Tiểu thuyết Mướn Phòng Rồi Lên Giường-full
Lượt xem : |
độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mà cái góc độ không sai biệt lắm có thể nhìn đến một tầng?
Tay Tiểu Phong Tử run rẩy hạ xuống, mấy chữ ở trong đầu không ngừng hiện lên: hơn nửa đêm, người đàn ông tây trang, sát thủ biến thái?
Vì vậy hơn nửa đêm, người cả phòng cũng bị tạp âm nào đó làm cho không ngủ được, chỉ có thể bọc áo ngủ ra cửa tìm hiểu ngọn ngành. Tiểu Huệ rống lên một tiếng: "Người nào nửa đêm không ngủ được mò mẫm giằng co?"
Tiếng bước chân xốc xếch ở bên trong, Tiểu Phong Tử đáp lại: "Hư, tất cả mọi người đến đông đủ, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói cùng mọi người."
Tiểu Huệ đưa tay đi sờ chốt mở, bỗng nhiên có cảm giác có người nào đó bắt lại tay của cô, mùi hơi thở quen thuộc hướng vào trong lỗ mũi cô. Chỉ nghe âm thanh khêu gợi của Thiên ca ở đỉnh đầu Tiểu Huệ vang lên: "Không cần mở đèn, trước hết nghe Tiểu Phong Tử đem sự tình nói ra rõ ràng."
Không khí này khiến Tiểu Tiết có chút khẩn trương, cô chỉ có thể đem một vấn đề thành tín để ở một bên: "Kẻ điên chết tiệt, cậu giả thần giả quỷ làm gì?"
Lệ Toa ngáp một cái: "Ngày mai còn phải đi làm, rốt cuộc có chuyện gì?"
Tiểu Phong Tử đem chén cùng chiếc đũa trong tay để xuống, hạ thấp giọng: "Tôi phát hiện lầu dưới có nhân vật bất minh đang giám thị tầng này của chúng ta, không tin, các người có thể đi phòng tôi dùng ống nhòm xem một chút, hơn nữa bây giờ anh ta còn chưa có ý tứ rời đi."
Quả Táo Quân run một cái: "Anh ta muốn làm gì? Không phải là chuẩn bị nhập thất cướp bóc chứ?"
Lệ Toa hướng phương hướng của âm thanh trừng mắt liếc: "Suy nghĩ quá nhiều, dù là cậu nguyện ý bị người ta giành, không chừng người ta còn chưa có hứng thú đấy."
Nhớ tới tài khoản khô quoắt queo của mình, Quả Táo Quân sẽ không nói.
Tiểu Huệ sửa lại tóc một chút, đem Thiên ca đẩy ra một chút: "Được rồi, Tiểu Phong Tử, vậy em xem rõ ràng trong tay người kia cầm vũ khí sao?"
Tiểu Phong Tử gãi gãi đầu: "Em thấy được hai tay anh ta bắt chéo ở chung một chỗ, chỉ là không biết trong xe của anh ta có phải có hung khí hay không."
Tiểu Huệ lau mồ hôi: "Tiểu Phong Tử, chị là chị của em nên thật rất không muốn nói em, nhưng em xác định không phải là bởi vì gần đây nhìn quá nhiều 《 tội phạm trong lòng 》 rồi sao?"
Tiểu Phong Tử rất kiên định: "Không thể nào, em tối thiểu có. . . . . . Hai ngày không có nhìn rồi!"
Mọi người làm hình té xỉu, Tiểu Phong Tử này không đáng tin cậy, đoán chừng là đã xem ti vi nhiều thôi.
Mắt thấy tất cả mọi người muốn trở về phòng của mình đi ngủ, Tiểu Phong Tử nóng nảy: "Các người đừng như vậy, nếu không chúng ta đi xuống xem một chút, chỉ là xác nhận, tốt nhất là hiểu lầm, như vậy tất cả mọi người có thể an tâm đi ngủ rồi."
Tâm Tiểu Tiết lại tái phát tính tò mò, cô giơ tay: "Tốt, tôi tán thành, cùng lắm thì coi như là lần đầu tản bộ đêm khuya, rất có ý cảnh"
Thiên ca sờ sờ cái trán: đứa nhỏ này thật là rất ngu, rất ngây thơ. Chỉ là vào lúc này trong đầu của anh lại nổi lên gương mặt của tên Trịnh Nhân Xuyên kia, có thể dưới lầu chính là anh ta hay không, nếu sự thật là như vậy, vậy anh ta tuyệt đối là biến thái triệt để.
Mặc dù khả năng này chỉ có 4020 sách điện tử 000 mấy, nhưng Thiên ca vẫn đồng ý đi xuống xem một chút. Xem ra rất ngu rất ngây thơ không chỉ có một vị Tiết cô nương.
Một nhóm người điên cuồng lúc ban đầu khẳng định là có mấy kẻ giật giây, mà cuối cùng Tiểu Huệ cùng Lệ Toa giống như nữ quân nhân được tôn sùng ở đầu trước nhất, trở thành thủ lĩnh điên cuồng.
Tiểu Tiết đem một đôi đũa kín đáo đưa cho hai nữ quân nhân trước mặt, khẽ mỉm cười nói: "Thời khắc nguy cấp đâm mù cặp mắt anh ta."
Tiểu Huệ ôm đầu, mình tuyệt đối là bị cửa kẹp qua mới có thể đi theo mấy cái người không mang đầu óc của người cùng nhau đi xuống tiến hành hành động bắt tặc gì đó. Nắm một chiếc đũa, Tiểu Huệ thật không biết nên nói gì.
Ba nam ba nữ cẩn thận từng li từng tí xuống dưới thang máy, thời điểm đến lầu một, xác định vị trí nhân vật không rõ kia.
Tiểu Huệ cản bọn họ lại: "Các người ở chỗ này chờ, tôi cùng Lệ Toa đi trước xem một chút rốt cuộc là ai."
Tiểu Phong Tử vội nói: "Bà chị, chị cẩn thận." Nhìn cái bộ dáng kia, hình như là bộ dạng họ đem Tiểu Huệ đưa lên pháp trường.
Hoàng hôn dưới đèn đường, quả thật có một chiếc xe hơi màu đen dừng ở lầu dưới chung cư, hơn nữa đèn xe sáng choang. Không thể không nói vị trí người nọ dừng xe, cái chỗ này có thể nhìn ánh đèn trên lầu, đồng thời lại rất bí mật, không dễ dàng bị phát hiện.
Áo ngủ thêm áo khoác, Tiểu Huệ cùng Lệ Toa cứ như vậy cùng đứng ở trước xe người đó, đó là một người đàn ông không có biểu cảm gì, duy trì tư thế nhìn lên trên lầu, nghe tiếng bước chân, anh ta không có cúi đầu, lại sâu kín nói một câu: "Hai vị, có gì muốn làm." Âm thanh kia lạnh lùng, ở ban đêm yên tĩnh nghe thấy ngược lại có mấy phần cảm giác nguy hiểm.
Tiểu Huệ: "A, chúng tôi là nghiệp ủy hội, có chủ nhà nói đèn xe quá chói mắt rồi, ảnh hưởng giấc ngủ, muốn hỏi anh có thể tắt đèn xe hay không, đem xe dừng ở chỗ đậu xe quy định?" Đây là lý do tốt nhất trong thời gian ngắn cô có thể nghĩ tới.
Mặt người đàn ông kia không chút thay đổi: "Có thể."
Núp ở cách đó không xa, mấy người thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng đi ra theo.
Sau đó ngay vào lúc này, người đàn ông tây trang sâu kín nói một câu: "Bởi vì, người tôi tìm xuất hiện."
Tiểu Phong Tử nheo mắt, chợt dừng bước chân, có loại cảm giác "Phạm tội ác sắp bắt đầu".
Chương 18: Phi, trò chơi....
Từng người một trở về phòng, ngồi liệt ở trên ghế sô pha, chỉ là không thấy bóng dáng Thiên ca.
Tiểu Tiết tính tình rất gấp, tuyệt đối không nhịn được loại chuyện như vậy: "Tớ nói, chúng ta cứ như vậy đem Thiên ca để lại cho người đàn ông áo đen sao? Ngộ nhỡ Thiên ca bị anh ta bắt cóc thì làm thế nào?"
Quả Táo Quân cười: "Hai người có chiều cao không sai biệt lắm, xác định công phu cao thấp." Được rồi, tình huống thực tế là cậu có chút hả hê, không có Thiên ca ở đây, sẽ thiếu một người chèn ép cậu.
Lệ Toa xem thường nhìn qua cậu ấy một cái: "Tôi ngược lại cảm thấy hai người này không đánh nổi, không nghe thấy người nọ kêu thiếu gia ư, cam đoan không cho phép chính là ông cụ Kỷ phái cận vệ tới, đặc biệt phục vụ Thiên ca."
Lời vừa nói ra, Tiểu Phong Tử cùng bà chị “đúng rồi” một cái —— hai chị em bọn họ rõ ràng nhất tình trạng gia đình Thiên ca.
Ánh mắt Tiểu Huệ quét ngang toàn trường, khí thế nghiêm nghị: "Không còn sớm, cũng đi ngủ đi. Trừ Tiết cô nương, các người khác đều là lĩnh lương đi làm, đi theo làm bậy cái gì."
Tiết cô nương trúng đạn: "Wey wey Wey, tớ cũng là đúng lý hợp tình dưới kinh nghiệm kỳ thực tập có được hay không, chờ kỳ thực tập qua, tớ liền lập tức là chính thức. . . . . ."
Khóe mắt Tiểu Huệ nhảy lên: "Thật sao? Vậy cậu càng thêm một bậc tội, kỳ thực tập còn xen lẫn công việc của tớ, không tốt, nói cậu cái gì tốt đây?"
Tiết cô nương lệ con mắt: "Tớ là vì Kỷ. . . . . ." Chợt nhớ tới Thiên ca uy hiếp, một cô nương vô tội chợt thu lời lại, dùng trầm mặc phản bác lên án vô lý.
Cuối cùng mọi người đều chạy về ngủ, chỉ là trước lúc vào phòng, Tiểu Phong Tử kéo Tiết cô nương lại, nhìn chòng chọc cô hồi lâu, nhìn chăm chú Tiết cô nương trong lòng không xuống dốc, cũng quên mất trước còn tức giận m
Tay Tiểu Phong Tử run rẩy hạ xuống, mấy chữ ở trong đầu không ngừng hiện lên: hơn nửa đêm, người đàn ông tây trang, sát thủ biến thái?
Vì vậy hơn nửa đêm, người cả phòng cũng bị tạp âm nào đó làm cho không ngủ được, chỉ có thể bọc áo ngủ ra cửa tìm hiểu ngọn ngành. Tiểu Huệ rống lên một tiếng: "Người nào nửa đêm không ngủ được mò mẫm giằng co?"
Tiếng bước chân xốc xếch ở bên trong, Tiểu Phong Tử đáp lại: "Hư, tất cả mọi người đến đông đủ, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói cùng mọi người."
Tiểu Huệ đưa tay đi sờ chốt mở, bỗng nhiên có cảm giác có người nào đó bắt lại tay của cô, mùi hơi thở quen thuộc hướng vào trong lỗ mũi cô. Chỉ nghe âm thanh khêu gợi của Thiên ca ở đỉnh đầu Tiểu Huệ vang lên: "Không cần mở đèn, trước hết nghe Tiểu Phong Tử đem sự tình nói ra rõ ràng."
Không khí này khiến Tiểu Tiết có chút khẩn trương, cô chỉ có thể đem một vấn đề thành tín để ở một bên: "Kẻ điên chết tiệt, cậu giả thần giả quỷ làm gì?"
Lệ Toa ngáp một cái: "Ngày mai còn phải đi làm, rốt cuộc có chuyện gì?"
Tiểu Phong Tử đem chén cùng chiếc đũa trong tay để xuống, hạ thấp giọng: "Tôi phát hiện lầu dưới có nhân vật bất minh đang giám thị tầng này của chúng ta, không tin, các người có thể đi phòng tôi dùng ống nhòm xem một chút, hơn nữa bây giờ anh ta còn chưa có ý tứ rời đi."
Quả Táo Quân run một cái: "Anh ta muốn làm gì? Không phải là chuẩn bị nhập thất cướp bóc chứ?"
Lệ Toa hướng phương hướng của âm thanh trừng mắt liếc: "Suy nghĩ quá nhiều, dù là cậu nguyện ý bị người ta giành, không chừng người ta còn chưa có hứng thú đấy."
Nhớ tới tài khoản khô quoắt queo của mình, Quả Táo Quân sẽ không nói.
Tiểu Huệ sửa lại tóc một chút, đem Thiên ca đẩy ra một chút: "Được rồi, Tiểu Phong Tử, vậy em xem rõ ràng trong tay người kia cầm vũ khí sao?"
Tiểu Phong Tử gãi gãi đầu: "Em thấy được hai tay anh ta bắt chéo ở chung một chỗ, chỉ là không biết trong xe của anh ta có phải có hung khí hay không."
Tiểu Huệ lau mồ hôi: "Tiểu Phong Tử, chị là chị của em nên thật rất không muốn nói em, nhưng em xác định không phải là bởi vì gần đây nhìn quá nhiều 《 tội phạm trong lòng 》 rồi sao?"
Tiểu Phong Tử rất kiên định: "Không thể nào, em tối thiểu có. . . . . . Hai ngày không có nhìn rồi!"
Mọi người làm hình té xỉu, Tiểu Phong Tử này không đáng tin cậy, đoán chừng là đã xem ti vi nhiều thôi.
Mắt thấy tất cả mọi người muốn trở về phòng của mình đi ngủ, Tiểu Phong Tử nóng nảy: "Các người đừng như vậy, nếu không chúng ta đi xuống xem một chút, chỉ là xác nhận, tốt nhất là hiểu lầm, như vậy tất cả mọi người có thể an tâm đi ngủ rồi."
Tâm Tiểu Tiết lại tái phát tính tò mò, cô giơ tay: "Tốt, tôi tán thành, cùng lắm thì coi như là lần đầu tản bộ đêm khuya, rất có ý cảnh"
Thiên ca sờ sờ cái trán: đứa nhỏ này thật là rất ngu, rất ngây thơ. Chỉ là vào lúc này trong đầu của anh lại nổi lên gương mặt của tên Trịnh Nhân Xuyên kia, có thể dưới lầu chính là anh ta hay không, nếu sự thật là như vậy, vậy anh ta tuyệt đối là biến thái triệt để.
Mặc dù khả năng này chỉ có 4020 sách điện tử 000 mấy, nhưng Thiên ca vẫn đồng ý đi xuống xem một chút. Xem ra rất ngu rất ngây thơ không chỉ có một vị Tiết cô nương.
Một nhóm người điên cuồng lúc ban đầu khẳng định là có mấy kẻ giật giây, mà cuối cùng Tiểu Huệ cùng Lệ Toa giống như nữ quân nhân được tôn sùng ở đầu trước nhất, trở thành thủ lĩnh điên cuồng.
Tiểu Tiết đem một đôi đũa kín đáo đưa cho hai nữ quân nhân trước mặt, khẽ mỉm cười nói: "Thời khắc nguy cấp đâm mù cặp mắt anh ta."
Tiểu Huệ ôm đầu, mình tuyệt đối là bị cửa kẹp qua mới có thể đi theo mấy cái người không mang đầu óc của người cùng nhau đi xuống tiến hành hành động bắt tặc gì đó. Nắm một chiếc đũa, Tiểu Huệ thật không biết nên nói gì.
Ba nam ba nữ cẩn thận từng li từng tí xuống dưới thang máy, thời điểm đến lầu một, xác định vị trí nhân vật không rõ kia.
Tiểu Huệ cản bọn họ lại: "Các người ở chỗ này chờ, tôi cùng Lệ Toa đi trước xem một chút rốt cuộc là ai."
Tiểu Phong Tử vội nói: "Bà chị, chị cẩn thận." Nhìn cái bộ dáng kia, hình như là bộ dạng họ đem Tiểu Huệ đưa lên pháp trường.
Hoàng hôn dưới đèn đường, quả thật có một chiếc xe hơi màu đen dừng ở lầu dưới chung cư, hơn nữa đèn xe sáng choang. Không thể không nói vị trí người nọ dừng xe, cái chỗ này có thể nhìn ánh đèn trên lầu, đồng thời lại rất bí mật, không dễ dàng bị phát hiện.
Áo ngủ thêm áo khoác, Tiểu Huệ cùng Lệ Toa cứ như vậy cùng đứng ở trước xe người đó, đó là một người đàn ông không có biểu cảm gì, duy trì tư thế nhìn lên trên lầu, nghe tiếng bước chân, anh ta không có cúi đầu, lại sâu kín nói một câu: "Hai vị, có gì muốn làm." Âm thanh kia lạnh lùng, ở ban đêm yên tĩnh nghe thấy ngược lại có mấy phần cảm giác nguy hiểm.
Tiểu Huệ: "A, chúng tôi là nghiệp ủy hội, có chủ nhà nói đèn xe quá chói mắt rồi, ảnh hưởng giấc ngủ, muốn hỏi anh có thể tắt đèn xe hay không, đem xe dừng ở chỗ đậu xe quy định?" Đây là lý do tốt nhất trong thời gian ngắn cô có thể nghĩ tới.
Mặt người đàn ông kia không chút thay đổi: "Có thể."
Núp ở cách đó không xa, mấy người thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng đi ra theo.
Sau đó ngay vào lúc này, người đàn ông tây trang sâu kín nói một câu: "Bởi vì, người tôi tìm xuất hiện."
Tiểu Phong Tử nheo mắt, chợt dừng bước chân, có loại cảm giác "Phạm tội ác sắp bắt đầu".
Chương 18: Phi, trò chơi....
Từng người một trở về phòng, ngồi liệt ở trên ghế sô pha, chỉ là không thấy bóng dáng Thiên ca.
Tiểu Tiết tính tình rất gấp, tuyệt đối không nhịn được loại chuyện như vậy: "Tớ nói, chúng ta cứ như vậy đem Thiên ca để lại cho người đàn ông áo đen sao? Ngộ nhỡ Thiên ca bị anh ta bắt cóc thì làm thế nào?"
Quả Táo Quân cười: "Hai người có chiều cao không sai biệt lắm, xác định công phu cao thấp." Được rồi, tình huống thực tế là cậu có chút hả hê, không có Thiên ca ở đây, sẽ thiếu một người chèn ép cậu.
Lệ Toa xem thường nhìn qua cậu ấy một cái: "Tôi ngược lại cảm thấy hai người này không đánh nổi, không nghe thấy người nọ kêu thiếu gia ư, cam đoan không cho phép chính là ông cụ Kỷ phái cận vệ tới, đặc biệt phục vụ Thiên ca."
Lời vừa nói ra, Tiểu Phong Tử cùng bà chị “đúng rồi” một cái —— hai chị em bọn họ rõ ràng nhất tình trạng gia đình Thiên ca.
Ánh mắt Tiểu Huệ quét ngang toàn trường, khí thế nghiêm nghị: "Không còn sớm, cũng đi ngủ đi. Trừ Tiết cô nương, các người khác đều là lĩnh lương đi làm, đi theo làm bậy cái gì."
Tiết cô nương trúng đạn: "Wey wey Wey, tớ cũng là đúng lý hợp tình dưới kinh nghiệm kỳ thực tập có được hay không, chờ kỳ thực tập qua, tớ liền lập tức là chính thức. . . . . ."
Khóe mắt Tiểu Huệ nhảy lên: "Thật sao? Vậy cậu càng thêm một bậc tội, kỳ thực tập còn xen lẫn công việc của tớ, không tốt, nói cậu cái gì tốt đây?"
Tiết cô nương lệ con mắt: "Tớ là vì Kỷ. . . . . ." Chợt nhớ tới Thiên ca uy hiếp, một cô nương vô tội chợt thu lời lại, dùng trầm mặc phản bác lên án vô lý.
Cuối cùng mọi người đều chạy về ngủ, chỉ là trước lúc vào phòng, Tiểu Phong Tử kéo Tiết cô nương lại, nhìn chòng chọc cô hồi lâu, nhìn chăm chú Tiết cô nương trong lòng không xuống dốc, cũng quên mất trước còn tức giận m
Bài viết liên quan!