Tiểu thuyết - Lên Nhầm Kiệu Hoa
Lượt xem : |
àng hắn có chút nhíu mày như suy tư gì đó.
- Ra là Ngũ quận chúa, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Hắn nhếch mép cười thần bí rồi hướng chính điện đi tới. Chẳng biết tỷ tỷ làm gì cả ngày trời cuối cùng cũng trở về, về đến liền ngủ, thật sự có chút khác thường. Thế nhưng Mộng Nguyệt cũng không để ý, nàng chỉ nghe ngóng tình hình chiến sự vùng biên cương, hắn liệu có khỏe mạnh. Lần vào triều này hắn liệu có tháp tùng vào cung hay không, nàng rất nhớ hắn. Nàng cứ thế kết thúc một ngày dài buồn chán giống mọi khi nhưng sao cảm giác vẫn cứ nặng nề khác thường như thế.
Sáng sớm vừa mở mắt ra tâm trạng lại như hôm qua cực kỳ buồn chán cùng trống rỗng Tỷ tỷ thì ngáp dài rời giường.
- Muội đoán xem hôm qua ta về nghe bọn nha hoàn nói gì ? Nàng ta tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn nàng.
- Muội không quan tâm. Nàng khẽ thở dài ngao ngán trong cung việc các nha hoàn nói xấu chủ nhân hoặc lời đồn thổi nàng sớm không có hứng thú
- Họ nói hôm qua Nhị Hoàng tử của Thổ Phiên muốn dùng hôn sự của hai nước để ký hiệp nghị hòa bình. Lại xin được chọn tân nương mà người hắn chỉ định là muội.
- Tỷ…tỷ không …không phải… đang đùa…đùa…. Nàng kinh ngạc đến nghẹn họng không nói được gì chỉ há miệng lắp bắp…
- Ta có thể là kẻ không ra gì thật nhưng tuyệt nhiên không đùa giỡn những việc như thế. Nàng nghiêm mặt nhìn thái độ kinh hãi đến tột độ của muội muội. Nếu là lúc trước có lẽ nàng thực sự sẽ xung phong đi thay muội muội thế nhưng hoàn cảnh hiện tại thực sự không ổn.
- Ta còn nghe nói hoàng huynh đáp ứng hắn rồi. Nàng khẽ thở dài ,đừng nói đến muội muội, ngay cả nàng cũng thực phiền. Nếu là lúc trước được ban hôn cho Trầm Thiên hẳn là nàng sẽ nhảy cẫng lên mà vui vẻ, nhưng hiện tại lại không cảm thấy vui mừng chút nào. Khẽ giật mình nhìn sang muội muội nhà mình khóc đến mặt mũi lấm lem.
- Tỷ tỷ có thể cầu xin hoàng huynh giúp ta…ta… ta không… muốn đi hòa thân…ta…ta…không thể…không…g.. thể đi…sẽ mất mạng…Nàng nước mắt nước mũi lem nhem nói năng đứt quãng không rõ ràng trông thật đáng thương.
- Đi, chúng ta cùng nhau đến thư phòng gặp hoàng huynh náo loạn một trận đi. Dù không thể sửa lại kim khẩu nhưng khiến cho đại ca rối trí một chút cũng coi như bõ giận. Mộng Nhật kéo tay Mộng nguyệt hướng thư phòng đi đến.
Theo như lệnh của tỷ tỷ nàng Mộng Nguyệt khóc to nức nở mặt mũi tèm lem như một đứa trẻ lớn xác khiến cho Triệu Thức vò đầu bứt tai.
- Đủ…. Tiếng quát thanh lãnh kèm theo giận dữ vang lên từ thư phòng khiến cho mọi nười đều bị đông cứng vì run sợ. Mộng Nguyệt co rúm người lại thu nhỏ mình núp trong góc phòng im thin thít không lên tiếng… Dù tứ tỷ luôn nói đại ca là người hiền lành và tốt bụng chỉ là hắn không biết cách thể hiện cảm xúc của bản thân. Nhưng chỉ cần thấy hắn nàng đã bật khóc vì hoảng sợ. Nàng sở dĩ khóc nháo thảm thương thế kia giống với kế hoạch của tứ tỷ một phần cũng vì sợ hắn chứ không chỉ là do bất mãn hôn sự này thôi. Vừa bất mãn vừa sợ nên nàng càng gào càng hăng có phải vì thế mà chọc giận hắn không ?
- Yên nhi. Dưa nàng ta về Ngọc Lệ cung. Giọng nói vẫn không chút độ ấm nhưng âm thanh có chút trầm ổn hơn trước thế nhưng không hề mất đi vẻ uy phong. Hạ Yên mỉm cười nhìn phu quân hắn vẫn thế, không biết cách bộc lộ tình cảm của bản thân. Nàng nếu không phải thông hiểu hắn cũng sẽ không biết được rống giận kia là hắn đang giận chính bản thân mình. Yên phi đỡ Mộng Nguyệt toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt,cắn chặt cánh môi dưới đến mức có mùi vị tanh của máu, hai mắt vô hồn bước ra khỏi thư phòng.
Bọn họ lướt qua đoàn người của Trầm Thiên đang tiến vào điện thánh, tuy chỉ khẽ lướt qua thế nhưng không hiểu vì sao tâm tư đang hoảng loạn của Mộng Nguyệt bỗng nhiên bình ổn lại. Không hề quay đầu lại nhìn nàng , Trầm Thiên nghiêm sắc mặt tiến vào thư phòng rồi biến mất trước tầm mắt nàng trong vô vọng. Nàng khóc nháo hắn có chứng kiến chăng ? Hắn…hắn… đến từ lúc nào… ? Hiện giờ trong tâm tư nàng không phải là lo lắng về việc hòa thân mà là… ôi !! nàng quả thật mất mặt trước mặt hắn…
- Người đó là…Nàng đem hết can đảm ra hỏi Yên Phi tỷ tỷ, trong mắt Hạ Yên có một tia hiếu kỳ rồi nhẹ nhàng nói.
- Là Trầm Thiên, Trầm tướng quân, hắn vừa chiến thắng trở về, Hoàng huynh muội định ban hôn Mộng Nhật cho hắn. Mộng Nhật luôn ngưỡng mộ hắn, muội cũng biết phải không ? Vừa nói Hạ yên lại vừa đưa mắt quan sát Mộng nguyệt. Tâm tình của nàng nhanh chóng phục hồi sau sợ hãi , mắt quyến luyến không rời ,nỗi thống khổ, bi thương cùng thất vọng trong ánh mắt nàng tất cả những cảm xúc đó đều xuất hiện sau khi Trầm Thiên khẽ lướt qua nàng biến hóa tình cảm đó tất cả lọt hết vào mắt Hạ Yên không bỏ qua bất cứ tâm tình nào, đưa tay khẽ vuốt tóc tiểu nha đầu đáng thương. Có lẽ vì cùng là Tỷ muội Song sinh nên sở thích cũng giống chăng ? Nàng chưa từng thấy tiểu nha đầu này nhìn ai, đối với ai như thế. Nhưng hôn sự của nàng ta hẳn không thể thay đổi được,vì việc này liên quan đến bang giao hai nước. Trầm tướng quân thì chỉ có một mà muội muội nhà nàng có đến hai muội muội. Khẽ thở dài Hạ Yên cảm thấy đáng tiếc cho Mộng Nguyệt, bởi bang giao của hai nước phải gả đến nơi xa xôi như thế…
Akiaki: ta tính dìm hàng nhưng do Tú cầu Mụi bắt đền nên ta đành tung hàng nóng ...ha ...ha..
Ngồi ngẩn người trong phòng nhìn sắc đỏ rực rỡ mà cảm thấy có chút tự giễu. Người ta xuất giá là chuyện mừng còn nàng lại là họa sát thân. Là Người đi hòa thân nhưng không còn là sử nữ chính là tội chết có khi còn ảnh hưởng bang giao hai nước. Nàng từng nghĩ qua sẽ thú nhận với hoàng huynh nhưng quá nhát gan nên không thể mở miệng. Thôi thì sau hôn lễ nàng sẽ dùng sinh mạng mình để tạ lỗi. Vì nếu nàng nói ra lúc này hẳn là còn liên lụy đến hắn.
- Tiểu Nguyệt, muội mặc giá y trông thật xinh. Mộng Nhật yêu thương nhìn muội muội mình trong mắt có chứa ánh lệ.
- Tỷ cũng rất xinh. Nàng nghẹn ngào nói, không rõ nàng khóc là do ghen tỵ cùng tỷ tỷ hay do sắp phải sinh ly tử biệt mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi ra. Mộng nhật cũng thế ôm chặt nàng khóc như một đứa trẻ lớn xác.
Ngày nàng xuất giá cũng là ngày tỷ tỷ của nàng cùng Trầm tướng quân tổ chức hôn sự. Không biết có phải Hoàng huynh vì nàng và Nhật tỷ tỷ náo loạn hoàng cung mà muốn đồng thời tống khứ cả hai trong cùng một ngày hay không. Hắn chỉ nói hôm nay là ngày tốt thế nên muốn cả hai cùng xuất giá. Hai đoàn kiệu hoa giống hệt nhau cùng xuất phát thế nhưng sẽ đi về hai hướng khác nhau sau khi ra khỏi thành. Khi hai kiệu hoa sắp sửa ra khỏi thành Mộng Nhật kéo tay muội muội mình dặn dò.
- Muội nhớ ở Thổ Phiên rất nóng, phải thường xuyên dùng Diệp Tinh Anh này thoa nhẹ lên da. Nàng vừa nói vừa rút ra một lọ nhỏ màu vàng.
- Tỷ tỷ …muội…lại…không có gì cho tỷ…Mộng Nguyệt …nghẹn ngào…
- Nha đầu ngốc à, ta gả ngay tướng quân phủ nêu cần thứ gì thì bảo nhị ca gởi cho sẽ có ngay, còn muội ở xa như vậy sẽ cực khổ hơn ấy chứ…
- Tiểu thư đã đến cổng thành. Tiểu Thúy bên ngoài nhắc nhở bọn họ, đã đến lúc cả hai phải tách ra rồi. Kiệu hoa dừng lại, Mộng Nhật lưu luyến đưa muội muội ra phía ngoài kiệu. Nàng vòng tay ôm lấy muội muội nhà mình lúc này Mộng Nguyệt bỗng dưng cảm thấy sợ hãi n
- Ra là Ngũ quận chúa, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Hắn nhếch mép cười thần bí rồi hướng chính điện đi tới. Chẳng biết tỷ tỷ làm gì cả ngày trời cuối cùng cũng trở về, về đến liền ngủ, thật sự có chút khác thường. Thế nhưng Mộng Nguyệt cũng không để ý, nàng chỉ nghe ngóng tình hình chiến sự vùng biên cương, hắn liệu có khỏe mạnh. Lần vào triều này hắn liệu có tháp tùng vào cung hay không, nàng rất nhớ hắn. Nàng cứ thế kết thúc một ngày dài buồn chán giống mọi khi nhưng sao cảm giác vẫn cứ nặng nề khác thường như thế.
Sáng sớm vừa mở mắt ra tâm trạng lại như hôm qua cực kỳ buồn chán cùng trống rỗng Tỷ tỷ thì ngáp dài rời giường.
- Muội đoán xem hôm qua ta về nghe bọn nha hoàn nói gì ? Nàng ta tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn nàng.
- Muội không quan tâm. Nàng khẽ thở dài ngao ngán trong cung việc các nha hoàn nói xấu chủ nhân hoặc lời đồn thổi nàng sớm không có hứng thú
- Họ nói hôm qua Nhị Hoàng tử của Thổ Phiên muốn dùng hôn sự của hai nước để ký hiệp nghị hòa bình. Lại xin được chọn tân nương mà người hắn chỉ định là muội.
- Tỷ…tỷ không …không phải… đang đùa…đùa…. Nàng kinh ngạc đến nghẹn họng không nói được gì chỉ há miệng lắp bắp…
- Ta có thể là kẻ không ra gì thật nhưng tuyệt nhiên không đùa giỡn những việc như thế. Nàng nghiêm mặt nhìn thái độ kinh hãi đến tột độ của muội muội. Nếu là lúc trước có lẽ nàng thực sự sẽ xung phong đi thay muội muội thế nhưng hoàn cảnh hiện tại thực sự không ổn.
- Ta còn nghe nói hoàng huynh đáp ứng hắn rồi. Nàng khẽ thở dài ,đừng nói đến muội muội, ngay cả nàng cũng thực phiền. Nếu là lúc trước được ban hôn cho Trầm Thiên hẳn là nàng sẽ nhảy cẫng lên mà vui vẻ, nhưng hiện tại lại không cảm thấy vui mừng chút nào. Khẽ giật mình nhìn sang muội muội nhà mình khóc đến mặt mũi lấm lem.
- Tỷ tỷ có thể cầu xin hoàng huynh giúp ta…ta… ta không… muốn đi hòa thân…ta…ta…không thể…không…g.. thể đi…sẽ mất mạng…Nàng nước mắt nước mũi lem nhem nói năng đứt quãng không rõ ràng trông thật đáng thương.
- Đi, chúng ta cùng nhau đến thư phòng gặp hoàng huynh náo loạn một trận đi. Dù không thể sửa lại kim khẩu nhưng khiến cho đại ca rối trí một chút cũng coi như bõ giận. Mộng Nhật kéo tay Mộng nguyệt hướng thư phòng đi đến.
Theo như lệnh của tỷ tỷ nàng Mộng Nguyệt khóc to nức nở mặt mũi tèm lem như một đứa trẻ lớn xác khiến cho Triệu Thức vò đầu bứt tai.
- Đủ…. Tiếng quát thanh lãnh kèm theo giận dữ vang lên từ thư phòng khiến cho mọi nười đều bị đông cứng vì run sợ. Mộng Nguyệt co rúm người lại thu nhỏ mình núp trong góc phòng im thin thít không lên tiếng… Dù tứ tỷ luôn nói đại ca là người hiền lành và tốt bụng chỉ là hắn không biết cách thể hiện cảm xúc của bản thân. Nhưng chỉ cần thấy hắn nàng đã bật khóc vì hoảng sợ. Nàng sở dĩ khóc nháo thảm thương thế kia giống với kế hoạch của tứ tỷ một phần cũng vì sợ hắn chứ không chỉ là do bất mãn hôn sự này thôi. Vừa bất mãn vừa sợ nên nàng càng gào càng hăng có phải vì thế mà chọc giận hắn không ?
- Yên nhi. Dưa nàng ta về Ngọc Lệ cung. Giọng nói vẫn không chút độ ấm nhưng âm thanh có chút trầm ổn hơn trước thế nhưng không hề mất đi vẻ uy phong. Hạ Yên mỉm cười nhìn phu quân hắn vẫn thế, không biết cách bộc lộ tình cảm của bản thân. Nàng nếu không phải thông hiểu hắn cũng sẽ không biết được rống giận kia là hắn đang giận chính bản thân mình. Yên phi đỡ Mộng Nguyệt toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt,cắn chặt cánh môi dưới đến mức có mùi vị tanh của máu, hai mắt vô hồn bước ra khỏi thư phòng.
Bọn họ lướt qua đoàn người của Trầm Thiên đang tiến vào điện thánh, tuy chỉ khẽ lướt qua thế nhưng không hiểu vì sao tâm tư đang hoảng loạn của Mộng Nguyệt bỗng nhiên bình ổn lại. Không hề quay đầu lại nhìn nàng , Trầm Thiên nghiêm sắc mặt tiến vào thư phòng rồi biến mất trước tầm mắt nàng trong vô vọng. Nàng khóc nháo hắn có chứng kiến chăng ? Hắn…hắn… đến từ lúc nào… ? Hiện giờ trong tâm tư nàng không phải là lo lắng về việc hòa thân mà là… ôi !! nàng quả thật mất mặt trước mặt hắn…
- Người đó là…Nàng đem hết can đảm ra hỏi Yên Phi tỷ tỷ, trong mắt Hạ Yên có một tia hiếu kỳ rồi nhẹ nhàng nói.
- Là Trầm Thiên, Trầm tướng quân, hắn vừa chiến thắng trở về, Hoàng huynh muội định ban hôn Mộng Nhật cho hắn. Mộng Nhật luôn ngưỡng mộ hắn, muội cũng biết phải không ? Vừa nói Hạ yên lại vừa đưa mắt quan sát Mộng nguyệt. Tâm tình của nàng nhanh chóng phục hồi sau sợ hãi , mắt quyến luyến không rời ,nỗi thống khổ, bi thương cùng thất vọng trong ánh mắt nàng tất cả những cảm xúc đó đều xuất hiện sau khi Trầm Thiên khẽ lướt qua nàng biến hóa tình cảm đó tất cả lọt hết vào mắt Hạ Yên không bỏ qua bất cứ tâm tình nào, đưa tay khẽ vuốt tóc tiểu nha đầu đáng thương. Có lẽ vì cùng là Tỷ muội Song sinh nên sở thích cũng giống chăng ? Nàng chưa từng thấy tiểu nha đầu này nhìn ai, đối với ai như thế. Nhưng hôn sự của nàng ta hẳn không thể thay đổi được,vì việc này liên quan đến bang giao hai nước. Trầm tướng quân thì chỉ có một mà muội muội nhà nàng có đến hai muội muội. Khẽ thở dài Hạ Yên cảm thấy đáng tiếc cho Mộng Nguyệt, bởi bang giao của hai nước phải gả đến nơi xa xôi như thế…
Akiaki: ta tính dìm hàng nhưng do Tú cầu Mụi bắt đền nên ta đành tung hàng nóng ...ha ...ha..
Ngồi ngẩn người trong phòng nhìn sắc đỏ rực rỡ mà cảm thấy có chút tự giễu. Người ta xuất giá là chuyện mừng còn nàng lại là họa sát thân. Là Người đi hòa thân nhưng không còn là sử nữ chính là tội chết có khi còn ảnh hưởng bang giao hai nước. Nàng từng nghĩ qua sẽ thú nhận với hoàng huynh nhưng quá nhát gan nên không thể mở miệng. Thôi thì sau hôn lễ nàng sẽ dùng sinh mạng mình để tạ lỗi. Vì nếu nàng nói ra lúc này hẳn là còn liên lụy đến hắn.
- Tiểu Nguyệt, muội mặc giá y trông thật xinh. Mộng Nhật yêu thương nhìn muội muội mình trong mắt có chứa ánh lệ.
- Tỷ cũng rất xinh. Nàng nghẹn ngào nói, không rõ nàng khóc là do ghen tỵ cùng tỷ tỷ hay do sắp phải sinh ly tử biệt mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi ra. Mộng nhật cũng thế ôm chặt nàng khóc như một đứa trẻ lớn xác.
Ngày nàng xuất giá cũng là ngày tỷ tỷ của nàng cùng Trầm tướng quân tổ chức hôn sự. Không biết có phải Hoàng huynh vì nàng và Nhật tỷ tỷ náo loạn hoàng cung mà muốn đồng thời tống khứ cả hai trong cùng một ngày hay không. Hắn chỉ nói hôm nay là ngày tốt thế nên muốn cả hai cùng xuất giá. Hai đoàn kiệu hoa giống hệt nhau cùng xuất phát thế nhưng sẽ đi về hai hướng khác nhau sau khi ra khỏi thành. Khi hai kiệu hoa sắp sửa ra khỏi thành Mộng Nhật kéo tay muội muội mình dặn dò.
- Muội nhớ ở Thổ Phiên rất nóng, phải thường xuyên dùng Diệp Tinh Anh này thoa nhẹ lên da. Nàng vừa nói vừa rút ra một lọ nhỏ màu vàng.
- Tỷ tỷ …muội…lại…không có gì cho tỷ…Mộng Nguyệt …nghẹn ngào…
- Nha đầu ngốc à, ta gả ngay tướng quân phủ nêu cần thứ gì thì bảo nhị ca gởi cho sẽ có ngay, còn muội ở xa như vậy sẽ cực khổ hơn ấy chứ…
- Tiểu thư đã đến cổng thành. Tiểu Thúy bên ngoài nhắc nhở bọn họ, đã đến lúc cả hai phải tách ra rồi. Kiệu hoa dừng lại, Mộng Nhật lưu luyến đưa muội muội ra phía ngoài kiệu. Nàng vòng tay ôm lấy muội muội nhà mình lúc này Mộng Nguyệt bỗng dưng cảm thấy sợ hãi n
Bài viết liên quan!