Tiểu thuyết - Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng
Lượt xem : |
của anh ta "
"Đúng rồi, đúng rồi, phải biết rằng........ Chẹp chẹp". Sau đó các cô ấy nói gì nữa, Lâm Thư một chút cũng không nghe thấy, nhưng một câu: "Chưa bao giờ điểm danh" đã khắc sâu vào trong lòng cô, bỗng nhiên cảm thấy may mắn này dùng hết cũng rất đáng, ở trong đại học gặp được một thầy giáo không bao giờ điểm danh thực sự giống như từ trên trời rơi xuống chiếc bánh có nhân vậy.
Lâm Thư chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đi học, trong phòng học đông nghịt người, các cô đi muộn, chỉ có thể ngồi ở một góc sáng sủa phía cuối của phòng học, khoảng cách xa như vậy, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ giáo viên đứng trên bục giảng ra sao, cô liền hết hy vọng, đơn giản nằm bò xuống bàn trong một góc cuối ngủ bù.
Loáng thoáng nghe thấy câu gì đó là "Không điểm danh", tảng đá trong lòng cô liền rơi xuống đất, sau đó lại nghe thấy được các loại như là : "Pháp luật Minh triều, Lăng trì" gì đó, cũng không có gì vui vẻ, vì thế cô liền yên tâm thoải mái ngủ trong hai tiết học.
Kết quả, từ đó về sau, Lâm Thư không còn nớm nớp lo sợ việc phải trốn tiết, mà đúng lý hợp tình trốn tiết, cho dù thật sự gặp phải cảnh ngộ "Bất trắc” cũng có ba người kia xử lý giúp.
Vốn dĩ cả buổi sáng hôm thứ sáu chỉ có hai tiết học, đối với Lâm Thư mà nói, ngủ một mạch đến khi tỉnh ngủ, sau đó mở máy tính lên, chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết, đó thực sự là thiên đường của nhân gian.
Lớp tự chọn mỗi tuần có hai tiết, một trăm phút, tất cả mười tuần, gần mười sáu tiếng bốn mươi phút, khoảng thời gian quý giá này cô có thể đọc xong ba bộ tiểu thuyết BL (Boy';s love – tiểu thuyết Đam Mỹ) kinh điển, đặc biệt là BL Anime và phim điện ảnh BL yêu đương thuần khiết, cô cho rằng phải cực kỳ khéo léo tận dụng thời gian để xem những thứ này.
Lâm Thư bắt đầu nhớ lại, thì ra là thế, giáo viên dậy môn tự chọn của các cô. Tên là Tô Mặc, đẹp trai phóng khoáng tài hoa hơn người tuổi trẻ đầy hứa hẹn.....( Chỗ này lược bỏ mấy trăm chữ) "Không điểm danh".
"Bây giờ đã là chín giờ một phút, nếu cậu rời giường đi học cùng bọn tớ, vẫn kịp đấy." Tiết Băng tận tình khuyên bảo, không muốn Lâm Thư làm hỏng "Ngày tốt gặp mĩ nam"
"Tớ kiên quyết không rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình" Lâm Thư do dự trong 0.1 giây, trả lời như chém đinh chặt sắt.
Trước đó, Tiếu Đồng quay đầu nhìn Lâm Thư đầy hứng thú, cô thấy ra đầu run lên sởn gai ốc trong lòng run sợ, nhưng cuối cùng vẫn bị khuất phục trước cơn buồn ngủ, không quan tâm nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại, cô quấn kín trong chăn bông, bắt chước chuột đồng, lăn lộn trên giường, từ từ mở mắt, cầm điện thoại di động, mười giờ ba mươi.
Giơ ngón tay tính toán, bây giờ còn mười phút nữa là hết tiết ba, nếu bây giờ lên lớp, có thể học tiếp tiết bốn, có thể nhìn thấy "mĩ nam" Tô Mặc mà các cậu ấy nói.
Có đi hay không? Đây thực sự là một lựa chọn khó khăn.
Ọc ọc....
Lâm Thư ai oán xoa xoa bụng: "Mày đói rồi phải không? Tao đi pha mì gói, mày chờ chút"
Ọc ọc, ọc ọc....
"Ái chà? Mày không muốn ăn mì gói? Nhưng trong ký túc xá chỉ có mì gói....." Lâm Thư mặt cau mày có.
Ọc ọc, ọc ọc, ọc ọc........
Đối mặt với "Nhu cầu" mãnh liệt của cái bụng, cô thở dài: "Được rồi, tao xuống căn tin cho mày ăn"
Cuối cùng, ham muốn nhìn mĩ nam vẫn không thể thắng được khát vọng của đồ ăn.
Đi đôi dép lê gấu mèo bằng nhung vào chân, cùng với một đôi mắt thâm đen tương đương với "Quốc bảo" (Gấu trúc), Lâm Thư vật lộn hết sức lảo đảo từ trên giường xuống đất, xuống lầu mua đồ ăn cho bản thân.
Còn chưa đi xuống lầu: "Lớp trưởng, anh nhìn xem ánh mắt tôi kiên định biết bao...." tiếng hát tràn đầy sức sống của Lãnh Dương Dương vang lên, Lâm Thư vô cùng bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, Tiếu Đồng nhắn tin: "Hết sức khẩn cấp, Tô Mặc nói tiết sau sẽ kiểm tra, lên lớp nhanh"
Hả.....Kiểm tra bất chợp? Cái này không phải biến thành điểm danh sao!
Lâm Thư hiết rõ toàn bộ tiền đề của việc trốn học luôn hình thành trên cơ sở là giáo viên khoan dung độ lượng không điểm danh. Vì thế, nhanh chóng chạy vào ký túc xá, thay giầy, cầm lấy túi sách, cô vung chân chạy như điên ra ngoài.
Lúc chạy tới phòng học, là mười giờ bốn chín phút, chỉ kém một phút nữa. cô khom lưng, cẩn thận đi vào từ phía dưới "Phục phục tiến lên" ( chị ấy bò rạp xuống để vào lớp), cuối cùng thuận lợi ngồi ở hàng thứ hai cùng ba người kia.
Kéo kéo góc áo Tiết Băng, cô nhẹ giọng: "Sao lại ngồi chỗ này?" Mấy người trong ký túc xá không phải luôn lấy việc ngồi hàng thứ ba từ dưới lên làm mục tiêu phấn đấu à?
"Chỗ này thì sao? Bọn tớ phải lên lớp sớm một tiếng mới giành được đó! Phải biết rằng, ngồi chỗ này, ngẩng đầu một góc bốn lăm độ, có thể nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ anh tuấn nho nhã của giáo sư Tô......" Tiết Băng không khỏi đắc ý.
"Sao đột nhiên lại kiểm tra thế?" Lâm Thư cắt ngang, cô nghĩ dù sao chỉ còn một tiết học cũng không tới mức khiến cho cô bi ai đau khổ.
"Cái gì mà đột nhiên kiểm tra?" Tiết Băng vẻ mặt khó hiểu.
"Sao.... “ Lâm Thư không nói gì lẳng lặng nhìn về phía Tiếu Đồng. Tiếu đồng cảm giác mấy sợi tóc trên trán giật gật một chút, quay đầu lại, vô hại cười cười: "Cá nhân tớ cho rằng, nếu không nhìn qua Tô Mặc một lần, cậu sẽ hối hận cả đời. Là người chị em tốt nhất của cậu, tớ sao có thể nhẫn tâm để cho nữa đời sau của cậu sống trong sự thống khổ hối hận được, cậu nói đúng không?"
"Bộp......" Lâm Thư đập bàn, đứng lên, cảm xúc trong lòng đã không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung nữa, bữa sáng của cô, thế giới đam mỹ của cô, của cô...... Lâm Thư đỏ mắt: "Cậu, cậu......."
"Em sinh viên kia, lúc lên lớp nên kiềm chế sự cuồng nhiệt trong lòng một chút". Phía trước truyền đến giọng nói dứt khoát trong trẻo, nhàn nhạt, giống như tiếng ngọc vỡ.
Trong chớp mắt, phòng học vừa mới đang sôi trào, liền yên tĩnh trở lại, hơn một trăm ánh mắt cùng lúc quét qua, Lâm Thư nuốt một ngụm nước bọt, áp lực khổng lồ trên đầu, ngẩng đầu nhìn bục giảng, một góc bốn lăm độ.
Một người toàn thân vàng nhạt cùng với ghim gài của chiếc áo gió làm nổi bật lên dáng người thon dài, tao nhã cầm tài liệu giảng dậy, cho dù khẽ nhíu mày, cũng không mất phong độ. Mái tóc mềm mại trên trán đâu vào đấy, tuy cặp kính che khuất đôi mắt kia, nhưng khóe mắt đuôi mày đen như mực cổ. Lâm Thư lập tức nghĩ đến những người thư sinh tuấn mỹ có một không hai trong tiểu thuyết cổ đại, mặc dù gầy yếu, nhưng đứng ở chỗ nào, chỗ đó tự nhiên sẽ trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong tích tắc đó Lâm Thư liền hiểu ra vì sao các bạn phòng mình lại "Điên cuồng" như vậy.
Đúng là.....
"Em sinh viên kia, mời em ngồi xuống, mặc dù tôi có thể hiểu tâm trạng phấn khích của em sau khi gặp giáo viên....." Tô Mặc hơi nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng mà, tôi muốn vào học rồi"
Khóe miệng mỉm cười của anh không biết cố ý hay vô tình khiến "thần hồn điên đảo" của cô lần lượt "triệu hồi", cuối cùng tinh thần cũng trở lại, lặng lẽ ngồi xuống, vùi mặt giữa hai cánh tay.
Như thế này, thật là mất mặt, quá mất mặt ....
Lâm Thư ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, quả nhiên, trai đẹp lên lớp, thực sự là không thể tùy tiện trốn, bởi vì sẽ có Sailor Moon đại biểu ánh trăng trừng phạt bạn!
Lâm Thư ủ rũ gục mặt xuống bàn, nửa người nằm nhoài ra bàn, cố hết sức co người lại giảm thiểu sự lấn chiếm của bản thân trong không gian nh
"Đúng rồi, đúng rồi, phải biết rằng........ Chẹp chẹp". Sau đó các cô ấy nói gì nữa, Lâm Thư một chút cũng không nghe thấy, nhưng một câu: "Chưa bao giờ điểm danh" đã khắc sâu vào trong lòng cô, bỗng nhiên cảm thấy may mắn này dùng hết cũng rất đáng, ở trong đại học gặp được một thầy giáo không bao giờ điểm danh thực sự giống như từ trên trời rơi xuống chiếc bánh có nhân vậy.
Lâm Thư chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đi học, trong phòng học đông nghịt người, các cô đi muộn, chỉ có thể ngồi ở một góc sáng sủa phía cuối của phòng học, khoảng cách xa như vậy, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ giáo viên đứng trên bục giảng ra sao, cô liền hết hy vọng, đơn giản nằm bò xuống bàn trong một góc cuối ngủ bù.
Loáng thoáng nghe thấy câu gì đó là "Không điểm danh", tảng đá trong lòng cô liền rơi xuống đất, sau đó lại nghe thấy được các loại như là : "Pháp luật Minh triều, Lăng trì" gì đó, cũng không có gì vui vẻ, vì thế cô liền yên tâm thoải mái ngủ trong hai tiết học.
Kết quả, từ đó về sau, Lâm Thư không còn nớm nớp lo sợ việc phải trốn tiết, mà đúng lý hợp tình trốn tiết, cho dù thật sự gặp phải cảnh ngộ "Bất trắc” cũng có ba người kia xử lý giúp.
Vốn dĩ cả buổi sáng hôm thứ sáu chỉ có hai tiết học, đối với Lâm Thư mà nói, ngủ một mạch đến khi tỉnh ngủ, sau đó mở máy tính lên, chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết, đó thực sự là thiên đường của nhân gian.
Lớp tự chọn mỗi tuần có hai tiết, một trăm phút, tất cả mười tuần, gần mười sáu tiếng bốn mươi phút, khoảng thời gian quý giá này cô có thể đọc xong ba bộ tiểu thuyết BL (Boy';s love – tiểu thuyết Đam Mỹ) kinh điển, đặc biệt là BL Anime và phim điện ảnh BL yêu đương thuần khiết, cô cho rằng phải cực kỳ khéo léo tận dụng thời gian để xem những thứ này.
Lâm Thư bắt đầu nhớ lại, thì ra là thế, giáo viên dậy môn tự chọn của các cô. Tên là Tô Mặc, đẹp trai phóng khoáng tài hoa hơn người tuổi trẻ đầy hứa hẹn.....( Chỗ này lược bỏ mấy trăm chữ) "Không điểm danh".
"Bây giờ đã là chín giờ một phút, nếu cậu rời giường đi học cùng bọn tớ, vẫn kịp đấy." Tiết Băng tận tình khuyên bảo, không muốn Lâm Thư làm hỏng "Ngày tốt gặp mĩ nam"
"Tớ kiên quyết không rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình" Lâm Thư do dự trong 0.1 giây, trả lời như chém đinh chặt sắt.
Trước đó, Tiếu Đồng quay đầu nhìn Lâm Thư đầy hứng thú, cô thấy ra đầu run lên sởn gai ốc trong lòng run sợ, nhưng cuối cùng vẫn bị khuất phục trước cơn buồn ngủ, không quan tâm nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại, cô quấn kín trong chăn bông, bắt chước chuột đồng, lăn lộn trên giường, từ từ mở mắt, cầm điện thoại di động, mười giờ ba mươi.
Giơ ngón tay tính toán, bây giờ còn mười phút nữa là hết tiết ba, nếu bây giờ lên lớp, có thể học tiếp tiết bốn, có thể nhìn thấy "mĩ nam" Tô Mặc mà các cậu ấy nói.
Có đi hay không? Đây thực sự là một lựa chọn khó khăn.
Ọc ọc....
Lâm Thư ai oán xoa xoa bụng: "Mày đói rồi phải không? Tao đi pha mì gói, mày chờ chút"
Ọc ọc, ọc ọc....
"Ái chà? Mày không muốn ăn mì gói? Nhưng trong ký túc xá chỉ có mì gói....." Lâm Thư mặt cau mày có.
Ọc ọc, ọc ọc, ọc ọc........
Đối mặt với "Nhu cầu" mãnh liệt của cái bụng, cô thở dài: "Được rồi, tao xuống căn tin cho mày ăn"
Cuối cùng, ham muốn nhìn mĩ nam vẫn không thể thắng được khát vọng của đồ ăn.
Đi đôi dép lê gấu mèo bằng nhung vào chân, cùng với một đôi mắt thâm đen tương đương với "Quốc bảo" (Gấu trúc), Lâm Thư vật lộn hết sức lảo đảo từ trên giường xuống đất, xuống lầu mua đồ ăn cho bản thân.
Còn chưa đi xuống lầu: "Lớp trưởng, anh nhìn xem ánh mắt tôi kiên định biết bao...." tiếng hát tràn đầy sức sống của Lãnh Dương Dương vang lên, Lâm Thư vô cùng bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, Tiếu Đồng nhắn tin: "Hết sức khẩn cấp, Tô Mặc nói tiết sau sẽ kiểm tra, lên lớp nhanh"
Hả.....Kiểm tra bất chợp? Cái này không phải biến thành điểm danh sao!
Lâm Thư hiết rõ toàn bộ tiền đề của việc trốn học luôn hình thành trên cơ sở là giáo viên khoan dung độ lượng không điểm danh. Vì thế, nhanh chóng chạy vào ký túc xá, thay giầy, cầm lấy túi sách, cô vung chân chạy như điên ra ngoài.
Lúc chạy tới phòng học, là mười giờ bốn chín phút, chỉ kém một phút nữa. cô khom lưng, cẩn thận đi vào từ phía dưới "Phục phục tiến lên" ( chị ấy bò rạp xuống để vào lớp), cuối cùng thuận lợi ngồi ở hàng thứ hai cùng ba người kia.
Kéo kéo góc áo Tiết Băng, cô nhẹ giọng: "Sao lại ngồi chỗ này?" Mấy người trong ký túc xá không phải luôn lấy việc ngồi hàng thứ ba từ dưới lên làm mục tiêu phấn đấu à?
"Chỗ này thì sao? Bọn tớ phải lên lớp sớm một tiếng mới giành được đó! Phải biết rằng, ngồi chỗ này, ngẩng đầu một góc bốn lăm độ, có thể nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ anh tuấn nho nhã của giáo sư Tô......" Tiết Băng không khỏi đắc ý.
"Sao đột nhiên lại kiểm tra thế?" Lâm Thư cắt ngang, cô nghĩ dù sao chỉ còn một tiết học cũng không tới mức khiến cho cô bi ai đau khổ.
"Cái gì mà đột nhiên kiểm tra?" Tiết Băng vẻ mặt khó hiểu.
"Sao.... “ Lâm Thư không nói gì lẳng lặng nhìn về phía Tiếu Đồng. Tiếu đồng cảm giác mấy sợi tóc trên trán giật gật một chút, quay đầu lại, vô hại cười cười: "Cá nhân tớ cho rằng, nếu không nhìn qua Tô Mặc một lần, cậu sẽ hối hận cả đời. Là người chị em tốt nhất của cậu, tớ sao có thể nhẫn tâm để cho nữa đời sau của cậu sống trong sự thống khổ hối hận được, cậu nói đúng không?"
"Bộp......" Lâm Thư đập bàn, đứng lên, cảm xúc trong lòng đã không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung nữa, bữa sáng của cô, thế giới đam mỹ của cô, của cô...... Lâm Thư đỏ mắt: "Cậu, cậu......."
"Em sinh viên kia, lúc lên lớp nên kiềm chế sự cuồng nhiệt trong lòng một chút". Phía trước truyền đến giọng nói dứt khoát trong trẻo, nhàn nhạt, giống như tiếng ngọc vỡ.
Trong chớp mắt, phòng học vừa mới đang sôi trào, liền yên tĩnh trở lại, hơn một trăm ánh mắt cùng lúc quét qua, Lâm Thư nuốt một ngụm nước bọt, áp lực khổng lồ trên đầu, ngẩng đầu nhìn bục giảng, một góc bốn lăm độ.
Một người toàn thân vàng nhạt cùng với ghim gài của chiếc áo gió làm nổi bật lên dáng người thon dài, tao nhã cầm tài liệu giảng dậy, cho dù khẽ nhíu mày, cũng không mất phong độ. Mái tóc mềm mại trên trán đâu vào đấy, tuy cặp kính che khuất đôi mắt kia, nhưng khóe mắt đuôi mày đen như mực cổ. Lâm Thư lập tức nghĩ đến những người thư sinh tuấn mỹ có một không hai trong tiểu thuyết cổ đại, mặc dù gầy yếu, nhưng đứng ở chỗ nào, chỗ đó tự nhiên sẽ trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong tích tắc đó Lâm Thư liền hiểu ra vì sao các bạn phòng mình lại "Điên cuồng" như vậy.
Đúng là.....
"Em sinh viên kia, mời em ngồi xuống, mặc dù tôi có thể hiểu tâm trạng phấn khích của em sau khi gặp giáo viên....." Tô Mặc hơi nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng mà, tôi muốn vào học rồi"
Khóe miệng mỉm cười của anh không biết cố ý hay vô tình khiến "thần hồn điên đảo" của cô lần lượt "triệu hồi", cuối cùng tinh thần cũng trở lại, lặng lẽ ngồi xuống, vùi mặt giữa hai cánh tay.
Như thế này, thật là mất mặt, quá mất mặt ....
Lâm Thư ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, quả nhiên, trai đẹp lên lớp, thực sự là không thể tùy tiện trốn, bởi vì sẽ có Sailor Moon đại biểu ánh trăng trừng phạt bạn!
Lâm Thư ủ rũ gục mặt xuống bàn, nửa người nằm nhoài ra bàn, cố hết sức co người lại giảm thiểu sự lấn chiếm của bản thân trong không gian nh
Bài viết liên quan!