Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
tuôn ra rất nhiều từ “Nếu”.
Có những ý tưởng chưa bao giờ xuất hiện qua thì nay lại xoay quanh trong đầu nàng, không ngừng quấy nhiễu nàng cho đến khi nàng mệt không chịu nổi nữa, tiến vào giấc ngủ thật sâu.
Có một ngày, vào lúc giữa trưa bác sĩ Hoàng mang theo hòm thuốc tới nhà.
Ánh mắt ông xuyên qua mắt kính viền vàng, nhìn nhiệt kế trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mẫu Đơn đang mỉm cười ngồi trên ghế, mở miệng tuyên bố.
“Mẫu Đơn tiểu thư, cơn sốt của cô đã giảm rất nhiều rồi.” Ông mỉm cười hiền lành, coi như chuyện tối hôm đó, người dùng kìm làm đau nàng không có một chút liên quan gì đến ông vậy.
Mẫu Đơn gật gật đầu, nhớ tới đau đớn khi đó làm trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Bác sĩ Hoàng lại tiếp tục nói: “Có điều, xin cô hãy cố gắng hết sức đừng đụng chạm vào miệng vết thương. Miệng vết thương của cô xem ra đã khép lại rất nhanh, ngày mai tôi lại đến thay thuốc cho cô.”
“Cám ơn.”
“Không có gì!”
Ông vừa thu dọn nhiệt kế và dụng cụ đo huyết áp vừa mỉm cười dặn dò: “Cô có thể bắt đầu hoạt động như là đi dạo xung quanh một chút. Tuy nhiên, tốt nhất là chỉ nên hoạt động ở bên trong , không nên chạy ra ngoài, nếu để bị nhiễm lạnh thì thật không tốt lắm đâu.” Chỉ sau vài ngày trời nắng, bây giờ ngoài cửa sổ lại thổi lên từng đợt gió lạnh, tuyết trắng tung bay đầy trời, nhuộm trắng cả khung cảnh xung quanh.
“Tôi biết rồi.” Nàng cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vậy tôi về trước đây.”
“Ông đi thong thả.”
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Hoàng đi ra ngoài, sau đó lão Trương quản gia đóng cửa lại, Mẫu Đơn mới trầm tĩnh lại, mệt mỏi dựa vào ghế dài.
Mấy ngày trước đến nay, bệnh tình của nàng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng đã hết sốt cao. Nhưng hai má của nàng vẫn tái nhợt như trước, không có một tia huyết sắc.
Nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, tay chân vẫn lạnh như băng.
Đặc biệt là đêm hôm qua, sau khi tuyết bắt đầu rơi, cho dù trong người như có ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, nhưng nàng vẫn lạnh đến run lên, thỉnh thoảng lại cảm thấy thế giới xung quanh giống như đang xoay tròn.
Thân hình nhỏ xinh chui rúc vào trong tấm thảm lông ấm áp, nàng tựa người trên ghế dài, nhìn tuyết rơi bên ngoài. Không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh hơn những năm khác.
Màu trắng của bông tuyết làm cho hoa cỏ cây cối trong sân nhà và nước chảy dưới cây cầu nhỏ đều nhuốm một tầng sương tuyết thật dày.
Ở trong lòng nàng thầm đoán rằng.
Tuyết này, có thể sẽ còn rơi nhiều hơn nữa?
Trong lúc đó, bỗng nhiên có người đẩy cửa ra, nàng lại lần nữa căng thẳng đứng dậy, cảnh giác quay đầu lại thì thấy Hắc Trọng Minh đang bước vào.
Hắn mặc Âu phục, mang giày da xem ra bộ dáng và tinh thần đều rất thoải mái.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Hắc Trọng Minh cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném ở một bên giường, vừa cởi bỏ caravat vừa nhíu mày hỏi.
“Lão Trương nói, hôm nay bác sĩ Hoàng đến khám đột xuất à?”
“Phải.”
“Ông ta nói thế nào?”
“Em đã hạ sốt.”
Hắc Trọng Minh gật gật đầu, đối với câu trả lời đơn giản của nàng, dường như hắn cũng không có ý truy hỏi đến cùng, cứ như điều hắn vừa mới thuận miệng hỏi chính là sự thay đổi của thời tiết vậy.
Hắn tiến thẳng đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa ra bước vào, sau đó tiếp tục cởi áo, lộ ra cơ lưng cường tráng, tiếp theo cởi luôn cả quần.
Hắn không có đóng cửa.
Mẫu Đơn sửng sốt một chút, tận mắt chứng kiến hắn cởi nốt cái quần lót cuối cùng trên người, thân hình cường tráng lõa lồ không có gì che đậy.
Cho dù là trong phòng có người, hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng thoải mái, đem quần áo trên người cởi ra hết sạch.
Thân hình nam tính ngăm đen kia làm cho Mẫu Đơn kinh hãi lắp bắp, vội vàng chuyển ánh mắt sang hướng khác. Một lúc sau nàng nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Hơi nước ấm áp từ trong phòng tắm tràn ra, dần dần đi vào phòng ngủ.
Mẫu Đơn ngồi ở trên ghế dài, vốn muốn đứng lên trở về giường, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu rời đi như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình yếu thế hơn hắn, vì thế nàng nghiêm mặt bướng bỉnh ngồi ở trên ghế, không hề nhúc nhích.
Nước vẫn chảy ào ào, không có ngừng lại.
Nàng đã biết Hắc Trọng Minh sau khi tắm xong sẽ trở lại phòng ngủ để thay đổi quần áo, hắn tắm rất nhanh và cũng rời đi rất nhanh.
Hắn giống như một con Báo hoa mai đực tràn đầy tinh lực, mỗi ngày đều phải ra ngoài xã giao, xử lý trăm công nghìn việc, khối lượng công việc chất đống cao như núi, nhưng hắn chưa bao giờ lộ ra một chút mệt mỏi, giống như khi vừa sinh ra đã không biết, hai chữ “an” thì biểu hiện cho ý nghĩ gì? *hai chữ an là cách viết của người Trung Quốc ấy, ta nghĩ nó có nghĩa là an nhàn*
Mỗi lần khi Hắc Trọng Minh trở về phòng, Mẫu Đơn đều đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mạnh mẽ khởi động tinh thần đối mặt hắn, lo lắng hắn sẽ đột nhiên quấy rầy nàng, hay là đùa cợt nàng?
Nàng quyết định trước tiên phải tìm biện pháp, bản thân có vẻ quá lo lắng hắn sẽ làm cái gì, mặc kệ là quấy rầy hay là đùa cợt, bất kể hắn muốn làm cái gì, nàng phải tìm ra phương pháp để ứng phó.
May mắn là từ mấy ngày trước cho đến nay, Hắc Trọng Minh lu bu công việc nên không có cơ hội ở lại trong phòng. Hắn luôn trở về khi nàng đã ngủ, và đi trước khi nàng tỉnh lại, cho dù là trên đường trở về hay là trên đường ra đi cũng đều rất vội vàng.
Mẫu Đơn nằm cứng đờ ở trên ghế, nhưng tư thế này thật sự không thoải mái.
Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc chịu không nổi nữa, đành phải lựa chọn một tư thế tương đối thoải mái hơn.
Tư thế này lại trùng hợp khiến cho tầm mắt của nàng nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra trong phòng tắm.
Hắc Trọng Minh đang đưa lưng về phía nàng, đang đứng tắm dưới vòi hoa sen lớn.
Hắn xoa xà phòng lên người, sau đó dùng nước ấm xối sạch bọt xà phòng trên người, tiện thể nhanh chóng gội sạch đầu tóc.
Thân thể hắn cường tráng rắn chắc, từ vùng lưng cơ bắp đến mông rồi đến bàn chân to lớn, hoàn toàn không có bao nhiêu sẹo lồi. Bình thường thân thể ẩn giấu ở phía dưới Âu phục, thân hình ngăm đen cường tráng của hắn không giống như bộ dáng của một người có thân phận và địa vị nên có.
Vả lại, trên thân thể hắn có rất nhiều vết thương.
Ở trên đùi của hắn có vết thương do súng gây ra. Trên tấm lưng rộng lớn còn có hai vết thương do bị dao chém..
Hắc Trọng Minh có rất nhiều kẻ thù.
Nàng hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác. Nhưng mà, khi ở dưới ngọn đèn sáng ngời nhìn thấy vết thương cũ dữ tợn trên người hắn vẫn làm cho nàng cảm thấy giật mình.
Lúc nàng vẫn còn đang nhìn chăm chú thì Hắc Trọng Minh khóa vòi nước, cầm lấy khăn mặt, chuẩn bị bước ra ngoài.
Vết sẹo sâu có, cạn có, che kín hết thân hình ngăm đen cường tráng của hắn, có vết rất lớn cũng có vết rất nhỏ, nằm rải rác không theo bất kỳ quy tắc, trình tự nào, có chăng chính là những vết sẹo thẳng tắp với số lượng thật nhiều.
Phong cách của hắn thoải mái tự tại, hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng đang ngồi một bên. Hắn mở cửa phòng thay quần áo, dùng tay gạt quần áo sang một bên, sau đó chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng, vừa lau khô tóc vừa trở
Có những ý tưởng chưa bao giờ xuất hiện qua thì nay lại xoay quanh trong đầu nàng, không ngừng quấy nhiễu nàng cho đến khi nàng mệt không chịu nổi nữa, tiến vào giấc ngủ thật sâu.
Có một ngày, vào lúc giữa trưa bác sĩ Hoàng mang theo hòm thuốc tới nhà.
Ánh mắt ông xuyên qua mắt kính viền vàng, nhìn nhiệt kế trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mẫu Đơn đang mỉm cười ngồi trên ghế, mở miệng tuyên bố.
“Mẫu Đơn tiểu thư, cơn sốt của cô đã giảm rất nhiều rồi.” Ông mỉm cười hiền lành, coi như chuyện tối hôm đó, người dùng kìm làm đau nàng không có một chút liên quan gì đến ông vậy.
Mẫu Đơn gật gật đầu, nhớ tới đau đớn khi đó làm trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Bác sĩ Hoàng lại tiếp tục nói: “Có điều, xin cô hãy cố gắng hết sức đừng đụng chạm vào miệng vết thương. Miệng vết thương của cô xem ra đã khép lại rất nhanh, ngày mai tôi lại đến thay thuốc cho cô.”
“Cám ơn.”
“Không có gì!”
Ông vừa thu dọn nhiệt kế và dụng cụ đo huyết áp vừa mỉm cười dặn dò: “Cô có thể bắt đầu hoạt động như là đi dạo xung quanh một chút. Tuy nhiên, tốt nhất là chỉ nên hoạt động ở bên trong , không nên chạy ra ngoài, nếu để bị nhiễm lạnh thì thật không tốt lắm đâu.” Chỉ sau vài ngày trời nắng, bây giờ ngoài cửa sổ lại thổi lên từng đợt gió lạnh, tuyết trắng tung bay đầy trời, nhuộm trắng cả khung cảnh xung quanh.
“Tôi biết rồi.” Nàng cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vậy tôi về trước đây.”
“Ông đi thong thả.”
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Hoàng đi ra ngoài, sau đó lão Trương quản gia đóng cửa lại, Mẫu Đơn mới trầm tĩnh lại, mệt mỏi dựa vào ghế dài.
Mấy ngày trước đến nay, bệnh tình của nàng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng đã hết sốt cao. Nhưng hai má của nàng vẫn tái nhợt như trước, không có một tia huyết sắc.
Nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, tay chân vẫn lạnh như băng.
Đặc biệt là đêm hôm qua, sau khi tuyết bắt đầu rơi, cho dù trong người như có ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, nhưng nàng vẫn lạnh đến run lên, thỉnh thoảng lại cảm thấy thế giới xung quanh giống như đang xoay tròn.
Thân hình nhỏ xinh chui rúc vào trong tấm thảm lông ấm áp, nàng tựa người trên ghế dài, nhìn tuyết rơi bên ngoài. Không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh hơn những năm khác.
Màu trắng của bông tuyết làm cho hoa cỏ cây cối trong sân nhà và nước chảy dưới cây cầu nhỏ đều nhuốm một tầng sương tuyết thật dày.
Ở trong lòng nàng thầm đoán rằng.
Tuyết này, có thể sẽ còn rơi nhiều hơn nữa?
Trong lúc đó, bỗng nhiên có người đẩy cửa ra, nàng lại lần nữa căng thẳng đứng dậy, cảnh giác quay đầu lại thì thấy Hắc Trọng Minh đang bước vào.
Hắn mặc Âu phục, mang giày da xem ra bộ dáng và tinh thần đều rất thoải mái.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Hắc Trọng Minh cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném ở một bên giường, vừa cởi bỏ caravat vừa nhíu mày hỏi.
“Lão Trương nói, hôm nay bác sĩ Hoàng đến khám đột xuất à?”
“Phải.”
“Ông ta nói thế nào?”
“Em đã hạ sốt.”
Hắc Trọng Minh gật gật đầu, đối với câu trả lời đơn giản của nàng, dường như hắn cũng không có ý truy hỏi đến cùng, cứ như điều hắn vừa mới thuận miệng hỏi chính là sự thay đổi của thời tiết vậy.
Hắn tiến thẳng đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa ra bước vào, sau đó tiếp tục cởi áo, lộ ra cơ lưng cường tráng, tiếp theo cởi luôn cả quần.
Hắn không có đóng cửa.
Mẫu Đơn sửng sốt một chút, tận mắt chứng kiến hắn cởi nốt cái quần lót cuối cùng trên người, thân hình cường tráng lõa lồ không có gì che đậy.
Cho dù là trong phòng có người, hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng thoải mái, đem quần áo trên người cởi ra hết sạch.
Thân hình nam tính ngăm đen kia làm cho Mẫu Đơn kinh hãi lắp bắp, vội vàng chuyển ánh mắt sang hướng khác. Một lúc sau nàng nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Hơi nước ấm áp từ trong phòng tắm tràn ra, dần dần đi vào phòng ngủ.
Mẫu Đơn ngồi ở trên ghế dài, vốn muốn đứng lên trở về giường, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu rời đi như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình yếu thế hơn hắn, vì thế nàng nghiêm mặt bướng bỉnh ngồi ở trên ghế, không hề nhúc nhích.
Nước vẫn chảy ào ào, không có ngừng lại.
Nàng đã biết Hắc Trọng Minh sau khi tắm xong sẽ trở lại phòng ngủ để thay đổi quần áo, hắn tắm rất nhanh và cũng rời đi rất nhanh.
Hắn giống như một con Báo hoa mai đực tràn đầy tinh lực, mỗi ngày đều phải ra ngoài xã giao, xử lý trăm công nghìn việc, khối lượng công việc chất đống cao như núi, nhưng hắn chưa bao giờ lộ ra một chút mệt mỏi, giống như khi vừa sinh ra đã không biết, hai chữ “an” thì biểu hiện cho ý nghĩ gì? *hai chữ an là cách viết của người Trung Quốc ấy, ta nghĩ nó có nghĩa là an nhàn*
Mỗi lần khi Hắc Trọng Minh trở về phòng, Mẫu Đơn đều đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mạnh mẽ khởi động tinh thần đối mặt hắn, lo lắng hắn sẽ đột nhiên quấy rầy nàng, hay là đùa cợt nàng?
Nàng quyết định trước tiên phải tìm biện pháp, bản thân có vẻ quá lo lắng hắn sẽ làm cái gì, mặc kệ là quấy rầy hay là đùa cợt, bất kể hắn muốn làm cái gì, nàng phải tìm ra phương pháp để ứng phó.
May mắn là từ mấy ngày trước cho đến nay, Hắc Trọng Minh lu bu công việc nên không có cơ hội ở lại trong phòng. Hắn luôn trở về khi nàng đã ngủ, và đi trước khi nàng tỉnh lại, cho dù là trên đường trở về hay là trên đường ra đi cũng đều rất vội vàng.
Mẫu Đơn nằm cứng đờ ở trên ghế, nhưng tư thế này thật sự không thoải mái.
Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc chịu không nổi nữa, đành phải lựa chọn một tư thế tương đối thoải mái hơn.
Tư thế này lại trùng hợp khiến cho tầm mắt của nàng nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra trong phòng tắm.
Hắc Trọng Minh đang đưa lưng về phía nàng, đang đứng tắm dưới vòi hoa sen lớn.
Hắn xoa xà phòng lên người, sau đó dùng nước ấm xối sạch bọt xà phòng trên người, tiện thể nhanh chóng gội sạch đầu tóc.
Thân thể hắn cường tráng rắn chắc, từ vùng lưng cơ bắp đến mông rồi đến bàn chân to lớn, hoàn toàn không có bao nhiêu sẹo lồi. Bình thường thân thể ẩn giấu ở phía dưới Âu phục, thân hình ngăm đen cường tráng của hắn không giống như bộ dáng của một người có thân phận và địa vị nên có.
Vả lại, trên thân thể hắn có rất nhiều vết thương.
Ở trên đùi của hắn có vết thương do súng gây ra. Trên tấm lưng rộng lớn còn có hai vết thương do bị dao chém..
Hắc Trọng Minh có rất nhiều kẻ thù.
Nàng hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác. Nhưng mà, khi ở dưới ngọn đèn sáng ngời nhìn thấy vết thương cũ dữ tợn trên người hắn vẫn làm cho nàng cảm thấy giật mình.
Lúc nàng vẫn còn đang nhìn chăm chú thì Hắc Trọng Minh khóa vòi nước, cầm lấy khăn mặt, chuẩn bị bước ra ngoài.
Vết sẹo sâu có, cạn có, che kín hết thân hình ngăm đen cường tráng của hắn, có vết rất lớn cũng có vết rất nhỏ, nằm rải rác không theo bất kỳ quy tắc, trình tự nào, có chăng chính là những vết sẹo thẳng tắp với số lượng thật nhiều.
Phong cách của hắn thoải mái tự tại, hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng đang ngồi một bên. Hắn mở cửa phòng thay quần áo, dùng tay gạt quần áo sang một bên, sau đó chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng, vừa lau khô tóc vừa trở
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1645/5779
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1645/5779
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt