Tiểu thuyết Người Chồng Tuyệt Vời-full
Lượt xem : |
n nữa.
Lôi Diễm cảm thấy một trận choáng váng.
“Em….không cần anh nữa sao?” Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gọi anh là anh hai, hiện tại gọi anh như vậy là có ý tứ gì?
Cô là vợ của anh, là người phụ nữ của anh, cô có biết anh thật khó khăn lắm mới xác định được tâm ý của mình, bây giờ lại tàn nhẫn gọi anh là anh hai?
Không! Anh không muốn Lục Nhân là em gái của mình, không muốn.
“Anh đang nói cái gì vậy? Anh vĩnh viễn là Lôi Diểm là anh hai của em.”- Cô cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
“Anh không phải là anh hai của em, cũng không muốn làm anh hai của em” Anh tức giận không biết đau đớn đám mạnh một quyền vào tường, thanh âm rống to lên: “Chết tiệt, anh là chồng của em, em nghe rõ rồi chứ? Anh là chồng của em”.
Một quyền vừa nặng vừa mạnh dừng lại ở bên tai cô, cô rõ ràng cảm nhận được lực đạo của nó, cô tin nó có thể làm vỡ nát bất cứ thứ gì, cũng như làm vỡ nát bức tường bảo vệ nội tâm của mình.
“Em ——” Vẻ mặt của anh căng thẳng, khuôn mặt tức giận đã nguôi dần, thay vào đó là ánh mắt kiên định gần như có thể thuyết phục được Lục Nhân, nhưng cô cũng không dám tin tưởng nữ thần tình yêu sẽ chiếu cố mình “Em không hiểu ý của anh……….”
Dù cho cô chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, nhưng tất cả đều là Lôi Diễm quan tâm cô như một người anh trai, anh tại sao đột nhiên lại lớn tiếng tuyên bố là chồng của cô? Cô thật sự khó mà tin. =.=
Cô cũng không cần danh lợi hay tiền tài quyền thế của anh, cô chỉ cần một chút tình yêu ở anh, nếu anh đối với cô vẫn không có cảm giác thì cô đành giải phóng tự do cho anh, anh hẳn là phải cảm thấy thoải mái chứ? Nhưng vì cái gì hiện tại anh lại biểu hiện ra hoàn toàn không phải như vậy?
“Kỳ thật anh đối với em ——” Ngay khi anh muốn nói rõ tâm ý của mình, bàn tay to không cẩn thận đụng phải túi mua sắm, anh vừa lúc quay đầu lại nhìn, nhưng Lục Nhân lại nhanh chân chạy đến lấy lại túi trong tay anh: “Lục Nhân?”
“Đây, không có gì, em khi chiều đi dạo phố nên mua…mua, ư, chỉ là mua thứ lặt vặt, vật nhỏ thôi.” Mặt Lục Nhân tự khắc đỏ lên như lửa, không tự nhiên đem túi mua sắm giấu sau lưng.
Trời hại, bởi vì bản thân vội vàng ăn diện để tham gia tiệc sinh nhật, bởi vậy sau khi trở về cô đem quần áo ngủ gợi cảm trong kế hoạch quyến rũ anh để tùy tiện, không ngờ lại bị anh phát hiện….A, cô bấy giờ rất muốn chết!
Đôi mắt Lôi Diễm híp lại, dò xét khuôn mặt nhỏ của cô vì chột dạ dẫn đến đỏ hồng, không khí không đúng vừa rồi hoàn toàn bị phá vỡ, nhìn lại biểu hiện khác thường của cô làm anh có hứng thú truy cứu.
“Cho anh xem em mua gì? Cái “vật nhỏ” đó là gì?”- giọng anh trầm thấp, có chút mỉm cười.
“Không!” – Lục Nhân thất kinh nhảy lên, tránh khỏi người anh với ý định muốn trốn. “Không phải thứ gì quan trọng, em lập tức đem đi…A!”
Cô không dự đoán được Lôi Diễm đột nhiên đứng lên, đồng thời hoảng hốt khi bị anh nhấc cả người lên giữa không trung, cô bởi vì chân không chạm được mà toàn bộ người hướng ngã về phía anh… “Ah…”, Lục Diễm sợ cô bị thương vội đỡ lấy, liền ngã ra phía sau, phía sau anh là giường lớn của cô, bởi vì có ngoại lực đụng vào nên khiên anh không khỏi rên rỉ ra tiếng.
“Lôi Diễm?” Cô sợ hãi, nghĩ đến anh sẽ bị thương chỗ nào liền vội vàng nhảy dựng lên quan tâm anh.
“Em làm anh bị thương phải không? Thật xin lỗi, anh có bị thương chỗ nào hay không?”
Lôi Diễm lợi dụng thời cơ lúc cô đang bị sợ hãi làm phân tâm, chậm rãi từ bên túi mua sắm, tùy tay lấy ra một khối vải dệt tơ lụa mềm mại, anh nhìn theo đó, hai mắt thoáng chốc trừng lớn —— Woa! Cái này là gì? Áo ngủ gợi cảm, còn có vải trong suốt?
Chết tiệt! Anh cùng cô “ngủ” lâu như vậy mà cũng chưa từng thấy qua cô mặc loại áo ngủ này?
“Anh có đau chỗ nào hay không thoải mái không? Lôi Diễm?” Lục Nhân lo lắng vuốt vai anh, hỏi thăm, không nghĩ tới anh đột nhiên bất vi sở động* (Không hề cử động), cô lúc này mới dời lực chú ý đến trên tay anh, không biết từ lúc nào chiếc áo ngủ nhỏ mới mua của cô lại là anh đang cầm?
Cô cả người nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ như sắp bốc cháy, vươn tay giật lại thứ trên tay anh.
“Anh tại sao lại muốn nhìn xem em mua thứ gì? Mau, trả lại cho em!”
Lôi Diễm không bận tâm đến cái miệng đang luyên thuyên, xoay người một cái liền lập tức đem cô đặt dưới thân mình.
“Anh….anh làm gì?” Tư thế này quá mức ám muội, đầu Lục Nhân hoàn toàn choáng váng, cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra, thẹn thùng cùng khẩn trương đến nỗi quên cả hô hấp.
“Nói, đây là vì ai mà mua?” Có ý xấu đem chiếc áo đưa lên cao, tuy anh hiểu được nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Ai cần anh lo!” Cô xấu hổ ảo não, vươn tay muốn cướp lại, lại bị anh đùa đưa lên cao hơn, cô buồn bực đánh anh một cái: “Mau trả lại cho người ta.”
“Nói cho anh biết, cái này em vì ai mà mua, anh sẽ lập tức trả lại cho em.” Anh cười khẽ, ngực rung động mãnh liệt.
“Anh sao lại quản nhiều như vậy? Trả lại cho em.” Cô có chết cũng không thuận theo đem kế hoạch trong đầu nói ra, vừa thẹn vừa quẫn trí tìm cách thoải khỏi sự áp chế của anh, nhưng người đàn ông này rất khỏe, cô bị ép tởi chỉ còn cử động được cánh tay. Cô cố hết sức di động cách tay, ý đồ sớm một chút đem cái áo ngủ kia lấy lại.
“Lục Nhân, em rất không ngoan.” Anh xấu xa quẳng chiếc áo ngủ ra góc giường, đôi tay cầm chặt lấy hai cánh tay của cô đưa lên cao quá đầu, mắt lơ đãng lướt nhanh qua đèn ngủ trên tủ đầu giường.
Thoáng chốc, anh đột nhiên đã hiểu ra cô thay đổi bầu không khí phòng là có lý do, trong lòng bất giác trở nên rung động. “Em mua cái áo ngủ kia là vì để mặc cho anh xem? Tựa như hai ngọn đèn trên đầu giường kia?” Anh biết rõ nhưng cố tình hỏi
Thì ra cô dùng phương thức của cô để ám chỉ anh, chính là anh một chút cũng không phát hiện ra dụng ý của cô.
Lục Nhân thất kinh, cuối cùng ý thức được anh dĩ nhiên nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng, anh dùng ánh mắt cùng tâm tư như thế nào để nhìn cô? Là nhất thiết muốn nhìn thấu lòng cô, hay căn bản vẫn là nhận định cô từ đầu đến đuôi xếp đặt anh?
“Lục Nhân, em tại sao còn không sớm nói cho anh biết?” Nhìn thấy khóe mắt cô bắt đầu xuất hiện nước mắt, anh liền buông tay cô ra, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất đau.
Đều là do anh trì độn, chậm chạp không nhận ra được tâm ý của mình, để muộn đến ngày hôm nay mới biết cô ở trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, anh không khỏi âm thầm tự trách.
“Nói cho anh thì sao? Muốn anh miễn cưỡng yêu em sao?” Đào Lục Nhân nhắm mắt lại, cố kiềm chế không cho nước mắt đang ở hốc mắt chảy ra, giọng nói không thể kiềm chế được mà có chút run rẩy. “Em biết anh cưng chiều em bao nhiêu, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em muốn, anh đều nghĩ biện pháp làm cho em, nhưng là chỉ có tình yêu, không phải em muốn thì có thể cho.”
Cô, Đào Lục Nhân rất thích anh, nhưng cô cũng hiểu được đạo lý nếu cố chấp hái cũng không thu được quả ngọt, cô càng không thể ti tiện lợi dụng bởi vì anh yêu thương mình mà yêu cầu tình yêu của anh.
“Nếu, anh nghĩ hoàn toàn không phải vậy thì sao?” Lôi Diễm tinh tế quan sát những đường cong trên khuôn mặt của cô, đôi môi nhỏ khẽ run làm rung động tâm anh, cô run rẩy liền khiến tim anh đau như bị cắt ra.
Anh cũng không biết Lục Nhân đối với anh tình cảm sâu nặng như vậy, cũng ngu xuẩn nghĩ đem Lục Nhân xem như em gái,
Lôi Diễm cảm thấy một trận choáng váng.
“Em….không cần anh nữa sao?” Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gọi anh là anh hai, hiện tại gọi anh như vậy là có ý tứ gì?
Cô là vợ của anh, là người phụ nữ của anh, cô có biết anh thật khó khăn lắm mới xác định được tâm ý của mình, bây giờ lại tàn nhẫn gọi anh là anh hai?
Không! Anh không muốn Lục Nhân là em gái của mình, không muốn.
“Anh đang nói cái gì vậy? Anh vĩnh viễn là Lôi Diểm là anh hai của em.”- Cô cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
“Anh không phải là anh hai của em, cũng không muốn làm anh hai của em” Anh tức giận không biết đau đớn đám mạnh một quyền vào tường, thanh âm rống to lên: “Chết tiệt, anh là chồng của em, em nghe rõ rồi chứ? Anh là chồng của em”.
Một quyền vừa nặng vừa mạnh dừng lại ở bên tai cô, cô rõ ràng cảm nhận được lực đạo của nó, cô tin nó có thể làm vỡ nát bất cứ thứ gì, cũng như làm vỡ nát bức tường bảo vệ nội tâm của mình.
“Em ——” Vẻ mặt của anh căng thẳng, khuôn mặt tức giận đã nguôi dần, thay vào đó là ánh mắt kiên định gần như có thể thuyết phục được Lục Nhân, nhưng cô cũng không dám tin tưởng nữ thần tình yêu sẽ chiếu cố mình “Em không hiểu ý của anh……….”
Dù cho cô chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, nhưng tất cả đều là Lôi Diễm quan tâm cô như một người anh trai, anh tại sao đột nhiên lại lớn tiếng tuyên bố là chồng của cô? Cô thật sự khó mà tin. =.=
Cô cũng không cần danh lợi hay tiền tài quyền thế của anh, cô chỉ cần một chút tình yêu ở anh, nếu anh đối với cô vẫn không có cảm giác thì cô đành giải phóng tự do cho anh, anh hẳn là phải cảm thấy thoải mái chứ? Nhưng vì cái gì hiện tại anh lại biểu hiện ra hoàn toàn không phải như vậy?
“Kỳ thật anh đối với em ——” Ngay khi anh muốn nói rõ tâm ý của mình, bàn tay to không cẩn thận đụng phải túi mua sắm, anh vừa lúc quay đầu lại nhìn, nhưng Lục Nhân lại nhanh chân chạy đến lấy lại túi trong tay anh: “Lục Nhân?”
“Đây, không có gì, em khi chiều đi dạo phố nên mua…mua, ư, chỉ là mua thứ lặt vặt, vật nhỏ thôi.” Mặt Lục Nhân tự khắc đỏ lên như lửa, không tự nhiên đem túi mua sắm giấu sau lưng.
Trời hại, bởi vì bản thân vội vàng ăn diện để tham gia tiệc sinh nhật, bởi vậy sau khi trở về cô đem quần áo ngủ gợi cảm trong kế hoạch quyến rũ anh để tùy tiện, không ngờ lại bị anh phát hiện….A, cô bấy giờ rất muốn chết!
Đôi mắt Lôi Diễm híp lại, dò xét khuôn mặt nhỏ của cô vì chột dạ dẫn đến đỏ hồng, không khí không đúng vừa rồi hoàn toàn bị phá vỡ, nhìn lại biểu hiện khác thường của cô làm anh có hứng thú truy cứu.
“Cho anh xem em mua gì? Cái “vật nhỏ” đó là gì?”- giọng anh trầm thấp, có chút mỉm cười.
“Không!” – Lục Nhân thất kinh nhảy lên, tránh khỏi người anh với ý định muốn trốn. “Không phải thứ gì quan trọng, em lập tức đem đi…A!”
Cô không dự đoán được Lôi Diễm đột nhiên đứng lên, đồng thời hoảng hốt khi bị anh nhấc cả người lên giữa không trung, cô bởi vì chân không chạm được mà toàn bộ người hướng ngã về phía anh… “Ah…”, Lục Diễm sợ cô bị thương vội đỡ lấy, liền ngã ra phía sau, phía sau anh là giường lớn của cô, bởi vì có ngoại lực đụng vào nên khiên anh không khỏi rên rỉ ra tiếng.
“Lôi Diễm?” Cô sợ hãi, nghĩ đến anh sẽ bị thương chỗ nào liền vội vàng nhảy dựng lên quan tâm anh.
“Em làm anh bị thương phải không? Thật xin lỗi, anh có bị thương chỗ nào hay không?”
Lôi Diễm lợi dụng thời cơ lúc cô đang bị sợ hãi làm phân tâm, chậm rãi từ bên túi mua sắm, tùy tay lấy ra một khối vải dệt tơ lụa mềm mại, anh nhìn theo đó, hai mắt thoáng chốc trừng lớn —— Woa! Cái này là gì? Áo ngủ gợi cảm, còn có vải trong suốt?
Chết tiệt! Anh cùng cô “ngủ” lâu như vậy mà cũng chưa từng thấy qua cô mặc loại áo ngủ này?
“Anh có đau chỗ nào hay không thoải mái không? Lôi Diễm?” Lục Nhân lo lắng vuốt vai anh, hỏi thăm, không nghĩ tới anh đột nhiên bất vi sở động* (Không hề cử động), cô lúc này mới dời lực chú ý đến trên tay anh, không biết từ lúc nào chiếc áo ngủ nhỏ mới mua của cô lại là anh đang cầm?
Cô cả người nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ như sắp bốc cháy, vươn tay giật lại thứ trên tay anh.
“Anh tại sao lại muốn nhìn xem em mua thứ gì? Mau, trả lại cho em!”
Lôi Diễm không bận tâm đến cái miệng đang luyên thuyên, xoay người một cái liền lập tức đem cô đặt dưới thân mình.
“Anh….anh làm gì?” Tư thế này quá mức ám muội, đầu Lục Nhân hoàn toàn choáng váng, cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra, thẹn thùng cùng khẩn trương đến nỗi quên cả hô hấp.
“Nói, đây là vì ai mà mua?” Có ý xấu đem chiếc áo đưa lên cao, tuy anh hiểu được nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Ai cần anh lo!” Cô xấu hổ ảo não, vươn tay muốn cướp lại, lại bị anh đùa đưa lên cao hơn, cô buồn bực đánh anh một cái: “Mau trả lại cho người ta.”
“Nói cho anh biết, cái này em vì ai mà mua, anh sẽ lập tức trả lại cho em.” Anh cười khẽ, ngực rung động mãnh liệt.
“Anh sao lại quản nhiều như vậy? Trả lại cho em.” Cô có chết cũng không thuận theo đem kế hoạch trong đầu nói ra, vừa thẹn vừa quẫn trí tìm cách thoải khỏi sự áp chế của anh, nhưng người đàn ông này rất khỏe, cô bị ép tởi chỉ còn cử động được cánh tay. Cô cố hết sức di động cách tay, ý đồ sớm một chút đem cái áo ngủ kia lấy lại.
“Lục Nhân, em rất không ngoan.” Anh xấu xa quẳng chiếc áo ngủ ra góc giường, đôi tay cầm chặt lấy hai cánh tay của cô đưa lên cao quá đầu, mắt lơ đãng lướt nhanh qua đèn ngủ trên tủ đầu giường.
Thoáng chốc, anh đột nhiên đã hiểu ra cô thay đổi bầu không khí phòng là có lý do, trong lòng bất giác trở nên rung động. “Em mua cái áo ngủ kia là vì để mặc cho anh xem? Tựa như hai ngọn đèn trên đầu giường kia?” Anh biết rõ nhưng cố tình hỏi
Thì ra cô dùng phương thức của cô để ám chỉ anh, chính là anh một chút cũng không phát hiện ra dụng ý của cô.
Lục Nhân thất kinh, cuối cùng ý thức được anh dĩ nhiên nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng, anh dùng ánh mắt cùng tâm tư như thế nào để nhìn cô? Là nhất thiết muốn nhìn thấu lòng cô, hay căn bản vẫn là nhận định cô từ đầu đến đuôi xếp đặt anh?
“Lục Nhân, em tại sao còn không sớm nói cho anh biết?” Nhìn thấy khóe mắt cô bắt đầu xuất hiện nước mắt, anh liền buông tay cô ra, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất đau.
Đều là do anh trì độn, chậm chạp không nhận ra được tâm ý của mình, để muộn đến ngày hôm nay mới biết cô ở trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, anh không khỏi âm thầm tự trách.
“Nói cho anh thì sao? Muốn anh miễn cưỡng yêu em sao?” Đào Lục Nhân nhắm mắt lại, cố kiềm chế không cho nước mắt đang ở hốc mắt chảy ra, giọng nói không thể kiềm chế được mà có chút run rẩy. “Em biết anh cưng chiều em bao nhiêu, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em muốn, anh đều nghĩ biện pháp làm cho em, nhưng là chỉ có tình yêu, không phải em muốn thì có thể cho.”
Cô, Đào Lục Nhân rất thích anh, nhưng cô cũng hiểu được đạo lý nếu cố chấp hái cũng không thu được quả ngọt, cô càng không thể ti tiện lợi dụng bởi vì anh yêu thương mình mà yêu cầu tình yêu của anh.
“Nếu, anh nghĩ hoàn toàn không phải vậy thì sao?” Lôi Diễm tinh tế quan sát những đường cong trên khuôn mặt của cô, đôi môi nhỏ khẽ run làm rung động tâm anh, cô run rẩy liền khiến tim anh đau như bị cắt ra.
Anh cũng không biết Lục Nhân đối với anh tình cảm sâu nặng như vậy, cũng ngu xuẩn nghĩ đem Lục Nhân xem như em gái,
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1232/2068
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1232/2068
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt