watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc-full

Lượt xem :
cũ, tôi. . . . . . Tôi sẽ không chịu được!"

"Vân Vân...! Cô cho rằng tình hình có thể tệ hơn so với bây giờ sao?" Hắn nói, trong giọng nói có phần cứng rắn.

Cô không nói gì, chỉ mở lớn đôi mắt vô hồn, nước mắt một lần nữa lại trào ra.

"Tôi đã giúp cô sắp xếp mọi việc xong xuôi rồi, chiều nay bốn giờ bắt đầu làm kiểm tra."

Kỷ Vân Vân ngây người một hồi lâu."Anh. . . . . . Anh có thể hủy bỏ nó!"

"Không, cô nhất định phải đi."

Thanh âm của Vệ Tử Hiên thật bình tĩnh, nhưng cô biết ẩn giấu phía sau sự bình tĩnh giả tạo đó là một sự quyết tâm và kiên cường như thế nào.

"Tử Hiên, bác sĩ riêng của gia đình tôi – Bác sĩ Sử nói, đôi mắt của tôi không thể nào. . . . . ."

"Những người mà tôi tiếp xúc đều là những chuyên gia có uy tín nhất, Họ cũng khuyến khích cô tiến hành thêm một bước kiểm tra nữa! Làm kiểm tra cũng không ảnh hưởng gì đến tình trạng hiện tại của cô, không phải sao?"

"Tôi. . . . . ."

Cô yên lặng một lúc, thật lâu sau, mới mở miệng nói tiếp:

"Anh nói đúng! Sự việc có tệ hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại được, có đúng không?" Tiếp theo, giọng cô chùng xuống, có chút đáng thương nói: "Nhưng tôi không thể đi được! Mẹ tôi dứt khoát sẽ không chi trả viện phí cho tôi, mà buổi chiều anh lại cứ như thế mà đến, Bà sẽ càng cương quyết không đồng ý!"

"Chi phí phẫu thuật tôi sẵn sàng chi trả, cô không cần phải lo lắng."

Kỷ Vân Vân xiết chặt đôi tay, không thể tiếp nhận kịp những chuyện đang phát sinh.

"Tử Hiên. . . . . . Tôi thật sự sợ hãi!"

"Nhưng cô phải chấp nhận mạo hiểm, đúng không?"

Giọng nói của hắn dịu dàng, khiến tâm trạng căng thẳng của Vân Vân liền trở nên nhẹ nhõm.

"Tôi không biết, mọi chuyện khi đến tay anh, hình như đều trở nên rất đơn giản." Cô nhẹ nhàng nói, đôi tay bất tri bất giác nắm tay hắn, "Thật kỳ lạ! Trọng Kiệt chưa bao giờ tạo cho tôi cảm giác như thế này. . . . . ."

"Hoàn cảnh khác nhau, huống chi, hai người khi đó đang yêu nhau, rất nhiều chuyện tự nhiên sẽ bỏ qua, không phải sao?"

Là do vậy sao? Vân Vân nghi hoặc.

Nếu bây giờ là Trọng Kiệt đang ở bên cạnh cô, cô cũng tin tưởng anh ta như vậy sao?

"Đừng nhớ tới Nó nữa!" Vệ Tử Hiên đột nhiên mở miệng, "Tên kia căn bản không xứng với cô!"

Trên mặt Kỷ Vân Vân lại xuất hiện vẻ khiếp sợ một lần nữa.

Không khí đột nhiên yên lặng hồi lâu, không ai mở miệng nói chuyện.

Thật lâu sau, cuối cùng Vệ Tử Hiên cũng nặng nề lên tiếng: "Đi thôi! Tôi đưa cô về nhà."

Không chờ cô trả lời, Vệ Tử Hiên đã khởi động xe.

Vân Vân thoáng run rẩy. Sau khi về nhà, khả năng sẽ có một cuộc chiến khó khăn đang chờ đợi cô. . . . . .

Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của cô, bàn tay dày dặn và ấm áp của hắn xiết nhẹ bờ vai của cô, "Đừng sợ, tôi luôn ở bên cạnh cô, hãy tin tôi."

Chương 4
Quay về nhà họ Kỷ, người ra mở cửa lại là má Lâm.

"Vân Vân, cuối cùng con đã về rồi!" Bà thở ra một hơi thật mạnh, "Làm má lo lắng gần chết! Mẹ con rất tức giận. . . . . ."

Nói chưa dứt lời, mẹ Kỷ đã xuất hiện ở cửa. Ánh mắt của bà dường như bốc cháy, gương mặt tràn đầy sự tức giận, "Hai người đi đâu?"

"Bác Kỷ, tôi nghĩ rằng hôm qua tôi đã xin phép bác rồi nên chiều nay tôi đã đưa Vân Vân ra ngoài đi dạo. Ngoài ra, ngày mai tôi muốn đưa Vân Vân đến Đài Bắc gặp một bác sĩ chuyên khoa về mắt, biết đâu cô ấy có thể làm phẫu thuật được." Vệ Tử Hiên nói với vẻ bình tĩnh và kiên quyết.

"Vân Vân sẽ không đi đâu hết!"

"Bác Kỷ, Vân Vân sẽ có chính kiến của cô ấy."

"Hừ!" Mẹ Kỷ hừ một tiếng vẻ khinh miệt, "Cậu cho rằng cứ như vậy là xong sao? Tôi cho cậu biết, một xu tôi cũng sẽ không bỏ ra!"

"Số tiền này tôi có đủ khả năng để chi trả." Vệ Tử Hiên lạnh nhạt nói.

Kỷ Vân Vân biết, nguồn kinh tế là vũ khí lớn nhất mà mẹ cô dựa vào để có thể khống chế cô, bây giờ chiêu này đã mất hiệu lực, không biết Bà sẽ có phản ứng như thế nào đây?

Cô nín thở chờ đợi, tiếp theo, cô nghe thấy mẹ kéo dài câu “Oh…” một tiếng, rồi dùng giọng điệu mỉa mai nói: "Rồi cậu hy vọng sẽ được báo đáp cái gì đây? Cậu Vệ."

"Mẹ!" Kỷ Vân Vân hét lên, gương mặt bỗng nóng rực như lửa đốt.

Cho dù cô có tưởng tượng thế nào đi chăng nữa, cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ mình thực sự lại có thể nói ra những lời đáng sợ như thế.

"Anh ấy chỉ muốn giúp đỡ con mà thôi!"

"Con còn phải học hỏi thêm nhiều chuyện nữa! Vân Vân à." Mẹ Kỷ lạnh lùng nói: "Đàn ông không có một người nào tốt cả!"

"Bác gái! Tôi gọi bác một tiếng bác gái, không có nghĩa là tôi phải ở đây chịu đựng sự sỉ nhục của bác!" Vệ Tử Hiên nói gằn từng chữ từng chữ một, ngữ điệu lạnh lùng và cứng rắn, ngữ điệu này, Kỷ Vân Vân chưa từng nghe qua, "Tôi tới Đài Đông thăm Vân Vân, sắp xếp toàn bộ mọi chuyện cho cô ấy, tất cả đều là vì Trọng Kiệt! Bản thân là anh trai của Trọng Kiệt, tôi cảm thấy cần phải có trách nhiệm với Vân Vân, chỉ thế mà thôi!"

Đây là lần thứ hai ở trước mặt cô, hắn nhắc tới hai chữ "Trách nhiệm", trái tim Kỷ Vân Vân như thắt lại.

Hóa ra, hắn chăm sóc, hắn dịu dàng, hắn làm bạn với cô. . . . . chẳng qua chỉ là do xuất phát từ trách nhiệm với người thân của hắn! Nhưng có lẽ. . . . . . Không giống như mẹ cô nghĩ, hắn không mong muốn được báo đáp lại cái gì cả. . . . . . Không! Hắn không phải là loại người như thế!

Cô hất cằm lên, kiên quyết nói: "Tử Hiên nói không sai, đối với anh ấy mà nói, con chỉ là trách nhiệm mà thôi! Mẹ, dù mẹ có nói gì đi nữa thì con cũng đã quyết định rồi, ngày mai con sẽ cùng anh ấy đi Đài Bắc."

"Đứa con gái bất hiếu này, lại dám nói chuyện với tôi như thế sao? !" Giọng nói Mẹ Kỷ trở nên bén nhọn và gay gắt.

"Mẹ, thật xin lỗi, xin mẹ hãy tha thứ cho con, việc này đối với con rất quan trọng!"

Cô nói dứt lời, sau đó là một sự im lặng kéo dài, toàn thân Kỷ Vân Vân căng thẳng chờ câu trả lời của mẹ, thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói mệt mỏi kèm theo sự lạnh lẽo:

"Tôi biết rồi, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, không coi lời nói của tôi ra gì nữa!" Bà miễn cưỡng nói thêm một câu: "Cô muốn đi thì cứ việc đi đi!"

"Được rồi!” Giọng nói của Vệ Tử Hiên không mang bất kỳ một cảm xúc nào, "Vậy thì, mọi chuyện cứ quyết định như thế đi! Vân Vân, sáu rưỡi sáng mai tôi tới đón cô."

"Vâng, cám ơn anh, Tử. . . . . . Anh Vệ." Kỷ Vân Vân cứng nhắc nói, cố tình cư xử với vẻ lịch sự và xa cách, vì hai chữ "Trách nhiệm" theo lời nói của hắn.

"Tạm biệt, bác gái." Sau khi nói tạm biệt, sắc mặt hắn nặng nề rời đi.

Kỷ Vân Vân lo lắng xiết chặt hai tay, xoay người lại đối mặt với mẹ mình.

"Mẹ. . . . . ."

"Cái tên Vệ Tử Hiên đó chẳng qua chỉ là giựt dây cho cô làm những chuyện không thực tế mà thôi! Đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng trách tôi đã không nhắc nhở cô!"

Mẹ Kỷ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong phòng.

-----------------------

"Cô Kỷ, đồ đạc của cô mang tới chưa?" Giọng nói của cô y tá rất nhẹ nhàng và dễ nghe.

Kỷ Vân Vân đoán rằng có lẽ cô còn trẻ tuổi, dáng vẻ cũng rất mềm mại, tính cách lại thân thiện, khiến cảm giác sợ hãi khi nằm viện của cô giảm đến mức thấp nhất, mặc dù cô vẫn còn có chút sợ phải nằm viện.

Cô ngẩng đầu lên, hướng
<<1 ... 7891011 ... 21>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2815/3651
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT