Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
he thấy tiếng gọi dịu dàng nhẹ nhàng kia, khiến Mẫu Đơn đang chìm đắm trong suy tư nhanh chóng xoay người lại, thấyngười vẻ mặt liền vui mừng, vội vàng tiến đến bên cạnh Kim Ngọc Tú.
"Phu nhân." Nàng nhẹ giọng chào hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút không thể thích ứng với tên mình ngày xưa. Đã lâu lắm rồi.
Mấy tháng qua, nàng dường như đã quên cái tên trước đây của mình, trong đầu chỉ có thể không ngừng nhớ lại, tiếng nói nam tính trầm thấp kia, có khi phẫn nộ, có khi dịu dàng, gọi đi gọi lại tên nàng: Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn......
"Cuối cùng cô đã trở về." Kim Ngọc Tú vô cùng cao hứng, cũng không ngại chủ tớ, siết chặt hai tay Mẫu Đơn.
"Cô làm sao vậy? Sao hai tay lại lạnh như thế?"
"Tôi không sao, chỉ là vì ban đêm có chút lạnh." Mẫu Đơn nói xong, một giọt lệ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, vì chạy trốn giữa đêm khuya mà tái nhợt không còn chút máu.
"Vậy sao được, cô mới sinh đứa trẻ không được bao lâu nha!" Kim Ngọc Tú lo lắng nắm tay nàng, lôi kéo nàng ngồi xuống sô pha.
Một mặt vội vàng kêu: "Phúc mẹ, mau chén canh gà nóng tới đây."
"Vâng." Phúc mẹ gật đầu, đi tới phòng bếp, thân hình mập mạp nhưng vô cùng linh hoạt.
"Phu nhân, không cần." Mẫu Đơn lắc lắc đầu, muốn cự tuyệt, nhưng hai tay nhỏ nhắn ấm áp của Kim Ngọc Tú vẫn giữ nàng lại.
"Tôi không nên quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi."
"Không, tôi vẫn chờ cô trở về mà." Kim Ngọc Tú nói xong, hai mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng hai tròng mắt của Mẫu Đơn, như là tìm tòi cái gì đó.
"Những ngày này, khổ cho cô rồi." Nàng nhìn ra được, khoảng thời gian qua, cô gái trẻ tuổi trước mắt có chuyển biến rất lớn.
"Phu nhân, xin đừng nói như vậy."
"Tôi nghe nói, trong lúc cô sinh, vì khó sinh, đã ngất một lần, thiếu chút nữa mất mạng, trong lòng vô cùng lo lắng." Sắc mặt Mẫu Đơn trở nên càng tái nhợt. Nàng chuyển tầm mắt, vô ý thức tránh đi cặp mắt trong suốt không đáy kia của Kim Ngọc Tú, giống như sợ có thể bị thấy hết mọi chuyện qua cặp mắt đó.
"Cảm ơn phu nhân quan tâm, tôi đã không có việc gì rồi." Nàng lần đầu nói dối trước mặt phu nhân, không muốn lại nói tiếp về tình trạng thân thể của mình .
"Nhìn sắc mặt của cô kìa xem ra còn trắng hơn giấy, sao có thể nói không có việc gì? Mấy ngày sắp tới, cô ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, để Phúc mẹ giúp cô bồi bổ thân thể."
"Không cần, tôi..."
"Đứa trẻ đâu?" Kim Ngọc Tú đột nhiên hỏi.
Thân mình Mẫu Đơn đột nhiên cứng đờ.
Trên mặt Kim Ngọc Tú có hoang mang, trong đôi mắt to trong suốt có chờ mong vô hạn.
”Đứa trẻ ở chỗ nào? Mau bế cho tôi nhìn thử xem."
Mẫu Đơn cắn môi, từng trận đau đớn ập vào trong ngực.
“Thanh Phong?” Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu không cách nào đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Kim Ngọc Tú.
“Hắc gia phòng thủ quá nghiêm mật, xin thứ lỗi tôi chỉ có thể chạy ra một mình, không có cách nào mang đứa trẻ về.” Hắc Trọng Minh quản nàng cực nghiêm, mấy tháng qua nàng mang thai, Hắc gia bảo vệ rất cẩn thận, giống như tường đồng vách sắt, hoàn toàn tìm không thấy một tia sơ hở. Mãi cho đến sau khi nàng sinh xong, bởi vì khó sinh, một lần suýt chết, thân mình suy yếu cực độ, phòng vệ mới có lơi lỏng.
Không ai dự đoán được, không đến hai tuần sau khi nàng sinh xong, trong người vẫn còn suy yếu, là thời gian cần an dưỡng, liền thừa dịp Hắc Trọng Minh không ở nhà, trong đêm chạy thoát ra ngoài.
Phu nhân phái người bí mật truyền đạt thư, trong đó yêu cầu nàng lẩn trốn ra, đồng thời cũng muốn mang đứa trẻ mới sinh về.
Nhưng nàng chống lại mệnh lệnh.
Nàng không dám.
Từ sau khi sinh hạ đứa nhỏ, Mẫu Đơn hoàn toàn cự tuyệt nhìn đứa nhỏ cho dù chỉ là liếc mắt một cái. Nàng chỉ biết, sinh ra con trai, nhưng nàng không dám nhìn nó, lại càng không dám ôm nó, thậm chí cự tuyệt cùng phòng với đứa nhỏ, giống như đứa trẻ kia là vũ khí nguy hiểm nhất, đủ để hủy diệt bình tĩnh cuối cùng của nàng.
Cho nên, nàng chật vật chạy thoát trở về, để đứa nhỏ ở lại Hắc gia.
Lúc trèo tường chạy ra, xa xa nàng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc kia níu lòng của nàng, dụ dỗ nàng quay đầu, nhưng nàng vẫn cố nén xúc động muốn xé rách thân thể kia, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Đó là đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh! Ở trong lòng nàng không ngừng lặp lại với chính mình, đó là đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh, không liên quan tới nàng, không có quan hệ gì với nàng, không có quan hệ gì với nàng……
Sau một lúc trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Ngọc Tú không dấu được thất vọng, cùng với sầu lo.
Phúc mẹ ở phía sau đưa lên canh gà ấm nóng. Bởi vì phu nhân ăn ít, từ nhỏ đã kén ăn, cho nên ở đại lão gia khi còn sống, liền mua phương thuốc trân quý, ra lệnh cho phòng bếp mỗi ngày đều phải đun cách thủy một con gà, lúc nào cũng sẵn sàng, mang cho phu nhân dùng. Đây vẫn là lần đầu, có người ngoài may mắn thưởng thức hương vị kia, có thể thấy được phu nhân đối người con gái trẻ tuổi trở về đêm khuya này, coi trọng biết bao nhiêu.
“Canh đến rồi, tranh thủ lúc còn nóng uống đi!” Kim Ngọc Tú nói xong, còn tự tay cầm thìa múc lên thổi cho nguội.
“Cám ơn phu nhân.” Mẫu Đơn cầm lấy thìa, đem canh gà đưa đến bên miệng. Dược liệu trân quý, cùng với thời gian dài hầm với thịt gà thành canh gà, hương vị rất ngon miệng hay không nàng cũng không biết, bên tai vẫn như còn vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Phúc mẹ lại bưng lên một chén trà lài an thần khác, đặt ở bên cạnh bàn Kim Ngọc Tú, sau mới cúi đầu lặng lẽ đi ra ngoài.
Kim Ngọc Tú bưng lên một bộ ba cái chén màu xanh, dùng miệng chén nhẹ nhàng thổi bớt nhiệt độ của trà lài, xúc động thở dài một hơi.
“Muốn cô mang theo đứa nhỏ trở về, thật là làm khó cô quá.” Lời của nàng nhẹ nhàng, giọng điệu thương xót.
“Chỉ tại tôi không đành lòng để đứa nhỏ ở trong tay Hắc Trọng Minh” Canh nóng trong miệng Mẫu Đơn, đột nhiên trở nên rất đắng, đắng đến nỗi khó có thể nuốt. Nàng cầm thìa, cũng không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng bát canh gà màu nâu trước mắt, toàn thân cứng ngắc như tượng đá.
Tiếng nói dịu dàng thanh thúy mà dễ nghe của Phu nhân, từng từ từng chữ, đều như cây kim sắc bén, cắm thật sâu vào lòng của nàng.
“Trước khi Hắc Trọng Minh mười tuổi, chúng tôi đã gặp qua.” Những nhà quyền thế của Thượng Hải, hay lui tới lẫn nhau, là chuyện rất bình thường.
Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ tới, lúc nàng bước nhầm vào phòng của Cung Thanh Hà, ở trên bức tranh có thấy một bé trai nhỏ. Đứa bé đó, tuổi tuy nhỏ nhưng hai mắt đã lạnh như băng.
Phu nhân tiếp tục nói.
“Ta tận mắt gặp, cha hắn, Hắc Liệt Phong dùng cách gì để giáo dục hắn.” Giọng nói của nàng mềm nhẹ, nói ra chuyện đáng sợ nhất.
“Yêu cầu của Hắc Liệt Phong đối với hắn thật khắc nghiệt đáng sợ, cho dù ở trước mặt mọi người, chỉ cần hắn phạm sai lầm nho nhỏ, Hắc Liệt Phong cũng sẽ không lưu tình chút nào xử phạt hắn.” Mẫu Đơn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ, nghe Kim Ngọc Tú đem từng câu từng chữ kể lại, nàng rất sợ, nàng không muốn biết đến chuyện cũ.
“Ngoài việc quở trách và đánh hắn, thậm chí chỉ vì hắn phạm một sai lầm nho nhỏ, mà ngay đêm đông giá rét, Hắc Liệt Phong lột quần áo của hắn, ném hắn vào sông Hoàng Phổ.” Nàng nhẹ giọng thở dài, thản nhiên nói thêm.
“Vào lúc đó hắn thậm chí còn không biết bơi” Lần đó, Hắc Trọng Minh gần như lạnh ch
"Phu nhân." Nàng nhẹ giọng chào hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút không thể thích ứng với tên mình ngày xưa. Đã lâu lắm rồi.
Mấy tháng qua, nàng dường như đã quên cái tên trước đây của mình, trong đầu chỉ có thể không ngừng nhớ lại, tiếng nói nam tính trầm thấp kia, có khi phẫn nộ, có khi dịu dàng, gọi đi gọi lại tên nàng: Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn, Mẫu Đơn......
"Cuối cùng cô đã trở về." Kim Ngọc Tú vô cùng cao hứng, cũng không ngại chủ tớ, siết chặt hai tay Mẫu Đơn.
"Cô làm sao vậy? Sao hai tay lại lạnh như thế?"
"Tôi không sao, chỉ là vì ban đêm có chút lạnh." Mẫu Đơn nói xong, một giọt lệ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, vì chạy trốn giữa đêm khuya mà tái nhợt không còn chút máu.
"Vậy sao được, cô mới sinh đứa trẻ không được bao lâu nha!" Kim Ngọc Tú lo lắng nắm tay nàng, lôi kéo nàng ngồi xuống sô pha.
Một mặt vội vàng kêu: "Phúc mẹ, mau chén canh gà nóng tới đây."
"Vâng." Phúc mẹ gật đầu, đi tới phòng bếp, thân hình mập mạp nhưng vô cùng linh hoạt.
"Phu nhân, không cần." Mẫu Đơn lắc lắc đầu, muốn cự tuyệt, nhưng hai tay nhỏ nhắn ấm áp của Kim Ngọc Tú vẫn giữ nàng lại.
"Tôi không nên quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi."
"Không, tôi vẫn chờ cô trở về mà." Kim Ngọc Tú nói xong, hai mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng hai tròng mắt của Mẫu Đơn, như là tìm tòi cái gì đó.
"Những ngày này, khổ cho cô rồi." Nàng nhìn ra được, khoảng thời gian qua, cô gái trẻ tuổi trước mắt có chuyển biến rất lớn.
"Phu nhân, xin đừng nói như vậy."
"Tôi nghe nói, trong lúc cô sinh, vì khó sinh, đã ngất một lần, thiếu chút nữa mất mạng, trong lòng vô cùng lo lắng." Sắc mặt Mẫu Đơn trở nên càng tái nhợt. Nàng chuyển tầm mắt, vô ý thức tránh đi cặp mắt trong suốt không đáy kia của Kim Ngọc Tú, giống như sợ có thể bị thấy hết mọi chuyện qua cặp mắt đó.
"Cảm ơn phu nhân quan tâm, tôi đã không có việc gì rồi." Nàng lần đầu nói dối trước mặt phu nhân, không muốn lại nói tiếp về tình trạng thân thể của mình .
"Nhìn sắc mặt của cô kìa xem ra còn trắng hơn giấy, sao có thể nói không có việc gì? Mấy ngày sắp tới, cô ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, để Phúc mẹ giúp cô bồi bổ thân thể."
"Không cần, tôi..."
"Đứa trẻ đâu?" Kim Ngọc Tú đột nhiên hỏi.
Thân mình Mẫu Đơn đột nhiên cứng đờ.
Trên mặt Kim Ngọc Tú có hoang mang, trong đôi mắt to trong suốt có chờ mong vô hạn.
”Đứa trẻ ở chỗ nào? Mau bế cho tôi nhìn thử xem."
Mẫu Đơn cắn môi, từng trận đau đớn ập vào trong ngực.
“Thanh Phong?” Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu không cách nào đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Kim Ngọc Tú.
“Hắc gia phòng thủ quá nghiêm mật, xin thứ lỗi tôi chỉ có thể chạy ra một mình, không có cách nào mang đứa trẻ về.” Hắc Trọng Minh quản nàng cực nghiêm, mấy tháng qua nàng mang thai, Hắc gia bảo vệ rất cẩn thận, giống như tường đồng vách sắt, hoàn toàn tìm không thấy một tia sơ hở. Mãi cho đến sau khi nàng sinh xong, bởi vì khó sinh, một lần suýt chết, thân mình suy yếu cực độ, phòng vệ mới có lơi lỏng.
Không ai dự đoán được, không đến hai tuần sau khi nàng sinh xong, trong người vẫn còn suy yếu, là thời gian cần an dưỡng, liền thừa dịp Hắc Trọng Minh không ở nhà, trong đêm chạy thoát ra ngoài.
Phu nhân phái người bí mật truyền đạt thư, trong đó yêu cầu nàng lẩn trốn ra, đồng thời cũng muốn mang đứa trẻ mới sinh về.
Nhưng nàng chống lại mệnh lệnh.
Nàng không dám.
Từ sau khi sinh hạ đứa nhỏ, Mẫu Đơn hoàn toàn cự tuyệt nhìn đứa nhỏ cho dù chỉ là liếc mắt một cái. Nàng chỉ biết, sinh ra con trai, nhưng nàng không dám nhìn nó, lại càng không dám ôm nó, thậm chí cự tuyệt cùng phòng với đứa nhỏ, giống như đứa trẻ kia là vũ khí nguy hiểm nhất, đủ để hủy diệt bình tĩnh cuối cùng của nàng.
Cho nên, nàng chật vật chạy thoát trở về, để đứa nhỏ ở lại Hắc gia.
Lúc trèo tường chạy ra, xa xa nàng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc kia níu lòng của nàng, dụ dỗ nàng quay đầu, nhưng nàng vẫn cố nén xúc động muốn xé rách thân thể kia, cũng không quay đầu lại chạy đi.
Đó là đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh! Ở trong lòng nàng không ngừng lặp lại với chính mình, đó là đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh, không liên quan tới nàng, không có quan hệ gì với nàng, không có quan hệ gì với nàng……
Sau một lúc trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Ngọc Tú không dấu được thất vọng, cùng với sầu lo.
Phúc mẹ ở phía sau đưa lên canh gà ấm nóng. Bởi vì phu nhân ăn ít, từ nhỏ đã kén ăn, cho nên ở đại lão gia khi còn sống, liền mua phương thuốc trân quý, ra lệnh cho phòng bếp mỗi ngày đều phải đun cách thủy một con gà, lúc nào cũng sẵn sàng, mang cho phu nhân dùng. Đây vẫn là lần đầu, có người ngoài may mắn thưởng thức hương vị kia, có thể thấy được phu nhân đối người con gái trẻ tuổi trở về đêm khuya này, coi trọng biết bao nhiêu.
“Canh đến rồi, tranh thủ lúc còn nóng uống đi!” Kim Ngọc Tú nói xong, còn tự tay cầm thìa múc lên thổi cho nguội.
“Cám ơn phu nhân.” Mẫu Đơn cầm lấy thìa, đem canh gà đưa đến bên miệng. Dược liệu trân quý, cùng với thời gian dài hầm với thịt gà thành canh gà, hương vị rất ngon miệng hay không nàng cũng không biết, bên tai vẫn như còn vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Phúc mẹ lại bưng lên một chén trà lài an thần khác, đặt ở bên cạnh bàn Kim Ngọc Tú, sau mới cúi đầu lặng lẽ đi ra ngoài.
Kim Ngọc Tú bưng lên một bộ ba cái chén màu xanh, dùng miệng chén nhẹ nhàng thổi bớt nhiệt độ của trà lài, xúc động thở dài một hơi.
“Muốn cô mang theo đứa nhỏ trở về, thật là làm khó cô quá.” Lời của nàng nhẹ nhàng, giọng điệu thương xót.
“Chỉ tại tôi không đành lòng để đứa nhỏ ở trong tay Hắc Trọng Minh” Canh nóng trong miệng Mẫu Đơn, đột nhiên trở nên rất đắng, đắng đến nỗi khó có thể nuốt. Nàng cầm thìa, cũng không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng bát canh gà màu nâu trước mắt, toàn thân cứng ngắc như tượng đá.
Tiếng nói dịu dàng thanh thúy mà dễ nghe của Phu nhân, từng từ từng chữ, đều như cây kim sắc bén, cắm thật sâu vào lòng của nàng.
“Trước khi Hắc Trọng Minh mười tuổi, chúng tôi đã gặp qua.” Những nhà quyền thế của Thượng Hải, hay lui tới lẫn nhau, là chuyện rất bình thường.
Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ tới, lúc nàng bước nhầm vào phòng của Cung Thanh Hà, ở trên bức tranh có thấy một bé trai nhỏ. Đứa bé đó, tuổi tuy nhỏ nhưng hai mắt đã lạnh như băng.
Phu nhân tiếp tục nói.
“Ta tận mắt gặp, cha hắn, Hắc Liệt Phong dùng cách gì để giáo dục hắn.” Giọng nói của nàng mềm nhẹ, nói ra chuyện đáng sợ nhất.
“Yêu cầu của Hắc Liệt Phong đối với hắn thật khắc nghiệt đáng sợ, cho dù ở trước mặt mọi người, chỉ cần hắn phạm sai lầm nho nhỏ, Hắc Liệt Phong cũng sẽ không lưu tình chút nào xử phạt hắn.” Mẫu Đơn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ, nghe Kim Ngọc Tú đem từng câu từng chữ kể lại, nàng rất sợ, nàng không muốn biết đến chuyện cũ.
“Ngoài việc quở trách và đánh hắn, thậm chí chỉ vì hắn phạm một sai lầm nho nhỏ, mà ngay đêm đông giá rét, Hắc Liệt Phong lột quần áo của hắn, ném hắn vào sông Hoàng Phổ.” Nàng nhẹ giọng thở dài, thản nhiên nói thêm.
“Vào lúc đó hắn thậm chí còn không biết bơi” Lần đó, Hắc Trọng Minh gần như lạnh ch
Bài viết liên quan!