watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ly Hôn Rồi Yêu

Lượt xem :
i muốn chào tạm biệt ông bà ngoại, cả tôi và Minh đều sửng sốt, nhưng vẫn dẫn nó lên lầu.

Hiên Tiêu nhận ba nén nhang từ Tiểu Mộc, đốt lên, sau đó quỳ lạy trước di ảnh của hai người một lúc lâu không động.

“Tiêu Tiêu, đi thôi, khi nào có thời gian thì về thăm ông bà ngoại sau.” tôi an ủi.

“Cậu chủ....” Minh cũng nói.

“Ông ngoại, bà ngoại, Hiên Tiêu thề, bất luận là họ Lâm hay họ Diệp, con nhất định sẽ có một công ty mạnh nhất!”

Chương 2: Nhà mới
Vũ Minh:

Ngày đó, đàm phán không tốn chút sức nào đã toàn thắng, mặc dù em nói cho em ba ngày suy nghĩ, nhưng tôi biết cuối cùng chắc chắn em sẽ giao quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu cho tôi.

Diệp Thị là thành quả bao phen phấn đấu của Diệp gia, đã từng là kiêu ngạo, là nỗi sĩ nhục khó quên trong cuộc đời của em, cho nên em không tiếc bán đứng tôi để đoạt lại Diệp Thị.

Mà nay, cũng như vậy, để giữ Diệp Thị, em chỉ có thể tạm thời buông tha Tiêu Tiêu.

Xế chiều hôm nay, tôi chuyển vào biệt thự mới mua.

Thời gian trước, luôn bận việc của bang phái và công ty, nên phần lớn thời gian tôi ở lại công ty hoặc trụ sở chính của bang. Giờ vì Tiêu Tiêu, tôi mua tòa biệt thự xa hoa này, bắt đầu làm một người cha tốt, cho Tiêu Tiêu ở một nơi thoải mái.

Vào cửa, thấy đồ đạc mới trong nhà, đột nhiên có cảm giác gia đình, không uổng tôi bỏ ra số tiền lớn cho việc thiết kế nội thất.

Ăn cơm tối xong, tôi đang ngồi trên sofa phòng khách xem tài liệu cho hội nghị ngày mai, thì quản gia chạy tới.

“Ông chủ, điện thoại của ông.”

Tôi đặt tài liệu xuống, nhận điện thoại.

“Alô, ai vậy?”

“Là tôi.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, hình như hơi khàn khàn, đã khóc sao?

“Tìm tôi có việc?” Tôi giả vờ lạnh lùng nói.

“Là về Tiêu Tiêu.” Giọng em có vẻ cam chịu, dừng lại một lúc lâu, hình như là hạ quyết tâm, “Tôi đã quyết định giao quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu cho anh.”

“A...?” Mặc dù đây là kết quả trong dự đoán, nhưng tôi cứ nghĩ là em phải vùng vẫy thêm mấy ngày nữa, không ngờ nhanh như vậy đã cho tôi đáp án.

“Được, ba ngày sau, tôi sẽ tới đón Tiêu Tiêu.”

“Nhanh như vậy?” giọng em run run.

“Tôi làm việc luôn không thích dây dưa, em biết mà.”

Tôi biết, em hy vọng có thể ở cùng Tiêu Tiêu thêm mấy ngày, không phải tôi quá tàn nhẫn, mà là, tôi hi vọng sớm giải quyết cho xong chuyện này, kéo thêm một ngày, giữa chúng tôi càng thêm dây dưa, đối với cả hai đều không tốt.

“Nhưng gấp vậy, tôi không kịp thu dọn đồ cho Tiêu Tiêu!”

“Thu dọn cái gì? Chẳng lẽ có thứ gì mà Lâm Vũ Minh tôi không thể mua nổi cho con trai mình sao?” tôi hung hăng nói, không muốn cho em bất kỳ cơ hội nào.

Trầm mặc.

Hồi lâu, tôi cơ hồ nghe được tiếng nức nở cố nén của em, “Vậy.... Ba ngày sau, mấy giờ anh tới?”

“Gần đây tôi hơi bận, có thể ngày đó phải ra nước ngoài, sợ là không có thời gian, tôi sẽ cho Minh đến đón.”

“Anh...” em có chút tức giận, “Tiêu Tiêu dù gì cũng là con trai anh, chút thời gian vậy mà anh cũng không có?”

Hai năm, trời biết tôi muốn gặp lại Tiêu Tiêu biết bao nhiêu.

Nhưng Hân Ngôn à, anh có thể đoán được đến lúc đó em sẽ khóc nức nở, không ngừng lập đi lập lại Tiêu thích gì, không thích gì, thói quen gì..... Anh không biết lúc đó, anh có đủ trấn định để không ôm chặt em vào lòng mà an ủi không. Vì vậy, tha thứ cho anh, lúc này không thích hợp để chúng ta gặp nhau.

“Đây là việc riêng của tôi, không cần em lo, tóm lại em cứ biết vậy đi.” Tuyệt tình bỏ lại một câu, tôi cúp điện thoại.

Ba ngày sau, tôi đặc biệt kết thúc công việc thật sớm, về nhà đợi Minh chở Tiêu Tiêu về.

Ở lần thứ n tự hỏi Minh có gặp được Tiêu Tiêu chưa, xe đã chạy chưa, giao thông có bình thường không....đủ loại vấn đề thiếu muối như vậy, thì rốt cuộc quản gia báo cho tôi, cậu chủ Tiêu Tiêu đã về đến.

Tôi kêu quản gia dẫn Tiêu Tiêu lên lầu trước, sắp xếp hành lý, để Minh báo cáo với tôi tình huống xế chiều hôm nay.

Nghe Minh liệt kê một loạt những điều cần chú ý còn dài dòng hơn biên bản hội nghị, tôi thầm bật cười, gần như tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng vừa cau mày nghe những điều này vừa cắm cúi ghi chép của Minh.

Khi nghe Minh kể về những lời Tiêu Tiêu đã nói trước trước bàn thờ ông bà ngoại, tôi không khỏi kinh hãi, không ngờ mới gần 5 tuổi mà Tiêu Tiêu có thể nói ra những lời đầy khí phách như vậy.

“Minh, cậu thấy thế nào?” trầm mặc một hồi, tôi hỏi ý kiến Minh.

Thật ra, Minh không chỉ là trợ lý của tôi, mà còn là con trai độc nhất của bang chủ tiền nhiệm, Vinh ca.

Tôi quen với Vinh ca vào hai năm trước, Vinh ca nói biết tôi lúc đó cần tiền để gầy dựng lại cơ nghiệp, Vinh ca tuổi tác đã cao, mà con trai còn quá trẻ, tính tình lại trung hậu thật thà, căn bản không thể nào đảm đương nổi trách nhiệm nặng nề của bang phái, vì vậy Vinh ca nghĩ ra một biện pháp, cố tình tiếp cận tôi, lấy việc giúp đỡ tôi làm điều kiện, yêu cầu tôi tiếp quản bang phái của Vinh ca.

Vinh ca nói, lăn lộn xã hội đen mấy chục năm, mỗi ngày dẫn các anh em đi đánh đánh giết giết, làm chút việc mờ ám, đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng nhiều huynh đệ như vậy đi theo kiếm cơm, cũng không thể nói bỏ là bỏ được. Tôi thì khác, tôi có học thức lại từng kinh doanh tập đoàn lớn, có phương pháp kiếm tiền, Vinh ca hi vọng sau khi giao bang phái cho tôi, tôi có thể giúp các anh em sống tốt hơn, đồng thời hỗ trợ bồi dưỡng con trai của Vinh ca.

Gần như không cần suy nghĩ tôi đã nhận lời ngay lập tức, vốn năm đó Lâm Thị lớn mạnh được như vậy ít nhiều cũng là nhờ có lui tới với xã hội đen, giờ trực tiếp tiếp quản một bang phái, kinh doanh càng dễ dàng hơn.

“Đó gọi là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cậu chủ nhất định tiền đồ sáng lạn” Minh bật thốt lên.

“Ha ha!” Tôi rất vui vẻ, không thể không thừa nhận, Tiêu Tiêu không hổ là con trai tôi, từ nhỏ đã quyết đoán như vậy, đáng để bồi dưỡng.

Đang nói, Tiêu Tiêu đã sắp xếp xong đồ đạc của mình, xuống lầu, đứng không xa nhìn tôi, vẻ rụt rè.

Dù sao lúc tôi đi nó mới 3 tuổi, còn quá nhỏ, nên không có bao nhiêu ấn tượng với người ba này cũng dễ hiểu.

“Tiêu Tiêu, qua đây!” Tôi vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi đây này.”

“Ba!” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn bước tới, ngồi bên cạnh tôi, có vẻ cực kỳ thận trọng.

“Tiêu Tiêu không nhớ rõ ba à?” tôi hỏi thử.

Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn tôi, lắc đầu một cái lại gật đầu, bộ dáng lúng ta lúng túng.

“Đừng căng thẳng, không nhớ rõ cũng không sao, về sau đây chính là nhà của con.” tôi dịu dàng cười, sờ sờ đầu Tiêu Tiêu.

“Ba cũng sẽ thương Tiêu Tiêu như mẹ thương Tiêu Tiêu sao?” Tiêu Tiêu mở to đôi mắt ngây thơ, tràn đầy mong đợi nhìn tôi.

“Tất nhiên rồi! Tiêu Tiêu là con trai bảo bối của ba mà.” Tôi nhìn Tiêu Tiêu cười cười, sau đó ôm nó ngồi lên đùi tôi.

Hình như cảm nhận được tình thương ấm áp của ba, Tiêu Tiêu dựa vào lòng tôi, cọ cọ đầu nhỏ vào cằm và ngực tôi.

Tôi hôn nhẹ trán nó, “Để ba giới thiệu mọi người trong nhà cho con.” nói xong, tôi gọi tất cả người làm trong nhà tới.

“Đây là chú Minh, con đã gặp lúc chiều rồi, về sau có việc mà không tìm thấy ba có thể tìm chú ấy.”

“Đây là quản gia, trong nhà con cần gì cứ nói với quản gia.”

“Đây là bảo mẫu của con,
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
443/779
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT