Tiểu thuyết Ngoan, Anh Yêu Em-full
Lượt xem : |
ng hồi ức của riêng mình.
Ở những nơi nào có cô thì cũng có Tiếu Diệc Trần, nhưng lại không có anh. Lăng Khiên tự nhận mình là một người không tin vào thần thánh, cũng không hề oán trời trách đất, nhưng giờ khắc này, khi nhìn đôi mắt trong trẻo của cô dần dần bị che phủ bởi lớp sương mù, anh lại đột nhiên thống hận ông trời. Hận ông vì sao không để cho anh gặp Đồng Yên sớm hơn một chút. Anh ghen tỵ với Tiếu Diệc Trần vì có thể làm bạn với cô trong suốt hơn hai mươi năm. Đúng vậy, anh vô cùng ghen tỵ với anh ta.
Hai người cứ đứng ngơ ngẩn như thế ở bên ngoài lớp học khoảng mười phút đồng hồ. Lăng Khiên thu hồi tầm mắt đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cảm giác được cô hơi giật mình, một lát sau lại nhìn thấy ánh mắt hối lỗi của cô, anh hiểu và chỉ cười. Anh giơ tay lau đi giọt nước mặt sắp rơi xuống má cô, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, sau đó lôi cô đi vào phòng học, rồi ngồi xuống chỗ bàn gần cửa sổ.
Mấy học sinh đang học quay đầu nhìn hai người, khẽ sửng sốt, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đọc sách.
Taycủa Đồng Yên bị anh nắm thật chặt, cô muốn mở miệng giải thích một chút nhưng lại nhìn thấy đôi mắt híp lại vì cười nhìn mình chằm chằm. Thân hình anh quá mức cao lớn, lại ngồi ở chỗ nhỏ như vậy làm lộ ra sự chật chội chen chúc, bây giờ anh còn gục mặt xuống bàn nữa nhìn rất buồn cười.
Cô quả thực thấy rất buồn cười, lại sợ quấy rầy người khác, chỉ có thể cũng gục xuống bàn, kìm nén tiếng cười, bả vai run rẩy mấy cái, sau đó duỗi ngón tay ra chọc chọc lên mặt anh. Thấy anh nhanh chóng nhắm mặt lại mỉm cười, cô rướn cổ hôn lên mũi anh một cái.
Anh cũng không mở mắt, nhưng mà khóe miệng lại càng cong hơn, nắm lấy bản tay nhỏ bé của cô áp lên mặt mình. Cảm giác được bàn tay mềm nhẹ của cô đụng lên má mình, mọi buồn bực trong lòng anh dần dần tản đi.
Những gì cô và Tiếu Diệc Trần đã trải qua anh không có cách nào tham dự. Nhưng không sao cả, hai người còn có tương lai phía trước, còn có thêm hai mươi, ba mươi năm nữa mà. Khi đó bên cô chỉ có anh, mọi kí ức của cô luôn luôn chỉ có anh trong đó.
Ngồi trong phòng học khoảng nửa tiếng, nụ cười trên mặt Lăng Khiên từ từ biến mất, trán anh chảy ra rất nhiều mồ hôi. Anh nắm lấy bàn tay tay cô đặt lên bụng mình ôn nhu vuốt vuốt, sau đó thả tay cô ra.
Đồng Yên kinh hãi một chút, rồi mãnh liệt gật đầu, vội vàng đứng dậy kéo anh đi khỏi phòng học. Khi xuống cầu thang, cô nhìn anh lo lắng hỏi: “Anh đau lắm phải không? Bây giờ chúng ta trở về đi thôi.”
Lăng Khiên mím môi, nghĩ đến phải trở về đối mặt với ba cô, trong dạ dày lại càng đau lợi hãi hơn. Anh quay đầu khàn khàn nói: “Anh thật sự rất đau, nhưng anh không muốn quay về bệnh viện đâu.”
Đồng Yên xoa xoa dạ dày cho anh, đau lòng nói: “Vậy thì chúng ta về nhà em nghỉ ngơi một lát. Ở bệnh viện dù sao cũng có mẹ em rồi, trong nhà không còn ai cả.”
Lăng Khiên gật đầu, cười nói: “Được.”
Về đến nhà, Đồng Yên giúp anh nằm trên giường mình, cô định đi ra rót cho anh một cốc nước, đã bị anh nhanh chóng ôm lấy, ngã nằm lên người anh.
Đồng Yên đỏ mặt, nói nhỏ: “Anh đừng có mà lộn xộn. Em đi rót nước cho anh.”
Lăng Khiên lắc đầu, cười thật sự trông rất gian, nói: “Uống nước cũng vô dụng.”
Đồng Yên nhẹ cắn môi hỏi: “Vậy thì cái gì mới hữu dụng?”
Anh híp mắt cười rõ tươi, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay chỉ chỉ môi mình.
Đồng Yên mím môi, mặt đã đỏ bừng từ bao giờ, hôn nhanh lên môi anh một cái nhưng mà lại bị anh bắt được, mạnh mẽ hôn trả lại.
Nửa giờ sau, hai người đã nằm trong chăn, Lăng Khiên ôm chặt cô trong ngực, một tay tiện nắm lấy “một đôi mắt kính”, nhìn kỹ một chút nói: “Nhìn có chút quen mắt.”
Đồng Yên cả người vô lực nằm trong ngực anh nghỉ ngơi, nghe được lời của anh thì giương mắt nhìn một cái, mặt trực tiếp đỏ bừng bừng, nhanh tay đoạt lấy cái “mắt kính đó” nhét dưới gối, úp mặt vào ngực anh lầm bầm: “Lưu manh!”
Lăng Khiên cười to, cúi đầu đuổi theo môi cô hung hăng hôn, hỏi: “Có phải là cái lần trước anh mua cho em không?”
Đồng Yên bấm mạnh năm đầu ngón tay vào cái lưng gầy gò của anh: “Không phải.”
Lăng Khiên cầm bả vai cô, lật gối ra định cầm lấy cái gì trước đó xem kỹ lại.
Đồng Yên đẩy anh ra, xấu hổ giấu nhanh cái kia vào trong chăn, tiện thể chui cả người vào trong chăn luôn.
Lăng Khiên một tay tịch thu thứ kia sau đó giam cầm cô trong ngực, cười nói: “Chạy loạn làm cái gì, đằng nào mà em chả phải ra khỏi cấm khu.”
Đồng Yên bị anh ôm cứng người không thể động đậy được, há mồm định cắn cái cằm của anh một cái. Lăng Khiên cười khẽ hai tiếng, nâng hông của cô lên, dùng sức một cái.
Nghi ngờ gì nữa, Đồng Yên lại bị ăn lần hai.
Ở thời điểm cô bị “chà đạp” lần thứ n, trong đầu cô hiện lên một câu nói: “Chỉ vì cái “mắt kính” mà dẫn đến “thảm án”.”
Hai người to gan lớn mật biến mất cả buổi chiều. Khi hai người tay trong tay đứng chờ thanh máy ở đại sảnh bệnh viện, Đồng Yên ngẩng đầu, có chút bất an hỏi: “Anh nói xem ba em có tức giận hay không?”
Lăng Khiên nhìn cô, chỉ vì chạy trốn mà trên mũi có mấy giọt mồ hôi, anh thân mật giơ tay ra giúp cô lau đi, sau đó nắm lấy bả vai nói: “Không có chuyện gì đâu. Xét thấy biểu hiện của em hồi chiều rất tốt, tí nữa chỉ cần đứng sau lưng anh là được.”
Nghe được giọng nói mập mờ của anh, Đồng Yên đỏ mặt mắng anh một câu: “Chán ghét!”
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đồng Yên hít sâu một hơi rồi kéo tay Lăng Khiên đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp mở miệng chào ba thì lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh gường bệnh, cô nhất thời sửng sốt, nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Lăng Khiên, lông mi run rẩy hai cái hỏi nhỏ: “Diệc Trần, sao anh lại ở đây?”
Chương 42: Lão nhân đáng yêu
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đồng Yên hít sâu một hơi rồi kéo tay Lăng Khiên đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp mở miệng chào ba thì lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh gường bệnh, cô nhất thời sửng sốt, nằm chặt lấy bàn tay to lớn của Lăng Khiên, lông mi run rẩy hai cái hỏi nhỏ: “Diệc Trần, sao anh lại ở đây?”
Lăng Khiên cũng nhìn thấy Tiếu Diệc Trần, trong lòng khẽ run lên một cái, nhưng trên mặt vẫn cười đến vân đạm phong khinh.Tayanh giơ lên ôm lấy bả vai Đồng Yên nói: “Anh cũng tới đây thăm chú Đồng sao?”
Ánh mắt Tiếu Diệc Trần trước tiên là dừng lại một lát trên mặt Đồng Yên, sau đó nhìn về phía hai tay đang nắm chặt lại của cô và Lăng Khiên, cuối cùng nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang rúc chặt vào ngực Lăng Khiên, rồi khẽ cười cười nói: “Ngày hôm qua trở về thì nghe tin chú Đồng nhập viện, cho nên tôi tới đây thăm chú một chút.”
Đồng Yên cũng cười cười, đang định mở miệng thì nghe giọng nói trầm thấp uy nghiêm của ba cô vang lên: “Yên Yên, đến đây.”
Đồng Yên dẩu dẩu môi, không tình nguyện buông tay Lăng Khiên ra rồi đi tới bên giường bệnh, đứng bên cạnh ba Đồng, đắp lại chăn cho ông một chút rồi hỏi: “Ba, chiều nay ba cảm thấy như thế nào ạ?”
Gương mặt của ba Đồng lạnh lùng, ông nhìn cô một cái mới nói: “Con vẫn còn nhớ thương ba sao? Chiều nay con đã đi đâu hả?”
Đồng Yên cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Con chỉ ra ngoài đi dạo lòng vòng thôi ạ.”
Ba Đồng còn đang định mở miệng hỏi tiếp thì mẹ cô kịp thời mang vào cho
Ở những nơi nào có cô thì cũng có Tiếu Diệc Trần, nhưng lại không có anh. Lăng Khiên tự nhận mình là một người không tin vào thần thánh, cũng không hề oán trời trách đất, nhưng giờ khắc này, khi nhìn đôi mắt trong trẻo của cô dần dần bị che phủ bởi lớp sương mù, anh lại đột nhiên thống hận ông trời. Hận ông vì sao không để cho anh gặp Đồng Yên sớm hơn một chút. Anh ghen tỵ với Tiếu Diệc Trần vì có thể làm bạn với cô trong suốt hơn hai mươi năm. Đúng vậy, anh vô cùng ghen tỵ với anh ta.
Hai người cứ đứng ngơ ngẩn như thế ở bên ngoài lớp học khoảng mười phút đồng hồ. Lăng Khiên thu hồi tầm mắt đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cảm giác được cô hơi giật mình, một lát sau lại nhìn thấy ánh mắt hối lỗi của cô, anh hiểu và chỉ cười. Anh giơ tay lau đi giọt nước mặt sắp rơi xuống má cô, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, sau đó lôi cô đi vào phòng học, rồi ngồi xuống chỗ bàn gần cửa sổ.
Mấy học sinh đang học quay đầu nhìn hai người, khẽ sửng sốt, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đọc sách.
Taycủa Đồng Yên bị anh nắm thật chặt, cô muốn mở miệng giải thích một chút nhưng lại nhìn thấy đôi mắt híp lại vì cười nhìn mình chằm chằm. Thân hình anh quá mức cao lớn, lại ngồi ở chỗ nhỏ như vậy làm lộ ra sự chật chội chen chúc, bây giờ anh còn gục mặt xuống bàn nữa nhìn rất buồn cười.
Cô quả thực thấy rất buồn cười, lại sợ quấy rầy người khác, chỉ có thể cũng gục xuống bàn, kìm nén tiếng cười, bả vai run rẩy mấy cái, sau đó duỗi ngón tay ra chọc chọc lên mặt anh. Thấy anh nhanh chóng nhắm mặt lại mỉm cười, cô rướn cổ hôn lên mũi anh một cái.
Anh cũng không mở mắt, nhưng mà khóe miệng lại càng cong hơn, nắm lấy bản tay nhỏ bé của cô áp lên mặt mình. Cảm giác được bàn tay mềm nhẹ của cô đụng lên má mình, mọi buồn bực trong lòng anh dần dần tản đi.
Những gì cô và Tiếu Diệc Trần đã trải qua anh không có cách nào tham dự. Nhưng không sao cả, hai người còn có tương lai phía trước, còn có thêm hai mươi, ba mươi năm nữa mà. Khi đó bên cô chỉ có anh, mọi kí ức của cô luôn luôn chỉ có anh trong đó.
Ngồi trong phòng học khoảng nửa tiếng, nụ cười trên mặt Lăng Khiên từ từ biến mất, trán anh chảy ra rất nhiều mồ hôi. Anh nắm lấy bàn tay tay cô đặt lên bụng mình ôn nhu vuốt vuốt, sau đó thả tay cô ra.
Đồng Yên kinh hãi một chút, rồi mãnh liệt gật đầu, vội vàng đứng dậy kéo anh đi khỏi phòng học. Khi xuống cầu thang, cô nhìn anh lo lắng hỏi: “Anh đau lắm phải không? Bây giờ chúng ta trở về đi thôi.”
Lăng Khiên mím môi, nghĩ đến phải trở về đối mặt với ba cô, trong dạ dày lại càng đau lợi hãi hơn. Anh quay đầu khàn khàn nói: “Anh thật sự rất đau, nhưng anh không muốn quay về bệnh viện đâu.”
Đồng Yên xoa xoa dạ dày cho anh, đau lòng nói: “Vậy thì chúng ta về nhà em nghỉ ngơi một lát. Ở bệnh viện dù sao cũng có mẹ em rồi, trong nhà không còn ai cả.”
Lăng Khiên gật đầu, cười nói: “Được.”
Về đến nhà, Đồng Yên giúp anh nằm trên giường mình, cô định đi ra rót cho anh một cốc nước, đã bị anh nhanh chóng ôm lấy, ngã nằm lên người anh.
Đồng Yên đỏ mặt, nói nhỏ: “Anh đừng có mà lộn xộn. Em đi rót nước cho anh.”
Lăng Khiên lắc đầu, cười thật sự trông rất gian, nói: “Uống nước cũng vô dụng.”
Đồng Yên nhẹ cắn môi hỏi: “Vậy thì cái gì mới hữu dụng?”
Anh híp mắt cười rõ tươi, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay chỉ chỉ môi mình.
Đồng Yên mím môi, mặt đã đỏ bừng từ bao giờ, hôn nhanh lên môi anh một cái nhưng mà lại bị anh bắt được, mạnh mẽ hôn trả lại.
Nửa giờ sau, hai người đã nằm trong chăn, Lăng Khiên ôm chặt cô trong ngực, một tay tiện nắm lấy “một đôi mắt kính”, nhìn kỹ một chút nói: “Nhìn có chút quen mắt.”
Đồng Yên cả người vô lực nằm trong ngực anh nghỉ ngơi, nghe được lời của anh thì giương mắt nhìn một cái, mặt trực tiếp đỏ bừng bừng, nhanh tay đoạt lấy cái “mắt kính đó” nhét dưới gối, úp mặt vào ngực anh lầm bầm: “Lưu manh!”
Lăng Khiên cười to, cúi đầu đuổi theo môi cô hung hăng hôn, hỏi: “Có phải là cái lần trước anh mua cho em không?”
Đồng Yên bấm mạnh năm đầu ngón tay vào cái lưng gầy gò của anh: “Không phải.”
Lăng Khiên cầm bả vai cô, lật gối ra định cầm lấy cái gì trước đó xem kỹ lại.
Đồng Yên đẩy anh ra, xấu hổ giấu nhanh cái kia vào trong chăn, tiện thể chui cả người vào trong chăn luôn.
Lăng Khiên một tay tịch thu thứ kia sau đó giam cầm cô trong ngực, cười nói: “Chạy loạn làm cái gì, đằng nào mà em chả phải ra khỏi cấm khu.”
Đồng Yên bị anh ôm cứng người không thể động đậy được, há mồm định cắn cái cằm của anh một cái. Lăng Khiên cười khẽ hai tiếng, nâng hông của cô lên, dùng sức một cái.
Nghi ngờ gì nữa, Đồng Yên lại bị ăn lần hai.
Ở thời điểm cô bị “chà đạp” lần thứ n, trong đầu cô hiện lên một câu nói: “Chỉ vì cái “mắt kính” mà dẫn đến “thảm án”.”
Hai người to gan lớn mật biến mất cả buổi chiều. Khi hai người tay trong tay đứng chờ thanh máy ở đại sảnh bệnh viện, Đồng Yên ngẩng đầu, có chút bất an hỏi: “Anh nói xem ba em có tức giận hay không?”
Lăng Khiên nhìn cô, chỉ vì chạy trốn mà trên mũi có mấy giọt mồ hôi, anh thân mật giơ tay ra giúp cô lau đi, sau đó nắm lấy bả vai nói: “Không có chuyện gì đâu. Xét thấy biểu hiện của em hồi chiều rất tốt, tí nữa chỉ cần đứng sau lưng anh là được.”
Nghe được giọng nói mập mờ của anh, Đồng Yên đỏ mặt mắng anh một câu: “Chán ghét!”
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đồng Yên hít sâu một hơi rồi kéo tay Lăng Khiên đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp mở miệng chào ba thì lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh gường bệnh, cô nhất thời sửng sốt, nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Lăng Khiên, lông mi run rẩy hai cái hỏi nhỏ: “Diệc Trần, sao anh lại ở đây?”
Chương 42: Lão nhân đáng yêu
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đồng Yên hít sâu một hơi rồi kéo tay Lăng Khiên đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp mở miệng chào ba thì lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh gường bệnh, cô nhất thời sửng sốt, nằm chặt lấy bàn tay to lớn của Lăng Khiên, lông mi run rẩy hai cái hỏi nhỏ: “Diệc Trần, sao anh lại ở đây?”
Lăng Khiên cũng nhìn thấy Tiếu Diệc Trần, trong lòng khẽ run lên một cái, nhưng trên mặt vẫn cười đến vân đạm phong khinh.Tayanh giơ lên ôm lấy bả vai Đồng Yên nói: “Anh cũng tới đây thăm chú Đồng sao?”
Ánh mắt Tiếu Diệc Trần trước tiên là dừng lại một lát trên mặt Đồng Yên, sau đó nhìn về phía hai tay đang nắm chặt lại của cô và Lăng Khiên, cuối cùng nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang rúc chặt vào ngực Lăng Khiên, rồi khẽ cười cười nói: “Ngày hôm qua trở về thì nghe tin chú Đồng nhập viện, cho nên tôi tới đây thăm chú một chút.”
Đồng Yên cũng cười cười, đang định mở miệng thì nghe giọng nói trầm thấp uy nghiêm của ba cô vang lên: “Yên Yên, đến đây.”
Đồng Yên dẩu dẩu môi, không tình nguyện buông tay Lăng Khiên ra rồi đi tới bên giường bệnh, đứng bên cạnh ba Đồng, đắp lại chăn cho ông một chút rồi hỏi: “Ba, chiều nay ba cảm thấy như thế nào ạ?”
Gương mặt của ba Đồng lạnh lùng, ông nhìn cô một cái mới nói: “Con vẫn còn nhớ thương ba sao? Chiều nay con đã đi đâu hả?”
Đồng Yên cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Con chỉ ra ngoài đi dạo lòng vòng thôi ạ.”
Ba Đồng còn đang định mở miệng hỏi tiếp thì mẹ cô kịp thời mang vào cho
Bài viết liên quan!