níu lấy cái gối mềm, gương mặt tựa như khổ sở nằm xuống gối.
- A a. . . . . . – Anh giữ cơ thể cô, giữ chặt cái hông trắng noãn của cô, dùng sức đưa vật nóng đi vào, nhiệt trướng mang theo lửa nóng cắm sâu vào động mật, huyệt hoa mềm mại lập tức co rúc lại .
- Đừng nóng vội, chúng ta có một cả đêm – Anh mỉm cười, tròng mắt âm trầm bởi vì dục vọng mà tối tăm, vặn gương mặt của cô ra, nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Ngoài cửa sổ gió đêm réo rắc, nhưng hai cơ thể vẫn đang thêu đốt lẫn nhau. . . . . .
Qua đêm giao thừa, Ngải Điềm lôi kéo Tề Trọng Khải đến A Lý Sơn nhìn mặt trời mọc bởi vì đây là tâm nguyện nhiều năm qua của cô.
Cô mơ ước, ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân cây, hít thở không khí trong lành, cùng người trong lòng đắp chung một tắm chăn, uống cà phê nóng khiến cho tinh thần thoải mái. Nhưng cả hai đều không được ngủ, thay phiên kể chuyện cười, ra câu đố, chia sẻ quá khứ cùng hiện tại với nhau, sau đó dưới ánh mặt trời đầu tiên trao nụ hôn chân thành.
- Đây thật ước mơ nhàn chán và ngu ngốc nhất anh được nghe. - Sau khi nghe xong, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên dưới, Tề Trọng Khải lạnh lùng phun câu này.
Ngải Điềm như bị tên bắn trúng suýt nữa hộc máu, nhưng lại không thể không thừa nhận, giấc mộng này quá giống một ông cụ, ngay cả cô gặm nó cũng thấy đau răng.
Haizzzz, không thể trách cô, dù sao cũng là thiếu nữ đang độ tuổi mộng mơ, coi như so với hiện tại hơn kém mười năm đi, dĩ nhiên bị khiêm tốn của nó đập chết rồi.
Một đợt gió lạnh thấu xương tủy thổi qua, Ngải Điềm vì lạnh mà run lẩy bẩy, kéo cái mền, đem mình co rút thành một quả cầu, Tề Trọng Khải bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm cô vào ngực, dùng nhiệt độ mình ủ ấm cho cơ thể cô.
- Dòng nước lạnh đột kích, không đợi ở trong chăn, ít hôm nữa chạy đến đỉnh núi cũng không muộn, như vậy sẽ vui vẻ hơn?
- Ô, em không biết nơi này lạnh như thế – Môi nhỏ mím lại, hàm răng run lên.
- Cũng đã sắp qua năm mới rồi, vẫn không thấy mặt trời mọc, mí mắt em đừng có đóng lại nhé!
Tề Trọng Khải buông mày xuống, ngoài miệng quát lạnh, đáy mắt phát ra ánh hào quang chói lọi, thích xem cô gái nhỏ lấy đôi má hồng cọ vào lồng ngực anh, giống như nằm tựa vào lòng anh, một hình ảnh vô cùng thân mật.
- Biết, thật
Bài viết liên quan!