watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Một Đêm, Một Ngày, Một Đời-full

Lượt xem :
p sửa sang lại tốt đặt ở đầu giường, có lẽ tiếp theo ta cần phải đến hiệu ảnh để chỉnh sửa lại tấm ảnh cho đẹp. Ta cũng nằm trên giường nhưng ko ngủ, ta quyết định cùng Hà Du Cẩn tâm sự. Ta nói: “Ngươi có đối xử với ta như vậy ko?” Ta nghiêng thân mình, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: “Nếu là ngươi, ngươi có đối xử với ta như vậy ko?” _ Nếu như là Hà Du Cẩn, nếu như nàng có con của ta, nếu như, nàng phát hiện thần kinh ta có chút dị thường? Lúc chúng ta kết hôn, ta quá mức tưởng niệm Giai Cảnh, thậm chí tưởng tượng nàng sống bên cạnh ta. Như vậy nàng có thể hay ko bỏ đi đứa nhỏ, sau đó, muốn ta đi gặp bác sĩ. Ta đem cá tính của Hà Du Cẩn tất cả từng chút một hiểu ra, ta từ nhất cử nhất động của nàng suy nghĩ xem phản ứng của nàng với ta. Nhưng ta nghĩ hơn nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ rằng, nếu như nàng mang thai, nàng nhất định sẽ cười hì hì đi đến trước mặt ta nói, Cao Phi, ta mang thai. Nếu như, ta có bệnh, thậm chí là bác sĩ chuẩn đoán chính xác, nàng cũng chỉ biết nói, Cao Phi, ta yêu ngươi. Tình yêu của nàng cho tới bây giờ đều là độc lập, thậm chí là độc lập có chút không giải thích được. Dù cho không được đáp lại cũng có thể ngoan cường sinh tồn vô cùng tốt. Ta đem mặt áp vào nàng trên tấm ảnh nói: “Hà Du Cẩn, ngươi có đối xử với ta như vậy ko?” Ta và Giai Cảnh ly hôn thực thuận theo tự nhiên. Ly hôn cũng rất thuận lợi, Giai Cảnh và ta đều là ngầm hiểu rõ lẫn nhau, hôn nhân của chúng ta không thể nào tiếp tục. Cha mẹ Giai Cảnh dĩ nhiên là cầu cũng ko được, nhìn thấy ta và Giai Cảnh ly hôn như được đại xá, rốt cục thoát khỏi phần tử nguy hiểm như ta. Mẹ Giai Cảnh chắp tay nói: “Cám ơn trời đất, ngươi rốt cục thoát khỏi người như vậy, ta hôm nay trở về nhất định hảo hảo thắp hương bái Phật, khẩn cầu ngươi ko còn liên quan gì đến người kia.” Giai Cảnh đối với ta lúng túng cười, vì mẹ của nàng thất lễ, mà ta cũng không hề chú ý. Chỉ là, ta không hiểu ta rốt cuộc làm cái gì để cho nàng xem ta như rắn rết, tránh không kịp. Nàng bất quá là từ Giai Cảnh biết được ta có thể bị bệnh tâm thần, mà loại bệnh này ảnh hưởng tới hạnh phúc của Giai Cảnh mà thôi. Đó cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, bởi vì ta không làm bất kỳ chuyện tàn nhẫn hại người nào, cũng không có biểu hiện triệu chứng bệnh nào. Chỉ là, mẹ của ta ở trước mặt ta khóc thút thít, không khóc thành tiếng, chỉ là yên lặng gạt lệ trên khuôn mặt đã in dấu tuổi tác. Nàng dùng tay áo lau sạch sẽ, rất nhanh tay áo cũng bị nhuộm ướt. Nước mắt tuôn liên tục ko ngừng như suối. Ta ngồi xổm xuống, ta nói ta tốt lắm, không cần phải lo lắng. Mẹ gật đầu, nước mắt còn chưa ngừng chảy. Có lẽ nàng chỉ là lo lắng vì sao con của nàng đến nay đã hai lần hôn nhân đều kết thúc thất bại. Ta đã ở lại trong biệt thự của Hà Du Cẩn, kể từ ngày đó, ta liên tục ở nơi này. Ta đã đem ảnh chụp đến hiệu ảnh, bọn họ quả nhiên kỹ thuật cao siêu, mặc dù vẫn còn chút dấu vết lưu lại, nhưng nhìn chung Hà Du Cẩn vẫn cười tươi như hoa, căn bản không có tổn hại bao nhiêu. Ta nói với ảnh chụp Hà Du Cẩn: “Biết hôm nay ta làm chuyện gì ko? Ta ly hôn, cho nên tạm thời không có nhà để về, nơi này của ngươi đúng là một nơi tốt.” Ta nói xong dùng cái ly nước Hà Du Cẩn khi còn sống mua cho ta.

Chương 22: Chuyện xưa của ta và Hà Du Cẩn kết thúc ở nơi này...
Nói thật, ly hôn xong ta như trút được một gánh nặng, có lẽ ta luôn luôn cố chấp duy trì một mục đích, ngoại trừ trước khi kết hôn không lâu, ta vẫn luôn mệt chết đi được. Mặc dù ta không biết là mục đích gì. Hôm nay ly hôn, ta không nghĩ tới ta sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Ta mặc đồ ngủ trước kia của Hà Du Cẩn đi tới đi lui trong phòng, ta đem máy tính xách tay để vào thư phòng, đem quần áo vào phòng ngủ, lại đem đồ dùng rửa mặt chuyển vào phòng tắm. Khăn lông vẫn đặt ở chỗ cũ, ta theo thói quen trước kia dùng khăn lông màu lam có hình năm sáu con bướm, sau khi tắm rửa xong ko chút nghĩ ngợi dùng nó. Ta mới mua chút ít đồ để trong phòng bếp, như vậy có thể tùy thời trấn an dạ dày của ta, ta ngẫu nhiên sẽ xuống bếp, mặc đồ ngủ rộng thùng xuống bếp. Ta thích nhất vẫn là mì trộn. Ta làm theo trên sách viết, sách kia là ta tìm được trên giá sách của Hà Du Cẩn, làm được hương vị ko khác biệt lắm so với nàng, cho nên ta nghĩ nàng cũng là dựa theo trên sách từng bước từng bước tập làm. Sáng thứ bảy, ta thường ngồi trên ghế quý phi có khắc hoa xem báo. Ánh mặt trời chiếu đến, hơn nữa còn mãnh liệt giống như là dây chuyền sản xuất kim loại nóng chảy nhiệt độ cao. Ta đứng trước gương trước đeo caravat Cuộc sống của ta và Hà Cẩn Du giống như bằng hữu, đúng, giống như bằng hữu bình thường, hai bên không cùng xuất hiện lại chỗ nào cũng có. Đôi khi ta sẽ vì quan hệ này mà mừng thầm. Đột nhiên cảm giác được có lẽ chúng ta nên bình an vô sự sống như vậy. Thời điểm đầu hè, ta lần đầu tiên đi công tác xa, bởi vì công ty muốn phái ta cùng một tổ nữa đến một nhà máy cơ giới tiến hành khảo sát, nếu như hết thảy phù hợp, chúng ta sẽ ký hợp đồng. Ta chuẩn bị đồ đạc, cũng không quá xa, nhưng ta cần chuẩn bị đầy đủ. Sau khi chuẩn bị xong, ta hơi mệt, nghe thấy khóe miệng mình phát ra một câu. Ta không biết mình có nghe nhầm hay ko, nhưng xác thực ta nghe thấy mình nói: “Hà Du Cẩn, ngươi tối hôm qua thức ăn chuẩn bị không tốt, còn ngươi nữa mang thai, không thể đứng ở nơi nhiều dầu khói. Sau khi ta trở về, sẽ chuẩn bị cho ngươi một người giúp việc. Lúc ta không có ở đây ngươi nhất định phải nhớ tới ta.” Sau đó, ta ngủ, ngủ rất sâu, thiếu chút nữa liền muộn giờ, cho nên đương nhiên quên mất câu nói trước khi ngủ kia. Nếu như ta nhớ rõ có lẽ ta sẽ thừa nhận tinh thần ta xác thực có vấn đề, ta đang tưởng tượng ta sống cùng một người đã chết. Khảo sát rất thuận lợi, chúng ta tiến hành trong ba ngày, sau đó các đồng nghiệp thương lượng, có lẽ cần phải ở thêm một ngày để nhìn ngắm cảnh vật nơi này. Ta đồng ý. Hôm đó ta rất hào hứng thậm chí tinh thần rất tốt, ta không biết trên người khỏe mạnh có hồi quang phản chiếu hay ko. Nhưng nếu như ngày kết cục của ta tới, có lẽ ngày tinh thần vô cùng phấn chấn chính là hồi quang phản chiếu của ta. Chỗ này cảnh trí rất nhiều, cũng rất tốt, có thị trấn cổ, có di tích, còn có một chút phong cảnh tự nhiên, hình thái khác nhau, không kịp xem hết. Chúng ta đi dạo gần một ngày, mỗi người đều cảm thấy chuyến đi này không uổng công. Thời điểm chạng vạng ngồi xe trở về, ta ngồi bên cạnh một cô gái nhỏ, đại khái bộ dạng ba tuổi, mặc váy hồng phấn liền áo, trên đầu có băng đô màu hồng. Khi mỉm cười với ta, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu. Ta ở trên xe rất nhanh liền ngủ mất, hồi quang phản chiếu của ta hẳn là đã kết thúc. Ta khi tỉnh lại, xe đang chuyển động về phía trước với một tốc độ như bay, mọi người trong xe la hét chói tai, nhưng ta lại vô cùng thanh tỉnh, liên tục trợn tròn mắt nhìn xem tất cả phát sinh, ta không sợ hãi, giống như đang mong đợi tất cả. Nửa người dưới của ta bị vật nặng đè lên, đau đớn kéo đến, có người đã khóc lớn, cùng với đó là tiếng thủy tinh bị vỡ cùng tiếng kim loại bị đè ép. Nhưng ta không biết vì sao ta vẫn duy trì mỉm cười. Đội cứu hộ cùng xe cứu thương rất nhanh liền chạy đến, xe cắm trong một thân cây ở đường cái, thân xe lung lay sắp rơi xuống, cứu viện rất khó khăn, mỗi khi cứu một người thân xe lại rơi xuống phân nửa, những người trên xe hoảng sợ oa oa kêu to, nhưng là, cuối cùng vẫn từng bước từng bước được cứu lên. Đến phiên ta, xe đã như một khối sắt vụn, ta đem cơ hội nhường cho người khác, cuối cùng chỉ còn lại ta. Cứu hộ viên vươn tay về phía ta, xe đã không cho bất cứ người nào trong bọn họ đi vào nữa, đây cũng là điều ta muốn. “Nhanh lên, ngươi không thể lại trì hoãn, xe lập tức sẽ rơi xuống.” Chỉ là ta ko hề có c
<<1 ... 151617
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
382/1218
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT