Tiểu thuyết Nếu Chỉ Là Thoáng Qua-full
Lượt xem : |
ám bọn họ. Cha mẹ phản đối chuyện anh ta với Phính Đình, nhưng Tôn Bình Hoa vẫn kiên quyết làm theo ý mình. Họ Diêu lướt ánh mắt về một góc, nơi cô đang đứng, trong chiếc váy đen thướt tha, hai vai hơi lộ ra nhưng vẫn có vẻ kín đáo, mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ duyên dáng: “Chà, càng nhìn càng thấy đẹp.” Anh hớp một ngụm rượu, mặt hơi đanh lại, lạnh lùng nói: “Chẳng có cảm giác gì cả!” Họ Diêu cười: “Chỉ e là cậu không bỏ được thôi!” Anh không nói gì, chỉ đưa mắt về hướng ấy, nơi có cô.
Không biết có phải quá nhạy cảm hay không mà dạo này cô luôn cảm giác anh nhìn mình đầy vẻ suy tư. Mỗi lần hướng ánh mắt dò hỏi về phía anh, anh lại làm ra vẻ bình thường. Trên đời này, vạn vật đều vận động theo quy luật hình parabol, có khởi đầu, có đỉnh điểm, và rồi kết thúc. Cũng chẳng cần mất nhiều thời gian để một cuộc sống đang từ cao trào trượt xuống đáy dốc. Chuyện của cô và anh là một điển hình.
Thứ bảy hôm ấy là một ngày đẹp trời. Cô và Phính Đình đi dạo phố, mua bao nhiêu là đồ. Đã định sẽ ăn tối cùng nhau, vậy mà Tôn Bình Hoa vừa gọi điện tới, Phính Đình liền thấy sắc quên bạn, ném cô sang một bên. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cô quyết định vào siêu thị mua đồ ăn – đã lâu không đích thân xuống bếp rồi. Mua một túi lớn đồ, cô hào hứng về nhà, muốn cho anh một sự ngạc nhiên. Mà quả là “ngạc nhiên” thật, một sự ngạc nhiên vô cùng lớn! Mới mở khóa nhà, đẩy cửa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi nước hoa bên trong. Không đậm, chỉ thoang thoảng thôi, nhưng nó vẫn cho cô biết có một phụ nữ khác đã từng tới đây, bởi cô không có thói quen dùng nước hoa.
Mũi cô rất nhạy. Hồi nhỏ, mỗi lần bác Vương nhà hàng xóm nấu ăn, cô chỉ cần đẩy cửa bước vào là đoán được ngay bác ấy nấu món gì. Cha thì luôn cười âu yếm véo mũi cô, nói nhất định kiếp trước cô là chó [0__o úi !!! ~ iCy">, nên kiếp này đầu thai vẫn thừa hưởng được khứu giác nhạy bén.
Xem ra người khách này vẫn chưa đi, hoặc là không có ý định đi, bởi đứng từ cửa nhìn vào, cô vẫn có thể thấy loáng thoáng những chiếc áo, quần của cả nam và nữ nằm tán loạn dọc đường vào phòng ngủ. Lòng đau nhói, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt lại. Lúc này cô mới phát hiện những túi đồ mình cầm không biết đã tuột khỏi tay tự lúc nào. Chúng nằm rải rác dưới chân cô, giống như từng chiếc áo, chiếc quần kia, vương vãi khắp nơi.
Không biết cô đã đứng chôn chân tại chỗ bao lâu, cho đến khi anh xuất hiện trước mắt, người quấn chiếc khăn tắm, hương sữa tắm thoang thoảng. Dĩ nhiên cô biết mùi hương này, hương bạc hà mát rượi, vì chính cô cùng anh chọn ở siêu thị. Anh nói anh thích hương bạc hà, vì mỗi lần cô tắm xong, anh lại nghĩ đến cầu vồng sau cơn mưa.
Anh đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn. Xa quá… Xa quá… Không thấy rõ vẻ mặt anh nữa rồi… Trước mắt như bị che bởi một lớp sương mù dày đặc, nhìn không rõ, cô chỉ nghe giọng mình vang lên, rất rõ ràng, rất bình thản, như mặt hồ không chút gợn sóng: “Anh đang có khách trong nhà à?” Thì ra cô cũng có thể bình tĩnh như vậy. Có lẽ vì đã sớm biết kết quả, nên có thể tiếp nhận mọi điều khủng khiếp nhất. Anh gật đầu, chậm rãi bước từng bước tới gần cô. Trong tình cảnh này, anh vẫn không mất đi vẻ thong dong, ưu nhã. Cô thấy được cái gật đầu của anh, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này. Thật quái lạ!
Cô hỏi tiếp: “Vậy… Bây giờ người khách ấy đang ở trong phòng anh?” Anh lại gật đầu. Cô nhắm mắt, hít sâu, chậm rãi gật đầu: “Em biết rồi. Đã quấy rầy hai người, xin lỗi nhé!” Xỏ chân vào đôi dép kẹp vừa mới bỏ ra, từ từ mở cửa, cô bước từng bước đi ra ngoài… đi ra khỏi cuộc đời nhau. Xã hội hiện đại, hợp thì tụ, không hợp thì tan. Có bắt đầu, là có kết thúc. Không nói tạm biệt, bởi không có khả năng, cũng chẳng cần thiết phải gặp lại. Cô nhấn nút thang máy, nhìn một cách máy móc những con số đang nhảy nhót báo thang đang xuống. Ra đến cổng cư xá, đứng một hồi lâu mới gọi được taxi. Trước giờ vẫn vậy, bởi vì đây là cư xá cao cấp nhất nhì thành phố, ai cũng có vài chiếc xe hơi bóng loáng trong nhà, tài xế taxi không có đất kiếm cơm. Mở cửa xe, cô quay đầu lại nhìn nhà anh lần cuối cùng. Đã biết kết cục này là sớm muộn, nhưng không ngờ lại kết thúc trong một tình huống khó xử như vậy. Thôi cũng tốt, đỡ phải có những phiền toái không cần thiết. Ít ra ở tình huống đó, sẽ không có cô gái nào ngốc nghếch mà đi hỏi tại sao. Bởi mọi câu trả lời đều sẽ chỉ quy về một mối: vì kết thúc rồi!
Ga trải giường cùng những thứ linh tinh khác đã nằm gọn trong máy giặt. Sàn nhà, mọi ngóc ngách trong phòng được vừa lau vừa cọ cho đến từng centimet. Mọi việc xong xuôi, quay đầu nhìn lại, cô mới biết đã đến nửa đêm. Trời vào cuối thu, lành lạnh. Tử Mặc ôm gối, ngồi cuộn lại một cục sau cánh cửa, như thể chỉ có làm thế cô mới bảo vệ được chính mình. Bỗng dưng cô cảm thấy thật mệt mỏi, quá sức mệt mỏi. Có thứ gì đó rớt xuống từ mắt cô, từng hạt, từng hạt, không ngừng tuôn rơi như chuỗi ngọc trai bị đứt tung. Cô đưa tay sờ lên mặt, chỉ thấy ướt đẫm. Là nước mắt.
Hai tuần sau, Phính Đình hẹn cô ở một quán cà phê gần công ty. Mới bước chân vào cửa, tiếng dương cầm du dương như mật ngọt đã rót vào tai. Vừa thư giãn, vừa ấm cúng, quán cà phê bao giờ cũng là một nơi lý tưởng để trò chuyện. Phính Đình đang ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, cười: “Tớ gọi cho cậu một ly Lam Sơn rồi.” 0 Cô cười cười, cởi chiếc áo khoác màu tối ra, làm lộ ra chiếc áo len tím nhạt, ngồi xuống ghế đối diện với Phính Đình.
Đưa ánh mắt lượn vài vòng trên khuôn mặt cô, Phính Đình cất giọng: “Cậu rạng rỡ nhiều hơn tớ tưởng đấy!” Cô vẫn chỉ cười cười, không biết bạn mình có ý khen hay chê. Dạo này cô hơi gầy, cằm nhọn đi một chút, theo như cách nói của Trầm Tiểu Giai là trông cô bây giờ khiến người ta cầm lòng không đặng. Phính Đình vừa khuấy cà phê vừa hỏi: “Không liên lạc gì à?” Cô gật đầu. Dĩ nhiên là không có chuyện liên lạc lại rồi! Bỗng Phính Đình trợn mắt nhìn cô: “Cậu đó, chuyện gì cũng chẳng thèm nói với tớ! Nếu không phải hôm qua lúc ăn cơm… thì tớ chẳng biết mô tê gì rồi!” Hôm qua lúc đi ăn gặp Giang Tu Nhân, thấy bên cạnh anh ta là một cô nàng xinh đẹp, chẳng cần hỏi, Phính Đình cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Dựa theo thói quen của bọn họ từ trước tới giờ, người được dẫn theo chắc chắn là bạn gái hiện tại của anh ta.
Cô không ngẩng đầu, chỉ uể oải đưa tay chống cằm. Cô hiểu ý câu nói dang dở của bạn. Chắc chắn là anh đưa một cô gái chim sa cá lặn theo cùng, nếu không làm sao Phính Đình biết chuyện cô và anh chia tay? Quan hệ giữa hai người, lời chia tay chẳng cần nói ra khỏi miệng, ngầm hiểu là được rồi.
Dạo này công việc bận rộn nên cô thường ngủ rất khuya. Hôm ấy vừa chui vào chăn, giấc ngủ đang kéo đến thì chuông điện thoại vang lên. Gần đây có nhiều đơn hàng quan trọng, sợ khách nước ngoài có chuyện cần bàn bạc, cô vội đưa tay lần mò điện thoại. Chuông đã reo khá lâu, cô sợ người ta thiếu kiên nhẫn, nên chưa kịp nhìn màn hình đã nhấn nút nhận cuộc gọi. Không ai lên tiếng. Cô nói “Hello”. Vẫn im lặng. Im lặng đến mức cổ quái. Trước kia rất lâu rồi, cũng từng có một cuộc điện thoại như thế. Cô thả máy xuống, lát sau cầm lên nghe thì thấy bên kia vẫn chưa cúp máy. Đã đoán ra được người gọi là ai, cô cúp máy đánh “cạch”.
Gần hai tháng rồi. Thì ra chia tay cũng chẳng khủng khiếp như mọi người vẫn nghĩ. Thời gian vẫn trôi qua từng phút, từng giây theo nhịp kim đồng hồ, chẳng vì cô hay vì anh mà ngừng lại, cho dù chỉ một khắc. Cơn buồn ngủ đã tan biến tự lúc nào, cô rời giư
Không biết có phải quá nhạy cảm hay không mà dạo này cô luôn cảm giác anh nhìn mình đầy vẻ suy tư. Mỗi lần hướng ánh mắt dò hỏi về phía anh, anh lại làm ra vẻ bình thường. Trên đời này, vạn vật đều vận động theo quy luật hình parabol, có khởi đầu, có đỉnh điểm, và rồi kết thúc. Cũng chẳng cần mất nhiều thời gian để một cuộc sống đang từ cao trào trượt xuống đáy dốc. Chuyện của cô và anh là một điển hình.
Thứ bảy hôm ấy là một ngày đẹp trời. Cô và Phính Đình đi dạo phố, mua bao nhiêu là đồ. Đã định sẽ ăn tối cùng nhau, vậy mà Tôn Bình Hoa vừa gọi điện tới, Phính Đình liền thấy sắc quên bạn, ném cô sang một bên. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cô quyết định vào siêu thị mua đồ ăn – đã lâu không đích thân xuống bếp rồi. Mua một túi lớn đồ, cô hào hứng về nhà, muốn cho anh một sự ngạc nhiên. Mà quả là “ngạc nhiên” thật, một sự ngạc nhiên vô cùng lớn! Mới mở khóa nhà, đẩy cửa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi nước hoa bên trong. Không đậm, chỉ thoang thoảng thôi, nhưng nó vẫn cho cô biết có một phụ nữ khác đã từng tới đây, bởi cô không có thói quen dùng nước hoa.
Mũi cô rất nhạy. Hồi nhỏ, mỗi lần bác Vương nhà hàng xóm nấu ăn, cô chỉ cần đẩy cửa bước vào là đoán được ngay bác ấy nấu món gì. Cha thì luôn cười âu yếm véo mũi cô, nói nhất định kiếp trước cô là chó [0__o úi !!! ~ iCy">, nên kiếp này đầu thai vẫn thừa hưởng được khứu giác nhạy bén.
Xem ra người khách này vẫn chưa đi, hoặc là không có ý định đi, bởi đứng từ cửa nhìn vào, cô vẫn có thể thấy loáng thoáng những chiếc áo, quần của cả nam và nữ nằm tán loạn dọc đường vào phòng ngủ. Lòng đau nhói, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt lại. Lúc này cô mới phát hiện những túi đồ mình cầm không biết đã tuột khỏi tay tự lúc nào. Chúng nằm rải rác dưới chân cô, giống như từng chiếc áo, chiếc quần kia, vương vãi khắp nơi.
Không biết cô đã đứng chôn chân tại chỗ bao lâu, cho đến khi anh xuất hiện trước mắt, người quấn chiếc khăn tắm, hương sữa tắm thoang thoảng. Dĩ nhiên cô biết mùi hương này, hương bạc hà mát rượi, vì chính cô cùng anh chọn ở siêu thị. Anh nói anh thích hương bạc hà, vì mỗi lần cô tắm xong, anh lại nghĩ đến cầu vồng sau cơn mưa.
Anh đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn. Xa quá… Xa quá… Không thấy rõ vẻ mặt anh nữa rồi… Trước mắt như bị che bởi một lớp sương mù dày đặc, nhìn không rõ, cô chỉ nghe giọng mình vang lên, rất rõ ràng, rất bình thản, như mặt hồ không chút gợn sóng: “Anh đang có khách trong nhà à?” Thì ra cô cũng có thể bình tĩnh như vậy. Có lẽ vì đã sớm biết kết quả, nên có thể tiếp nhận mọi điều khủng khiếp nhất. Anh gật đầu, chậm rãi bước từng bước tới gần cô. Trong tình cảnh này, anh vẫn không mất đi vẻ thong dong, ưu nhã. Cô thấy được cái gật đầu của anh, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này. Thật quái lạ!
Cô hỏi tiếp: “Vậy… Bây giờ người khách ấy đang ở trong phòng anh?” Anh lại gật đầu. Cô nhắm mắt, hít sâu, chậm rãi gật đầu: “Em biết rồi. Đã quấy rầy hai người, xin lỗi nhé!” Xỏ chân vào đôi dép kẹp vừa mới bỏ ra, từ từ mở cửa, cô bước từng bước đi ra ngoài… đi ra khỏi cuộc đời nhau. Xã hội hiện đại, hợp thì tụ, không hợp thì tan. Có bắt đầu, là có kết thúc. Không nói tạm biệt, bởi không có khả năng, cũng chẳng cần thiết phải gặp lại. Cô nhấn nút thang máy, nhìn một cách máy móc những con số đang nhảy nhót báo thang đang xuống. Ra đến cổng cư xá, đứng một hồi lâu mới gọi được taxi. Trước giờ vẫn vậy, bởi vì đây là cư xá cao cấp nhất nhì thành phố, ai cũng có vài chiếc xe hơi bóng loáng trong nhà, tài xế taxi không có đất kiếm cơm. Mở cửa xe, cô quay đầu lại nhìn nhà anh lần cuối cùng. Đã biết kết cục này là sớm muộn, nhưng không ngờ lại kết thúc trong một tình huống khó xử như vậy. Thôi cũng tốt, đỡ phải có những phiền toái không cần thiết. Ít ra ở tình huống đó, sẽ không có cô gái nào ngốc nghếch mà đi hỏi tại sao. Bởi mọi câu trả lời đều sẽ chỉ quy về một mối: vì kết thúc rồi!
Ga trải giường cùng những thứ linh tinh khác đã nằm gọn trong máy giặt. Sàn nhà, mọi ngóc ngách trong phòng được vừa lau vừa cọ cho đến từng centimet. Mọi việc xong xuôi, quay đầu nhìn lại, cô mới biết đã đến nửa đêm. Trời vào cuối thu, lành lạnh. Tử Mặc ôm gối, ngồi cuộn lại một cục sau cánh cửa, như thể chỉ có làm thế cô mới bảo vệ được chính mình. Bỗng dưng cô cảm thấy thật mệt mỏi, quá sức mệt mỏi. Có thứ gì đó rớt xuống từ mắt cô, từng hạt, từng hạt, không ngừng tuôn rơi như chuỗi ngọc trai bị đứt tung. Cô đưa tay sờ lên mặt, chỉ thấy ướt đẫm. Là nước mắt.
Hai tuần sau, Phính Đình hẹn cô ở một quán cà phê gần công ty. Mới bước chân vào cửa, tiếng dương cầm du dương như mật ngọt đã rót vào tai. Vừa thư giãn, vừa ấm cúng, quán cà phê bao giờ cũng là một nơi lý tưởng để trò chuyện. Phính Đình đang ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, cười: “Tớ gọi cho cậu một ly Lam Sơn rồi.” 0 Cô cười cười, cởi chiếc áo khoác màu tối ra, làm lộ ra chiếc áo len tím nhạt, ngồi xuống ghế đối diện với Phính Đình.
Đưa ánh mắt lượn vài vòng trên khuôn mặt cô, Phính Đình cất giọng: “Cậu rạng rỡ nhiều hơn tớ tưởng đấy!” Cô vẫn chỉ cười cười, không biết bạn mình có ý khen hay chê. Dạo này cô hơi gầy, cằm nhọn đi một chút, theo như cách nói của Trầm Tiểu Giai là trông cô bây giờ khiến người ta cầm lòng không đặng. Phính Đình vừa khuấy cà phê vừa hỏi: “Không liên lạc gì à?” Cô gật đầu. Dĩ nhiên là không có chuyện liên lạc lại rồi! Bỗng Phính Đình trợn mắt nhìn cô: “Cậu đó, chuyện gì cũng chẳng thèm nói với tớ! Nếu không phải hôm qua lúc ăn cơm… thì tớ chẳng biết mô tê gì rồi!” Hôm qua lúc đi ăn gặp Giang Tu Nhân, thấy bên cạnh anh ta là một cô nàng xinh đẹp, chẳng cần hỏi, Phính Đình cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Dựa theo thói quen của bọn họ từ trước tới giờ, người được dẫn theo chắc chắn là bạn gái hiện tại của anh ta.
Cô không ngẩng đầu, chỉ uể oải đưa tay chống cằm. Cô hiểu ý câu nói dang dở của bạn. Chắc chắn là anh đưa một cô gái chim sa cá lặn theo cùng, nếu không làm sao Phính Đình biết chuyện cô và anh chia tay? Quan hệ giữa hai người, lời chia tay chẳng cần nói ra khỏi miệng, ngầm hiểu là được rồi.
Dạo này công việc bận rộn nên cô thường ngủ rất khuya. Hôm ấy vừa chui vào chăn, giấc ngủ đang kéo đến thì chuông điện thoại vang lên. Gần đây có nhiều đơn hàng quan trọng, sợ khách nước ngoài có chuyện cần bàn bạc, cô vội đưa tay lần mò điện thoại. Chuông đã reo khá lâu, cô sợ người ta thiếu kiên nhẫn, nên chưa kịp nhìn màn hình đã nhấn nút nhận cuộc gọi. Không ai lên tiếng. Cô nói “Hello”. Vẫn im lặng. Im lặng đến mức cổ quái. Trước kia rất lâu rồi, cũng từng có một cuộc điện thoại như thế. Cô thả máy xuống, lát sau cầm lên nghe thì thấy bên kia vẫn chưa cúp máy. Đã đoán ra được người gọi là ai, cô cúp máy đánh “cạch”.
Gần hai tháng rồi. Thì ra chia tay cũng chẳng khủng khiếp như mọi người vẫn nghĩ. Thời gian vẫn trôi qua từng phút, từng giây theo nhịp kim đồng hồ, chẳng vì cô hay vì anh mà ngừng lại, cho dù chỉ một khắc. Cơn buồn ngủ đã tan biến tự lúc nào, cô rời giư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1489/5623
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1489/5623
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt