Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full
Lượt xem : |
cup A.
Cup A đúng không?
Cup A thì cũng là người có nhân cách, có tự tôn.
“Tiểu Kiều, cậu đợi mình một lúc!”
Cô lấy hai trăm đồng từ trong ví ra, sau đó bước nhanh về phía Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc đang cầm ly lên vừa định đưa lên miệng uống thì nhìn thấy Viên Nhuận Chi đùng đùng sát khí tiến về phía mình. Anh bất giác cau chặt đôi mày, người phụ nữ ngớ ngẩn này còn chưa về nhà thay quần áo mà ở lại đây làm cái gì?
Anh quên mất việc uống trà, ngây người nhìn cô bước lại gần.
Viên Nhuận Chi đứng trước mặt Kỷ Ngôn Tắc, khuôn mặt căm hận như thể chỉ muốn xé anh ta ra từng mảnh nhỏ biến đổi nhanh chóng, thay vào đó là nụ cười tươi như hoa. Cô liền nháy mắt, tiếp đó dùng giọng nói cao vút trời đất, õng ẹo nói: “y da, Kỷ bảo bối. Trùng hợp quá, tại sao lại gặp được cưng ở chỗ này thế. Thật ngại quá đi mất, hôm trước bất cẩn đánh mất ví tiền, nên trong người chỉ còn mỗi tám trăm đồng tiền mặt. Này, hai trăm đồng còn lại của cưng này, trả hết cho cưng nhé!” Cô nhét hai trăm đồng kia vào túi áo của Kỷ Ngôn Tắc, cũng không quên sờ lên chiếc cằm tuyệt hảo của anh. Nhìn thấy sắc mặt anh tuấn càng ngày càng sầm đen lại, cô liền mỉm cười đầy ám muội. “Kỷ bảo bối, mình có việc đi trước nhé, cưng ở lại chơi với bạn vui vẻ nha. Hôm khác mình sẽ đến tiệm tìm bảo bối, cưng nói với Tang ma ma, không được để cho khách hàng khác chạm vào cưng nhớ chưa. Mình đi đây, bye bye!”
Trước khi đi khỏi, cô không quên đưa tay sờ lên chiếc cằm của anh lần nữa, nháy mắt đầy tình ý, tặng một nụ hôn gió, sau đó thân người uốn éo chẳng khác gì con rắn tiến ra khỏi nhà hàng.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy bóng dáng õng ẹo kia, mím chặt đôi môi, mặt không đổi sắc, chậm rãi lấy hai trăm đồng được nhét trong túi áo ra nhìn một lát, rồi vuốt thật thẳng, bình thản như không có chuyện gì đút vào trong ví tiền.
Mỹ nữ Eva ngồi đối diện với Kỷ Ngôn Tắc đã nhẫn nại quá mức giới hạn, đứng bật dậy nói: “Sara nói với tôi anh làm marketing nội thất. Lúc nãy người phụ nữ đó… vừa quậy tưng bừng ở góc đằng kia, tại sao lại cùng với anh … Kỷ tiên sinh, rốt cuộc anh bán thứ gì thế?” Cô thực lòng không thể nào tin được, một Sara nhã nhặn, đoan trang như vậy lại giới thiệu một người đàn ông làm trai bao cho cô làm bạn trai …
Kỷ Ngôn Tắc lại nhấc ly trà lên, uống một ngụm rồi bình thản đáp: “Tôi còn có thể bán gì được nữa?”
Bất cứ người nào nghe được câu nói này đều có thể lĩnh hội được tầng ý nghĩa sâu xa của nó.
Sắc mặt của Eva ngày càng nhợt nhạt, cô cố gắng đứng thật vững, nhanh chóng mà khéo léo lên tiếng: “Xin lỗi nhé, Kỷ tiên sinh, tôi vẫn còn chút việc bận nên phải đi trước!” Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng như thể bên trong có quỷ dữ vậy.
Kỷ Ngôn Tắc chẳng thèm giải thích lấy một câu, nếu không phải bị mẹ ép đi xem mặt một cách vô vị thế này, nếu như không phải giữ thể diện cho mẹ và người chị họ Sara, nói không chừng ngay khi người phụ nữ tên Eva kia mở miệng nói câu đầu tiên anh đã lập tức quay người bỏ đi rồi.
Anh đưa tay lên sờ chiếc cằm của mình, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ lại khuôn mặt bé nhỏ với đôi mắt long lanh hoạt bát kia. Dường như mỗi lần gặp cô đều có những chuyện mất mặt nào đó bất ngờ xảy ra.
Qua đêm với giá một ngàn đồng? Vậy thì vẫn còn thiếu tám trăm đồng nữa.
Anh bình thản nhếch môi lên, chậm rãi thưởng thức ly trà mạn trên tay.
Ra khỏi nhà hàng, Viên Nhuận Chi nắm tay Tằng Tử Kiều chạy một khoảng rất xa mới chịu dừng lại.
“Cái tên … tiện dâm tặc kia … có đuổi theo … đến đây không?” Viên Nhuận Chi khom lưng xuống, thở hổn hển không ngừng. Thật sự đã quá lâu rồi cô không vận động, mới chạy có vài bước đã thở đến mức này. Nhớ năm xưa, cô còn là quán quân môn chạy một trăm mét trong trường.
“Thật không ngờ … cái miệng của cậu … cũng độc địa đến thế …” Tằng Tử Kiều cũng thở hổn hà hổn hển, bị Viên Nhuận Chi kéo nhanh đến mức mất nửa tính mạng rồi, cô đang đi giày cao gót những chín phân liền.
Tại sao phải gây ra nghiệt ác vậy chứ?
“Cậu có biết không … trên mạng có một câu rất thịnh hành gọi là … dòng đời xô đẩy …”. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm hơi thở mới ổn định trở lại. “Ai bảo hắn ta, vào lúc người ta bi ai, buồn khổ nhất lại dám mỉa mai là Cup A”.
“Cup A? Ha ha …” Tằng Tử Kiều hoàn toàn không giữ chút hình tượng thục nữ gì cả, mở miệng cười lớn.
“Tại sao cậu lại cười phô trương đến thế?” Viên Nhuận Chi vô cùng bất mãn, bĩu môi dè bỉu.
Một lúc sau, Tằng Tử Kiều cuối cùng cũng có thể nén cười lại được, vỗ vai cô rồi nghiêm túc nói: “Cậu nói xem phải chăng chuyện đó thật sự không thể nào hóa giải được? Ngay từ đầu mình đã cảm giác thấy bà dì nhà cậu đúng là một người phụ nữ thần kì, thế nhưng hình như từ sau chuyện đó, cậu thật sự là …vô cùng xui xẻo thì phải”.
Viên Nhuận Chi đanh mặt lại, bực bội nói: “Bà dì của mình không phải là người phụ nữ thần kì, mà trong thị trấn Đào Hoa của bọn mình thật sự có truyền thuyết đó. Nếu không, mình làm sao lại thê thảm đến mức độ này? Cứ đi lại cùng người bạn trai nào là y như rằng bị phản bội. Có điều, nói ra thì tất cả cũng tại cậu hết!”
“Này, này, này, rõ ràng là do cậu lười biếng chứ bộ. Nếu như cậu đi vào kí túc xá nam sinh từ cửa chính, giao bức thư đó cho anh mình thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra hết”.
Viên Nhuận Chi không còn biết nói gì, mỗi lần nói chuyện Tằng Tử Kiều luôn luôn là người có lý.
“Thật sự không có cách nào hóa giải sao? Nếu không, hôm nào hai đứa mình đến chùa thắp hương xem sao?”
“Dì mình nói rằng không được bái phật tầm bậy, thắp hương lăng nhăng”.
“Cậu đúng là nhỏ mọn”.
Vừa nhắc đến “chuyện đó”, Viên Nhuận Chi liền cảm thấy vô cùng ảo não, lại còn bị Tiểu Kiều nói là nhỏ mọn nữa …
Lần đầu tiên cô gặp Kỷ Ngôn Tắc là do đồng xu bị anh ta dẫm dưới đế giầy.
Lúc đó Viên Nhuận Chi mới là một tân sinh viên, còn Kỷ Ngôn Tắc đã là sinh viên năm hai. Tuy rằng Viên Nhuận Chi không kịp nhìn xem tướng mạo của anh ta ra sao, nhưng ba chữ “Kỷ Ngôn Tắc” kể từ ngày hôm đó đã in đậm trong trí óc của cô, đương nhiên, đó không phải là hình tượng tốt đẹp gì cho cam.
Nghe nói Kỷ Ngôn Tắc là người đại lãn, ngạo mạn, không thích đám đông, hay ngủ gật, không có chí tiến thủ, cái miệng độc địa đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh phải bật khóc. Có điều một người với phẩm hạnh tệ hại như vậy lại nằm trong top ba bảng xếp hạng các mỹ nam của Đại học H; tất cả chỉ vì khuôn mặt điển trai và đặc biệt là đôi mắt đan phụng màu hổ phách.
Với Viên Nhuận Chi, Thẩm sư huynh phái băng sơn (Tính tình lạnh lùng) hay Tằng sư huynh ở phái hỏa sơn (Tính tình vui vẻ) trong bảng xếp hạng này đều đẹp trai gấp bội so với cái tên ác ôn Kỷ Ngôn Tắc kia, họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Từ trước đến nay cô chẳng thể nào hiểu được, có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi đều vô vọng, ngược lại còn chịu xỉ nhục, vậy mà vẫn có người liều mạng xông tới, chẳng hiểu đầu óc có vấn đề gì không nữa?
Tằng Tử Kiều, tên thân mật Tiểu Kiều, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Đại học H, ẩn dưới khuôn mặt thiên sứ là một trái tim “tà ác” vô song. Nếu như không phải Tằng Tử Kiều nhờ cô mang bức thư tình sang cho Tằng sư huynh, có lẽ cô đã không phải gặp lại Kỷ Ngôn Tắc s
Cup A đúng không?
Cup A thì cũng là người có nhân cách, có tự tôn.
“Tiểu Kiều, cậu đợi mình một lúc!”
Cô lấy hai trăm đồng từ trong ví ra, sau đó bước nhanh về phía Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc đang cầm ly lên vừa định đưa lên miệng uống thì nhìn thấy Viên Nhuận Chi đùng đùng sát khí tiến về phía mình. Anh bất giác cau chặt đôi mày, người phụ nữ ngớ ngẩn này còn chưa về nhà thay quần áo mà ở lại đây làm cái gì?
Anh quên mất việc uống trà, ngây người nhìn cô bước lại gần.
Viên Nhuận Chi đứng trước mặt Kỷ Ngôn Tắc, khuôn mặt căm hận như thể chỉ muốn xé anh ta ra từng mảnh nhỏ biến đổi nhanh chóng, thay vào đó là nụ cười tươi như hoa. Cô liền nháy mắt, tiếp đó dùng giọng nói cao vút trời đất, õng ẹo nói: “y da, Kỷ bảo bối. Trùng hợp quá, tại sao lại gặp được cưng ở chỗ này thế. Thật ngại quá đi mất, hôm trước bất cẩn đánh mất ví tiền, nên trong người chỉ còn mỗi tám trăm đồng tiền mặt. Này, hai trăm đồng còn lại của cưng này, trả hết cho cưng nhé!” Cô nhét hai trăm đồng kia vào túi áo của Kỷ Ngôn Tắc, cũng không quên sờ lên chiếc cằm tuyệt hảo của anh. Nhìn thấy sắc mặt anh tuấn càng ngày càng sầm đen lại, cô liền mỉm cười đầy ám muội. “Kỷ bảo bối, mình có việc đi trước nhé, cưng ở lại chơi với bạn vui vẻ nha. Hôm khác mình sẽ đến tiệm tìm bảo bối, cưng nói với Tang ma ma, không được để cho khách hàng khác chạm vào cưng nhớ chưa. Mình đi đây, bye bye!”
Trước khi đi khỏi, cô không quên đưa tay sờ lên chiếc cằm của anh lần nữa, nháy mắt đầy tình ý, tặng một nụ hôn gió, sau đó thân người uốn éo chẳng khác gì con rắn tiến ra khỏi nhà hàng.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy bóng dáng õng ẹo kia, mím chặt đôi môi, mặt không đổi sắc, chậm rãi lấy hai trăm đồng được nhét trong túi áo ra nhìn một lát, rồi vuốt thật thẳng, bình thản như không có chuyện gì đút vào trong ví tiền.
Mỹ nữ Eva ngồi đối diện với Kỷ Ngôn Tắc đã nhẫn nại quá mức giới hạn, đứng bật dậy nói: “Sara nói với tôi anh làm marketing nội thất. Lúc nãy người phụ nữ đó… vừa quậy tưng bừng ở góc đằng kia, tại sao lại cùng với anh … Kỷ tiên sinh, rốt cuộc anh bán thứ gì thế?” Cô thực lòng không thể nào tin được, một Sara nhã nhặn, đoan trang như vậy lại giới thiệu một người đàn ông làm trai bao cho cô làm bạn trai …
Kỷ Ngôn Tắc lại nhấc ly trà lên, uống một ngụm rồi bình thản đáp: “Tôi còn có thể bán gì được nữa?”
Bất cứ người nào nghe được câu nói này đều có thể lĩnh hội được tầng ý nghĩa sâu xa của nó.
Sắc mặt của Eva ngày càng nhợt nhạt, cô cố gắng đứng thật vững, nhanh chóng mà khéo léo lên tiếng: “Xin lỗi nhé, Kỷ tiên sinh, tôi vẫn còn chút việc bận nên phải đi trước!” Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng như thể bên trong có quỷ dữ vậy.
Kỷ Ngôn Tắc chẳng thèm giải thích lấy một câu, nếu không phải bị mẹ ép đi xem mặt một cách vô vị thế này, nếu như không phải giữ thể diện cho mẹ và người chị họ Sara, nói không chừng ngay khi người phụ nữ tên Eva kia mở miệng nói câu đầu tiên anh đã lập tức quay người bỏ đi rồi.
Anh đưa tay lên sờ chiếc cằm của mình, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ lại khuôn mặt bé nhỏ với đôi mắt long lanh hoạt bát kia. Dường như mỗi lần gặp cô đều có những chuyện mất mặt nào đó bất ngờ xảy ra.
Qua đêm với giá một ngàn đồng? Vậy thì vẫn còn thiếu tám trăm đồng nữa.
Anh bình thản nhếch môi lên, chậm rãi thưởng thức ly trà mạn trên tay.
Ra khỏi nhà hàng, Viên Nhuận Chi nắm tay Tằng Tử Kiều chạy một khoảng rất xa mới chịu dừng lại.
“Cái tên … tiện dâm tặc kia … có đuổi theo … đến đây không?” Viên Nhuận Chi khom lưng xuống, thở hổn hển không ngừng. Thật sự đã quá lâu rồi cô không vận động, mới chạy có vài bước đã thở đến mức này. Nhớ năm xưa, cô còn là quán quân môn chạy một trăm mét trong trường.
“Thật không ngờ … cái miệng của cậu … cũng độc địa đến thế …” Tằng Tử Kiều cũng thở hổn hà hổn hển, bị Viên Nhuận Chi kéo nhanh đến mức mất nửa tính mạng rồi, cô đang đi giày cao gót những chín phân liền.
Tại sao phải gây ra nghiệt ác vậy chứ?
“Cậu có biết không … trên mạng có một câu rất thịnh hành gọi là … dòng đời xô đẩy …”. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm hơi thở mới ổn định trở lại. “Ai bảo hắn ta, vào lúc người ta bi ai, buồn khổ nhất lại dám mỉa mai là Cup A”.
“Cup A? Ha ha …” Tằng Tử Kiều hoàn toàn không giữ chút hình tượng thục nữ gì cả, mở miệng cười lớn.
“Tại sao cậu lại cười phô trương đến thế?” Viên Nhuận Chi vô cùng bất mãn, bĩu môi dè bỉu.
Một lúc sau, Tằng Tử Kiều cuối cùng cũng có thể nén cười lại được, vỗ vai cô rồi nghiêm túc nói: “Cậu nói xem phải chăng chuyện đó thật sự không thể nào hóa giải được? Ngay từ đầu mình đã cảm giác thấy bà dì nhà cậu đúng là một người phụ nữ thần kì, thế nhưng hình như từ sau chuyện đó, cậu thật sự là …vô cùng xui xẻo thì phải”.
Viên Nhuận Chi đanh mặt lại, bực bội nói: “Bà dì của mình không phải là người phụ nữ thần kì, mà trong thị trấn Đào Hoa của bọn mình thật sự có truyền thuyết đó. Nếu không, mình làm sao lại thê thảm đến mức độ này? Cứ đi lại cùng người bạn trai nào là y như rằng bị phản bội. Có điều, nói ra thì tất cả cũng tại cậu hết!”
“Này, này, này, rõ ràng là do cậu lười biếng chứ bộ. Nếu như cậu đi vào kí túc xá nam sinh từ cửa chính, giao bức thư đó cho anh mình thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra hết”.
Viên Nhuận Chi không còn biết nói gì, mỗi lần nói chuyện Tằng Tử Kiều luôn luôn là người có lý.
“Thật sự không có cách nào hóa giải sao? Nếu không, hôm nào hai đứa mình đến chùa thắp hương xem sao?”
“Dì mình nói rằng không được bái phật tầm bậy, thắp hương lăng nhăng”.
“Cậu đúng là nhỏ mọn”.
Vừa nhắc đến “chuyện đó”, Viên Nhuận Chi liền cảm thấy vô cùng ảo não, lại còn bị Tiểu Kiều nói là nhỏ mọn nữa …
Lần đầu tiên cô gặp Kỷ Ngôn Tắc là do đồng xu bị anh ta dẫm dưới đế giầy.
Lúc đó Viên Nhuận Chi mới là một tân sinh viên, còn Kỷ Ngôn Tắc đã là sinh viên năm hai. Tuy rằng Viên Nhuận Chi không kịp nhìn xem tướng mạo của anh ta ra sao, nhưng ba chữ “Kỷ Ngôn Tắc” kể từ ngày hôm đó đã in đậm trong trí óc của cô, đương nhiên, đó không phải là hình tượng tốt đẹp gì cho cam.
Nghe nói Kỷ Ngôn Tắc là người đại lãn, ngạo mạn, không thích đám đông, hay ngủ gật, không có chí tiến thủ, cái miệng độc địa đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh phải bật khóc. Có điều một người với phẩm hạnh tệ hại như vậy lại nằm trong top ba bảng xếp hạng các mỹ nam của Đại học H; tất cả chỉ vì khuôn mặt điển trai và đặc biệt là đôi mắt đan phụng màu hổ phách.
Với Viên Nhuận Chi, Thẩm sư huynh phái băng sơn (Tính tình lạnh lùng) hay Tằng sư huynh ở phái hỏa sơn (Tính tình vui vẻ) trong bảng xếp hạng này đều đẹp trai gấp bội so với cái tên ác ôn Kỷ Ngôn Tắc kia, họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Từ trước đến nay cô chẳng thể nào hiểu được, có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi đều vô vọng, ngược lại còn chịu xỉ nhục, vậy mà vẫn có người liều mạng xông tới, chẳng hiểu đầu óc có vấn đề gì không nữa?
Tằng Tử Kiều, tên thân mật Tiểu Kiều, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Đại học H, ẩn dưới khuôn mặt thiên sứ là một trái tim “tà ác” vô song. Nếu như không phải Tằng Tử Kiều nhờ cô mang bức thư tình sang cho Tằng sư huynh, có lẽ cô đã không phải gặp lại Kỷ Ngôn Tắc s
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1918/2754
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1918/2754
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt