Tiểu thuyết Một đêm vợ chồng
Lượt xem : |
ời biểu hiện sự giả dối, tầm mắt tinh nhuệ không dấu vết thu thập nhất cử nhất động của cô ta, thuận tiện gọi điện thoại cho trợ lý Từ.
Buổi tối hắn còn phải tham dự một buổi yến hội, cần một bộ trang phục sạch sẽ, chứ không phải trang phục bị “làm bẩn”.
Một lát sau, sinh tố hoa quả mát lạnh được mang lên bàn, còn kèm thêm một ổ bánh bông lan cuốn sôcôla.
“Tôi không có gọi bánh bông lan.”
“Là tôi mời anh, vừa rồi thực sự thật xin lỗi.” Bao gồm hành vi háo sắc của cô, cô thành tâm tạ lỗi.
Hắn còn không kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến tiếng gọi cô.
“Hải Nhân, chú cũng muốn một ổ bánh bông lan, còn nữa, thêm một ly cà phê nữa.” Một người đàn ông trung niên vẫy tay gọi cô, chỉ vào chiếc ly đã cạn sạch đến thấy đáy, xem ra hẳn là một người khách rất quen của cô.
“Chú Trần, dạ dày của chú không tốt, bác sĩ nói không thể uống cà phê nhiều lắm, đồ ngọt cũng phải hạn chế.” Cô đi qua đó, thay người đàn ông kia thu thập ly không trên bàn, còn không sợ lời nói này sẽ khiến bà chủ quán bất mãn.
“Cháu so với con gái chú còn quản chú nhiều hơn.” Người đàn ông cười cười, đành phải đổi lại gọi một ly sinh tố không thêm đường.
Cô quay đầu phải rời khỏi, lại bị một người đàn ông hơi lớn tuổi ở bàn khác đưa tay ra ngăn lại.
“Hải Nhân, khi nào thì phải gả đến nhà chú làm vợ con chú đây?”
Câu hỏi này vừa hỏi xong, có thế làm cho người phụ nữ trung niên mang theo cháu nhỏ bàn kế đó mất hứng. “Này, đừng nói lung tung, Hải Nhân phải gả đương nhiên là gả cho con tôi, con tôi đẹp trai, công việc lại ổn định…”
“Nhân viên công chức chỉ có thể lĩnh tiền lương ổn định, con tôi tự mình mở tiệm ăn, tiền đồ rộng mở.”
“Vậy ông làm chi còn ở đây ăn cơm, không quay về cho con ông nuôi?”
“Chờ tôi cưới nàng dâu về, tự nhiên mỗi ngày ở nhà ngậm kẹo đùa cháu.”
“Vậy mau giúp con ông sắp xếp thân cận đi, Hải Nhân là tôi nhìn trúng trước.”
“Lời bà nói xong là tính à? Hải Nhân cũng không phải đồ vật, đánh dấu trước được trước……”
Hai vị khách tuổi hơn năm mươi triển khai màn “khẩu chiến tranh dâu”, những vị khách khác nghe xong chỉ cười trộm một bên, tựa hồ sớm đối với tình huống này tập mãi thành thói quen, lơ đễnh.
Duy chỉ có Mạc Kiệt, hắn vừa nghe là đã có người cướp muốn cô làm con dâu, trong lòng rung lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, nhìn những người đó, tầm mắt bất giác tăng lên vài phần đối địch, tức giận.
Ở trong mắt hắn, Đường Hải Nhân lúc này so với hôn nhân có giá trị càng thêm quan trọng.
“Bằng không hỏi Hải Nhân là được rồi, xem nó thích con ông hay là con tôi.”
“Này…” Đối với các trưởng bối kính yêu, Đường Hải Nhân cảm thấy thực khó xử, cho dù đã khéo léo từ chối qua rất nhiều lần, trong tiệm vẫn là thường có khách tỏ vẻ nhiệt tâm với hôn sự của cô, muốn thay cô giới thiệu đối tượng, bằng không thì chính là tự mình biểu đạt ý muốn theo đuổi, muốn xin số điện thoại của cô.
Tuy rằng trong tiệm cũng có những nữ phục vụ chưa kết hôn khác, nhưng Đường Hải Nhân luôn tươi cười khả cúc[1">, nhớ rõ ràng thói quen ăn uống của mỗi người khách, coi khách là bạn bè như nhau hỏi han ân cần, không thể nghi ngờ trong cảm nhận của mọi người, họ tuyệt đối công nhận cô là người được lựa chọn phục vụ nhiệt tình, lại thích hợp nhất lấy về nhà làm bà xã, nàng dâu.
Chính là cô bản thân thường cảm thấy vô phúc chịu đựng “số đào hoa” như vậy…
“Hai cô chú cũng đừng khiến Hải Nhân của chúng con khó xử, Hải Nhân đi làm nàng dâu của hai cô chú, lợi nhuận trong tiệm của con sẽ phải tụt đi phân nửa.” Lúc này, Cao Tú Trân – bà chủ tiệm cà phê đứng ra thay nhân viên của mình giải vây, trong thời gian nói chuyện thừa cơ nắm lấy bả vai Đường Hải Nhân rời khỏi “chiến trường”, biết có rất nhiều người khách đều là vì Đường Hải Nhân phục vụ mà lần nữa tới cửa thăm.
Mạc Kiệt uống ngụm đồ uống lạnh, đang lúc hơi cảm thấy vừa lòng hành động của bà chủ tiệm kia, thì lại nghe được cô ta đè thấp âm lượng nói…
“Hải Nhân, tháng sau em chị trở về từ nước Mỹ, đến lúc đó lại giới thiệu cho các em làm quen…”
Cách! Hắn buông cái ly, nụ cười thanh nhã lộ ra từng trận hàn khí.
Dựa theo tình huống này, còn cần phải chờ tới một năm sao?
Hắn không biết người phụ nữ kia là cự tuyệt thật sự, hay là giả bộ khéo léo từ chối, muốn dựa vào cái mác độc thân hấp dẫn càng nhiều ánh mắt của người theo đuổi, cố ý gợi lên sự hứng thú của người khác.
Có điều một khi cô ta gật đầu, quyền kinh doanh của hắn thực khả năng sẽ qua tay người kia…
Hắn tức giận bất bình nhìn quanh tiệm cà phê này, phong cách Mỹ tuổi trẻ năng động, đồ ăn và uống là sự kết hợp bán cà phê, bán kem lại bán thức ăn nhẹ cùng với bánh bông lan, còn có một đám khách nói chuyện phiếm rôm rả giống như là đang ở chợ cò kè mặc cả…
Cái loại tiệm nhỏ “lộn xộn” này, nghĩ thế nào cũng không giống địa điểm ông nội sẽ thích, thực không hiểu làm sao ông có thể thường xuyên tới nơi này dùng cơm. Nhưng nghe bác tài xế vừa về hưu nói Mạc Đông Hán một năm qua hầu như tuần nào cũng sẽ tới tiệm ngồi chơi, có khi thậm chí nghỉ ngơi hết thảy cả buổi chiều.
Mạc Kiệt thực sự không hiểu, hắn không rõ nguyên nhân tại sao ông đem toàn bộ cổ phần công ty lưu cho một nữ nhân viên phục vụ…
“Không hợp khẩu vị của anh sao?”
Ngẩng đầu, Đường Hải Nhân đang đứng ở bên cạnh bàn, hoang mang nhìn món bánh sôcôla cuốn chưa hề bị đụng tới trong đĩa của hắn cùng nước trong ly sinh tố hoa quả giảm xuống không đến hai cm.
“Không phải, là do bản thân tôi… Bởi vì gần đây xảy ra một vài chuyện, đột nhiên có chút luyến tiếc dùng hết phần ăn may mắn này, có thể vì tôi tạm để nguyên ổ bánh bông lan này không?” Nụ cười của hắn lại trong nháy mắt điều chỉnh thành một độ cong tao nhã, giọng điệu lại lộ ra vẻ u sầu nhàn nhạt.
Hắn nói may mắn? Nhưng ổ bánh bông lan kia rõ ràng là cô dùng để xin lỗi hắn, xem ra hắn hẳn là gặp một vài việc quấy nhiễu phiền lòng…
Cô tự nhiên thật muốn quan tâm người đàn ông mặt mang nụ cười nhưng ánh mắt lại có điểm u buồn này, nhưng nghĩ đến hai người dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hỏi việc riêng của người khác tựa hồ không lễ phép mấy, vì thế cô kiềm chế cơn xúc động kia xuống, cười cười với hắn. “Tôi giúp anh đóng gói lại, hoan nghênh anh lần sau lại đến.”
Cô không biết người mà bản thân hoan nghênh là loại đàn ông gì.
Sau nụ cười của hắn kỳ thực là bụng dạ khó lường.
“Cám ơn.” Nhưng ở mặt ngoài, hắn tuyệt đối là người lịch thiệp mười phần, luôn có thể dùng biểu cảm, dáng vẻ tinh chuẩn để thành công đắp nặn ấn tượng mà hắn muốn mang lại cho người khác.
Lát sau, Đường Hải Nhân tiễn hắn ra tới cửa tiệm, bắt gặp được một cô gái dắt chó, còn dùng xe em bé đẩy một đám chó con, cô lập tức ngồi xổm xuống giang hai tay ôm con chó kia.
“Tiểu công chúa, em ở cữ xong rồi a, cục cưng thật đáng yêu nha… Mấy bé là trai hay gái đây…”
Người đàn ông đi đã xa quay đầu nhìn một cái, thấy một màn “chói lọi huy hoàng” kia, lại quay lưng nhìn ánh mắt cô càng khó có thể tin hơn.
Giống cô ta, cái loại phụ nữ này… Rốt cuộc vì sao? Dựa vào cái gì!
Đi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc tối, Từ Vĩ Dân đã chuẩn bị ổn thỏa một bộ â
Buổi tối hắn còn phải tham dự một buổi yến hội, cần một bộ trang phục sạch sẽ, chứ không phải trang phục bị “làm bẩn”.
Một lát sau, sinh tố hoa quả mát lạnh được mang lên bàn, còn kèm thêm một ổ bánh bông lan cuốn sôcôla.
“Tôi không có gọi bánh bông lan.”
“Là tôi mời anh, vừa rồi thực sự thật xin lỗi.” Bao gồm hành vi háo sắc của cô, cô thành tâm tạ lỗi.
Hắn còn không kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến tiếng gọi cô.
“Hải Nhân, chú cũng muốn một ổ bánh bông lan, còn nữa, thêm một ly cà phê nữa.” Một người đàn ông trung niên vẫy tay gọi cô, chỉ vào chiếc ly đã cạn sạch đến thấy đáy, xem ra hẳn là một người khách rất quen của cô.
“Chú Trần, dạ dày của chú không tốt, bác sĩ nói không thể uống cà phê nhiều lắm, đồ ngọt cũng phải hạn chế.” Cô đi qua đó, thay người đàn ông kia thu thập ly không trên bàn, còn không sợ lời nói này sẽ khiến bà chủ quán bất mãn.
“Cháu so với con gái chú còn quản chú nhiều hơn.” Người đàn ông cười cười, đành phải đổi lại gọi một ly sinh tố không thêm đường.
Cô quay đầu phải rời khỏi, lại bị một người đàn ông hơi lớn tuổi ở bàn khác đưa tay ra ngăn lại.
“Hải Nhân, khi nào thì phải gả đến nhà chú làm vợ con chú đây?”
Câu hỏi này vừa hỏi xong, có thế làm cho người phụ nữ trung niên mang theo cháu nhỏ bàn kế đó mất hứng. “Này, đừng nói lung tung, Hải Nhân phải gả đương nhiên là gả cho con tôi, con tôi đẹp trai, công việc lại ổn định…”
“Nhân viên công chức chỉ có thể lĩnh tiền lương ổn định, con tôi tự mình mở tiệm ăn, tiền đồ rộng mở.”
“Vậy ông làm chi còn ở đây ăn cơm, không quay về cho con ông nuôi?”
“Chờ tôi cưới nàng dâu về, tự nhiên mỗi ngày ở nhà ngậm kẹo đùa cháu.”
“Vậy mau giúp con ông sắp xếp thân cận đi, Hải Nhân là tôi nhìn trúng trước.”
“Lời bà nói xong là tính à? Hải Nhân cũng không phải đồ vật, đánh dấu trước được trước……”
Hai vị khách tuổi hơn năm mươi triển khai màn “khẩu chiến tranh dâu”, những vị khách khác nghe xong chỉ cười trộm một bên, tựa hồ sớm đối với tình huống này tập mãi thành thói quen, lơ đễnh.
Duy chỉ có Mạc Kiệt, hắn vừa nghe là đã có người cướp muốn cô làm con dâu, trong lòng rung lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, nhìn những người đó, tầm mắt bất giác tăng lên vài phần đối địch, tức giận.
Ở trong mắt hắn, Đường Hải Nhân lúc này so với hôn nhân có giá trị càng thêm quan trọng.
“Bằng không hỏi Hải Nhân là được rồi, xem nó thích con ông hay là con tôi.”
“Này…” Đối với các trưởng bối kính yêu, Đường Hải Nhân cảm thấy thực khó xử, cho dù đã khéo léo từ chối qua rất nhiều lần, trong tiệm vẫn là thường có khách tỏ vẻ nhiệt tâm với hôn sự của cô, muốn thay cô giới thiệu đối tượng, bằng không thì chính là tự mình biểu đạt ý muốn theo đuổi, muốn xin số điện thoại của cô.
Tuy rằng trong tiệm cũng có những nữ phục vụ chưa kết hôn khác, nhưng Đường Hải Nhân luôn tươi cười khả cúc[1">, nhớ rõ ràng thói quen ăn uống của mỗi người khách, coi khách là bạn bè như nhau hỏi han ân cần, không thể nghi ngờ trong cảm nhận của mọi người, họ tuyệt đối công nhận cô là người được lựa chọn phục vụ nhiệt tình, lại thích hợp nhất lấy về nhà làm bà xã, nàng dâu.
Chính là cô bản thân thường cảm thấy vô phúc chịu đựng “số đào hoa” như vậy…
“Hai cô chú cũng đừng khiến Hải Nhân của chúng con khó xử, Hải Nhân đi làm nàng dâu của hai cô chú, lợi nhuận trong tiệm của con sẽ phải tụt đi phân nửa.” Lúc này, Cao Tú Trân – bà chủ tiệm cà phê đứng ra thay nhân viên của mình giải vây, trong thời gian nói chuyện thừa cơ nắm lấy bả vai Đường Hải Nhân rời khỏi “chiến trường”, biết có rất nhiều người khách đều là vì Đường Hải Nhân phục vụ mà lần nữa tới cửa thăm.
Mạc Kiệt uống ngụm đồ uống lạnh, đang lúc hơi cảm thấy vừa lòng hành động của bà chủ tiệm kia, thì lại nghe được cô ta đè thấp âm lượng nói…
“Hải Nhân, tháng sau em chị trở về từ nước Mỹ, đến lúc đó lại giới thiệu cho các em làm quen…”
Cách! Hắn buông cái ly, nụ cười thanh nhã lộ ra từng trận hàn khí.
Dựa theo tình huống này, còn cần phải chờ tới một năm sao?
Hắn không biết người phụ nữ kia là cự tuyệt thật sự, hay là giả bộ khéo léo từ chối, muốn dựa vào cái mác độc thân hấp dẫn càng nhiều ánh mắt của người theo đuổi, cố ý gợi lên sự hứng thú của người khác.
Có điều một khi cô ta gật đầu, quyền kinh doanh của hắn thực khả năng sẽ qua tay người kia…
Hắn tức giận bất bình nhìn quanh tiệm cà phê này, phong cách Mỹ tuổi trẻ năng động, đồ ăn và uống là sự kết hợp bán cà phê, bán kem lại bán thức ăn nhẹ cùng với bánh bông lan, còn có một đám khách nói chuyện phiếm rôm rả giống như là đang ở chợ cò kè mặc cả…
Cái loại tiệm nhỏ “lộn xộn” này, nghĩ thế nào cũng không giống địa điểm ông nội sẽ thích, thực không hiểu làm sao ông có thể thường xuyên tới nơi này dùng cơm. Nhưng nghe bác tài xế vừa về hưu nói Mạc Đông Hán một năm qua hầu như tuần nào cũng sẽ tới tiệm ngồi chơi, có khi thậm chí nghỉ ngơi hết thảy cả buổi chiều.
Mạc Kiệt thực sự không hiểu, hắn không rõ nguyên nhân tại sao ông đem toàn bộ cổ phần công ty lưu cho một nữ nhân viên phục vụ…
“Không hợp khẩu vị của anh sao?”
Ngẩng đầu, Đường Hải Nhân đang đứng ở bên cạnh bàn, hoang mang nhìn món bánh sôcôla cuốn chưa hề bị đụng tới trong đĩa của hắn cùng nước trong ly sinh tố hoa quả giảm xuống không đến hai cm.
“Không phải, là do bản thân tôi… Bởi vì gần đây xảy ra một vài chuyện, đột nhiên có chút luyến tiếc dùng hết phần ăn may mắn này, có thể vì tôi tạm để nguyên ổ bánh bông lan này không?” Nụ cười của hắn lại trong nháy mắt điều chỉnh thành một độ cong tao nhã, giọng điệu lại lộ ra vẻ u sầu nhàn nhạt.
Hắn nói may mắn? Nhưng ổ bánh bông lan kia rõ ràng là cô dùng để xin lỗi hắn, xem ra hắn hẳn là gặp một vài việc quấy nhiễu phiền lòng…
Cô tự nhiên thật muốn quan tâm người đàn ông mặt mang nụ cười nhưng ánh mắt lại có điểm u buồn này, nhưng nghĩ đến hai người dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hỏi việc riêng của người khác tựa hồ không lễ phép mấy, vì thế cô kiềm chế cơn xúc động kia xuống, cười cười với hắn. “Tôi giúp anh đóng gói lại, hoan nghênh anh lần sau lại đến.”
Cô không biết người mà bản thân hoan nghênh là loại đàn ông gì.
Sau nụ cười của hắn kỳ thực là bụng dạ khó lường.
“Cám ơn.” Nhưng ở mặt ngoài, hắn tuyệt đối là người lịch thiệp mười phần, luôn có thể dùng biểu cảm, dáng vẻ tinh chuẩn để thành công đắp nặn ấn tượng mà hắn muốn mang lại cho người khác.
Lát sau, Đường Hải Nhân tiễn hắn ra tới cửa tiệm, bắt gặp được một cô gái dắt chó, còn dùng xe em bé đẩy một đám chó con, cô lập tức ngồi xổm xuống giang hai tay ôm con chó kia.
“Tiểu công chúa, em ở cữ xong rồi a, cục cưng thật đáng yêu nha… Mấy bé là trai hay gái đây…”
Người đàn ông đi đã xa quay đầu nhìn một cái, thấy một màn “chói lọi huy hoàng” kia, lại quay lưng nhìn ánh mắt cô càng khó có thể tin hơn.
Giống cô ta, cái loại phụ nữ này… Rốt cuộc vì sao? Dựa vào cái gì!
Đi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc tối, Từ Vĩ Dân đã chuẩn bị ổn thỏa một bộ â
Bài viết liên quan!