Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
hưng ngoại trừ nhiệm vụ phu nhân giaoo, còn có tâm tư nào đó càng khiến nàng vội vàng, càng sâu trầm, khi nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm, đột nhiên một trận hoảng sợ tập kích đầu nàng, khiến Mẫu Đơn còn không kịp tự hỏi, thân thể đã có hành động trước.
“Cẩn thận!” Nàng hô to cảnh cáo, chạy về phía trước, khi tiếng súng vang lên, nàng đã bổ nhào vào trước người Hắc Trọng Minh, đồng thời ngăn cản viên đạn bắn vào hắn.
Tiếng nổ lớn vang lên quanh quẩn ở trong không khí. Đau nhức khủng khiếp, đồng thời trên vai trái của nàng bị nứt toét ra.
Tất cả mọi người hoảng hốt, ôm đầu kêu sợ hãi , vội vàng ngồi gập thân mình xuống, né tránh viên đạn công kích, chỉ sợ chịu vạ lây.
“Có người nổ súng! Nằm úp xuống! Nằm úp xuống!” Mọi người kêu la, hoảng sợ né tránh. Cách đó không xa truyền đến tiếng lốp bánh xe ma sát trên mặt đất đến chói tai, chiếc xe thần bí có rèm che, sau khi nổ sung xong, liền nhanh chóng tăng tốc mà chạy.
Khi xác định nguy hiểm qua đi, Mẫu Đơn đã đau đến không đứng được .
Đau quá, rất đau .
Nàng cố gắng phải đứng vững, nhưng hai chân yếu đuối, đã không có một chút khí lực dư thừa nào, thân thể nàng bị trúng đạn, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong lòng ngực của Hắc Trọng Minh, áo choàng trắng như tuyết, sang trọng quy’ phái ban đầu đã bị bắn rách ra, trên đó còn dính rất nhiều bông hoa bằng máu đang không ngừng chảy xuống.
Một đôi tay mạnh mẽ ôm nàng ngồi xuống. Hơi thở ấm áp phả vào hai gò má lạnh như băng của nàng. Nàng yếu đuối mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt Hắc Trọng Minh tràn ngập lửa giận, làm cho người ta sợ hãi?
Hắn tháo cà- vạt ra, nhanh chóng trói chặt bả vai của nàng, đè lên miệng vết thương không ngừng chảy máu kia. Sau đó, hắn không hề lưu tình chút nào, đưa tay buộc chặt cà- vạt, buộc thật mạnh để ngăn chặn miệng vết thương vì bảo vệ hắn mà trúng đạn của nàng.
Đau đớn trong nháy mắt tăng lên gấp bội, nàng khó có thể chịu đựng được, liên tiếp hít không khí, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Hắc Trọng Minh không vì như vậy mà buông tay, ngược lại buộc càng thêm chặt. Hắn thậm chí không có liếc nhìn nàng một cái, liền quay đầu hướng tới Châu Mãn, thủ hạ của mình, đang đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi tới, lạnh lùng ra lệnh.
“Gọi điện thoại bảo bác sĩ Hoàng đến nhà. Còn nữa, điều tra xem ai nổ súng, bắt sống hắn cho tôi, tôi muốn đích thân làm thịt hắn.” Tuyết trắng phía chân trời, thản nhiên bay xuống, dừng ở trên mái tóc đen của hắn.
Giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú kia, từ khi Mẫu Đơn gặp đỡ hắn đến nay, đây là vẻ mặt hung ác nhất.
Hắc Trọng Minh ôm nàng, vội vàng lên xe, quai hàm sít chặt lại. giọng nói hắn cực kì lạnh, ra lệnh với lái xe. “Dùng tốc độ nhanh nhất trở về cho tôi.” Hắc Trọng Minh thịnh nộ ra lệnh, không một ai dám cãi lời. Lái xe kinh hãi, chăm chú giẫm lên chân ga, lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, ở trong đêm đen nhanh như điện chớp, gào thét chạy đi.
Vừa mới lên xe, hắn liền vươn tay sờ vào tấm lưng trần trụi của nàng.
Mẫu Đơn quả thật không thể tin được.
Người đàn ông chết tiệt này , chẳng lẽ không có một chút nhân tính sao?
Nàng đã bị trọng thương, thế mà hắn còn muốn . . . . . . Muốn. . . . . . Tiếng mắng phẫn nộ đã muốn vọt tới bên miệng Mẫu Đơn, nhưng sau lưng nàng bàn tay thô ráp lại thu trở về, không có tiếp tục làm càn.
“Viên đạn không có bắn xuyên qua, vẫn còn nằm trong cơ thể em.” Hắn trầm giọng nói.
Hóa ra, hắn chạm vào lưng trần của nàng, chỉ là vì xác nhận vết thương của nàng. Nàng thở hổn hển một hơi, ngước nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Em biết.” Nàng mở miệng, giọng nói so với trong tưởng tượng của bản thân thì suy yếu hơn.
Hắc Trọng Minh ôm nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi hắn, bàn tay to từ đầu tới cuối chỉ ép chặt vết đạn nàng trên vai, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy thấm ướt cà- vạt, máu đỏ dính đầy người hắn, khiến bàn tay hắn vừa ẩm ướt lại vừa trơn trượt.
“Tôi nghĩ người bình thường thấy viên đạn, đều biết tránh xa một chút.” Hắn nhếch đôi lông mày rậm, trừng mắt người con gái bé nhỏ trong lồng ngực nói, giọng nói nghiêm khắc giống như là quở trách.
Miệng của nam nhân này, vĩnh viễn không phun ra được lời tốt đẹp.
Mẫu Đơn mặc kệ, đau đớn quá độ cùng với lượng máu chảy ra không ít, làm cho nàng càng lúc càng suy yếu. Nàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy được thế giới, như đang xoay tròn, hơn nữa càng xoay tròn, nàng càng lóa mắt.
Đáng giận, lạnh quá!
Rốt cuộc nàng đến đây để làm cái gì?
Mẫu Đơn bắt buộc bản thân tự hỏi, đem sự chú ý từ miệng vết thương đang đau đớn kia chuyển đi.
Đúng rồi, nàng phải bảo vệ người đàn ông này.
Tuy rằng, hắn rất đáng chết, nhưng hắn không thể chết được – còn chưa thể chết được!
“Người đàn bà này!” giọng nói của Hắc Trọng Minh đột nhiên vang lên trong lúc nàng đang mơ màng.
“Mở mắt ra!” Hắn ra lệnh cho nàng.
Mẫu Đơn thở hổn hển, nàng từ trong thế giới u mê kia bị hắn kéo ngược trở lại. Nàng mở hai mắt, không ngờ phát hiện, khuôn mặt tuấn tú đang khẩn trương kia ở rất gần, dường như là kề sát ở trước mặt nàng.
Trên khuôn mặt ngăm đen khôi ngô kia, có chút tức giận.
“Bây giờ còn chưa đến lúc ngủ.” Hắn lớn tiếng nói.
“Em. . . . . .” Nàng giận dữ trừng mắt hắn, buồn bực nói.
“Em biết. . . . . .”
“Vậy tiếp tục tỉnh táo cho tôi.” Hắc Trọng Minh quay lại trừng mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt đang tái nhợt trong lòng kia, ngang ngược yêu cầu.
“Sợ, sợ em. . . . . . làm bẩn xe của ngài sao?” Tuy rằng yếu ớt khó chịu, nhưng nàng vẫn như cũ nhịn không được mở miệng châm chọc.
“Đúng vậy.” Đôi tay mạnh mẽ ôm nàng càng chặt.
Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi đen lợi hại vừa nhìn cảnh phố phía trước vừa tính toán khoảng cách, nhưng vẫn kiên trì nói chuyện cùng nàng .
“Đây là xe mới của tôi, vừa mới đổi được vài ngày, tôi cũng không muốn nó bẩn nhanh như vậy ”
“Ai bảo ngài ôm em lên xe “ nàng mở miệng châm chọc, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Đây là ngài . . . . . Gieo gió gặt bão. . . . . .” Nàng hít vào một hơi, cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng từng trận gió liên tục từ cửa xe lùa vào, khiến nàng nhịn không được run rẩy.
Xe nhanh chóng xuyên qua bóng đêm bao phủ ở trong thành thị.
Tuy rằng, Hắc Trọng Minh giống như cái lò sưởi tỏa hơi ấm, nhưng nàng nằm ở trong ngực hắn lại vẫn cảm thấy rất lạnh, mà vết thương trên vai, cũng đau nhức như trước, dần dần khiến nàng chết lặng, nàng từ từ không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, càng lúc càng suy yếu.
Quả thật là châm chọc , người đàn ông này rõ ràng là kẻ thù, mà nàng lại có thể vì cứu hắn, mà chết ở trong lồng ngực hắn.
Ý thức Mẫu Đơn dần trở nên mơ hồ. Bởi vì mất máu quá nhiều nàng chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, lần thứ hai ý thức rơi vào khoảng không tăm tối vừa mới thoát ra, từ từ nàng lịm đi.
“Người đàn bà này! Nhìn tôi!” Không thể, nàng mệt mỏi.
“Mở mắt ra!” giọng nói của hắn lạnh như băng, mà cơ thể lại nóng như lửa.
“Người đàn bà này!” Nàng ở trong bóng tối, nghe được hắn lớn tiếng ra lệnh.
“Mở mắt ra, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Nàng vẫn không để ý đến.
Đủ rồi, nàng mệt mỏi quá, cái gì cũng không biết, cái g
“Cẩn thận!” Nàng hô to cảnh cáo, chạy về phía trước, khi tiếng súng vang lên, nàng đã bổ nhào vào trước người Hắc Trọng Minh, đồng thời ngăn cản viên đạn bắn vào hắn.
Tiếng nổ lớn vang lên quanh quẩn ở trong không khí. Đau nhức khủng khiếp, đồng thời trên vai trái của nàng bị nứt toét ra.
Tất cả mọi người hoảng hốt, ôm đầu kêu sợ hãi , vội vàng ngồi gập thân mình xuống, né tránh viên đạn công kích, chỉ sợ chịu vạ lây.
“Có người nổ súng! Nằm úp xuống! Nằm úp xuống!” Mọi người kêu la, hoảng sợ né tránh. Cách đó không xa truyền đến tiếng lốp bánh xe ma sát trên mặt đất đến chói tai, chiếc xe thần bí có rèm che, sau khi nổ sung xong, liền nhanh chóng tăng tốc mà chạy.
Khi xác định nguy hiểm qua đi, Mẫu Đơn đã đau đến không đứng được .
Đau quá, rất đau .
Nàng cố gắng phải đứng vững, nhưng hai chân yếu đuối, đã không có một chút khí lực dư thừa nào, thân thể nàng bị trúng đạn, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong lòng ngực của Hắc Trọng Minh, áo choàng trắng như tuyết, sang trọng quy’ phái ban đầu đã bị bắn rách ra, trên đó còn dính rất nhiều bông hoa bằng máu đang không ngừng chảy xuống.
Một đôi tay mạnh mẽ ôm nàng ngồi xuống. Hơi thở ấm áp phả vào hai gò má lạnh như băng của nàng. Nàng yếu đuối mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt Hắc Trọng Minh tràn ngập lửa giận, làm cho người ta sợ hãi?
Hắn tháo cà- vạt ra, nhanh chóng trói chặt bả vai của nàng, đè lên miệng vết thương không ngừng chảy máu kia. Sau đó, hắn không hề lưu tình chút nào, đưa tay buộc chặt cà- vạt, buộc thật mạnh để ngăn chặn miệng vết thương vì bảo vệ hắn mà trúng đạn của nàng.
Đau đớn trong nháy mắt tăng lên gấp bội, nàng khó có thể chịu đựng được, liên tiếp hít không khí, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Hắc Trọng Minh không vì như vậy mà buông tay, ngược lại buộc càng thêm chặt. Hắn thậm chí không có liếc nhìn nàng một cái, liền quay đầu hướng tới Châu Mãn, thủ hạ của mình, đang đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi tới, lạnh lùng ra lệnh.
“Gọi điện thoại bảo bác sĩ Hoàng đến nhà. Còn nữa, điều tra xem ai nổ súng, bắt sống hắn cho tôi, tôi muốn đích thân làm thịt hắn.” Tuyết trắng phía chân trời, thản nhiên bay xuống, dừng ở trên mái tóc đen của hắn.
Giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú kia, từ khi Mẫu Đơn gặp đỡ hắn đến nay, đây là vẻ mặt hung ác nhất.
Hắc Trọng Minh ôm nàng, vội vàng lên xe, quai hàm sít chặt lại. giọng nói hắn cực kì lạnh, ra lệnh với lái xe. “Dùng tốc độ nhanh nhất trở về cho tôi.” Hắc Trọng Minh thịnh nộ ra lệnh, không một ai dám cãi lời. Lái xe kinh hãi, chăm chú giẫm lên chân ga, lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, ở trong đêm đen nhanh như điện chớp, gào thét chạy đi.
Vừa mới lên xe, hắn liền vươn tay sờ vào tấm lưng trần trụi của nàng.
Mẫu Đơn quả thật không thể tin được.
Người đàn ông chết tiệt này , chẳng lẽ không có một chút nhân tính sao?
Nàng đã bị trọng thương, thế mà hắn còn muốn . . . . . . Muốn. . . . . . Tiếng mắng phẫn nộ đã muốn vọt tới bên miệng Mẫu Đơn, nhưng sau lưng nàng bàn tay thô ráp lại thu trở về, không có tiếp tục làm càn.
“Viên đạn không có bắn xuyên qua, vẫn còn nằm trong cơ thể em.” Hắn trầm giọng nói.
Hóa ra, hắn chạm vào lưng trần của nàng, chỉ là vì xác nhận vết thương của nàng. Nàng thở hổn hển một hơi, ngước nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Em biết.” Nàng mở miệng, giọng nói so với trong tưởng tượng của bản thân thì suy yếu hơn.
Hắc Trọng Minh ôm nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi hắn, bàn tay to từ đầu tới cuối chỉ ép chặt vết đạn nàng trên vai, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy thấm ướt cà- vạt, máu đỏ dính đầy người hắn, khiến bàn tay hắn vừa ẩm ướt lại vừa trơn trượt.
“Tôi nghĩ người bình thường thấy viên đạn, đều biết tránh xa một chút.” Hắn nhếch đôi lông mày rậm, trừng mắt người con gái bé nhỏ trong lồng ngực nói, giọng nói nghiêm khắc giống như là quở trách.
Miệng của nam nhân này, vĩnh viễn không phun ra được lời tốt đẹp.
Mẫu Đơn mặc kệ, đau đớn quá độ cùng với lượng máu chảy ra không ít, làm cho nàng càng lúc càng suy yếu. Nàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy được thế giới, như đang xoay tròn, hơn nữa càng xoay tròn, nàng càng lóa mắt.
Đáng giận, lạnh quá!
Rốt cuộc nàng đến đây để làm cái gì?
Mẫu Đơn bắt buộc bản thân tự hỏi, đem sự chú ý từ miệng vết thương đang đau đớn kia chuyển đi.
Đúng rồi, nàng phải bảo vệ người đàn ông này.
Tuy rằng, hắn rất đáng chết, nhưng hắn không thể chết được – còn chưa thể chết được!
“Người đàn bà này!” giọng nói của Hắc Trọng Minh đột nhiên vang lên trong lúc nàng đang mơ màng.
“Mở mắt ra!” Hắn ra lệnh cho nàng.
Mẫu Đơn thở hổn hển, nàng từ trong thế giới u mê kia bị hắn kéo ngược trở lại. Nàng mở hai mắt, không ngờ phát hiện, khuôn mặt tuấn tú đang khẩn trương kia ở rất gần, dường như là kề sát ở trước mặt nàng.
Trên khuôn mặt ngăm đen khôi ngô kia, có chút tức giận.
“Bây giờ còn chưa đến lúc ngủ.” Hắn lớn tiếng nói.
“Em. . . . . .” Nàng giận dữ trừng mắt hắn, buồn bực nói.
“Em biết. . . . . .”
“Vậy tiếp tục tỉnh táo cho tôi.” Hắc Trọng Minh quay lại trừng mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt đang tái nhợt trong lòng kia, ngang ngược yêu cầu.
“Sợ, sợ em. . . . . . làm bẩn xe của ngài sao?” Tuy rằng yếu ớt khó chịu, nhưng nàng vẫn như cũ nhịn không được mở miệng châm chọc.
“Đúng vậy.” Đôi tay mạnh mẽ ôm nàng càng chặt.
Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi đen lợi hại vừa nhìn cảnh phố phía trước vừa tính toán khoảng cách, nhưng vẫn kiên trì nói chuyện cùng nàng .
“Đây là xe mới của tôi, vừa mới đổi được vài ngày, tôi cũng không muốn nó bẩn nhanh như vậy ”
“Ai bảo ngài ôm em lên xe “ nàng mở miệng châm chọc, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Đây là ngài . . . . . Gieo gió gặt bão. . . . . .” Nàng hít vào một hơi, cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng từng trận gió liên tục từ cửa xe lùa vào, khiến nàng nhịn không được run rẩy.
Xe nhanh chóng xuyên qua bóng đêm bao phủ ở trong thành thị.
Tuy rằng, Hắc Trọng Minh giống như cái lò sưởi tỏa hơi ấm, nhưng nàng nằm ở trong ngực hắn lại vẫn cảm thấy rất lạnh, mà vết thương trên vai, cũng đau nhức như trước, dần dần khiến nàng chết lặng, nàng từ từ không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, càng lúc càng suy yếu.
Quả thật là châm chọc , người đàn ông này rõ ràng là kẻ thù, mà nàng lại có thể vì cứu hắn, mà chết ở trong lồng ngực hắn.
Ý thức Mẫu Đơn dần trở nên mơ hồ. Bởi vì mất máu quá nhiều nàng chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, lần thứ hai ý thức rơi vào khoảng không tăm tối vừa mới thoát ra, từ từ nàng lịm đi.
“Người đàn bà này! Nhìn tôi!” Không thể, nàng mệt mỏi.
“Mở mắt ra!” giọng nói của hắn lạnh như băng, mà cơ thể lại nóng như lửa.
“Người đàn bà này!” Nàng ở trong bóng tối, nghe được hắn lớn tiếng ra lệnh.
“Mở mắt ra, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Nàng vẫn không để ý đến.
Đủ rồi, nàng mệt mỏi quá, cái gì cũng không biết, cái g
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1276/5410
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1276/5410
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt