Tiểu thuyết Nếu Chỉ Là Thoáng Qua-full
Lượt xem : |
Hơn nữa nghe nói phòng bệnh Tử Mặc đang nằm là phòng chuyên dùng cho các lãnh đạo, người có tiền bình thường chưa chắc đã nói chuyển là được chuyển. Bệnh viện này rất nghiêm, thà để phòng trống cũng không để người ta dùng bừa bãi. Đến Vương Đại Đầu còn nhiệt tình như thế, xem ra địa vị anh ta không hề nhỏ chút nào!
Anh làm lơ với cô, có lẽ vẫn còn giận dỗi. Có lau mặt giúp cô, có hỏi thăm bác sĩ về tình hình của cô, buổi tối có ngủ lại trên ghế, nhưng tuyệt không chịu mở miệng. Ánh đèn trong góc tường mờ mờ, nhìn không rõ mặt anh, chẳng biết anh đang nghĩ gì. Không chịu nổi sự im lặng này nữa, cô làm bộ đụng phải vết thương, khẽ rên lên. Anh lập tức nhổm dậy hỏi: “Sao vậy? Đụng phải vết thương à?” Bước tới, thấy bộ mặt tươi cười của cô, chẳng có chút biểu hiện đau đớn nào, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cơn giận lại bốc lên. Không thèm để ý đến cô nữa, anh xoay người, nhưng chân chưa kịp bước, tay đã bị cô kéo lại. Quay đầu, thấy ánh mắt trong veo của cô, anh không kiềm chế được nữa bèn cúi xuống. Đôi môi anh tìm đôi môi cô. Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn. Đã gần nửa tháng không chạm vào cô, người anh sôi sục, nụ hôn nóng bỏng từ từ chuyển xuống dưới. Trong lúc ý loạn tình mê, bỗng cô “A” lên một tiếng, anh vội ngẩng đầu, thấy mặt cô tràn ngập vẻ đau đớn liền cuống quýt hỏi: “Sao thế, anh làm em đau phải không?” Thấy bộ dạng rối rít của anh, cô khẽ lắc đầu: “Miệng vết thương đang co lại nên đau…” Đang đau ốm, được người khác quan tâm sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nỗi đau cũng vơi bớt mấy phần. Anh cúi đầu nhìn lớp gạc, lấy tay khe khẽ vuốt ve. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng bước chân rất nhẹ của các y tá xa xa ngoài hành lang.
Chương 12
Cô không hỏi vì sao anh biết cô ngã bệnh, mà chỉ đoán có lẽ là do anh thấy cuộc gọi nhỡ rồi gọi lại. Lúc đó cô đang trong phòng phẫu thuật, điện thoại do Trầm Tiểu Giai giữ, mà theo tính tình của cô nàng này thì chắc chắn sẽ nói hết mọi chuyện. Anh không giải thích tại sao lại biệt tăm gần cả nửa tháng, cô cũng tự biết mình không có tư cách hỏi. Có nhiều thứ nói ra con người ta sẽ thấy nặng nề, không nói vẫn tốt hơn. Bên anh không chỉ có một người phụ nữ, ngay từ đầu cô đã biết chuyện này. Từ khi bên nhau, mỗi đêm anh đều ngủ bên cạnh cô, dĩ nhiên không thể đến với người đàn bà khác. Mà con người ta ăn mãi một món rồi sẽ ngán, bây giờ anh vẫn còn mê mẩn cô đấy, nhưng có lẽ cũng chỉ vì cô khác với những phụ nữ anh thường tiếp xúc. Rồi khi không còn thấy mới mẻ nữa… thì sẽ tới bi kịch lớn nhất của một người phụ nữ: chia tay!
Nhưng cũng thật lạ, đôi khi cô lại cảm giác mình được yêu thương. Ban ngày phải đến công ty, anh sắp xếp một hộ lý riêng chăm sóc cô. Buổi tối, dù sớm dù trễ, không khi nào anh vắng mặt. Ngày ngày hộ lý mang đến toàn những món ưa thích, dĩ nhiên người ta không thể nào biết rõ khẩu vị của cô như vậy, trừ phi do anh căn dặn. Ở bên cô, phần đa thời gian anh vẫn im lặng, có lẽ còn giận chuyện ở phòng tắm. Đôi lúc một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu cô: hình như anh đang ghen. Nhưng rồi cô lại gạt đi. Phụ nữ bên anh nhiều vô kể, muốn người đẹp cỡ nào cũng có, việc gì anh phải ghen vì cô!
Tan giờ làm, Trầm Tiểu Giai đến thăm. Việc đầu tiên mà cô nàng làm lúc bước vào phòng là lia mắt khắp một vòng, hỏi: “ Anh chàng xe màu bạc đâu rồi?” Thực ra xe anh không chỉ có một chiếc, nhưng hình như chiếc màu bạc ấy được sử dụng thường xuyên hơn, nên cô nàng có ấn tượng. Cô cười: “Anh ấy đâu phải là gì của chị, nếu em muốn tìm thì lộn chỗ rồi!” Trầm Tiểu Giai cầm một trái táo lên, vừa ăn vừa lắc đầu chép miệng: “Đáng thương cho anh trưởng phòng Tịch, năng lực có năng lực, ngoại hình có ngoại hình, tiền không gọi là nhiều nhưng tiền đồ cũng sán lạn… Ai dè phải chịu đả kích lớn như vậy, đến nỗi mấy hôm nay không còn sức mở miệng nói chuyện nữa!” Không ngờ Trầm Tiểu Giai quan sát tỉ mỉ như vậy, cô phì cười, ra vẻ săm soi nhìn cô nàng rồi chọc ghẹo: “Vậy nhân cơ hội đang rộng mở, thừa dịp mà tiến tới đi!” Tiểu Giai đỏ mặt, vội dứ trái táo trong tay vào miệng cô: “Ăn táo đi, chị nói nhiều quá! Bác sĩ nói bệnh nhân phải nói ít, nghỉ nhiều!” Tử Mặc không nói nữa, nhưng biết thừa trong bụng rồi. Cô liếc Trầm Tiểu Giai rồi phá ra cười giòn giã. Cô nàng xấu hổ, dậm chân nói: “Triệu Tử Mặc, chị cười nữa thử xem!” Điệu bộ đó càng làm cô cười to hơn, đúng là chỉ khi ở bên Trầm Tiểu Giai mới có thể thấy vui vẻ như vậy. Từ trường học bước ra đời, tuy không phải ganh đua giành giật gì, nhưng cũng trải qua không ít chuyện thị phi, cô biết giữa người với người, có thể mỉm cười vô tư với nhau đã là tốt lắm rồi, nào có mấy ai dễ mến như Trầm Tiểu Giai – vừa nhiệt tình thẳng thắn, vừa vô tư khẳng khái. Khoa học kỹ thuật thời nay tiến bộ, muốn xinh đẹp có khó gì, nhưng người vừa đẹp vừa dễ mến thì rất khó kiếm, Trầm Tiểu Giai chính là một trong số ít đó. Cho nên cô nghĩ mình thật may mắn khi có được một người bạn như vậy. Đang cười, chợt thấy Trầm Tiểu Giai có vẻ hơi gượng gạo, quay đầu lại thì thấy anh đang đứng tựa cửa, trông có vẻ đăm chiêu. Trầm Tiểu Giai thức thời, nhìn đồng hồ nói: “Tử Mặc, em về đây.” Cô cũng không tiện giữ lại, chỉ nói: “Đi đường cẩn thận!”
Anh bước vào, nằm gục bên cạnh cô, người anh toàn mùi rượu. Cũng may chiếc giường này không hẹp như mấy giường bệnh bình thường khác, anh nằm cũng không gây trở ngại gì. Đột nhiên cô thấy hơi lạ, anh say bí tỉ, sao không về nhà mà còn đến đây? Nhưng có những điều thầm kín mà chạm đến chỉ khiến con người ta tổn thương, nên cô không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Anh ngủ rất say, nhịp thở đều và sâu. Bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng. Cô lẳng lặng ngắm anh. Mũi cao, mày rậm. Người xưa thường nói mày càng rậm, tính càng ngang. Cô không khỏi nghĩ sau này con anh chắc sẽ đẹp trai lắm, nếu tính cũng giống anh, e rằng cũng khiến con gái chết mê chết mệt. Thật quá tội lỗi! Bỗng cô ngẩn ra, sao tự dưng mình lại nghĩ đến chuyện này? Anh đẹp trai là chuyện của anh, liên quan gì đến mình? Lại còn con của anh nữa?? Đúng là người bệnh, đầu óc cũng hồ đồ! Cô kéo một nửa chăn đắp cho anh. Đã vào cuối xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh.
Chỉ trải qua tiểu phẫu, lại nằm viện hai tuần, cô đã bình phục rất nhiều. Thường thì chỉ cần một tuần là có thể xuất viện, nhưng anh không đồng ý, nên bác sĩ không dám cho cô ra viện. Trong phòng có đủ TV, tạp chí,DVD, chẳng thiếu thứ gì, nhưng cô thấy rất bức bối. Ngày nào cũng bị hạn chế, không được làm cái này không được làm cái kia, đến tuần thứ hai cô không chịu nổi nữa. May là cuối cùng cũng được giải phóng, tuy phải dọn đến nhà anh nhưng còn tốt hơn ở bệnh viện. Có thể người ta sẽ nghĩ cô không tim, không phổi – nhà anh thứ gì cũng có, vô cùng tiện nghi, nhưng trông cô vẫn có vẻ miễn cưỡng, như bị người kề dao vào cổ bắt đến đó ở. Thật ra là vì cô không biết mình có thể ở lại đó được bao lâu, sợ quen hưởng thụ rồi, đến lúc phải dọn đi, sẽ chỉ tiếc nuối khổ sở. Có câu từ khổ đến sướng thì dễ, nhưng từ sướng đến khổ lại khó. Cô quen sống giản dị, cũng tự biết mình chẳng có số sung sướng, nên chẳng dám mơ tưởng gì cao sang.
Hàng ngày có một phụ nữ mà cô gọi là dì Trương tới nấu ăn, mỗi ngày một món khác nhau, vô cùng hợp khẩu vị của cô. Dạo này anh có vẻ rảnh rỗi, đi làm và về nhà rất đúng giờ, còn cô không ăn thì ngủ, cũng đã sắp khỏe hẳn. Vương Đại Đầu hào phóng cho nghỉ phép hai tháng, cô cũng tranh thủ cơ hội này mà lười biếng một chút. Từ sau khi ra trường đến giờ, chưa từng đươc nghỉ nhiều như vậy, tiếc là vẫn còn đang bệnh, k
Anh làm lơ với cô, có lẽ vẫn còn giận dỗi. Có lau mặt giúp cô, có hỏi thăm bác sĩ về tình hình của cô, buổi tối có ngủ lại trên ghế, nhưng tuyệt không chịu mở miệng. Ánh đèn trong góc tường mờ mờ, nhìn không rõ mặt anh, chẳng biết anh đang nghĩ gì. Không chịu nổi sự im lặng này nữa, cô làm bộ đụng phải vết thương, khẽ rên lên. Anh lập tức nhổm dậy hỏi: “Sao vậy? Đụng phải vết thương à?” Bước tới, thấy bộ mặt tươi cười của cô, chẳng có chút biểu hiện đau đớn nào, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cơn giận lại bốc lên. Không thèm để ý đến cô nữa, anh xoay người, nhưng chân chưa kịp bước, tay đã bị cô kéo lại. Quay đầu, thấy ánh mắt trong veo của cô, anh không kiềm chế được nữa bèn cúi xuống. Đôi môi anh tìm đôi môi cô. Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn. Đã gần nửa tháng không chạm vào cô, người anh sôi sục, nụ hôn nóng bỏng từ từ chuyển xuống dưới. Trong lúc ý loạn tình mê, bỗng cô “A” lên một tiếng, anh vội ngẩng đầu, thấy mặt cô tràn ngập vẻ đau đớn liền cuống quýt hỏi: “Sao thế, anh làm em đau phải không?” Thấy bộ dạng rối rít của anh, cô khẽ lắc đầu: “Miệng vết thương đang co lại nên đau…” Đang đau ốm, được người khác quan tâm sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nỗi đau cũng vơi bớt mấy phần. Anh cúi đầu nhìn lớp gạc, lấy tay khe khẽ vuốt ve. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng bước chân rất nhẹ của các y tá xa xa ngoài hành lang.
Chương 12
Cô không hỏi vì sao anh biết cô ngã bệnh, mà chỉ đoán có lẽ là do anh thấy cuộc gọi nhỡ rồi gọi lại. Lúc đó cô đang trong phòng phẫu thuật, điện thoại do Trầm Tiểu Giai giữ, mà theo tính tình của cô nàng này thì chắc chắn sẽ nói hết mọi chuyện. Anh không giải thích tại sao lại biệt tăm gần cả nửa tháng, cô cũng tự biết mình không có tư cách hỏi. Có nhiều thứ nói ra con người ta sẽ thấy nặng nề, không nói vẫn tốt hơn. Bên anh không chỉ có một người phụ nữ, ngay từ đầu cô đã biết chuyện này. Từ khi bên nhau, mỗi đêm anh đều ngủ bên cạnh cô, dĩ nhiên không thể đến với người đàn bà khác. Mà con người ta ăn mãi một món rồi sẽ ngán, bây giờ anh vẫn còn mê mẩn cô đấy, nhưng có lẽ cũng chỉ vì cô khác với những phụ nữ anh thường tiếp xúc. Rồi khi không còn thấy mới mẻ nữa… thì sẽ tới bi kịch lớn nhất của một người phụ nữ: chia tay!
Nhưng cũng thật lạ, đôi khi cô lại cảm giác mình được yêu thương. Ban ngày phải đến công ty, anh sắp xếp một hộ lý riêng chăm sóc cô. Buổi tối, dù sớm dù trễ, không khi nào anh vắng mặt. Ngày ngày hộ lý mang đến toàn những món ưa thích, dĩ nhiên người ta không thể nào biết rõ khẩu vị của cô như vậy, trừ phi do anh căn dặn. Ở bên cô, phần đa thời gian anh vẫn im lặng, có lẽ còn giận chuyện ở phòng tắm. Đôi lúc một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu cô: hình như anh đang ghen. Nhưng rồi cô lại gạt đi. Phụ nữ bên anh nhiều vô kể, muốn người đẹp cỡ nào cũng có, việc gì anh phải ghen vì cô!
Tan giờ làm, Trầm Tiểu Giai đến thăm. Việc đầu tiên mà cô nàng làm lúc bước vào phòng là lia mắt khắp một vòng, hỏi: “ Anh chàng xe màu bạc đâu rồi?” Thực ra xe anh không chỉ có một chiếc, nhưng hình như chiếc màu bạc ấy được sử dụng thường xuyên hơn, nên cô nàng có ấn tượng. Cô cười: “Anh ấy đâu phải là gì của chị, nếu em muốn tìm thì lộn chỗ rồi!” Trầm Tiểu Giai cầm một trái táo lên, vừa ăn vừa lắc đầu chép miệng: “Đáng thương cho anh trưởng phòng Tịch, năng lực có năng lực, ngoại hình có ngoại hình, tiền không gọi là nhiều nhưng tiền đồ cũng sán lạn… Ai dè phải chịu đả kích lớn như vậy, đến nỗi mấy hôm nay không còn sức mở miệng nói chuyện nữa!” Không ngờ Trầm Tiểu Giai quan sát tỉ mỉ như vậy, cô phì cười, ra vẻ săm soi nhìn cô nàng rồi chọc ghẹo: “Vậy nhân cơ hội đang rộng mở, thừa dịp mà tiến tới đi!” Tiểu Giai đỏ mặt, vội dứ trái táo trong tay vào miệng cô: “Ăn táo đi, chị nói nhiều quá! Bác sĩ nói bệnh nhân phải nói ít, nghỉ nhiều!” Tử Mặc không nói nữa, nhưng biết thừa trong bụng rồi. Cô liếc Trầm Tiểu Giai rồi phá ra cười giòn giã. Cô nàng xấu hổ, dậm chân nói: “Triệu Tử Mặc, chị cười nữa thử xem!” Điệu bộ đó càng làm cô cười to hơn, đúng là chỉ khi ở bên Trầm Tiểu Giai mới có thể thấy vui vẻ như vậy. Từ trường học bước ra đời, tuy không phải ganh đua giành giật gì, nhưng cũng trải qua không ít chuyện thị phi, cô biết giữa người với người, có thể mỉm cười vô tư với nhau đã là tốt lắm rồi, nào có mấy ai dễ mến như Trầm Tiểu Giai – vừa nhiệt tình thẳng thắn, vừa vô tư khẳng khái. Khoa học kỹ thuật thời nay tiến bộ, muốn xinh đẹp có khó gì, nhưng người vừa đẹp vừa dễ mến thì rất khó kiếm, Trầm Tiểu Giai chính là một trong số ít đó. Cho nên cô nghĩ mình thật may mắn khi có được một người bạn như vậy. Đang cười, chợt thấy Trầm Tiểu Giai có vẻ hơi gượng gạo, quay đầu lại thì thấy anh đang đứng tựa cửa, trông có vẻ đăm chiêu. Trầm Tiểu Giai thức thời, nhìn đồng hồ nói: “Tử Mặc, em về đây.” Cô cũng không tiện giữ lại, chỉ nói: “Đi đường cẩn thận!”
Anh bước vào, nằm gục bên cạnh cô, người anh toàn mùi rượu. Cũng may chiếc giường này không hẹp như mấy giường bệnh bình thường khác, anh nằm cũng không gây trở ngại gì. Đột nhiên cô thấy hơi lạ, anh say bí tỉ, sao không về nhà mà còn đến đây? Nhưng có những điều thầm kín mà chạm đến chỉ khiến con người ta tổn thương, nên cô không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Anh ngủ rất say, nhịp thở đều và sâu. Bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng. Cô lẳng lặng ngắm anh. Mũi cao, mày rậm. Người xưa thường nói mày càng rậm, tính càng ngang. Cô không khỏi nghĩ sau này con anh chắc sẽ đẹp trai lắm, nếu tính cũng giống anh, e rằng cũng khiến con gái chết mê chết mệt. Thật quá tội lỗi! Bỗng cô ngẩn ra, sao tự dưng mình lại nghĩ đến chuyện này? Anh đẹp trai là chuyện của anh, liên quan gì đến mình? Lại còn con của anh nữa?? Đúng là người bệnh, đầu óc cũng hồ đồ! Cô kéo một nửa chăn đắp cho anh. Đã vào cuối xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh.
Chỉ trải qua tiểu phẫu, lại nằm viện hai tuần, cô đã bình phục rất nhiều. Thường thì chỉ cần một tuần là có thể xuất viện, nhưng anh không đồng ý, nên bác sĩ không dám cho cô ra viện. Trong phòng có đủ TV, tạp chí,DVD, chẳng thiếu thứ gì, nhưng cô thấy rất bức bối. Ngày nào cũng bị hạn chế, không được làm cái này không được làm cái kia, đến tuần thứ hai cô không chịu nổi nữa. May là cuối cùng cũng được giải phóng, tuy phải dọn đến nhà anh nhưng còn tốt hơn ở bệnh viện. Có thể người ta sẽ nghĩ cô không tim, không phổi – nhà anh thứ gì cũng có, vô cùng tiện nghi, nhưng trông cô vẫn có vẻ miễn cưỡng, như bị người kề dao vào cổ bắt đến đó ở. Thật ra là vì cô không biết mình có thể ở lại đó được bao lâu, sợ quen hưởng thụ rồi, đến lúc phải dọn đi, sẽ chỉ tiếc nuối khổ sở. Có câu từ khổ đến sướng thì dễ, nhưng từ sướng đến khổ lại khó. Cô quen sống giản dị, cũng tự biết mình chẳng có số sung sướng, nên chẳng dám mơ tưởng gì cao sang.
Hàng ngày có một phụ nữ mà cô gọi là dì Trương tới nấu ăn, mỗi ngày một món khác nhau, vô cùng hợp khẩu vị của cô. Dạo này anh có vẻ rảnh rỗi, đi làm và về nhà rất đúng giờ, còn cô không ăn thì ngủ, cũng đã sắp khỏe hẳn. Vương Đại Đầu hào phóng cho nghỉ phép hai tháng, cô cũng tranh thủ cơ hội này mà lười biếng một chút. Từ sau khi ra trường đến giờ, chưa từng đươc nghỉ nhiều như vậy, tiếc là vẫn còn đang bệnh, k
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1712/5846
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1712/5846
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt